Taeny Tieu Thu Va Con Chuot Ngoc
Jessica ngỡ ngàng, thấy Tiffany vừa về nhà đã bận rộn đi tắm rửa, sau đó liền làm việc riêng trong bếp cả buổi, thần thần bí bí, không biết là đang âm mưu cái gì nên lẳng lặng đi theo.
Nhìn từ ngoài cửa, Jessica có thể thấy được là chị đang đứng gần tủ lạnh để chuẩn bị nước uống, và bỗng dưng nhận ra điều kì lạ ngay sau đó thêm, Jessica phát hiện hôm nay Hwang tiểu thư ăn mặc nữ tính khác thường, trời lạnh đến khô cả da, nếu chỉ mặc có chiếc áo choàng tắm thì cô cá là rất lạnh.
"Chị này...ăn mặc kiểu đó, còn không phải là nghĩ đến chuyện đi nghỉ mát trên biệt thự mùa hè sao?"
Tiffany nghe giọng của người khác thì đôi vai giật lên một cái, phản ứng mách bảo lên rằng...nàng đang làm chuyện xấu xa, nhưng may mắn người bắt gặp không phải là người mà nàng đề phòng.
Đây là một sự bất cẩn, nàng đã quên đóng cửa phòng cẩn thận trước khi làm việc.
"Đóng cửa lại giúp tôi đi.Khóa lại luôn."
"Đương nhiên~" Jessica túm cái đấm cửa và bảo mật kĩ càng an ninh quanh phòng, sau cùng tung tăng chạy lại phía chị, xem xét cuối cùng là chị làm gì, chắc chắn không đơn thuần là uống nước được.
Một viên thuốc, hai viên thuốc...nằm trên bàn cạnh cốc nước lạnh của Tiffany.
Càng nhìn hình dạng càng khó đoán, cô méo mặt để suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ ra là loại thuốc gì, mặc dù đã từng gặp qua thứ này...chúng thường xuất hiện trong bảng thực đơn của club mà cô hay ghé chơi.
"Cái này là..."
"Chỉ là thuốc tăng lực, em tò mò cái gì? Tránh ra."
"À!" Hiểu chuyện, Jessica chớp chớp mắt."Bộ chị định...have fun với người yêu sao? Chị không nhớ còn có em trong nhà hả, em không muốn phải nghe nhạc thâu đêm."
"Nếu không phiền thì em có thể ra ngoài thuê phòng khách sạn.Còn không muốn ngủ khách sạn thì nửa đêm tuyệt đối không được đặt dấu chân lung tung trong nhà.Đừng để tôi phải bận tâm về sự có mặt của em, Jessica!"
Nàng lạnh nhạt nói, sau đó cho hai viên thuốc vào miệng, nhắm mắt uống nước vào để đẩy nó xuống cổ họng.
Jessica rùng mình sau đó, chỉ muốn gom đồ rời đi nhanh, thật sự uống cả hai viên thì ai mà thức chịu cho nổi."Em sẽ ra khách sạn!"
"..."
"À mà, chị nói thử, nếu chị uống thuốc tăng lực....không lẽ chị là người lao động à?"
"Không, chỉ là...chịu đựng thôi."
"Chịu đựng? Ý chị là..."
Tiffany cười gian xảo, ghé tai Jessica, nói với chất giọng biến thái."Chị là Masochist."
Jessica tròn mắt ra, không hiểu tại sao da gà theo nhau nổi đều, toàn thân thấy lạnh lên, sống lưng rợn lạnh, chỉ thấy được sự rùng rợn bao quanh mình.Cô nhăn răng, mặt méo, lập tức phải né tránh Tiffany với ánh nhìn kì thị, lùi ra xa vài bước.
"...không cần phải cho em biết mấy chuyện này đâu.Em ra ngoài khách sạn ngủ.Chúc chị thành công nga!"
"Ừ.Thượng lộ bình an."
Jessica ra khỏi nhà bếp, vừa đóng cái cửa đã cong chân chạy khỏi khu vực, đến ngay phòng mình gom sạch đồ đạc vào túi, sau đó chuẩn bị cho mình vài thứ để ra ngoài, có cho tiền chỉ sợ cô ấy cũng không dám ở lại đêm hôm nay.
