TruyenHHH.com

Tai họa thành nạn yêu thành hoạ

19-24

narusasu2303

 Edit: Huyết Vũ

Chương 19

Thành Thực: "Ế, bác sĩ Hoàng, anh mua cái gì ăn ngon vậy? Thịt bò khô? Em cũng muốn!"

Hoàng Cửu Cửu: "Làm gì cứ thích cướp của tôi? Tự mua đi."

Thành Thực, vẻ mặt cầu xin: "Đình Xuyên không cho em ăn thịt bò khô, cho em đi cho em đi. . ."

Hoàng Cửu Cửu: "Cậu ta không cho cậu ăn cậu lại càng không thể ăn, thịt bò khô quá cứng, tổn thương dạ dày."

Thành Thực, tròng mắt xoay tròn, móc ra gói bim bim khoai tây vừa mua, dùng sức nhét vào trong tay Hoàng Cửu Cửu, "Em đổi với anh! Mau!"

Hoàng Cửu Cửu dở khóc dở cười, "Vậy đừng nói cho Đình Xuyên là tôi đưa cho cậu."

Thành Thực: "Đương nhiên!" Đem thịt bò khô nhét vào trong túi, vẻ mặt hân hoan.

Lương Đình Xuyên xuất hiện, Thành Thực nhào tới, đáng thương không gì sánh được, chỉ vào Hoàng Cửu Cửu: "Đình Xuyên, gói bim bim chúng ta vừa đi siêu thị mua bị bác sĩ Hoàng cướp rồi!"

Lương Đình Xuyên: "Hoàng Cửu Cửu, cậu còn biết xấu hổ hay không? Trả đây!"

Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒 đây là loại người gì vậy. . .

=============================

Buổi tối Hoàng Cửu Cửu nhàn nhã đi chơi ngồi ở trong căn tin bệnh viện một mình hưởng thụ thức ăn ngon, đã lâu không thèm ăn như thế. Chim sáo đá sợ tối nhìn mặt trời lặn xa vời, bỗng nhiên nhớ tới chủ nhân của mình, vì vậy hô to: "Ngu ngốc — Ngu ngốc ơi — "

Hoàng Cửu Cửu trong căn tin nghe được vật nuôi hô hoán, hận đến nghiến răng coi như mắt điếc tai ngơ.

Bỗng dưng, chim sáo đá không kêu nữa. Hoàng Cửu Cửu buồn bực chỉ chốc lát, nở nụ cười: thứ kia chắc là học ngoan rồi, hắc hắc, cơm nước xong xách về đi.

Nói con chim sáo đá này trời sinh giống hệt chủ nhân chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lúc nó đang gọi chủ nhân đột nhiên thấy một người đàn ông tới gần, theo phản xạ nói câu: "Chết đi!"

Người đàn ông kia không giận phản cười, chim sáo đá lấy giác quan thứ sáu nhạy cảm của động vật thấy trên trán người này viết hai chữ: lang sói!

Chim sáo đá lập tức đổi giọng: "Anh đẹp trai!"

Mạch Đào vui muốn chết, anh đem ngón tay thô ráp vói vào trong lồng sắt trêu chọc chim sáo đá, chim sáo đá lui đến một góc lồng, nịnh nọt nói: "Đại hiệp!"

Thứ này. . . Thực sự là giống người nào đó cực kỳ!

Mạch Đào ôm bụng cười liên tục, khóe mắt liếc đến xa xa có một bóng trắng nhẹ như bay phất phơ chợt lóe mà qua. Mạch Đào nhịn cười bước tới từ phía sau thùng rác túm Hoàng Cửu Cửu đi ra, Hoàng Cửu Cửu lần thứ hai khóc rống chảy nước mắt: "Đại hiệp giơ cao đánh khẽ, tha tiểu nhân đi!"

Mạch Đào hừ lạnh một tiếng đem anh ném vào ghế sau Cherokee, hung hăng đóng cửa lại, cười hì hì nói: "Sáng sớm hôm nay tôi một mình chờ cậu dưới lầu thật lâu thật lâu, cậu định bồi thường người ta thế nào nha?"

Hoàng Cửu Cửu lui vào góc, "Tôi tôi tôi tôi. . ."

"Cậu dọn tới ở bệnh viện?"

"Ừ. . ."

"Có lời gì muốn nói với tôi không?" Tay Mạch Đào luồn vào dưới áo blue trắng.

Hoàng Cửu Cửu làm phản kháng vô nghĩa, vẻ mặt cầu xin nói: "Anh đừng đừng xằng bậy ở đây. . . Các đồng nghiệp của tôi thấy, thấy sẽ không tốt. . ."

Mạch Đào hôn vành tai anh dịu dàng nói: "Yên tâm, cửa sổ xe tôi từ bên ngoài không nhìn vào trong được. . . Chúng ta ở bên trong làm tình cũng không ai thấy. . ." Nói đến một nửa, thấy sắc mặt Hoàng Cửu Cửu trắng bệch, dưới tia sáng đen mờ nhìn qua y như người chết, Mạch Đào ngẩn người, tâm trạng mắng to: mẹ X ông đây đều đã hơn 30 lần đầu tiên bị người ghét như thế! Anh đem đầu Hoàng Cửu Cửu dựa tới, nhẹ giọng nói: "Này, nói đùa với cậu thôi."

Ánh mắt Hoàng Cửu Cửu có điểm dại ra, trong mắt sáng long lanh ( nước mắt bị dọa sợ chảy ra ), xem ra bộ não là bị dọa rụt luôn rồi, Mạch Đào một trận động lòng, kìm lòng không đậu hôn hôn cái trán lạnh lẽo của Hoàng Cửu Cửu, chán nản nói: "Tôi chỉ đùa với cậu thôi, không đến mức như vậy chứ?"

Hoàng Cửu Cửu nghe tên lang sói này ăn nói mềm xuống, toàn thân đều buông lỏng. Mạch Đào buông anh tựa vào bên cạnh, hai người trầm mặc một trận, Hoàng Cửu Cửu áy náy nói: "Hôm qua, không phải, không phải cố ý. . . Anh, anh không sao chứ. . ."

Mạch Đào dâm tà cười, "Sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt tính phúc sau này của cậu."

Hoàng Cửu Cửu lại co rụt.

Mạch Đào nói: "Bảo bối nhi, tôi tới đón cậu về."

Hoàng Cửu Cửu hoảng hốt, mở miệng liền nói: "Không!"

"Ở ký túc xá bệnh viện cũng được, tôi đây mỗi ngày đến căn tin bệnh viện ăn cùng cậu thế nào?"

". . ."

"Bảo bối nhi, mỗi ngày tôi tặng hoa cho cậu được không? Cậu thích hoa hồng chứ gì? 999 đóa? Phủ kín trước cửa sổ phòng?"

". . ."

"Nghĩ kỹ chưa?" Mạch Đào nói chắc.

Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt khóc tang thỏa hiệp, Mạch Đào cười đến chỉ thấy mỗi răng, "Bảo bối nhi, chúng ta trở về đi, cậu có cần mang theo đồ gì không?"'

Hoàng Cửu Cửu vươn tay chỉ vào chim sáo đá treo trên cây trong sân.

Mạch Đào há miệng, không thể tin nổi hỏi: "Cậu. . . Nuôi?"

"Ừm. . ."

Mạch Đào cười đến tắt thở, hoãn hoãn xuống xong ôm mặt Hoàng Cửu Cửu cắn một ngụm, "Bảo bối nhi, tôi hình như thực sự đào được báu vật rồi."

Nguyệt Thăng tan ca làm vui vui vẻ vẻ chạy đến phòng vẽ tranh, nhếch lên Lan Hoa Chỉ cười điên, "Ông chủ bọn em thực sự là vừa đẹp trai nhân phẩm lại tốt, thực sự là cảnh đẹp ý vui sắc đẹp có thể thay cơm!"

Đầu óc Hướng Hải tiêu hóa không nỏi hai thành ngữ kia: Cảnh đẹp ý vui? Sắc đẹp có thể thay cơm? Ý gì?

Thành Thực khinh thường nói: "Cô thấy một người yêu một người, trên đường nhìn thấy một chàng đẹp trai cũng phải ý dâm nửa ngày, đáng thương cho ông chủ các cô, không biết bị cô thị gian bao nhiêu lần nữa."

Nguyệt Thăng một cước đạp bay Thành Thực, móc ra ví tiền, đắc ý cười nói: "Em được phát tiền lương! Mời các đàn anh đi ăn!"

Hướng Hải ngạc nhiên: "Không phải đâu? Lúc này mới đi làm mấy ngày? Đã có tiền lương rồi sao?"

Mắt Nguyệt Thăng cười thành hình trăng non, "Ông chủ bọn em đặc biệt dễ nói chuyện, phát trước đấy."

KAY: "Ông chủ nhà em mở công ty trợ giúp kém phát triển à?"

Nguyệt Thăng trừng mắt, "Đừng tưởng rằng anh lớn lên đẹp trai bà đây không dám đánh anh, mặc quần áo vào, em đi gọi Đường Ngữ và Vạn Triết."

KAY cười: "Buổi tối tôi đi làm."

Nguyệt Thăng vỗ lên cái đầu vàng chóe của cậu, bỏ lại một câu: "Nhiều lời vô ích như vậy! Đi làm thì không ăn cơm à?" Sau đó hùng hổ đá cửa đi ra.

KAY nhìn về phía Hướng Hải, tựa như xin giúp đỡ, Hướng Hải cười khổ, KAY giật giật môi: "Nhát như cáy."

Thành Thực nghe nói có ăn, vui đến quên cả trời đất thu dọn đồ đạc, hỏi lại một câu: "Anh không nhát anh đánh cô ta đi? Võ công của anh không phải vô cùng tốt sao?"

KAY mặc xong quần áo nói thầm: tôi không đánh con gái, nếu không đã sớm đấm cô ta rồi.

Đang lúc nói chuyện Nguyệt Thăng đã bắt cóc Đường Ngữ xuất hiện, Hướng Hải hỏi: "Vạn Triết đâu?"

