Tai Lieu Mot Hat Duong
- Anh ơi. Mười giờ đêm, Junghwan đã lồm cồm bò dậy và đi được chục vòng quanh nhà rồi. Em không ngủ được. Đợi đến khi tròn mắt nằm dài trên chiếc sofa và ủ rũ đếm cừu, So Junghwan dần cảm nhận được một bàn tay đang mơn trớn lại gần mình. Không đơn giản là ôm từ đằng sau, người nào đó luồn đôi bàn tay to lớn vào áo ngủ mỏng tanh của Junghwan rồi bắt đầu sờ mó. So Junghwan đã quá quen thuộc với kiểu trêu ghẹo này, thêm việc bây giờ không có tâm trạng, nhất thời không phản ứng. Yoshinori lờ mờ thấy bò non hôm nay ngoan quá, ban đầu có hơi bất ngờ. Hắn kéo má em hôn một hơi dài sau mới bắt đầu hỏi han. - Ai chọc em? - Không có.. - Tên gì? - Không phải mà, chỉ là đột nhiên cồn cào đến không ngủ được. - Junghwan phụng phịu, quay người rúc vào lòng Yoshinori. Hắn xoa đầu em nhỏ, còn không quên véo má em. - Đau người ta nha. - Em có muốn đi uống chút gì không? - Yoshinori quỳ gối cho vừa tầm để em tựa lên vai, hở chút là hôn lên má nhân lúc ai kia không thèm bắt bẻ. Thật sự là quá nghiện đi mất. Junghwan ngại ngùng thừa nhận. - Tửu lượng em tệ lắm, em uống một lần là tởn đến già rồi. Nghe được giọng cười của Yoshi càng làm Junghwan giận hơn, cau mày định buông hắn ra nhưng lại bị nắm chặt. Yoshinori vào phòng lấy một tấm thẻ đen, dáng vẻ chống chân trước cửa, khuôn mặt gian như cáo đợi nho xanh. - Đi nào bé, hôm nay đại ca cho em biết cách giải toả nỗi buồn. /
- So Junghwan? - H-Hả? Yoshinori nhìn bàn tay luống cuống mở lon bia của người bên cạnh, bất giác bật cười. Hắn đặt một tay trên thành ghế đá, tựa hồ như ôm em. Thật ra Yoshinori có thể quang minh chính đại kéo sát So Junghwan và làm chút trò thân mật ngay giữa công viên lúc 12 giờ tối. Dù sao bị nhìn thấy cũng chẳng vấn đề gì lắm. Nhưng bò non thật sự quá nhút nhát, chưa kể còn đang buồn, Yoshinori thật sự không dám chọc giận, chỉ nhẹ nhàng vuốt má em. Junghwan đưa lon bia cho Yoshinori, ánh mắt có phần vòi vĩnh. Người kia nhẹ nhàng bật lon rồi hôn lên nắp, hài lòng cười đểu đưa cho Junghwan.
- Anh không uống hả? - Em cứ uống đi, còn bao nhiêu anh sẽ thay em.- Nếu mà á hả, em.. em mà quá trớn mà làm mấy cái chuyện...- Junghwan vừa xấu hổ vừa ngập ngừng. Cậu thình lình nắm lấy tay Yoshinori khẩn nài - Anh đừng tin người đó nha, không phải So Junghwan bé bỏng đâu, em bị ai dựa á! Yoshinori biết mình không thể tin tưởng khả năng tư duy của So Junghwan, ngoài miệng mắng em linh tinh, trong lòng vốn đã bắt đầu bày mưu tính kế dụ dỗ bò non. - Anh ơi, hôm em nay thật sự cần được giải toả...- Junghwan do dự một hồi vẫn không dám uống dù trong lòng thèm khát, em sợ mình gây hoạ lớn trước mặt Yoshi. Nhưng anh đẹp trai hôm nay không còn bá đạo nữa, hôm nay ảnh dịu dàng xoa dịu Junghwan. Đã đẹp trai còn tâm lý, Junghwan có chỗ dựa liền không sợ trời không sợ đất.
Một lúc nốc luôn 5 chai cồn 5%.