Thật ra cũng không phải e ngại cái gì, chỉ là Jessica ngỡ ngàng thôi, cả đời cô cũng không ngờ Tiffany lại thuộc loại người như vậy được.
Chuyện này mà kể cho Yoona thì con bé cũng sẽ kinh hoảng cho mà xem.
.
.
.
Tiffany chu đáo chuẩn bị sữa nóng cho người làm việc vất vả trong phòng, mở cửa ra và thấy em tập trung làm việc đến mức không chú ý xung quanh thì trong lòng lại thấy ấm áp, nàng cơ bản đã có trong tay một con người siêng năng, tài giỏi, theo thời gian nhất định Kim chuột con sẽ phát triển, địa vị của người ta sẽ không như ban đầu nữa, cả hai sẽ gần nhau thêm.
Bước đến, đặt ly sữa lên bàn, nàng mỉm cười hiền hậu."Uống đi, còn nóng đó."
Taeyeon rời mắt khỏi giấy tờ, liếc sang nhìn bộ dạng của nàng một cái, chỉ phì cười như chứng kiến cái gì đó hài hước, ngu ngốc.
"Lại nữa à?"
"Đương nhiên.Tôi đã thông báo trước với em rồi mà.Và em cũng nói, khi về nhà sẽ làm cùng."
"Chị quên trong nhà có người sao? Hơn nữa còn là Jung tiểu thư, em không dám quấy rầy đâu..."
Khóe môi cong lên bất ngờ, Tiffany sớm đoán được em lấy chuyện này làm cớ nên đã tính trước rồi không phải sao? Nàng vòng ra sau lưng Taeyeon, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên hai bả vai em xoa bóp.
"Bây giờ chỉ có hai chúng ta trong nhà thôi, em đừng lo."
"A...lẽ nào.. ?" Nó nhíu mày.
"Đúng là vậy đó.Vì vậy nên, hãy thoải mái làm những gì chúng ta thích đêm nay, cơ hội chỉ đến một lần thôi, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ."
Thông báo xong, cũng nhanh mắt ngó xem đống giấy tờ đã làm đến đâu rồi, nàng hài lòng vì thấy tốc độ làm việc của em vừa rồi, gật đầu vài cái rồi rời đi.
"Tầm công việc còn lại tôi đoán là mười phút nữa sẽ xong, cho em thêm năm phút chuẩn bị...Tôi sẽ trở lại ngay, nhớ uống sữa đó, không có bỏ thuốc vào đâu mà sợ."
Chị ra khỏi phòng.
Nó nghi ngờ nhìn ly sữa mà chị vừa bưng vào, cẩn thận cầm lên rồi đưa lại gần ngửi...vẫn là mùi sữa bò, nhưng liệu bên trong có pha thêm thứ gì lạ lùng không ?
Tốt nhất là không nên uống.
Taeyeon đặt ly sữa về chỗ cũ, lại tiếp tục làm việc.
.
"Tiffany, chị đâu rồi?"
Nó đã làm xong việc, cứ tưởng chị lại nhào bổ vào rồi đòi làm chuyện khó nói, nào ngờ trôi qua năm phút căn nhà yên ắng như không có chị làm nó có hơi lo lắng, phải đi khắp các phòng tìm kiếm.Tiffany cứ trẻ con như vậy, lúc nào cũng làm nó bận tâm thôi.
"Tiffany!Chị ở trong đó phải không? "Chỉ còn mỗi căn phòng ngủ dự bị trong nhà, nó cá là chị trốn trong đó để cho nó đi tìm, không biết là lại bày trò gì nữa."Em vào đó nha."
Mở cửa, bước vào trong, căn phòng tối om, nó vừa đưa tay mở cái công tắc đèn trên tường thì bất ngờ cái người kia xuất hiện phía sau lưng làm cho nó một phen giật mình, sau đó nàng ta còn nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cười tủm tỉm nữa...làm cho nó càng giận thêm, nhất định phải lớn tiếng.
"Chị đừng có đi như mèo vậy chứ!Một ngày nào đó em sẽ chết vì bị hù dọa, chị có biết không??!"
"Biết rồi.Thật là giỏi nha, tìm được người ta rồi sao?"
"Được rồi " nó nhíu mày."Mở cửa ra."