Nguyệt Thăng có chút bất đắc dĩ nói: "Anh ấy nói chị tiểu Thiển ngày mai sẽ về, tối nay anh ấy phải về nhà ăn cơm, ai, đàn ông có gia đình thật không vui!"

Thành Thực hăng hái bừng bừng hỏi: "Ăn cái gì?"

"Cá sống nhúng."(Vũ: Thủy chử sống ngư – món này là người ta đun sôi nước dùng và nguyên liệu gia vị đổ vào một cái bát tô, sau đó sẽ rưới một lớp dầu mỡ thật dày lên để nước phía dưới không bị bốc hơi và không bị nguội, khi nào ăn sẽ thả miếng cá vào, bởi vì nước dùng phía dưới vẫn là nước nóng nên cá vẫn sẽ chín, món này ăn đặc biệt nhiều mỡ và cay nóng, bởi vì Việt Nam k có tên món này nên ta đặt tạm là cá sống nhúng nhá.)

Đường Ngữ dè dặt đưa ra ý kiến: "Giữa mùa hè ăn cá nhúng gì chứ?"

Nguyệt Thăng không có ý tốt cười, "Bà đây mời khách, em nói ăn gì thì ăn nấy!"

Mấy người xuống lầu, Thành Thực vui vẻ trong nháy mắt xì hơi, cách đó không xa có một chiếc xe siêu lóa mắt đang đỗ, Lương Đình Xuyên tựa bên cửa xe, một tay kẹp thuốc lá, một tay ngoắc ngoắc ngón tay với Thành Thực.

Thành Thực thương cảm hề hề nắm Nguyệt Thăng thấp giọng hừ hừ: "Anh không muốn về nhà uống cháo thịt bò. . ."

Nguyệt Thăng thấy Lương Đình Xuyên cũng không chút nhút nhát, cười xòa nói: "Nha, ngài Lương, bọn em đang đi ăn cá sống nhúng, anh cũng đi chứ?"

Lương Đình Xuyên hòa ái cười cười, "Đi đâu? Tôi đưa các cậu đi."

Nguyệt Thăng thở ra hơi, liếc nhìn Thành Thực bộ dạng nàng dâu nhỏ, phun một ngụm: "Có phải đàn ông không vậy?"

Thành Thực bò lên vị trí phó lái, mấy người còn lại chen vào ghế sau, dọc theo đường đi Nguyệt Thăng và Đường Ngữ đùa giỡn không ngừng, Hướng Hải và KAY chen cùng một chỗ, không được tự nhiên nói không nên lời, KAY hỏi: "Sao cậu toát nhiều mồ hôi vậy?"

Hướng Hải cảm thấy khó xử, nửa ngày mới nói: "Nóng."

Lương Đình Xuyên buồn bực nói: "Không đến mức chứ? Điều hòa của tôi đang để 21 độ mà."

Thành Thực quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, cùng Đường Ngữ cười quái dị, Hướng Hải như đứng đống lửa, như ngồi đống than, KAY ngược lại vẻ mặt thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi tới nơi Nguyệt Thăng lủi xuống xe ồn ào: "Chen chết em, ống nhổ chết tiệt! Không biết cho anh ăn bao nhiêu đậu hũ!"

Đường Ngữ trả lời một cách mỉa mai: "Quá phẳng, em có đậu hũ để ăn sao?"

Thành Thực đang muốn xuống xe, cổ tay đã bị nắm chặt, Lương Đình Xuyên nhàn nhạt hỏi: "Người ta đi ăn cá sống nhúng, liên quan gì đến em?"

"Đình Đình. . ." Anh bạn nhỏ Thành Thực một đôi mắt to đen thùi tỏa sáng như nước trong veo quay tròn hồn nhiên không gì sánh được nhìn Lương Đình Xuyên.

Lương Đình Xuyên hướng về phía đám bạn hồ bằng cẩu hữu đứng ngoài xe lại một lần nữa triển lộ dáng cười môn phái già trẻ không tha nam nữ ăn cả của mình, ôn hòa nói: "Thành Thực nhà tôi bị bệnh dạ dày, sẽ không đi, các cậu chơi vui, tạm biệt." Cuối cùng, còn thêm một câu: "Cô bé, hôm nay đẹp lắm."

Mọi người ngạc nhiên nhìn BMWs X5 màu đỏ lấy kỹ xảo y như trong phim hành động Hollywood quay xe, rẽ sang, ở trên mặt đường đông nghịt biến mất không tung tích.

Thành Thực bi thiết khóc thét còn quanh quẩn bên tai — "Cứu với. . ."

Nguyệt Thăng vì câu khen ngợi kia đắc chí một phút đồng hồ, buồn bã nói: "Xin lỗi Thành Thực, em không thể bảo vệ được anh. . ."

Chương 20

Thành Thực: "Đến đến, trên tạp chí này có phần trắc nghiệm đo chỉ số thông minh, chúng ta đến thử xem!"

Đường Ngữ, Vạn Triết, Hướng Hải, hiếu kỳ: "Thử thế nào?"

KAY, nhìn cũng không nhìn: "Làm toàn bộ đề mục sau đó đối chiếu với điểm phía dưới, cộng lại là xong."

Nửa giờ sau, Vạn Triết: "Tôi quá lợi hại! Cư nhiên 90 điểm! Gần tới điểm cao nhất!"

Đường Ngữ: "Thiết! Tôi còn 94 điểm đây! Cạc cạc dát, không nghĩ tới mình là thiên tài! Bài trắc nghiệm này thực sự là quá chuẩn!"

Thành Thực: "Ưm, em chỉ được 88 điểm, thế nhưng cũng cách thiên tài không xa." Nhìn về phía KAY, "Anh được bao nhiêu điểm?"

KAY, mặt không chút thay đổi: "142 điểm."

Yên tĩnh yên tĩnh, Thành Thực lật sang tranh thứ 2, mặt trên thình lình in: cao nhất 150 điểm.

Hướng Hải bị bỏ quên, nhỏ giọng: "Cái kia, em 146 điểm."

Thành Thực đem tạp chí hung hăng ném xuống đất, "Thứ rác rưởi gì vậy! Một chút cũng không chuẩn!"

Đường Ngữ xông lên giẫm hai cái, "Thằng ngu nào viết ra cái này vậy! Muốn chết!"

Vạn Triết nhổ một ngụm, "Buồn chán." (Vũ: mấy tên này trở mặt nhanh quớ!!!)

KAY nhặt tạp chí về một lần nữa cộng lại cho Hướng Hải, bình tĩnh: "Ngu ngốc, tính cộng cũng không biết, tính sai rồi, cậu chỉ được 76 điểm.

Đường Ngữ, Vạn Triết, Thành Thực: ". . ." (Vũ: 76 điểm còn k biết đếm, vậy 3 tên dưới 100 điểm là loại người gì?)

================================

Bốn người vây quanh một bát cá sống nhúng, Đường Ngữ mày chau mặt ủ nói: "Nhóc con chết tiệt, biết rõ là anh không ăn được cay."

KAY mặt không đổi sắc ăn vui vẻ, Hướng Hải ăn mấy miếng liền mồ hôi đầm đìa vẻ mặt đỏ bừng, mặt khóc tang nói với Nguyệt Thăng: "Em không cần cho cay như vậy chứ?"

Nguyệt Thăng nháy mắt mấy cái, "Càng cay càng ngon! Có đúng hay không người đẹp?"

KAY gật đầu, Hướng Hải nói: "Anh ấy gọi là KAY."

Nguyệt Thăng hỏi: "Người đẹp, tên anh là gì?"

Hướng Hải: "Không phải đã nói với em là KAY sao?"

Nguyệt Thăng liếc xéo, "Hỏi anh à? Anh là gì của anh ấy? Cái gì cũng cần anh nói thay. Người ta cũng đâu phải người nước ngoài chung quy phải có tên tiếng Trung chứ?"

Hướng Hải sửng sốt, KAY cười nói: "Tôi là Nguyên Khải."

"A!"Nguyệt Thăng vui vẻ, "Cái tên rất dễ nghe sao lại không dùng? Hết lần này tới lần khác dùng KAY? Anh không nghe thấy em hay nói với Đường Ngữ cẩn thận bà đây K anh nha! Sau đó em gọi anh là Nguyên Khải, rất dễ nghe."

Nguyên Khải chậm rì rì nói: "Tôi ở ngoài làm chuyện không đứng đắn, sợ giày xéo tên mẹ đặt."

Một bàn mọi người im lặng, Đường Ngữ cười khan nói: "Cậu có thể làm chuyện không đứng đắn gì? Buôn lậu súng ống đạn dược hay là buôn ma túy? Cậu cứ thích tỏ vẻ bảnh bao."

Ánh mắt Hướng Hải có chút chìm xuống, rất muốn hỏi buổi tối Nguyên Khải đều đi làm gì, thế nhưng lại không hỏi ra miệng được.

Nguyên Khải trầm mặc một trận, lộ ra dáng cười có chút cay đắng, "Các cậu đều rất tốt." Nhún nhún vai, còn nói, "Cả đám đều hồn nhiên ngây thơ."

Nguyệt Thăng chỉ vào chóp mũi Đường Ngữ kêu: "Cái người này mà hồn nhiên ngây thơ? Đệ nhất nam lẳng lơ!"

Đường Ngữ rống giận: "Đồ mù chữ kia! Cái đó để hình dung đàn ông à?"

Hai người này lập tức sống mái với nhau, Nguyên Khải cũng cười xem náo nhiệt, thu lại ánh mắt thấy Hướng Hải trầm mặc không nói, liền hỏi: "Cậu sao vậy?"

Hướng Hải muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, Nguyên Khải bất mãn châm chọc: "Nói không ra thì đừng nói, y như đàn bà."

Lời Hướng Hải vừa đến cổ họng lại nuốt trở về.

Nguyệt Thăng nhét mấy quả ớt vào trong miệng Đường Ngữ, Đường Ngữ ghé vào một bên đầy mặt nước mắt, mắt thấy sắp hôn mê đi, Nguyệt Thăng vừa thấy không ổn, vội vàng vỗ vỗ mặt cậu hỏi: "Không đến mức cứ như vậy chết đi chứ?"

