TruyenHHH.com

Taetzu Romeo Anh Dua Em Di Duoc Khong

Như thường lệ, mình là người đầu tiên thức dậy giữa các thành viên. Chúng mình đã xoay sở để đưa những người say rượu ( các thành viên ) trở lại phòng khách sạn và chúng mình rất biết ơn vì mọi người ở Nhật Bản biết cách tôn trọng quyền riêng tư của nghệ sĩ. Không có phóng viên xung quanh khi chúng mình về đến khách sạn.

Mình gọi Chaengyoung dậy vì chỉ có hai chúng mình không dùng đồ uống có cồn lãng phí đêm qua và chúng mình quyết định dùng bữa sáng bên ngoài. Mình đi tắm và mặc một chiếc váy hoa màu xanh bình thường kết hợp với một đôi dép trắng phẳng.

Chúng mình đã gặp nhau tại sảnh của khách sạn cùng với hai người quản lý đi cùng. Sau khi ăn xong, Chaeng rủ mình cùng cậu ấy mua phụ kiện mới. Cậu ấy có phong cách thời trang độc đáo và cậu ấy luôn dành thời gian để mua một thứ gì đó bất cứ khi nào mà chúng mình ở nước ngoài.

Trong khi Chaeng đang bận tìm đôi bông tai dễ thương, thì mình đã kiểm tra điện thoại để xem bất kỳ tin nhắn mới nào không. Mình chưa nghe thấy gì từ V sau cuộc gọi điện thoại cuối cùng của chúng mình, nơi anh ấy hát cho mình ngủ và mình nghĩ có lẽ anh ấy đang bận rộn với bài hát mới của họ.

Mình quyết định gửi cho anh ấy một tin nhắn, chỉ là một câu nói bình thường "Anh ở đây có khỏe không?" để xem cách anh ấy trả lời.

"Cậu nghĩ sao về cái này ?" Mình nghe Chaeng hỏi.

Mình đặt điện thoại trở lại túi đeo và nhìn về phía Chaeng.

"Đẹp đấy. Cáu gì cậu mặc cũng đều tuyệt, Chaengyoung-ah."

"Cậu nói đúng không đó." cậu ấy nói và cười với mình một nụ cười ngượng ngùng cho thấy lúm đồng tiền của cậu ấy.

Mình nhìn quanh gian hàng, nhiều thứ được trưng bày như vòng cổ, vòng tay, hoa tai, băng đô, nhẫn, case điện thoại, v.v. nhưng chỉ có một điều khiến mình chú ý. Đó là một băng đô màu đỏ với một bản in màu đen thay vì màu trắng cho mẫu của nó. Nó làm mình nhớ đến một người nào đó chắc chắn trông giống chàng trai quyến rũ nhất bên cạnh mỗi khi anh ấy đeo băng đô trên đầu.

Chaeng vẫn đang bận rộn tìm kiếm xung quanh nên mình quyết định mua thứ đó nhanh nhất có thể mà không bị chú ý. Cậu ấy có thể hỏi mình sẽ làm gì với nó nếu cậu ấy biết và mình thì không muốn nói với cậu ấy rằng mình sẽ tặng nó cho V.

Mình lập tức đặt món đồ vào túi, đúng lúc Chaeng gọi tên mình để hỏi ý kiến ​​của mình một lần nữa.
( Mình lén lúc đi thanh toán trong khi cậu ấy đi sang một góc để lựa những món đồ khác hehe)
----------------------------------

Bây giờ chúng mình đã trở lại phòng khách sạn và cùng những thành viên cuối cùng cũng thức dậy và hiện đang tập hộp lại và có xu hướng uống thuốc giải rượu vì tối qua. Đã quá 12 giờ trưa và chuyến bay trở về Hàn Quốc của chúng mình dự kiến ​​vào lúc 4 giờ chiều.

"Nhắc chị lần sau đừng bao giờ say nữa." Nayeon rên rỉ khi cô mát xa thái dương.

"Như thể chị sẽ ngăn không cho tụi em uống à unnie. Không ai có thể ngăn chị và chị cũng biết điều đó mà." Jeongyeon nói và uống thuốc giải rượu .

"Làm ơn mọi người sẽ vui lòng ngừng la hét? Đầu em đau quá đi mất." Mina kêu lên.

"Không ai la hết Mina-ri, đó chỉ là chuyện của cậu mà thôi." Jihyo trả lời.

Dahyun và Momo đang xoa bóp trán nhau trong khi Sana đang ở trong phòng tắm và đang ngâm.

Mình liếc nhìn Chaeng, người đang nhịn cười rung lên, mình đã đoán ra những gì đang diễn ra trong đầu cậu ấy dựa trên biểu hiện của mờ ám đấy.

"Cậu muốn xem một cái gì đó buồn cười không?" Cô nói rồi lấy điện thoại ra.

Mình cười ngặt nghèo vì biểu cảm ngớ ngẩn trên khuôn mặt của các unnie sau khi nhận ra ý của những lời Chaeng. Họ đã biết rằng Chaeng đã ghi lại tất cả sự điên rồ mà họ đã làm tối qua và nó hiện được lưu trữ trên điện thoại của cậu ấy.

"Chaeyoung-tức là, em không thể làm như thế với tụi chị ." Jeongyeon kêu lên.

Chaeng chỉ cười và chạy khi nhận thấy Nayeon đứng dậy và chuẩn bị giật điện thoại khỏi tay cô.

Mình đã bị phân tâm khi cảm thấy điện thoại của mình rung lên khi mình đang cầm nó. Đó là một tin nhắn từ V.