"Không, tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đây." Nàng tuyên bố, chỉ tay lên chiếc giường đằng góc phòng."Chỗ đó."
Taeyeon thấy nhiều vật dụng lạ mắt trên giường, mùi nguy hiểm cứ nồng nặc sặc lên, không hiểu sao nó muốn trốn đi ngay bây giờ.Đẩy chị ra, nó nắm cái đấm cửa và cố xoay, nhưng không hiểu sao lại không có tác dụng....
"Chị....!Cái này là sao?"
"Ồ, hình như ai đó đã khóa cửa từ bên ngoài rồi.Chúng ta bị nhốt cùng nhau thì phải..."
Bộ dạng của Tiffany...không giống kẻ bị hại.Nó biết nàng chính là kẻ khóa cửa từ bên ngoài, sao nàng lại làm như vậy, nó không hiểu.
"Rồi làm sao chúng ta ra ngoài đây?Chị bị điên hả? Căn phòng này...còn không có cửa sổ!"
Tiffany nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi Taeyeon, ngăn chặn thái độ hoảng loạn của em, nàng giữ giọng điệu thản nhiên nhất, lườm yêu 'tiểu tình nhân' một cái.
"Chắc chắn sẽ có cách ra ngoài, Tiffany xin hứa, sẽ thả em ra, sau khi đã làm xong chuyện."
"Chị...."
Taeyeon nắm lấy bả vai chị, trừng mắt, giọng gầm gừ.
"Chúng ta có thể làm chuyện ấy thật bình thường, trên giường ngủ của em!Sao chị lại bày ra những trò này??"
"Bởi vì chị không bình thường."
Tiffany hôn nhẹ lên môi Taeyeon, cười yêu thích, cố gắng lôi kéo em đến chỗ chiếc giường mà mình đã cực công chuẩn bị suốt buổi.
Taeyeon nhíu mày nhìn những thứ dị hợm đều là màu đen trên giường, nó bắt đại một cái, cầm lên xem xét."Đây là cái gì?"
"Em không biết...những thứ này?"
"Không." Nó lắc đầu, khó hiểu nhìn chị.
Tiffany bỗng thấy vui vẻ, khóe môi cong lên một độ hoàn hảo, quyến rũ nhất, quả thực rất nể phục tài năng ngây thơ của Taeyeon.
"Thứ này...đơn giản lắm."
Tiffany nhẹ nhàng đưa tay ra, lấy thứ đó từ trên tay tình nhân ngốc, em vẫn ngoan ngoãn dõi theo xem nàng thực hiện vài thao tác nhỏ để mở cái khóa trên đó, và tỏ ra bất ngờ khi nàng đưa nó lên cổ, đeo thứ đó lên rồi cẩn thận khóa lại.
"Đơn giản phải không?"
Taeyeon nhanh trí hiểu ra chuyện, nó nhăn nhó đưa tay lên chiếc cổ chị, muốn tháo cái vòng đó ra, bởi vì hình ảnh này nhìn rất...khó chịu."Chị mau tháo ra!"
"Không.Đến đây rồi...sẽ không tháo đâu."
Tiffany nhặt một sợi dây trên giường có màu đen giống với chiếc vòng cổ, cẩn thận kết hợp cả hai thứ lại với nhau, bộ dạng lúc này của nàng, có thể nhìn hơi hư hỏng, nhưng đối với nàng đây là sự khao khát, là hình ảnh thật của nàng... Taeyeon lẽ nào lại không chấp nhận ?
Thấy em càng lúc càng đơ người ra, nàng cũng theo đó trượt tay cởi cái dây thắt của áo choàng tắm, tuột đi thứ đang che mất bộ nội y chính thức trong đêm của nàng xuống sàn.
Mọi thứ đều là màu đen, cả ren cũng là màu đen.Nước da trắng nõn của nàng lúc này...làm sao mà giấu được nữa.
Taeyeon nhìn Tiffany nhiều hơn, bỗng thấy đau đầu, bất lực đặt tay lên trán rồi ngồi phịch xuống mép giường, tự xử lí mọi thứ vừa diễn ra trong não.