Đường Ngữ nức nở: "Nước. . ."

Nguyệt Thăng múc đầy bát canh, Nguyên Khải muốn ngăn cản nhưng không kịp, một ngụm nước dùng cá nhúng trực tiếp đưa vào trong miệng Đường Ngữ, Nguyên Khải triệt để không nói gì, nghĩ thầm: con gái thật đáng sợ.

Đường Ngữ nghểnh cổ gào khóc bi thương, nào còn nửa điểm phong độ đẹp trai số một trong học viện. Hướng Hải thở dài, nói với Nguyên Khải: "Em thường thường nghĩ, Đường Ngữ có thể sống đến tuổi này cũng không dễ dàng."

Nguyên Khải cũng nhịn không được nở nụ cười.

Đường Ngữ có chút khôi phục thần trí, lập tức đem móng vuốt vươn tới tóm đầu Nguyệt Thăng xoay này xoay, Nguyệt Thăng tự biết đuối lý, rất phối hợp y y nha nha cầu xin tha thứ.

Hai người ầm ĩ gà bay chó sủa, toàn bộ mọi người trong quán ăn Tứ Xuyên nhìn qua, Hướng Hải vội vàng khuyên can, Nguyên Khải cười xem náo nhiệt. Có đám người ở chỗ một bàn xa xa dựa gần cửa sổ bỗng dưng đứng lên, một người trong đó lảo đà lảo đảo đi tới trước mặt Nguyên Khải, Hướng Hải mấy người giật nảy mình, còn không phản ứng tới, người nọ đã túm lấy áo Nguyên Khải nhấc cậu lên, cười lạnh nói: "KAY? Nhuộm tóc à? Gần đây sống thế nào rồi?"

Nguyên Khải sắc mặt trắng nhợt, đẩy tên kia ra nhàn nhạt nói: "Không muốn tàn phế thì chết xa chút."

Mấy tên đồng bọn của người nọ đã chạy tới ngăn cản: "Đại Chinh! Mày uống nhiều rồi!"

Cái người tên đại Chinh kia không nghe không buông, phun một hơi rượu ồn ào: "Đã sớm muốn tìm con rùa này làm một trận. . ."

Mấy người còn lại liều mạng kéo cậu ta khuyên nhủ: "Được rồi, thằng nhóc kia đâu muốn sống, đánh với nó mày lại đi nằm viện. . ."

Đại Chinh thừa dịp uống say quát: "Buông ra buông ra! Là anh em thì buông ra hết cho tao! Mẹ nó một X! Một thằng nam kỹ còn đánh không lại, ông đây sau đó còn lăn lộn cái rắm!"

Hướng Hải ngạc nhiên nhìn Nguyên Khải, Nguyệt Thăng và Đường Ngữ hai mặt nhìn nhau.

Nguyên Khải sắc mặt trầm đến dọa người, tiện tay nắm lấy bình rượu, đám người kia kinh hoảng kêu lên: "Đại Chinh! Đừng nói nữa! Mày không muốn sống nữa à?"

"Tao đâu có nói sai!" Đại Chinh uống đến đỏ mặt tía tai, không kiêng nể gì cả hừ hừ: "Nó là một thằng trai bao! Ông đây bỏ ra 300 khối liền thượng nó. . ."

Nguyên Khải "Choang" đập vỡ bình rượu, mảnh thủy tinh vẩy ra khắp nơi, khí thế kia nói là Tu La trên đời một chút cũng không khoa trương! Trong quán cay Tứ Xuyên nhất thời giống như cái nồi nổ tung, Nguyệt Thăng thét chói tai, Đường Ngữ sắc mặt nghiêm túc, nâng tay che ở trước mặt Nguyệt Thăng, trong đám người kia có người sợ hãi quái kêu: "KAY! Nó uống nhiều! Mày đừng. . ."

Nguyên Khải một bước xa xông lên đá văng mấy người che ở trước mặt đại Chinh, nửa đoạn bình rượu "Chát" nện lên trán đại Chinh, nhất thời máu tươi chảy ròng.

Quản lí ở đại sảnh hô lên: "Mau báo cảnh sát!"

Hướng Hải từ trên ghế nhảy dựng lên lao thẳng tới chỗ Nguyên Khải.

Đại Chinh nghiễm nhiên là bị đập choáng váng, một tiếng còn chưa kịp rên lên, chỉ thấy bình rượu thủy tinh bén nhọn kia thẳng hừng hực chọc tới mắt mình, sợ đến đều quên né tránh. Mắt thấy nửa đoạn bình rượu trong tay Nguyên Khải sắp thẳng đâm vào mắt đại Chinh, một bàn tay lông mềm chém tới nắm chặt cổ tay Nguyên Khải.

Nguyên Khải bạo tính quá đi, xoay mình tỉnh táo lại.

Đại Chinh toàn bộ tỉnh rượu, chỉ cảm thấy nửa đoạn thân thể đều mềm nhũn, giống như đống bùn trượt ngồi dưới đất, lòng còn sợ hãi bưng con mắt thiếu chút nữa thì mù của mình. Đồng bọn của tên này đều bị dọa đến xanh mặt, tại chỗ một mảnh vắng vẻ.

Hồi lâu, Nguyên Khải thật sâu phun ra một câu: "Giết mày, cùng lắm bị bắn chết."

Đại Chinh run rẩy nói không nên lời, đám bạn của hắn ba chân bốn cẳng nâng người dậy, vừa kéo vừa xách túm hắn ra cửa.

Đường Ngữ há miệng, nửa ngày mới nói: "Mẹ của con ơi."

Nguyên Khải lạnh lẽo nói với Hướng Hải: "Còn không buông ra?"

Tay Hướng Hải giống như điện giật nhảy ra.

Nguyệt Thăng hô to: "Nếu không đi cảnh sát sẽ tới!"

Quản lí đại sảnh ngăn tới, "Các cậu không thể đi. . ."

Bình rượu trong tay Nguyên Khải chỉ thẳng tới, sát khí bức người hỏi một câu: "Anh nói gì?"

Quản lí vẻ mặt đưa đám lui đến một bên không dám lên tiếng thêm.

Đường Ngữ chạy tới một tay kéo Nguyên Khải một tay kéo Hướng Hải đang phát bệnh si ngốc gián đoạn chạy ra ngoài cửa, hô với Nguyệt Thăng: "Mau gọi taxi!"

Quản lí mắt mở trừng trừng nhìn mấy tên côn đồ này cấp tốc lên taxi bỏ trốn mất dạng, nức nở một câu: "Hai bàn đồ ăn chưa trả tiền. . ."

 Edit: Huyết Vũ

Chương 21

MC trên radio: "Chào bạn, chúc mừng bạn đã được chọn trúng, hiện tại bạn chỉ cần trả lời một vấn đề rất đơn giản là có thể nhận được một phần thưởng — Một bộ loa mini hiệu Sony. . ."

Toàn bộ xe bus taxi nhà hàng các chỗ của thành phố đều nghe thấy một trận hoan hô hỗn loạn, Thành Thực: "A — loa — Hướng Hải, sau đó chúng ta có thể mở bài ca meo meo ~~~ "

Đường Ngữ: "Ôi ôi ôi — loa ~~ miễn phí — "

Vạn Triết: "Vận khí thật tốt ~~ a cạc cạc dát. . . Mau xem xem, sau đó đặt ở chỗ nào trong phòng vẽ?"

MC Radio, vội vàng cắt đứt bọn họ: "Xin bình tĩnh trước một chút, vấn đề là. . ."

Thành Thực: "Gì? Còn có vấn đề gì?"

Đường Ngữ: "Không có vấn đề a ~~ "

Vạn Triết: "Di động của cậu có vấn đề gì sao?"

MC Radio, hít sâu một hơi, ảo não nói hết: "Hiện tại muốn hỏi các bạn một vấn đề, trả lời được mới có thể nhận thưởng, vấn đề là: Đường Thái Tông trong lịch sử tên là gì?"

Thành Thực, phát điên: "Năng đại tổng là cái gì? Em chỉ nghe qua cây lười ươi!"

Vạn Triết, hổn hển: "Thành Thực em câm miệng cho anh! Đó là một vị hoàng đế! Đường Thái Tông không phải kêu Đường Thái Tông sao?"

Đường Ngữ, tâm thần: "Thối lắm! Hẳn là kêu Chu Nguyên Chương! Cái gì? Không phải? Vậy kêu Hoàng Thái Cực? Ngô Tam Quế? Trịnh Bản Kiều? Lý Liên Anh? Vi Tiểu Bảo? Chung quy phải có một cái đúng chứ?"

MC Radio, bình tĩnh ấn chuyển máy: "Ừm, hiện tại chúng ta sẽ gọi cho người nghe may mắn tiếp theo. . ."

==============================

Thành Thực bị Lương Đình Xuyên xách về nhà, cong môi ủ rũ, Lương Đình Xuyên ở trong bếp bận rộn một hồi, có chút kinh ngạc phát hiện ngày hôm nay yêu nghiệt sao một chút âm hưởng cũng không có? Anh đi tới phòng khách nhìn một chút, thiếu chút nữa tức đến hộc máu, nải chuối tiêu trên bàn trà không thấy nữa, trong thùng rác đều là vỏ chuối. Lương Đình Xuyên bạo rống: "Trần Thành Thực! Có phải em không muốn sống nữa không? Cư nhiên bụng rỗng ăn chuối tiêu! Em có biết ăn chuối tiêu hại dạ dày thế nào không hả?"

Thành Thực lườm anh một cái, hậm hực không hé răng, trong miệng còn cắn chuối tiêu, Lương Đình Xuyên đoạt lấy. Thành Thực rốt cục nhịn không được, từ trên sô pha nhảy dựng reo lên: "Anh quản cái này rồi quản cái kia! Mẹ em còn không thích lo chuyện bao đồng như anh! Em thích ăn cái gì thì ăn cái đó, có chết hay không anh quản cái rắm! Cả ngày đều là canh đậu hũ cháo gà yến mạch bánh ga-tô không ngọt không mặn không cay, y như nước mũi em nhìn đã buồn nôn! Ông đây nhịn quá lâu rồi! Ông đây mặc kệ!"