- Nè anh! - Yoshinori vắt chéo chân, hai tay yên vị trên đùi, khoé miệng cong lên trông rất khí phách. Hắn nhìn con sâu uốn éo trước mặt đang hết lời khen mình, trong lòng vô cùng muốn ghi lại khoảnh khắc này. - Anh á, ừ, tui nói anh. - Junghwan khẳng định mình không say, nheo mày chỉ tay vào mặt Yoshi, hai chân mềm nhũn đứng không nổi. Mà người nào đó lúc này đang đứng xem kịch, không tiện giúp đỡ. - Anh đẹp trai v** *****Junghwan chửi thề mà Yoshinori thấy thật hưng phấn, tình yêu làm con người biến chất đến nỗi lời tục tĩu cũng thấy thật hoa mĩ như vậy sao..Lời nói tiếp theo của bò non làm người kia đang yêu chiều liền tắt ngúm. - Đi! Theo tui về nhà, tui dẫn anh ra mắt... Bạn.. Bạn trai tui. Ừ, phải dẫn anh về cho ảnh chấm nữa. Yoshinori nhịn không được muốn chửi thề.- Tại sao lại ra mắt bạn trai? - Họ Kanemoto nhíu mày, bắt lấy tay Junghwan rồi trực tiếp kéo vào lòng. - Chi bằng trực tiếp bày tỏ ở đây, bạn trai em đâu có biết? - Ừ ha! - Junghwan cố mở mắt, còn không quên đưa tay vạch to mắt Yoshi. - Anh nhìn cũng hao hao anh ấy, thật sự rất soái. Yoshinori được khen nhưng không biết nên vui hay buồn. Như này là đang định cắm sừng anh sao? - Bé con, sao em tuỳ tiện giao thân cho anh vậy? - Hắn cố lay người say dậy, điệu bộ vô cùng bất lực. Đang lúc tưởng chừng ngủ thiếp đi, Junghwan bật hẳn dậy, bấu lấy vạt áo ngủ của người kia và để môi lưỡi tiếp xúc triền miên, còn chủ động "ăn cháo" làm người kia thích thú vô cùng. Sau màn ân ái đó, Junghwan còn thả một miếng thính với soái ca " mới gặp" : áo anh có mùi nước hoa em thích, em chấm anh rồi.
Yoshinori đã phải cố gắng miệt mài như nào mới lôi được bò non từ công viên đầu ngõ trở về. Hắn thở hổn hển, bấm thang máy lên thẳng phòng ngủ cho nhanh. Dẫu biết rượu cắn mất dây thần kinh "ngại" của Junghwan, Yoshinori vẫn không thể ngờ người này lại ôm lấy chân mình rồi ngồi thụp xuống nền đất. Chuyến này mới phát hiện ra người yêu mình có một bộ dạng đào hoa như này, Yoshinori vừa giận vừa ghen, không nhịn nổi lại muốn chọc bò non thêm nữa.- Muốn hôn nhau trong thang máy không bé? Kích thích lắm, em không cần dùng đến rượu luôn. Junghwan nhanh nhảu lắc đầu, nói bản thân có Yoshinori là đủ rồi. Hắn không tin, thấy camera ở góc thang máy liền giở trò trêu ghẹo. - Hôn anh đi rồi anh về ở với em. - Thiệt nha? - Trai đẹp dâng đến tận nhà, Junghwan trong lúc đê mê nhất liền quên đi tất cả, chu môi lên muốn thơm người trước mặt. Junghwan cười cười lết ra khỏi thang máy, sau khi đến bên cạnh tủ lạnh liên ngẩng đầu lên nói lớn. - Soái ca ăn gì không? Yoshinori để tay vào túi quần rồi đứng tựa một góc, nhíu mày xem bò non muốn làm gì. - Em có đồ gì ăn? Junghwan cười khì khì, giọng điệu vô cùng ái muội. - Có cháo kiểu Pháp.
Nói xong chính thức lăn ra đất chết 8 tiếng.
- So Junghwan? - H-Hả? Yoshinori nhìn bàn tay luống cuống mở lon bia của người bên cạnh, bất giác bật cười. Hắn đặt một tay trên thành ghế đá, tựa hồ như ôm em. Thật ra Yoshinori có thể quang minh chính đại kéo sát So Junghwan và làm chút trò thân mật ngay giữa công viên lúc 12 giờ tối. Dù sao bị nhìn thấy cũng chẳng vấn đề gì lắm. Nhưng bò non thật sự quá nhút nhát, chưa kể còn đang buồn, Yoshinori thật sự không dám chọc giận, chỉ nhẹ nhàng vuốt má em. Junghwan đưa lon bia cho Yoshinori, ánh mắt có phần vòi vĩnh. Người kia nhẹ nhàng bật lon rồi hôn lên nắp, hài lòng cười đểu đưa cho Junghwan.