Hwang lão gia mà biết được, con gái của lão trở thành như thế này là vì nó, thì chắc xác của nó sau này phải phân hủy trong bụng của sư tử bị bỏ đói nhiều ngày hay cá mập khổng lồ cũng nên...
"Tiffany...em không biết cái gì đang xảy ra nữa."
"Em...không cần thiết phải để ý những gì đang diễn ra với em đâu, đây, người ta đang dâng hiến cho em này, hãy...cầm lấy đi."
Nàng quỳ xuống dưới sàn, ngay dưới chân nó, đưa sợi dây lên, đôi mắt giương cao...
Taeyeon chần chừ, kết quả không hiểu sao lại cầm lấy, hoảng sợ muốn bỏ ra nhưng lại không được, Tiffany giữ chặt tay của nó lại, âu yếm ngẩn cao mặt lên nhìn người yêu.
"Mạnh mẽ lên.Người ta không muốn thấy em yếu đuối.Bình thường em có thể ngoan hiền, nhưng khi cùng người ta...thì em là Sadist."
Nắm chặt sợi dây trong tay.
Sadist?
Taeyeon không hiểu mấy câu từ này cho lắm.
"Vậy em có biết, cái gì là SM?"
"...một chút."
"Thế cũng được rồi."
Taeyeon cười trừ."Vậy...làm gì bây giờ.."
Tiffany bò lên giường, cắn môi mời gọi, còn nháy mắt một cái, Taeyeon có thể nói là nắm được ý của nàng qua ánh mắt, gọn gàng đến gần nhau.
Những thứ xung quanh lạ lẫm đến đáng sợ, Taeyeon không biết chúng để làm gì nhưng hình như chúng không gây dễ chịu cho cả hai khi qua lại với nhau, kết quả là vừa tiến công mà bây giờ lại chùn bước, nó cứ chần chừ thật lâu mà không chịu tiến đến bên nàng...
"Taeyeon.Những bận tâm về tất cả những thứ kia.Nếu mở đầu Taeyeon không thích động đến nhiều thứ như vậy, người ta sẽ dọn dẹp bớt đi, để lần sau sử dụng..."
"Vậy..."
"...muốn giữ lại cái nào?"
Tiffany quàng tay ôm lấy Taeyeon, chu đáo cho em chọn lựa.
Taeyeon nhìn chỗ dụng cụ kì quặc, không biết nên giữ lại cái nào và cái nào thì đem đi, chúng quá lạ lẫm.Bắt lựa ra thì hơi khó.
"Nếu khó chọn như vậy, hôm nay nhẹ nhàng thôi...giữ lại dây trói và roi da.Thấy sao?"
"R...roi da?Dây trói?" Nó xanh mặt."Chị muốn làm thật hả?Ai...ai bị đánh?"
"Thật.Đương nhiên là tôi rồi." Nàng hất bay những thứ không cần thiết nữa xuống sàn, chừa lại trên giường sợi dây trói màu đỏ và một cây roi da ngắn màu đen.
Làm sao nó có gan đánh nàng? Bình thường cả đẩy nhẹ người nàng nó cũng không dám, nàng cao quý như vậy, bị nó đánh không phải là chuyện rất nực cười hay sao.
"Em không dám đâu."
"Taeyeon nè."
"..."
"Tôi nói Hyoyeon rất hiểu ý tôi, nói gì là làm đó.Không giống như em đâu!"
Taeyeon xầm mặt lại, nó gầm gừ."Chị nói cái gì?"
"Có gì đâu..."
Bực bội nhiều lắm nếu chị cứ nhắc đến Hyoyeon liên tục, nó nắm lấy sợi dây và giật một cái về sau thật mạnh để chị ngã cắm cổ về phía ngực nó.Hâm dọa."Em biết là chị đang muốn chọc em giận, nhưng không nên nhắc đến tình cũ của chị đâu!"
"Vậy à?" Nàng ngẩn mặt dậy, cười hí hửng."Em không thích bị so sánh với Hyoyeon, bởi vì cô ấy ngầu hơn em, cái gì cũng hơn em phải không?"
"Không!Là vì cô ấy có vị trí đặc biệt với ai đó mà thôi!" Chuột con hóa thành sói, nâng cầm chị lên, cắn môi chị một cái đau đến bật cả máu tươi, mùi máu sộc lên mũi của Tiffany khi nàng vô ý liếm môi một cái, đồng thời cũng rát nhiều.