Lương Đình Xuyên cứng lại, cả giận nói: "Em chê anh lo chuyện bao đồng? Em từ cái cửa này cút ra ngoài anh cái gì cũng không quản em! Quản em ăn cái gì rác rưởi dạ dày đau nhức đau chết cũng tốt, anh còn xen vào em tính anh không tự trọng!"

Thành Thực thẹn quá thành giận kêu gào: "Em cút! Dù sao cũng là ở nhờ chỗ anh anh thích kêu em cút lúc nào em liền cút lúc đó!"

Lương Đình Xuyên khóe mắt run rẩy, đang muốn nói gì đó, Thành Thực đã chạy ào vào phòng ngủ, ngay sau đó trong phòng ngủ một trận loảng xoảng, hẳn là trò đầu thằng nhóc kia ầm ĩ rời nhà trốn đi. Lương Đình Xuyên một người đầu hai người, con mẹ nó, ông đây làm bảo mẫu còn cùng em ăn mấy thứ kia chưa từng oán hận nửa câu, nhóc con này khen ngược, không phải không cho em ăn cá nhúng em liền bỏ nhà đi đấy chứ? Vậy đi đi! Đi xa vào! Ông đây còn đón em về sẽ không họ Lương nữa!

Trong phòng ngủ bỗng dưng an tĩnh, Lương Đình Xuyên buồn bực: thằng nhóc này lại làm trò gì đây? Đợi một hồi, vẫn không có một chút động tĩnh, Lương Đình Xuyên hoảng hốt, chạy vào phòng ngủ xem, tên kia quả nhiên ngồi xổm bên giường run run, Lương Đình Xuyên yêu thương muốn chết, ôm vào trong lòng lo lắng hỏi: "Lại đau? Đau lắm hả?"

Thành Thực ô ô khóc gật đầu, Lương Đình Xuyên dở khóc dở cười, đây không phải tự tìm hay sao? Trong lòng hùng hùng hổ hổ, ngoài miệng vẫn là nhẹ nhàng dỗ dành: "Ăn một chút gì đó là ổn thôi, anh xoa xoa cho em. . . Uống ít sữa trước nhé? Hay là ăn cháo? Còn đau? Thả lỏng một chút. . . Như vậy có tốt lên không?"

Thành Thực dựa ở trên người Lương Đình Xuyên, bi thương ảm đạm ấp úng: "Đau muốn chết. . ."

"Sớm chết sớm tốt!" -_-

Lương Đình Xuyên dùng canh thịt bò trộn với cháo đút cho Thành Thực, Thành Thực ăn mấy miếng, gối lên vai anh, mũi có điểm lên men, Lương Đình Xuyên lại đưa một muôi tới, Thành Thực ôm thắt lưng anh, nói thầm: "Không ăn nữa."

Lương Đình Xuyên lập tức đem muôi đưa cho Đô Đô ngồi xổm một bên chảy nước miếng.

Thành Thực hô to: "Em ăn!"

Lương Đình Xuyên buồn cười, đem cả bát nhét vào trong lòng Thành Thực, "Tự ăn, anh đi sắc ít thuốc cho em."

Thành Thực không chịu nhận, ôm anh không tha, nhỏ giọng nói: "Sau đó không nên nói cút, em nghe rất khó chịu."

Lương Đình Xuyên nổi giận, oa đệt! Nói đến nói đi vẫn là anh sai? Nhóc con chết tiệt! Đang muốn phát tác, cúi đầu thấy dáng vẻ lắp bắp thương cảm của yêu nghiệt, lại nhẹ dạ. Anh hôn hôn gương mặt tái nhợt của yêu nghiệt, than nhẹ một tiếng, nhận mệnh đi, ai bảo mình lại thích con rùa cố tình gây sự không nói đạo lý lại điềm đạm đáng yêu này chứ.

Bốn người ngồi ở trong taxi, bầu không khí dị thường xấu hổ, ngay cả Nguyệt Thăng cũng không biết nên nói cái gì thì tốt, hồi lâu, Nguyên Khải nói với tài xế: "Phiền anh dừng một chút ở đầu đường phía trước."

Nguyệt Thăng gượng cười nói: "Em nghe Đường Ngữ nói anh thuê nhà ở gần trường học, cùng nhau trở lại đi."

"Buổi tối tôi đi làm."

Nguyệt Thăng vẻ mặt hồ nghi, tâm trạng nghĩ: chẳng lẽ anh ta thực sự là trai bao?

Nguyên Khải lạnh lùng nói: "Tôi không phải."

Nguyệt Thăng kinh hãi, hỏi Đường Ngữ: "Anh ấy biết thuật đọc tâm?"

Đường Ngữ cười khổ, "Là em nói ra, đồ ngốc."

Hướng Hải úp úp mở mở chỉ chốc lát, ấp a ấp úng nói: "Bọn em. . . Không có cái kia, ý kia." Nói nhìn lén Nguyên Khải, đã thấy trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhìn không ra tâm tình.

Taxi tới chỗ đầu đường, tài xế dừng xe, Nguyên Khải mở cửa đi ra ngoài, ngay cả tiếng tạm biệt cũng không nói.

Đường Ngữ liếc xéo Nguyệt Thăng, đang muốn nói gì đó, Nguyệt Thăng áy náy cong môi, giành trước nói: "Đừng mắng em, em biết sai rồi."

Đường Ngữ dùng khửu tay chọc chọc Hướng Hải, "Không đuổi theo?"

Hướng Hải sửng sốt trong chớp mắt, hỏi lại: "Đuổi theo phải nói gì?"

Đường Ngữ cũng im lặng, không thể làm gì khác hơn là nói với tài xế: "Lái xe đi."

Ngày thứ hai Thành Thực cũng biết được sự tích anh dũng của Nguyên Khải, nhất thời đối với Nguyên Khải một phần kính nể chín phần hiếu kỳ lại không dám lắm miệng. Buổi trưa lúc kết thúc công việc, Hướng Hải nghẹn cả buổi sáng, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí nói: "Ừm, KAY, buổi trưa cùng đi ăn cơm đi?"

Nguyên Khải còn chưa trả lời, Thành Thực lên tiếng trước: "Phố sinh viên Nhật Bản bên kia có bao gian nhỏ cho cặp đôi. . ."

Hướng Hải ngạc nhiên, bao gian nhỏ cặp đôi? Thành Thực, cậu muốn chết sao? Ai với ai là một đôi?

Quả nhiên, Nguyên Khải thẳng thắn lưu loát nói: "Không đi."

Thành Thực không chút nào nhụt chí, "Tiệm mì ba ngàn đậu phụ có phần ăn hạnh phúc."

Hướng Hải hộc máu, hạnh. . . Hạnh phúc?

Nguyên Khải sắc mặt trầm xuống, Thành Thực còn đang miệng lưỡi liến thoắng, "Phố người Hàn có phần cơm trứng yêu thương, là hình trái tim nha. . ."

Đường Ngữ đẩy cửa ra vừa vặn bị sóng xung kích thuốc nổ đập vào mặt, vội vàng nhào tới bịt miệng Thành Thực cười làm lành nói: "Cái kia, Nguyên Khải, tùy tiện ăn ở tiệm mì phố đối diện đi, có phải không Hướng Hải?"

Hướng Hải gật đầu như giã tỏi.

Thành Thực rời trường trái lại bò lên xe Lương Đình Xuyên về nhà ăn, Điền Vạn Triết kia nguyên một buổi sáng không gặp hình bóng, Đường Ngữ và Hướng Hải Nguyên Khải đi ăn ở tiệm mì, mì vừa lên Đường Ngữ nhận điện thoại của Nguyệt Thăng liền nhảy nhảy nhót nhót chạy mất, chỉ còn lại Hướng Hải chân tay luống cuống đối diện với Nguyên Khải.

Hướng Hải ăn xong mì của mình, chẹp chẹp miệng, đem bát mì Đường Ngữ để lại cũng bưng tới ăn, Nguyên Khải cười, "Có ai nói với cậu tướng ăn của cậu rất ngốc không?"

Hướng Hải ngậm sợi mì, sững sờ nhìn chằm chằm Nguyên Khải, Nguyên Khải căm tức nói: "Nhìn cái gì vậy? Ăn mì của cậu đi."

Hai người lại một trận trầm mặc, Nguyên Khải hỏi: "Cậu nghĩ tôi là bán thân?"

Hướng Hải liều mạng lắc đầu.

"Thế nhưng tôi cũng không phải công dân tốt tuân thủ pháp luật gì đó." Nguyên Khải lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, mang theo giọng điệu khiêu khích nói: "Cậu muốn phấn K có thể tới tìm tôi. . ."

Hướng Hải vẻ mặt vô tri, hàm hậu cười, gật đầu, lại gật đầu, lên tiếng trả lời: "Được. . ."

Nguyên Khải khóc không ra nước mắt, hỏi lại: "Được cái rắm! Cậu biết cái gì là phấn K không?"

Hướng Hải thu liễm dáng cười, chán nản: "Ưm, không biết." Cậu còn muốn giả vờ biết đến, cư nhiên đã bị nhìn ra. . .

Nguyên Khải không nói gì: kẻ ngu này thật không phải ngu bình thường! Dừng một chút, không thể làm gì khác hơn nói: "Buổi tối tôi làm ở quán bar, nếu muốn cậu có thể tới chơi, tôi là tay bass trong một ban nhạc."

Hướng Hải được sủng mà lo hai mắt tỏa sáng, gật đầu không ngừng.

Chương 22

Sang năm mới rồi, lên tiếng chào hỏi mọi người đi ~~

Bác sĩ Hoàng: "Thân thể khỏe mạnh."

Mạch đại sói xám, cười dâm: "Sinh hoạt tính phúc ~~ "

Bác sĩ Hoàng đánh một cái rùng mình, ngồi xổm góc tường, không dám phát biểu ngôn luận nữa.

