Taesan X Reader Tinh Co
Tối hôm đó, sau bữa tiệc liên hoan đầy ắp tiếng cười và những lời chúc, Daon trở về nhà trong tâm thế vừa nhẹ nhõm vừa lâng lâng hạnh phúc. Con đường về như ngắn lại giữa ánh đèn vàng trải dài và làn gió đêm nhè nhẹ. Trong đầu em vẫn còn văng vẳng tiếng cười của đồng nghiệp, những lời trêu chọc thân tình.Em bước nhanh về phía cửa nhà mình, tay lục trong túi xách để tìm chìa khóa. Nhưng chưa kịp tra vào ổ, em bỗng khựng lại.Một bóng người cao lớn đang đứng ngay trước cửa. Dáng đứng lặng im, đầu cúi thấp như đang đợi ai đó, người khoác áo hoodie rộng, khẩu trang bịt kín, mũ kéo sụp. Nếu là ai khác, hẳn em đã hoảng sợ.Nhưng chỉ trong tích tắc, tim Daon khẽ run lên. Em nhận ra vóc dáng ấy ngay lập tức."Taesan?"Người kia ngẩng đầu, và ánh mắt quen thuộc ấy nhìn em qua lớp khẩu trang, sáng long lanh dưới ánh đèn ngoài hành lang. Anh kéo khẩu trang xuống, nở một nụ cười dịu dàng — nụ cười mà em đã không được thấy suốt cả buổi tối."Xin lỗi vì dọa em," anh nói, giọng trầm trầm mang theo hơi thở lành lạnh của đêm. "Anh không muốn làm phiền lúc em đang vui với mọi người.""Anh... sao lại đến đây?" – em hỏi, vừa bất ngờ vừa ngượng ngùng. Sự xuất hiện bất ngờ của anh như làm nhịp tim em lệch đi một nhịp.Taesan rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, tinh xảo và đơn giản. Anh mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền mảnh, mặt dây là một viên đá nhỏ hình giọt nước, trong suốt như sương mai."Chúc mừng Daon – nhân viên chính thức của phòng chiến lược KOZ," anh nói, rồi khẽ cúi người như thể đang làm lễ trao huân chương.Daon bật cười, vừa xúc động vừa buồn cười trước cách nói nghiêm túc quá mức của anh. Nhưng mắt thì bắt đầu hơi ươn ướt."Anh không cần phải làm thế này đâu...""Anh biết," Taesan ngẩng đầu, ánh mắt chân thành, "nhưng anh muốn. Vì em đã cố gắng rất nhiều. Vì em đã từng nghĩ mình không thuộc về nơi này, và vẫn ở lại. Em đã làm được điều mà chính em từng nghi ngờ bản thân không thể."Daon nhận lấy hộp quà, bàn tay hơi run.Anh nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:"Anh biết em không muốn người khác nghĩ em có gì đó đặc biệt vì anh. Nên hôm nay, anh không xuất hiện. Nhưng... đến phút cuối, anh vẫn không chịu nổi việc chỉ nhìn tin nhắn của em từ xa."Cô siết nhẹ hộp quà trong tay, lòng mềm ra như dòng nước. Không còn khoảng cách nào, không còn cái danh xưng "người nổi tiếng" từng khiến em chùn bước. Giữa đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn lại một người đàn ông chân thành đứng trước cửa nhà em, vì một lý do đơn giản: chúc mừng em.Daon ngẩng lên nhìn anh, môi khẽ cong thành nụ cười."Vậy... anh có muốn vào uống tách trà không? Đổi lại... em sẽ để anh tự tay đeo dây chuyền."Taesan bật cười, lần đầu tiên để lộ sự nhẹ nhõm sau cả một buổi tối chờ đợi. Anh gật đầu, rồi theo em bước vào căn nhà nhỏ ấm áp, nơi dường như đã bắt đầu không còn là "nơi trốn tránh" của em nữa... mà là một nơi để cả hai chậm rãi bắt đầu điều gì đó mới mẻ, thật lòng và bình yên.