Nàng cười hì hục, định ôm lấy Taeyeon để xoa dịu em, dù sao cũng chỉ là nói đùa...sợ em căng thẳng quá làm mất vui nhưng không ngờ em lạnh nhạt hất tay ra.
Mặc dù vậy, nàng không thấy đau đớn nhiều hay cả để bụng, ngược lại còn thấy vui, bởi vì bản thân có cảm giác như thứ mình mong chờ đang đến gần rồi.
Taeyeon cười khinh thường, ném sợi dây xuống giường."Chỉ vì cái thứ này mà chị dám đem chuyện đó ra chọc em à?Nghiêm túc đi, chuyện đó không vui!"
"Xin lỗi..." nàng lại tiến đến gần em, cầm sợi dây ấy đưa đến tận tay cho em."Tôi sẽ không dám vậy nữa, hãy cầm đi ."
Em nắm lấy và lần nữa kéo mạnh, lần này là kéo lên trên với lực khá để tâm đến, nàng bị giật một cái cảm giác như cổ mình vừa rồi may mắn không gãy đi, đau còn chưa hết thì em lấn đến hôn sâu, khó thở vô cùng.
Nàng ngã người ra sau tựa lưng xuống giường, em cũng không muốn rời khỏi nàng vội nên nụ hôn vẫn được duy trì trong khi em cùng nàng ngã theo, Taeyeon khi đã chính thức vào trận rồi thì khác hẳn vẻ bình thường, nàng vẫn còn nhớ ngày nào đó em say mềm và tất cả những bản tính của em đều lộ ra, để nàng kể từ đó khao khát em hơn.
Những chiếc hôn của em nồng nhiệt hơn bình thường, em đặt dọc từ môi xuống xương quai xanh nàng nhiều hơn nữa những dấu màu đỏ xinh xắn, nếu có thể...nàng rất muốn khoe những chỗ em đã hôn cho người khác xem, để người ta biết nàng có một em người yêu giỏi hôn thế nào.
Tiffany ưỡn ngực lên nhắc nhỡ khi thấy ai đó đã đi đến bước mới, ngụ ý muốn vị trí vừa chuyển động được chăm sóc nhưng hầu như em làm ngược lại, thẳng thừng bỏ qua vòng một của nàng và trêu chọc cái rốn nhỏ của nàng...
Thấy em có dấu hiệu bỏ quên, nàng cố gắng nhắc nhỡ em về vòng một của mình nhưng kết quả vẫn là em không chú ý, vẫn vờn trên chiếc eo trắng của nàng.Cuối cùng hết cách, Tiffany tinh ranh, cố ý trượt người trên giường xuống thấp hơn Taeyeon để mặt em đối diện vòng một của nàng.
Không hiểu làm vậy thì có gì sai mà em lườm nàng một cái như thể nếu nàng còn làm như vậy một lần nữa thì em sẽ ăn sống nàng luôn rồi lại tiếp tục chăm sóc vùng eo phẳng lì của nàng, bơ đẹp đẽ vòng một ngon đẹp phía sau chiếc áo ngực sexy màu đen ...
"Tae, em có bỏ quên?"
"Chuyện em có làm hay không thì không phải chuyện của chị."
"A, rõ rồi.Xin lỗi nhé!"
Lưỡi em ấm áp và mềm, từng cái chạm lên làn da lạnh của nàng lúc nào cũng làm cho sự tê tái diễn ra trên vùng da được tiếp xúc.Tiffany nằm im không được, cảm giác nhồn nhột làm cho toàn thân tê cứng, nhất định phải ưỡn ẹo chuyển động.
"A a a!Đau quá!"
Nàng hét lên, không hiểu mình lại làm gì sai mà để em cắn một cái lên bụng, in hẳn dấu răng trên đó, vài giây sau còn đỏ hẳn lên...
Nhưng nàng không hỏi lí do đâu.
Đơn giản em là người hành hạ, còn nàng thì chịu hành hạ.
Taeyeon chần chừ hai giây, kết quả là với tay lấy cái sợi dây màu đỏ ấy và quấn quanh người nàng lại.
"Taeyeon, trói không phải như vậy...có cần hướng dẫn để dễ làm việc hơn không?"