- Anh không uống hả? - Em cứ uống đi, còn bao nhiêu anh sẽ thay em.- Nếu mà á hả, em.. em mà quá trớn mà làm mấy cái chuyện...- Junghwan vừa xấu hổ vừa ngập ngừng. Cậu thình lình nắm lấy tay Yoshinori khẩn nài - Anh đừng tin người đó nha, không phải So Junghwan bé bỏng đâu, em bị ai dựa á! Yoshinori biết mình không thể tin tưởng khả năng tư duy của So Junghwan, ngoài miệng mắng em linh tinh, trong lòng vốn đã bắt đầu bày mưu tính kế dụ dỗ bò non. - Anh ơi, hôm em nay thật sự cần được giải toả...- Junghwan do dự một hồi vẫn không dám uống dù trong lòng thèm khát, em sợ mình gây hoạ lớn trước mặt Yoshi. Nhưng anh đẹp trai hôm nay không còn bá đạo nữa, hôm nay ảnh dịu dàng xoa dịu Junghwan. Đã đẹp trai còn tâm lý, Junghwan có chỗ dựa liền không sợ trời không sợ đất.
Một lúc nốc luôn 5 chai cồn 5%.
- Nè anh! - Yoshinori vắt chéo chân, hai tay yên vị trên đùi, khoé miệng cong lên trông rất khí phách. Hắn nhìn con sâu uốn éo trước mặt đang hết lời khen mình, trong lòng vô cùng muốn ghi lại khoảnh khắc này. - Anh á, ừ, tui nói anh. - Junghwan khẳng định mình không say, nheo mày chỉ tay vào mặt Yoshi, hai chân mềm nhũn đứng không nổi. Mà người nào đó lúc này đang đứng xem kịch, không tiện giúp đỡ. - Anh đẹp trai v** *****Junghwan chửi thề mà Yoshinori thấy thật hưng phấn, tình yêu làm con người biến chất đến nỗi lời tục tĩu cũng thấy thật hoa mĩ như vậy sao..Lời nói tiếp theo của bò non làm người kia đang yêu chiều liền tắt ngúm. - Đi! Theo tui về nhà, tui dẫn anh ra mắt... Bạn.. Bạn trai tui. Ừ, phải dẫn anh về cho ảnh chấm nữa. Yoshinori nhịn không được muốn chửi thề.- Tại sao lại ra mắt bạn trai? - Họ Kanemoto nhíu mày, bắt lấy tay Junghwan rồi trực tiếp kéo vào lòng. - Chi bằng trực tiếp bày tỏ ở đây, bạn trai em đâu có biết? - Ừ ha! - Junghwan cố mở mắt, còn không quên đưa tay vạch to mắt Yoshi. - Anh nhìn cũng hao hao anh ấy, thật sự rất soái. Yoshinori được khen nhưng không biết nên vui hay buồn. Như này là đang định cắm sừng anh sao? - Bé con, sao em tuỳ tiện giao thân cho anh vậy? - Hắn cố lay người say dậy, điệu bộ vô cùng bất lực. Đang lúc tưởng chừng ngủ thiếp đi, Junghwan bật hẳn dậy, bấu lấy vạt áo ngủ của người kia và để môi lưỡi tiếp xúc triền miên, còn chủ động "ăn cháo" làm người kia thích thú vô cùng. Sau màn ân ái đó, Junghwan còn thả một miếng thính với soái ca " mới gặp" : áo anh có mùi nước hoa em thích, em chấm anh rồi.
Yoshinori đã phải cố gắng miệt mài như nào mới lôi được bò non từ công viên đầu ngõ trở về. Hắn thở hổn hển, bấm thang máy lên thẳng phòng ngủ cho nhanh. Dẫu biết rượu cắn mất dây thần kinh "ngại" của Junghwan, Yoshinori vẫn không thể ngờ người này lại ôm lấy chân mình rồi ngồi thụp xuống nền đất. Chuyến này mới phát hiện ra người yêu mình có một bộ dạng đào hoa như này, Yoshinori vừa giận vừa ghen, không nhịn nổi lại muốn chọc bò non thêm nữa.- Muốn hôn nhau trong thang máy không bé? Kích thích lắm, em không cần dùng đến rượu luôn. Junghwan nhanh nhảu lắc đầu, nói bản thân có Yoshinori là đủ rồi. Hắn không tin, thấy camera ở góc thang máy liền giở trò trêu ghẹo. - Hôn anh đi rồi anh về ở với em. - Thiệt nha? - Trai đẹp dâng đến tận nhà, Junghwan trong lúc đê mê nhất liền quên đi tất cả, chu môi lên muốn thơm người trước mặt. Junghwan cười cười lết ra khỏi thang máy, sau khi đến bên cạnh tủ lạnh liên ngẩng đầu lên nói lớn. - Soái ca ăn gì không? Yoshinori để tay vào túi quần rồi đứng tựa một góc, nhíu mày xem bò non muốn làm gì. - Em có đồ gì ăn? Junghwan cười khì khì, giọng điệu vô cùng ái muội. - Có cháo kiểu Pháp.
Nói xong chính thức lăn ra đất chết 8 tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com