Sáng hôm sau, không khí tại phòng chiến lược rộn ràng nhưng nghiêm túc. Cuộc họp bắt đầu lúc 9 giờ đúng, với toàn bộ thành viên trong phòng đã có mặt từ sớm, ai nấy đều mang theo bản báo cáo phân tích về đợt comeback gần nhất của BOYNEXTDOOR — nhóm nhạc nam đang trên đà phát triển ổn định của công ty.Slide trình chiếu bắt đầu hiện lên những biểu đồ và con số. Lượt album tiêu thụ đạt mức kỳ vọng, MV chính vượt mốc 30 triệu lượt xem trong vòng hai tuần — một thành tích không bùng nổ nhưng đủ khả quan để tiếp tục đầu tư chiến lược dài hạn. Thống kê cũng cho thấy phản ứng tích cực từ các thị trường quốc tế như Nhật Bản, Thái Lan, và một phần khu vực Mỹ Latinh."Chúng ta không nên đặt mục tiêu quá cao, nhưng đây là thời điểm lý tưởng để mở rộng thị trường," một đồng nghiệp lên tiếng.Daon ngồi lặng lẽ, lật trang báo cáo trong tay. Em đã theo sát từng giai đoạn chuẩn bị cho lần comeback này, từ xây dựng concept đến phản ứng của công chúng, và Daon biết: nhóm chưa phải là "quái vật digital" hay có fandom quốc tế khổng lồ, nhưng lại sở hữu một màu sắc riêng, có tiềm năng ổn định dài lâu.Sau phần trình bày của các nhóm phân tích, trưởng phòng gật đầu và quay sang hỏi:"Ý kiến của Daon? Em là người phụ trách nhóm lần này."Cô hơi bất ngờ vì được gọi tên, nhưng nhanh chóng đứng dậy. Giọng nói cô bình tĩnh, rõ ràng:"Hiện tại nhóm đang trong giai đoạn xây dựng bản sắc. Em không đề xuất world tour quy mô lớn, nhưng có thể thử sức với một chuỗi showcase quốc tế ở các thị trường chọn lọc như Tokyo, Bangkok, Manila và có thể là Los Angeles, Chicago. Mục tiêu không phải doanh thu mà là để mở rộng nhận diện thương hiệu và củng cố fandom địa phương."Không khí im lặng một lúc, rồi trưởng phòng gật đầu."Ý kiến thực tế. Nếu làm tốt, sẽ là tiền đề cho tour lớn sau này. Được, hãy chuẩn bị kế hoạch chi tiết, báo cáo trong vòng hai tuần."Daon ngồi xuống, lòng nhẹ bẫng. Em không đưa nhóm bay thẳng lên trời bằng những lời tâng bốc quá đà — nhưng em tin vào từng bước chân vững chắc, kể cả chậm. Daon biết điều này cũng đúng cho chính mình, và cho mối quan hệ vẫn còn đang chờ đợi thời điểm đúng lúc... với người đang đeo khẩu trang kín mít đứng trước cửa nhà em vào tối qua.
Sáng hôm sau, không khí tại phòng chiến lược rộn ràng nhưng nghiêm túc. Cuộc họp bắt đầu lúc 9 giờ đúng, với toàn bộ thành viên trong phòng đã có mặt từ sớm, ai nấy đều mang theo bản báo cáo phân tích về đợt comeback gần nhất của BOYNEXTDOOR — nhóm nhạc nam đang trên đà phát triển ổn định của công ty.Slide trình chiếu bắt đầu hiện lên những biểu đồ và con số. Lượt album tiêu thụ đạt mức kỳ vọng, MV chính vượt mốc 30 triệu lượt xem trong vòng hai tuần — một thành tích không bùng nổ nhưng đủ khả quan để tiếp tục đầu tư chiến lược dài hạn. Thống kê cũng cho thấy phản ứng tích cực từ các thị trường quốc tế như Nhật Bản, Thái Lan, và một phần khu vực Mỹ Latinh."Chúng ta không nên đặt mục tiêu quá cao, nhưng đây là thời điểm lý tưởng để mở rộng thị trường," một đồng nghiệp lên tiếng.Daon ngồi lặng lẽ, lật trang báo cáo trong tay. Em đã theo sát từng giai đoạn chuẩn bị cho lần comeback này, từ xây dựng concept đến phản ứng của công chúng, và Daon biết: nhóm chưa phải là "quái vật digital" hay có fandom quốc tế khổng lồ, nhưng lại sở hữu một màu sắc riêng, có tiềm năng ổn định dài lâu.Sau phần trình bày của các nhóm phân tích, trưởng phòng gật đầu và quay sang hỏi:"Ý kiến của Daon? Em là người phụ trách nhóm lần này."Cô hơi bất ngờ vì được gọi tên, nhưng nhanh chóng đứng dậy. Giọng nói cô bình tĩnh, rõ ràng:"Hiện tại nhóm đang trong giai đoạn xây dựng bản sắc. Em không đề xuất world tour quy mô lớn, nhưng có thể thử sức với một chuỗi showcase quốc tế ở các thị trường chọn lọc như Tokyo, Bangkok, Manila và có thể là Los Angeles, Chicago. Mục tiêu không phải doanh thu mà là để mở rộng nhận diện thương hiệu và củng cố fandom địa phương."Không khí im lặng một lúc, rồi trưởng phòng gật đầu."Ý kiến thực tế. Nếu làm tốt, sẽ là tiền đề cho tour lớn sau này. Được, hãy chuẩn bị kế hoạch chi tiết, báo cáo trong vòng hai tuần."Daon ngồi xuống, lòng nhẹ bẫng. Em không đưa nhóm bay thẳng lên trời bằng những lời tâng bốc quá đà — nhưng em tin vào từng bước chân vững chắc, kể cả chậm. Daon biết điều này cũng đúng cho chính mình, và cho mối quan hệ vẫn còn đang chờ đợi thời điểm đúng lúc... với người đang đeo khẩu trang kín mít đứng trước cửa nhà em vào tối qua.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com