"Cái đó, em sẽ học sau."
Trói xong, nó lật người nàng lại, kể cả gối cũng không có để kê lên cho đỡ mỏi, Tiffany nhắm mắt cam chịu, mông theo đó chổng cao lên để tùy em muốn làm gì thì làm.
Người yêu của nàng, can đảm lấy roi da đánh vào mông nàng sau đó thật mạnh, cảm giác nàng thu lại là vừa sung sướng mà vừa đau rát, cứ thế mà nàng liên tục nở nụ cười hả dạ và rên lên vài tiếng rõ rệt xen trong những thanh âm roi da va vào da thịt của mình.
Taeyeon lần đầu không dám đánh nàng, tay cầm roi cứ run rẩy, nhưng nghe nàng rên mỗi lúc một to, động lực đánh lại càng tràn trề, nó đánh mạnh hơn nữa, tay còn lại nắm lấy sợi dây nối với vòng cổ của nàng mà giật ngược về phía mình...
"Đánh mạnh hơn nữa...Làm ơn."
Nghe kẻ bị hành hạ một tiếng van xin, Taeyeon nghiến răng, bất ngờ lại cười sản khoái, nó không biết từ bao giờ chị lại yêu thích cảm giác lạ lùng này và nó cũng vậy.
.
.
Hiện tại nàng không biết mình đang ở chốn khoái lạc hay là thống khổ, tình trạng có thể nói là đang thả rong trên mây, nàng có thể nhận thức được là bạn tình đang chăm sóc cho mình nhiệt tình, còn mình thì nằm nhận trận, đánh thì chịu, hôn thì hưởng.
Trôi qua một tiếng đồng hồ cùng em vật vã, những dụng cụ hư đốn ban đầu bị quăng xuống sàn em cũng nhặt lên và tìm hiểu sâu hơn trên người nàng.Lúc đầu còn có thể rên rỉ để van xin em được, còn bây giờ thì không, em đeo ball gag để thắt chặt tiếng rên của nàng, để có thể làm gì tùy thích trên người nàng với chỗ dụng cụ kì quặc mà ban đầu em xa lánh.
Em luôn không làm nàng thất vọng được, bù đấp lại ba năm lạnh nhạt, thì bây giờ em đã cố gắng nhất có thể, làm mọi việc đáp ứng nhu cầu không giống ai của nàng.Trên đời này, nàng chỉ muốn gả cho Taeyeon.Em là sự lựa chọn mười như một của nàng, không ai có thể trở nên tuyệt vời như kẻ họ Kim cả.
Trong phòng tràn ngập những âm thanh kích thích của cặp đôi yêu nhau, có cùng sở thích khác người.Càng nghe lại càng hưng phấn, nơi ấy của nàng từ lúc nào đó đã co thắt không chủ động rồi để người đang ra vào bên dưới phải khó khăn, phàn nàn ...
"Mở rộng ra!Chật quá!"
Nàng đưa đôi mắt si dại nhìn xuống dưới mình, hiện tại còn không điều chỉnh được nhịp thở thì làm sao có thể điều chỉnh được thứ khác, nên lắc đầu với Taeyeon đầy bất lực, nơi ấy đã gần ba năm không có người chăm sóc, chuyện khó đi là chuyện khó tránh khỏi mà.Em đáng ra nên yêu thích mới phải.
Chát.
Nhăn mặt vì mông lại vì đánh, nàng đảo mắt nhìn lên trần nhà.Chờ đợi thời gian qua đi thật chậm, nàng yêu thích khoảnh khắc hoang dã này của mình và cả em.
Kể đến Taeyeon, nó đã rất cố gắng để trở nên tàn bạo theo cách mà nàng muốn, sau lưng nàng nó sẽ thở một hơi do mệt lã người ra và trao ánh nhìn xót xa cho những vết thương đỏ chót trên tấm thân trắng trẻo của người yêu.Chỉ vì muốn nàng thoải mái thôi, thật ra nó không thích hành hạ nàng lắm, nó chỉ muốn yêu chìu nàng theo cách nàng muốn.