Hướng Hải, vò đầu, suy nghĩ nửa ngày, "Ừm, cả, cả. . "

Nguyên Khải một cước đem cậu đạp lật người, khinh thường hừ một tiếng, "Cậu là muốn nói cả nhà vui vẻ phải không? Nghĩ một thành ngữ đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra! Thiểu năng!"

Thành Thực, hít hít nước mũi, "Thoả thích ăn thoả thích chơi, nga da ~~ "

Lương Đình Xuyên: "Chú ý trông coi trẻ nhỏ."

Vạn Triết: "Tiền tài đầy nhà!"

Tiểu Thiển: "Đồ đạc đều đang được giảm giá ~ có cần cái gì mua lúc này là có lợi nhất ~ "

Đường Ngữ, làm dạng hoan hô, "Mọi người năm mới vui vẻ ~~ "

Nguyệt Thăng, lườm cậu một cái, "Một chút sáng tạo cũng không có! Quá cũ!"

Đường Ngữ: "Em không cũ vậy em nói đi, nói đi nói đi!"

Nguyệt Thăng, một quyền vung tới ban cho cậu một mắt gấu mèo, quyền đấm cước đá, "Tạo phản à? Anh bảo em nói em liền nói chẳng phải là rất không có mặt mũi!"

Đường Ngữ, ôm đầu tránh né, tru lên: "Đừng đánh! Đánh nữa anh đánh trả đấy! Đánh trả thật đấy. . ."

Nguyệt Thăng: "Trả đi trả đi, anh đánh trả đi. . ."

Đường Ngữ: "Mẹ ơi. . . Nguyệt Thăng đánh con. . . Ô ô ô. . ."

Thôi Hòa, vô lực: "Đầu năm mới không nên đánh nhau. . ."

==========================

Nguyên Khải nghĩ mình nhất định là đầu óc bị rút gân, cư nhiên đáp ứng mấy kẻ ngu ngốc kia đến chỗ quán bar mình làm chơi. Cậu ở trên sân khấu nhảy múa, liền cảm thấy ba tên thiểu năng ở dưới kia đặc biệt nổi bật, nhất là Bùi Hướng Hải kia, mắt đều thẳng tắp, ngu ngốc!

Thành Thực há to miệng, hồi lâu, mới nói với Đường Ngữ: "Em đã nói anh ta là khoa âm nhạc mà! Quá ảo!"

Ở trên sân khấu người nhảy gảy đàn hát chính không một ai chói mắt bằng Nguyên Khải, Hướng Hải vẫn nhìn chằm chằm vào Nguyên Khải mê giai, tạm thời nghe không hiểu tiếng người.

Đường Ngữ ước ao tấm tắc chậc lưỡi, Thành Thực hỏi: "Chúng ta có cần gọi mấy thứ ăn không?"

Đường Ngữ đang cùng mỹ nữ xa xa nào đó mắt đi mày lại, Thành Thực đẩy đẩy Hướng Hải, một bộ dáng dấp nóng lòng muốn thử, "Chúng ta gọi ít rượu ngoại uống đi?"

Hướng Hải không có vô tâm phản ứng cậu, tùy tiện ừ hai tiếng, Thành Thực phóng tầm mắt nhìn, chọn một chai rượu ngoại lộng lẫy, nhân viên quầy bar vẻ mặt hoài nghi thay bọn họ mở nắp chai, rót cho mỗi người một ít, Thành Thực nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt đau khổ nói: "Uống không ngon."

Hướng Hải không có phản ứng, y như uống cola ừng ực một tiếng uống vào bụng, hồn còn đang ở chỗ Nguyên Khải.

Đường Ngữ đã lưu manh lắc đến trước mặt mỹ nữ kia, bắt đầu triển lộ tuyệt kỹ tán gái dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.

Thành Thực bị bỏ quên, cảm thấy cực kỳ không thú vị, nói thầm: "Một đám rùa trọng sắc khinh bạn. . ." Trèo xuống ghế đi tìm toilet.

Mạch Đào lúc cơm tối đem Hoàng Cửu Cửu đùa bỡn đủ vốn, rảnh rỗi tiện đường đến quán bar bên cạnh của mình đi dạo đi dạo, quản lí thấy ông chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, vuốt mông ngựa báo cáo tình huống ngày gần đây. Mạch Đào nghe không ngại nhàm chán, tự mình đi dạo trong quán bar, đột nhiên thấy ba cô em ăn mặc táo bạo vây quanh bắt chuyện một nam sinh lui vào góc tường.

Mạch Đào đều phải cười ra tiếng, thói đời ngày nay đàn ông còn không có gan bằng đàn bà.

Chỉ nghe cô em A nói: "Em trai, không cần xấu hổ như vậy nha ai nha da dẻ thật tốt, chậc chậc chậc, trắng nõn u. . ."

Cô em B giọng nói ỏn ẻn: "Đến chơi với bọn chị, đừng xấu hổ như thế nha, các cô nhìn khuôn mặt cậu ấy đều đỏ, nói một câu đi nào ~~ "

Cô em C khanh khách cười duyên, "Người ta đã lâu không thấy được bạn nhỏ ngây thơ như thế, chẳng lẽ vẫn là xử nam? Cậu bé đẹp trai, cho chị hôn một chút, chị đêm nay sẽ rất thương bé. . ."

Mạch Đào trong bụng cười đến rút gân. Nơi đó vang lên "Bẹp "Một tiếng, không biết là ai hôn tới một ngụm, tiếp đó chính là nam sinh khóc nói: "Chị chị chị, chị làm gì. . . Đừng, đừng sờ loạn. . ."

Ặc? Thanh âm này sao quen tai thế nhỉ?

Mạch Đào ngẩn người, móc ra điện thoại gọi cho Lương Đình Xuyên, "Alo, Đình Xuyên, tôi là Mạch Đào, Thành Thực có nhà không?"

Lương Đình Xuyên vừa rửa bát xong, đang lau sàn nhà, tức giận nói: "Không có, ăn xong cơm tối liền chạy ra ngoài chơi với bạn học rồi."

Mạch Đào một trận trầm mặc, sau đó ngắt điện thoại di động.

Người trong góc còn đang kêu cứu: "Chị, tôi, tôi kêu người đó, tôi hô thật đó. . ."

Cô em ABC: "Hắc hắc. . . Bé cứ hô đi, bé xinh trai. . . Bé hô cũng không ai cứu đâu. . ."

Mạch Đào tựa ở một bên bàn, cười đến run bần bật.

"A a a. . . Đường Ngữ! Hướng Hải! Ai nha KAY! Mọi người! Ai nhìn qua đây một cái đi. . . Ai cứu với — chỗ đó không thể sờ, ai nha mấy người muốn mang tôi đi đâu? Đó đó là WC nữ mà! Tôi không đi! Tôi không đi — người cứu mạng — "

Mạch Đào xoa xoa khuôn mặt cười đến biến dạng, nghĩ thầm thằng nhóc này mà bị người cường bạo trên địa bàn của mình, tên đầy tớ Lương Đình Xuyên kia còn không ăn sống nuốt tươi mình? Vì vậy đạo nghĩa không chùn bước chạy ào vào WC nữ cứu mỹ nhân.

Sau khi Thành Thực ở trong toilet phòng VIP rửa mặt N lần, cuối cùng cũng đem dấu son môi trên khuôn mặt đều rửa sạch, ở trên người mình đông ngửi ngửi tây ngửi ngửi, bi thương hỏi Mạch Đào, "Anh ngửi xem còn mùi nước hoa không?"

Mạch Đào cười chưa xong, Thành Thực cả giận nói: "Chuyện hôm nay anh dám nói cho Đình Xuyên, em liền diệt anh!"

Mạch Đào nhìn giấy tờ quản lí đưa tới một chút, "Ra tay thật đúng là hào phóng, hơn mười nghìn cơ đấy!"

"Gì?" Hai mắt Thành Thực trừng thành chuông đồng, "Bọn em chỉ gọi một chai rượu."

"Chai rượu kia đắt lắm đấy bé đẹp trai." Mạch Đào lắc lắc tờ giấy, vẻ mặt trêu tức.

Thành Thực cười nhạt, "Đòi tiền không có, đòi mạng có một!"

Mạch Đào làm hình dạng đúng vậy, lấy điện thoại ra thì thào tự nói, "Tiểu Thành Thực của chúng ta đi ra ngoài tán gái, ế, số di động của Đình Xuyên là bao nhiêu nhỉ. . ."

Thành Thực căm uất đoạt lấy di động của anh, nghiến răng nghiến lợi, "Tên tư sản uống máu người! Anh muốn ép người hiền lành đi làm gái điếm à?"

Mạch Đào mỉm cười, gật đầu, "Anh có một quán bar số 6, là GAY bar, em có thể đi bồi rượu."

Thành Thực chỉ tay vào chóp mũi Mạch Đào, tru lên: "Em méc ba anh!"

"Mách đi." Mạch Đào vui vẻ muốn chết, gần đây chuyện thú vị thực sự là từng đợt nối từng đợt, có thể khiến người không vui sao? Anh bắt chước Thành Thực nói: "Ba nuôi, McDull ép con đi uống rượu với đàn ông, a? Vì sao? Bởi vì con tán gái trong quán bar của anh ấy, a? Sao lại sợ anh ấy? Bởi vì con đang ở chung với một gã đàn ông. . . A a, ba đừng nói cho ba mẹ con. . ."

Thành Thực tức giận đến phát run, mắt to nhanh như chớp xoay tròn, quát: "Ông đây cho anh tiền!"

"Ồ ồ?" Mạch Đào hiếu kỳ, "Cho em một giá VIP, trả 8 nghìn là được."

Thành Thực hào phóng từ trong túi bạt rách móc ra tờ ghi chép, lại lấy bút, xoát xoát xoát viết số tiền lên, dừng một chút, ngẩng đầu hỏi: "8 chữ em viết thế nào?"

Mạch Đào nhẫn cười trả lời: "Viết bên cạnh."

Thành Thực bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục vùi đầu múa bút thành văn, sau một lát, xoát kéo xuống chi phiếu đưa cho Mạch Đào, oán hận nói: "Cầm đi! Nhớ kỹ đừng có rơi vào tay ông!" Sau đó cướp cửa mà chạy.