Từ: Romeo

Này Tzuyu, xin lỗi anh vừa mới lấy lại điện thoại. Anh đã không mang theo bên mình khi nhóm tụi anh quyết định cắm trại 2 ngày 1 đêm. Anh vẫn ổn, an toàn. Còn em thì sao? Buổi concert của em thế nào, diễn ra ổn thỏa chứ? "

Mình kìm nén một nụ cười và cố gắng hết sức để giữ khuôn mặt thẳng thắn trong khi mình trả lời anh ấy.

To: Romeo

"Không sao đâu, oppa. Không cần phải xin lỗi. :) Buổi concert của tụi em diễn ra rất thành công và em đã có tâm trạng rất tuyệt vào thời gian tối qua."

Mình nhấn nút gửi trước khi cất lại điện thoại vào túi của mình. Mình nhận ra rằng mình đã không nói với anh ấy về chiếc băng đô mà mình đã mua cho anh ấy nên chuẩn bị lấy điện thoại ra một lần nữa thì một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu mình. Làm thế nào mình có thể đưa nó cho anh ấy? Cái này không giống như chúng mình biết địa chỉ ký túc xá của nhau. Chúng mình có thể gặp nhau ở nơi khác không? Nhưng mình lại ngại hỏi anh ấy cộng với mình không biết chúng mình có thể gặp nhau ở đâu mà không có người nhận ra chúng mình.

Một cú gõ nhẹ vào lưng mình đưa mình trở lại hiện tại xung quanh, đó là Momo.

"Có gì đó đúng không?" Chị ấy hỏi.

Sau đó, một ý tưởng đã đến với mình. Mình có thể nhờ chị ấy giúp đỡ vì chị ấy đang hẹn hò bí mật và có thể quen thuộc với những nơi có sự riêng tư dành cho 2 người.

"Unnie, em muốn hỏi chị vài thứ. Chị có thể đi với em một lát không? Tại nó hơi riêng tư, nên em nghĩ không tiện nếu nói ở đây." Mình nói với chị ấy và chị ấy theo mình ra ngoài. Chúng mình đã dừng lại ở một chỗ không người và thoải mái gần sảnh của khách sạn, an toàn khỏi tai người khác.

"Chuyện gì thế?" Momo hỏi.

"Em muốn nói về người mà chị đã nói với em đêm qua. Về chị và anh Heechul ." Mình đã bắt đầu.

"Ah à, sao thế? Chị đã hứa là chị sẽ nói với những thành viên khác nhưng đến giờ họ vẫn tiếp tục." Chị ấy ngay lập tức nói rằng đó là lý do tại sao mình muốn nói chuyện với chị ấy.

"Em biết chị sẽ nói, nhưng không phải về cái đó đâu. Em chỉ tò mò làm thế nào hai người có thể dành thời gian cho nhau thôi. Chị có gặp nhau bí mật bên ngoài không?" mình tò mò hỏi.

"Ồ, đó có phải là lý do tại sao em muốn nói chuyện tại đây không? Hehe. Chà, gặp gỡ bí mật là điều khó thực hiện ở Hàn Quốc vì cả hai đều thuộc về một nhóm nhạc K-pop nổi tiếng. Hầu hết thời gian, tụi chị gặp nhau ở đây... Ở Nhật Bản nhưng nếu hai đứa chị thực sự nhớ nhau nhiều ... "chị ấy đột nhiên dừng lại, cảm thấy hơi lúng túng" ... nhưng không có nhiều thời gian trong lịch trình của hai bên .. Ahh, nó khá là xấu hổ Tzuyu-ah, tại sao em lại hỏi chị thế này!!? ", chị ấy rỉ roi và một chút ửng hồng xuất hiện trên khuôn mặt.

Mình mỉm cười, unnie đỏ mặt như thế này làm cô ấy có chút hạnh phúc.

"Không cần phải ngại ngùng, unnie. Em chỉ muốn biết những nơi an toàn cho những nghệ sĩ như chúng ta và có lẽ em có thể sử dụng thông tin đó trong tương lai." Mình yên tâm.

Chị ấy nhướn mày nhìn mình,

"Em thật sự không hẹn hò với ai, phải không?" Chị ấy chợt thốt lên sau cái nhìn chằm chằm dài.

Mắt mình mở to vì sốc và mình phòng thủ lắc đầu để phủ nhận những lời buộc tội của chị ấy.

"Cái đó không phải, unnie. Em thật lòng là chỉ tò mò thôi, đó là tất cả. Chị sẽ là người đầu tiên biết nếu điều đó có xảy ra, em hứa." Mình nói và giơ tay phải lên.

Chị ấy gật đầu liên tục "Được rồi, nếu em đã nói vậy." nhưng biểu hiện của chị ấy vẫn không thuyết phục.

"Unnie ... Em không hẹn hò với ai cả, thật sự đó. Được chứ?" Và mình bĩu môi như một đứa trẻ.

Mình nghe Momo cười.

"Chị chỉ đùa thôi, Tzuyu-ah. Tất nhiên là chị tin sẽ tin, em không bao giờ nói dối chúng ta và đó là cơ duyên lớn nhất của em, nếu có hãy nắm bắt." Chị ấy nói và vỗ nhẹ vào tóc mình. "Chị sẽ gửi cho em sau, những nơi mà những người khác chưa biết đến đặc biệt là những phóng viên mắt diều hâu đó, được chứ? Bây giờ, hãy quay trở lại phòng của chúng ta và xem những con người hỗn độn nào đang xảy ra ở đó." Chị ấy mỉm cười trước khi nắm tay mình và cả hai chúng mình trở về phòng khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com