Lúc này Bùi Hướng Hải đang uống chai rượu ngoại giá trị hơn 10 nghìn như uống nước lọc, Nguyên Khải đứng ở trước mặt cậu, ngoắc ngoắc nhìn thẳng chai rượu kia, Hướng Hải nghi hoặc nói: "Anh cũng muốn uống? Em đi lấy một cốc khác."

Nguyên Khải kéo cậu, "Đường Ngữ đâu?"

"Ở. . ." Tay Hướng Hải chỉ về một nơi xa xa, "Ế, vừa rồi còn đang nói chuyện với một cô gái mà."

Nguyên Khải còn ôm một tia hy vọng, "Thành Thực đâu?"

"Đi WC rồi. . ." Hướng Hải móc ra điện thoại di động đang rung, mở tin nhắn mới xem, "A? Cậu ấy nói cậu ấy đi trước rồi."

Trên trán Nguyên Khải toát ra mồ hôi lạnh, suy yếu hỏi: "Hướng Hải, cậu mang theo bao nhiêu tiền?"

Hướng Hải lục tìm một trận trong túi bạt, móc ra một vốc tiền lẻ.

Nguyên Khải chưa từ bỏ ý định, "Chỉ có bấy nhiêu?"

Hướng Hải lấy ra thẻ sinh viên, bên trong mang theo 200 khối.

Nguyên Khải thấy có chút chóng mặt, Hướng Hải thành khẩn hỏi: "Anh nợ tiền người ta?" Nguyên Khải mắt trợn trắng, tâm nói phỏng chừng kiếp trước tôi nợ cậu một cái mệnh.

"Tự làm bậy không thể sống. . ." Nguyên Khải nói thầm những lời này xong, thấy Hướng Hải dùng ánh mắt vô tội hồn nhiên như cún con lóe ra đốm nhỏ sắc bén nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là gượng cười một chút nói: "Xem ra loại địa phương này không thích hợp với cậu, sau đó đừng tới nữa."

Muốn uống rượu bá vương? Chán sống rồi chắc? Phải biết rằng ông chủ chúng tôi có tiếng là rồng địa phương! Nguyên Khải tìm được Mạch Đào, cười làm lành nói: "Ông chủ, bạn em ngày hôm nay đến chơi, phỏng chừng không mang nhiều tiền lắm, đợi lát nữa không thanh toán được, vậy dùng tiền lương của em bù vào trước đi."

Mạch Đào híp mắt trên dưới nhìn nhìn cậu một phen, cười, "Tôi thấy cậu đặc biệt thanh cao, cũng có bạn? Ai thế?"

Nguyên Khải chỉa chỉa Bùi Hướng Hải xa xa ung dung như uống nước trái cây, kiên trì nói: "Cái kia."

"Remy Martin XO, cậu định dùng mấy tháng tiền lương bù vào?"

Nguyên Khải không nói gì, trong lòng đem tổ tông mười tám đời Hướng Hải đều mắng một lần.

Mạch Đào thờ ơ ném ra một câu: "Nợ nần của thằng nhóc kia có người thanh toán rồi."

Nguyên Khải ngạc nhiên, "Ai?"

"Em trai tôi."

"Em. . . Trai anh?" Nguyên Khải há to miệng.

Mạch Đào từ trong túi áo móc ra tờ giấy, mở ra đưa cho Nguyên Khải xem. Đó là một tờ ghi chú, trên đỉnh là một dòng chữ in màu đỏ "Học viện đại học mỹ thuật tạo hình XX", phía dưới xiêu xiêu vẹo vẹo viết:

Chi phiếu

Số tiền: 80000. 00

Nhân dân tệ: Tám nghìn nhân dân tệ.

Trần Thành Thực

Miệng của Nguyên Khải sau khi mở ra liền không khép lại nữa.

 Edit: Huyết Vũ

Chương 23

Đường Ngữ: "Gái già! Sang năm mới lại già thêm 1 tuổi! Hừ hừ. . ."

Nguyệt Thăng, cho cậu một cái tát, "Tiện nam! Còn không mau giới thiệu một tên đẹp trai cho em!"

Đường Ngữ, bụm mặt, "Ưm, anh giới thiệu Vạn Triết cho em nhé."

Nguyệt Thăng, lại dâng thêm một cước, cả giận nói: "Lương tâm bị chó ăn rồi à? Tìm một tên có vợ cho em? Muốn em làm tình nhân?"

Đường Ngữ, ngồi chồm hổm trên đất xoa chân, "Vậy, vậy Thành Thực được rồi."

Nguyệt Thăng, xách tai cậu nhéo một cái, "Muốn chết! Thằng cha kia là đồng tính luyến ái thì thôi còn là một tiểu thụ! Cho em có ích lợi gì?"

Đường Ngữ, kêu rên như giết lợn: "Hướng Hải được rồi chứ?"

Nguyệt Thăng, tàn nhẫn cho một cú thẳng mặt: "Em không cần kẻ ngu si! Sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau!"

Hướng Hải, nhỏ giọng nói thầm: "Anh không phải kẻ ngu si. . ."

Nguyên Khải nhìn quét cậu một phen, hỏi lại: "Cậu xác định?"

Hướng Hải, mắt hình trái tim, cười ngây ngô, "Hắc hắc, có lẽ là vậy. . ."

=============================

Thôi Hòa từng bài từng bài lật xem một chồng bài tập vẽ màu thật dày, thoả mãn liên tục gật đầu, tâm nói nhìn không ra năng lực cảm nhận màu sắc của hai thằng nhóc này lại tốt như vậy, có thể dẫn dắt học sinh như thế thực sự là may mắn.

Thành Thực đang vui vẻ trèo lên cửa sổ ở mái nhà trên đài, ồn ào: "Hướng Hải, ném dây thừng lên đây, từ nơi này trèo ra ngoài là nhà máy rượu vang phía sau phố sinh viên!"

Vạn Triết đem bút vẽ kẹp trên vành tai, ngửa đầu nhìn Thành Thực nói: "Em đi dò đường trước, anh và Đường Ngữ buổi tối sẽ hành động."

Hướng Hải từ trong đống đổ nát moi ra được sợi dây thừng chuẩn bị ném tới, Nguyên Khải từ bên ngoài tiến đến, hỏi: "Mấy người làm gì vậy?"

Lực chú ý của Hướng Hải trong nháy mắt dời đi, ân cần cười giải thích: "Thành Thực đến chỗ nhà máy rượu vang trộm ít về uống. . ."

Thành Thực không nhịn được hô: "Con lợn kia! Nhanh lên một chút!"

Nguyên Khải nói: "Thắt phần đầu lại."

Hướng Hải lộ ra vẻ mặt sùng kính, thắt một đầu dây thừng ném lên, Thành Thực một tay tóm rèm cửa sổ một tay đón lấy, không túm được, Hướng Hải lại ném, Thành Thực dưới chân trượt, "Oa a a a. . . Cứu với — "

Đường Ngữ xoay người nhìn lên, thấy Thành Thực đang nắm rèm cửa sổ đánh đu, Hướng Hải ở phía dưới giơ chân, "Cậu nhảy xuống tôi đỡ!"

"Tôi tôi. . . Tôi không dám, rèm cửa sắp rách rồi. . ."

Nguyên Khải: "Lá gan sao lại nhỏ như vậy? Còn chưa tới 2m, nhắm mắt lại nhảy xuống, không ngã chết được đâu."

Thành Thực khẽ cắn môi, nhắm mắt lại hào hùng nói: "Hướng Hải cậu nhất định phải đỡ được!" Thả người nhảy, Đường Ngữ biến sắc, giơ pallet màu(*) hô to: "Đừng –"

(*) bảng Pallet màu:

palette-d-artiste-72ko

Choang. . . Loảng xoảng đương. . . Rầm lạp lạp. . . Loảng xoảng đương loảng xoảng đương loảng xoảng đương loảng xoảng đương. . .

Thầy Thôi kẹp bài tập vẽ màu của sinh viên tâm đắc vào nách, đẩy cửa phòng vẽ tranh, thấy Thành Thực nằm bò trên người Đường Ngữ, cả người Đường Ngữ úp xuống bản thảo tranh tường, Vạn Triết một thân thuốc màu rực rỡ, Hướng Hải bị thang nhôm chữ A đè ngã vồ ếch. Một tên côn đồ tóc vàng tựa ở cạnh cửa thảnh thơi hút thuốc, quay đầu lại liếc ông một cái, chậm rãi phun ra một ngụm khói, mở miệng: "Chú ơi, chú đi nhầm cửa rồi."

Thôi Hòa đóng cửa lại, hít sâu, hít sâu, sau đó nói với chính mình: Dẫn dắt mấy thằng nhóc này xong, đánh chết mình cũng không dẫn dắt sinh viên nữa! Một lần so với một lần còn muốn mệnh!

Trong phòng vẽ truyền ra thanh âm Vạn Triết: "Chết tiệt! May là tiểu Thiển về rồi, nếu không cô ấy thấy tôi bẩn thế này lại mắng tôi!"

Thành Thực: "Ai u ai u. . . Đường Ngữ anh không sao chứ. . . Anh đang vẽ phác thảo hình người tỉ lệ thật à. . ."

Đường Ngữ: "Ai u ai u. . . Một khối này lại phải vẽ lại. . . Mau! Nhân lúc lão Thôi còn chưa tới mau chữa lại. . ."

Thành Thực: "Một mảng này đừng vẽ nữa, trực tiếp đến đề tài sau đi, nhiều đồ án như vậy thiếu một khối thầy ấy cũng không nhìn ra đâu. . ."

Vạn Triết: "Các cậu đừng đánh chủ ý này!" Thôi Hòa cảm khái: vẫn còn một sinh viên phúc hậu! Vạn Triết tiếp tục nói: "Lão Thôi âm hiểm như vậy sao lại nhìn không ra? Chúng ta đem toàn bộ đề tài này bỏ trống luôn đi, đem đề tài phía sau kéo dài ra chút."

Thôi Hòa hộc máu ba lít.

Hướng Hải: "Như vậy, như vậy. . . Cũng chỉ có thể như vậy rồi. . ."

Nguyên Khải: "Chỉ số thông minh của thầy giáo các cậu nhất định không cao, nếu không sao dạy ra được một đám thiểu năng như mấy người chứ."

Thôi Hòa đỡ tường, chậm rãi rời đi.

Chim sáo đá của Hoàng Cửu Cửu gần đây rất không vui, mỗi ngày đối mặt với một mình chủ nhân ngu ngốc, cho dù khuôn mặt kia có đẹp trai hơn nữa cũng sẽ mệt nhọc thẩm mỹ, thật nhớ ngày nào đó ở trong bệnh viện, ánh nắng tươi sáng, mỹ nữ như mây!

Hoàng Cửu Cửu cùng Mạch đại sói xám ăn xong cơm tối về nhà, từ trong tủ lạnh lấy ra miếng thịt bò cắt miếng cho chim sáo đá ăn, chim sáo đá vẻ mặt buồn bã, không muốn ăn uống.

Hoàng Cửu Cửu gãi gãi đầu, đem thịt bò bỏ vào lò vi ba làm nóng 5 phút, lại thêm chút xì dầu, đưa cho chim sáo đá, chim sáo đá quay đầu sang một bên, vẫn như cũ xa cách.

Hoàng Cửu Cửu khổ não: nó sao vậy nhỉ?

Lương Đình Xuyên nấu canh gà nấm hầu thủ, Thành Thực bị mùi thơm dụ tới phòng bếp, chép miệng hỏi: "Cái gì thơm như vậy?"

Lương Đình Xuyên đem ánh mắt từ sách dạy nấu ăn tốt cho sức khỏe di đến khuôn mặt Thành Thực, trả lời: "Canh."

Thành Thực hưng phấn mà mở nắp nồi, "Canh gà canh gà!" Lại mở nắp nồi hấp, "Cái trắng bóng này là gì?"

"Cá rô phục linh, không phải em muốn ăn cá sao?"

Thành Thực phát ngốc một hồi, "Bột phục linh mua ở đâu vậy?"

"Anh nhờ người trong hiệu thuốc mài." Lương Đình Xuyên vùi đầu, tiếp tục nghiên cứu sách nấu ăn.

Vành mắt Thành Thực nóng lên, xoay người lại ôm Lương Đình Xuyên, cái miệng ghé tới hôn một cái trên mặt anh, nỉ non: "Em rất thích anh."

"Thích anh hay thích cá?"

"Anh không làm cá cho em ăn em liền không thích anh."

"Biến."

. . .

Bản thảo liều mạng hơn nửa tháng cuối cùng cũng xong xuôi, nhà đầu tư cực kỳ thoả mãn, thầy Thôi nói: "Vạn Triết và Đường Ngữ bắt đầu làm việc trước, Hướng Hải và Thành Thực chuẩn bị một chút, cuối tuần thì tới."

Vì vậy, Điền đại sư huynh và Đường đại thiếu gia đội lên mặt trời chói chang ở trên công trường lau mồ hôi như mưa, kỳ thực nghệ thuật gia và dân công chỉ cách nhau một con đường.

Buổi trưa, Lương Đình Xuyên đưa Thành Thực đến công trường đi bộ một vòng, Thành Thực ngậm kem đứng ở dưới bức tường cao 3m rộng hơn 100m, sợ hãi than, "Oa đệt! Ai bỏ vốn ra vậy? Muốn mệt chết bọn này sao?" Nói liền đưa tới kem và đồ uống.

Vạn Triết mới có hai ngày đã phơi nắng thành Asan Ấn Độ, ngồi xổm góc tường xé mở túi kem, tướng ăn tựa như quỷ hút máu.

Đường Ngữ héo ở trên thang nhôm, suy yếu nói: "Đem ông đây thành lừa mà sai bảo, đừng nói không có tiền cầm, dù là có tiền ông đây cũng không muốn làm. . ."

Vạn Triết cười khổ, khuyên nhủ: "Quên đi, đây là nhiệm vụ của phòng giảng dạy, lão Thôi cũng không có cách nào."

Lương Đình Xuyên phóng tầm mắt nhìn qua, đống biệt thự Thiên Hạ chiếm nghìn mẫu đất cơ bản cũng đã xây xong, mặt tường này là một chỗ cảnh quan trong khu giải trí , từ hồ bơi kéo dài đến thuyền hải tặc.

Thành Thực nhớ tới những ngày sau đó liền cực sợ, vẻ mặt cầu xin nói: "Con mẹ nó, phòng giảng dạy làm gì phải nhận chuyện buôn bán lỗ vốn này?"

Vạn Triết kiên trì giải thích: "Khu mới xây dựng của trường học chúng ta là do ông tổng sản nghiệp Thiên Hạ vung tay lên tài trợ mấy chục triệu tài chính, hiện tại đưa ra một yêu cầu nho nhỏ trường học có thể không đồng ý sao? Phòng giảng dạy nhận cái rắm, là hiệu trưởng chúng ta nhận."

Thành Thực và Đường Ngữ đều không nói gì, cuộc sống là một màn cưỡng gian, phản kháng không được vậy hưởng thụ đi.

Đường Ngữ hỏi: "Hướng Hải đâu?"

Thành Thực nháy mắt mấy cái, cười gian trá, "Thằng nhóc kia gần đây quan hệ mật thiết với tên lông vàng, buổi trưa hai người cùng đi ăn rồi."

"À à. . ." Đường Ngữ tinh thần nổi dậy, ngồi chồm hổm đến chỗ Vạn Triết và Thành Thực.

Vạn Triết giả thâm trầm, "Thói đời này sao lắm GAY như vậy? Cậu em Hướng Hải của chúng ta trước đây rất bình thường." Nói ý vị sâu xa liếc xéo Thành Thực, "Vậy nên mới nói, kết bạn nhất định phải cẩn thận, cái này kêu gần cái gì đen gần cái gì rạng nhỉ?"

Thành Thực vẻ mặt vô tội, "Không liên quan đến em, là lông vàng kia câu dẫn cậu ấy. . ."

Đường Ngữ: "Thân còn zin của cậu em Hướng Hải sắp bị phá trên tay lông vàng. . ."

Ba người một trận trầm mặc, sau đó lên tiếng cạc cạc cười quái dị.

Lương Đình Xuyên đứng ở xa xa, nhìn ba người đều lấy tư thế đi ị ngồi xổm dưới góc tường, nghĩ thầm mấy người này thực sự là ảnh hưởng bộ mặt thành phố! Chỉ thấy bọn họ một người đang mút kem, một người đang cầm cơm hộp, một người ném đi que kem trong tay, dừng trong chốc lát, đưa tay chậm rãi vươn tới túi ni-long bỏ đầy kem trên thùng dụng cụ.

Lương Đình Xuyên thấp khụ một tiếng, Thành Thực lập tức lùi tay về, đôi mắt trông mong nhìn thẳng vào cơm hộp của Đường Ngữ, Đường Ngữ theo đường nhìn của cậu thấy mực chiên muối trong hộp cơm của mình: "Muốn ăn?"

Thành Thực xê dịch về phía cậu, ngăn trở đường nhìn của Lương Đình Xuyên, gật đầu.

Đường Ngữ kẹp lấy miếng mực kia, "Xin anh đi."

Thành Thực thương cảm hề hề hạ giọng: "Em xin anh."

Đường Ngữ: "Không cho ăn." Lập tức nhét vào miệng mình nhai đến vui vẻ.

Thành Thực nổi giận, một cước đá lật hộp cơm của Đường Ngữ. . .

Lương Đình Xuyên ngồi trên vị trí lái xe, mở nhạc, khoan thai gạt gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, xem nhẹ đấu tranh thảm liệt và tru lên ở góc tường kia.

Chương 24

Lương Đình Xuyên: "Điều hòa chạy đến 26 độ là được rồi."

Thành Thực, lăn qua lăn lại: "22 độ! Em nóng em nóng!"

Lương Đình Xuyên: "Tâm yên tĩnh tự nhiên lạnh."

Thành Thực, trèo lên lưng Lương Đình Xuyên, "Điều khiển đưa em!" Lăn vào lòng Lương Đình Xuyên, "Điều khiển đưa em!" Cưỡi ở trên đùi Lương Đình Xuyên, "Điều khiển đưa em!" Bàn tay đông nhào tây cướp (chẳng khác nào đông sờ tây sờ), "Điều khiển đưa em đưa em!" Cuối cùng thành công cướp được điều khiển từ xa, chỉnh đến 22 độ, thổi gió lạnh, thích ý cực kỳ.

Lương Đình Xuyên cố ý vô ý bị khiêu khích mắc câu, cười nhạt.

Thành Thực: "Ế?"

———– Nơi này hài hòa 500 chữ ————

Ngày thứ hai, Thành Thực: "Đình Đình, em chảy nước mũi rồi."

Lương Đình Xuyên: "Đáng đời."

Thành Thực: "Em đau đầu."

Lương Đình Xuyên: "Tự tìm."

Thành Thực: "Ô ô. . . Khó chịu muốn chết."

Lương Đình Xuyên: "Sao còn không chết đi?"

Thành Thực biểu thị xong sâu sắc an ủi cũng khảo sát xong địa hình, lên xe Lương Đình Xuyên chuẩn bị trở lại, xe còn chưa đi ra khu biệt thự, Thành Thực nói: "Em muốn đi tiểu."

Lương Đình Xuyên liếc xéo, "Về nhà đi."

Á? Đây là vùng ngoại thành đó! "Về nhà còn nửa tiếng nữa! Em mót!" Thành Thực vặn tới vặn lui, giống như lập tức muốn tiểu ra quần.

Lương Đình Xuyên không thể làm gì khác hơn là dừng xe, Thành Thực nhảy xuống, rẽ mấy đống biệt thự cũng không thấy cái bóng WC, căm tức hùng hùng hổ hổ nói: "Con bà nó, không nhầm chứ! Một chỗ lớn như vậy cũng không tìm thấy nhà vệ sinh, là tên nào thiết kế kiến trúc ở đây vậy?"

Đống biệt thự này vừa hoàn công, nghiệp chủ còn chưa vào ở, hoang vu đến ngay cả một người để hỏi cũng không thấy, Thành Thực gấp đến độ giơ chân, mắt thoáng nhìn thấy có một tầng lầu tạo hình không giống với đống biệt thự khác, bờ tường bên lầu có một cái ao nhỏ róc rách, trong ao có một con thuồng luồng màu vàng nằm há mồm, Thành Thực ba bước thành hai bước nhảy tới, đối mặt với bức tường ung dung kéo khóa quần, chân trái giẫm rìa ao, chân phải y như chó hoang giẫm lên lưng thuồng luồng, thả nước ngay vào trong miệng thuồng luồng, một bên thả một bên hắc hắc cười ngây ngô. Thả xong một thân dễ dàng, kéo khóa xoay người, cả kinh thiếu chút nữa rớt xuống ao. Cách cậu 3m có một người đàn ông Âu phục giày da, há miệng hình dạng si ngốc.

Thành Thực xẹt một chút nhảy xuống muốn chuồn đi.

Người nọ hồi thần, làm một tư thế ngăn người, khóe miệng co giật vài cái, "Anh bạn nhỏ, đi tiểu ở đây sẽ bị phạt tiền đấy."

Thành Thực phát điên: "Ai là anh bạn nhỏ? Anh là đồ biến thái nhìn lén ông đây đi tiểu! Xem tinh tinh con khỉ còn phải trả phí tham quan, ông đây miễn phí cho anh xem cậu em còn chưa nói gì!"

Người nọ vẻ mặt nhẫn nhịn biểu tình muốn ăn đòn, "Tôi cái gì cũng không thấy, cậu quay lưng về phía tôi. . ."

"Đệt!" Thành Thực nhảy xa 3m, "Anh cái gì cũng không thấy cư nhiên còn dám nói xấu tôi đi tiểu bậy."

"Cậu. . ."

Con khỉ nào đó có tật giật mình kêu gào: "Cậu cái gì cậu! Còn dong dài tôi gọi bảo vệ đấy!"

"Cậu còn dám gọi bảo vệ? Bảo vệ đều là người của tôi." Người nọ không thể tin nổi.

Thành Thực co rụt cổ, con mắt nháy nháy, phô trương thanh thế kêu lên: "Có cái gì không dám? Nói như vậy anh là tổ trưởng tổ bảo vệ hả? Làm việc vui vẻ chứ? Dám phạt tiền tôi? Nói cho anh! Ba tôi là ông tổng ở đây! Anh đòi tiền liền đòi ba tôi đi!"

Người nọ vẻ mặt ngạc nhiên, "Ông tổng ở đây?"

"Đúng vậy đúng vậy, sợ rồi sao?" Thành Thực nhân lúc suy nghĩ của người này còn chưa rẽ sang chỗ khác, một bên chạy chậm một bên nhắc: "Lúc anh đòi tiền ba tôi phải nói rõ ràng, ba tôi có ba đứa con trai, anh cả tôi kêu Vương Đại Cẩu anh hai là Vương Nhị Cẩu tôi là Vương Tiểu Cẩu. . . Cạc cạc dát. . . Anh gặp ba tôi cứ nói tiểu cẩu đi tiểu ở ven đường. . . Cạc cạc dát. . ."Thanh âm từ từ đi xa, chỉ còn người kia đứng tại chỗ cũ, dở khóc dở cười.

Thành Thực lủi lên xe Lương Đình Xuyên, y như bị người truy sát kêu to: "Lái xe mau lái xe!"

Lương Đình Xuyên nhìn quen trò tinh quái của cậu, chậm rì rì khởi động xe, Thành Thực hô to: "Mau mau nhanh! Có người bắt em!"

"À." Lương Đình Xuyên đáp lại một tiếng, lái xe ra ngoài đống biệt thư, nghĩ thầm: thằng nhóc này tự giải trí tự cười đùa trái lại rất vui vẻ.

Mạch Đào đi bộ đến sân sau bệnh viện, thấy Hoàng Cửu Cửu đang ngồi trên cỏ chơi với một cô bé 3 4 tuổi, cô bé thiếu hai cái răng cửa, nói chuyện lọt gió, "Ông xã, phao phao chưa phân sao một mực khốc? (em bé vì sao một mực khóc?) "

Hoàng Cửu Cửu đưa qua một cái núm vú cao su, "Em bé đói bụng."

Cô bé nhận lấy núm vú cao su nhét vào trong miệng búp bê vải trong lòng, đung đưa đung đưa. Hoàng Cửu Cửu nghiêm trang ngồi ở một bên, Mạch Đào ngồi xổm phía sau bụi cây cười đến bộ não thiếu dưỡng khí, muốn không khiến người chú ý cũng khó. Cô bé cực kỳ nhập vai, chỉ vào chỗ bụi cây kia, "Ông xã, ở đó có người."

Hoàng Cửu Cửu thấy Mạch Đào, nhất thời chân tay luống cuống nhảy dựng lên, Mạch Đào thẳng thắn cũng không tránh, từ phía sau bụi cây chui qua, cong lưng cười đến ai u ai u, "Bác sĩ Hoàng, cậu cậu. . . Ha ha. . . Ha hả. . ."

Cô bé thấy Mạch đại sói xám liền thấy sợ, ôm chân Hoàng Cửu Cửu trốn phía sau anh.

Hoàng Cửu Cửu thẹn quá thành giận, lại nói không nên lời, Mạch Đào lôi kéo cô bé kia, tận lực cười hòa ái một chút, "Cô bé xinh đẹp, chú cùng chơi với hai người nhé. . ."

Cô bé "Oa" Một chút khóc lên, la hét: "Mẹ ơi. . . Mẹ ơi. . ."

Hoàng Cửu Cửu đẩy ra Mạch Đào, cả giận nói: "Anh làm gì thế!" Mạch Đào cười đến không còn hơi sức, bị anh đẩy ngã nằm trên cỏ, cười còn chưa đủ. Hoàng Cửu Cửu ôm cô bé dỗ dành: "Đừng sợ, chú này không có ác ý, tuy rằng anh ta lớn lên giống người xấu cũng chuyên môn làm chuyện xấu, kỳ thực anh ta cũng là người xấu, thế nhưng. . . Ách. . . Ách, anh ta thật đáng sợ. . ." Hoàng Cửu Cửu ôm lấy cô bé nhanh chân bỏ chạy.

Đường Ngữ đến trường tìm ít công cụ, giữa đường gặp gỡ Hướng Hải, cười dâm hỏi: "Cùng lông vàng phát triển đến giai đoạn gì rồi?"

Hướng Hải: "Anh càng ngày càng giống Nguyệt Thăng."

"Bớt sàm ngôn đi!" Đường Ngữ một chiêu bát quái du long chưởng đánh lên đầu Hướng Hải, "Cả ngày cùng cậu ta cô nam quả nam đích, từng xảy ra gian tình gì? Thành thật khai ra!"

Hướng Hải vẻ mặt cầu xin, "Sư huynh, anh tha em đi, em chỉ đi ăn cơm với anh ấy. . ."

"Chỉ ăn thôi?" Đường Ngữ vạn phần thất vọng.

"Ừm, như vậy cũng rất tốt."

Đường Ngữ thở dài, lời nói thấm thía, "Hai ngày nữa hai đứa sẽ ngừng vẽ vật thực, đến lúc đó em và Thành Thực sẽ cùng bọn anh ở trong công trường ăn cơm hộp, em cũng không có lý do gì đi ăn cùng cậu ta nữa."

Hướng Hải buồn bã, hỏi: "Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ?"

Đường Ngữ hai mắt thả ra tia sáng, "Hai con đường."

Hướng Hải vểnh tai.

"Chuốc ít thuốc cho cậu ta rồi mê gian."

Hướng Hải một đầu hắc tuyến, "Con đường khác thì sao?"

"Trói tay chân cậu ta cưỡng gian."

Hướng Hải bình tĩnh xoay người, "Em nhớ ra rồi, giấy vẽ dùng hết phải đi mua."

"Em thử trước đi, hôm nay thử con đường thứ nhất ngày mai thử con đường thứ hai. . ." Đường Ngữ nhảy dựng lên níu chặt Hướng Hải, dáng dấp chỉ e thiên hạ không loạn kia khiến người ta rất có xung động muốn đấm cho một trận.

Điện thoại di động của Hướng Hải vang lên, cậu lấy điện thoại ra, Đường Ngữ duỗi cổ, thấy mặt trên hiển thị "Nguyên Khải ".

"Đệt! Thằng nhóc này ghê nha! Còn nhắn tin đưa tình!" Đường Ngữ đoạt lấy di động, hăng hái bừng bừng, "Để anh xem cậu ta nói gì. . ."

"Anh, anh. . . Tin nhắn của người khác có cái gì mà xem. . ." Hướng Hải khẩn trương cướp về.

Đường Ngữ đột nhiên biến thành võ lâm cao thủ, một chiêu Như Lai ngàn tay đoạt lại vui cười nói: "Đừng xấu hổ, anh xem lông vàng kia nói không chừng cũng có ý với cậu, nếu không lấy tính tình thanh cao của cậu ta sao lại bằng lòng đơn độc ăn cơm với em?"

Tên ngốc trung thực gấp đến độ cả đầu mồ hôi, đông nhào tây cướp, bất đắc dĩ Đường Ngữ xuất chiêu cá chạch vẫy đuôi, võ nghệ cao cường, tăng tăng tăng nhảy lên cửa tầng điêu khắc, mặt dày mày dạn cười nói: "Đừng kéo ống quần của anh, hắc hắc. . . Đừng gấp, sư huynh biết em rất thích cậu ta, để anh xem hai người đã phát triển đến giai đoạn gì rồi, đừng kéo đừng kéo quần anh sắp ngã xuống rồi, anh lập tức đọc cho em — 'Tôi ở phía sau cậu.' "

. . . Một mảnh tĩnh mịch.

Đường Ngữ và Hướng Hải chậm rãi quay đầu, Nguyên Khải đứng ở chỗ cách đó 5m, cầm di động trong tay, mặt không biểu cảm, "Các cậu hình như chơi rất vui."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com