Ra vào thật nhanh, nó cho vào hai ngón tay, hăng hái lao động đến quên cả thời gian, chỗ tư mật nhất của nàng là nơi vạn người muốn chạm đến, rất đẹp và còn rất câu dẫn, nó kể đến một món đồ chơi lạ cũng không muốn cho vào, nó phải là người duy nhất được tiến vào đó và làm nàng thỏa mãn như lúc này.
Nó biết khi nó tháo thứ mà nàng đang ngậm trong miệng ra thì sẽ rất ồn ào, và nó không muốn không gian trở nên quá náo nhiệt, hay nàng phải ngậm cái gối để áp tiếng ồn, lựa chọn tốt nhất của nó chỉ có vậy thôi.
Tăng tốc, nghe nhịp thở của nàng thật nhanh, nó biết nàng sắp giải phóng nên càng hăng hái hơn nữa, nó đẩy tất cả sức cho cú thúc cuối cùng, không ngờ lại mất kiểm soát đẩy thêm một ngón nữa vào trong và kết quả, nàng đã xuất khí....
Nó rút ngón tay ra, kiểm tra dòng khí nàng vừa giải phóng, nó không nghĩ do mắt kém mà nó thấy có màu của máu ở trong đó.
Hoảng sợ, nó cuối người xem xét nơi đẹp nhất của nàng, phát hiện máu đang chảy ra, nó lập tức tháo thứ che miệng nàng ra, lo lắng, lật ngược nàng lại, vuốt gương mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng.
"Tiffany!Chị có sao không?!"
Tiffany thở dốc, mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn Taeyeon, thấy gương mặt em quá thể nghiêm trọng, vừa rồi còn tỏ ra hung dữ, nàng phì cười." Vẫn là bộ mặt này sao?Đồ chuột nhắt."
"Chị...h...hãy trả lời đi.Chỗ đó đang chảy máu, chị có ổn không?"
"Người ta không sao, chỉ là vừa ... quá nên muốn ngất đi, làm gì căng thẳng vậy?Chắc là em làm trầy mất rồi, không có gì đâu."
"Sao chị biết?"
"Cách đây...hai năm...em đã làm chị chảy máu một lần khi say.Tin đi...nó hoàn toàn bình thường..."
Cởi trói cho chị, mặt nó căm phẫn lắm, hình như là hờn chính mình, nó tháo cả vòng cổ, vòng tay của chị ra...một lượt ném tất cả đi.
"Em sao vậy? Không muốn... làm nữa hả?" Hụt hẫng, nàng nhìn nó nuối tiếc.
"Bỏ đi.Chị đầy vết thương rồi, chưa thỏa mãn sao?"
Mỉm cười."Em lo lắng à?"
"Ừ, đã cố hết sức rồi.Chị còn chưa thỏa mãn thì em cũng chịu thua thôi, bắt em làm cái kiểu này...không được!"
Nó lấy cái gối, kê xuống đầu nàng rồi bước xuống cái bàn gần đó tìm khăn giấy để lau sạch cơ thể cho nàng.
Tiffany lại cười tủm tỉm, hình như hạnh phúc lắm, nó vẫn không hiểu."Chị bị tâm thần rồi, chẳng có ai bị hành hạ mà vui như chị cả!"
"Có chứ.Em thấy không ổn, nhưng đối với người ta...cũng là hạnh phúc."
Nàng gượng ngồi dậy, cả người đau nhứt.Nó thấy vậy liền tiến lại để đỡ nàng nằm xuống..."Ngủ đi." "Nếu...làm thêm một trận nữa, mà bình thường thì em có chịu làm không?"Chị ra nông nổi nào rồi mà còn..."
"Ngày mai không đến công ti, nếu chỉ trở về thành phố thì không mất bao lâu thời gian nên có thể trưa đi cũng được."
"Đồng ý chứ?"
Nhìn từ ngoài cửa, Jessica có thể thấy được là chị đang đứng gần tủ lạnh để chuẩn bị nước uống, và bỗng dưng nhận ra điều kì lạ ngay sau đó thêm, Jessica phát hiện hôm nay Hwang tiểu thư ăn mặc nữ tính khác thường, trời lạnh đến khô cả da, nếu chỉ mặc có chiếc áo choàng tắm thì cô cá là rất lạnh.
"Chị này...ăn mặc kiểu đó, còn không phải là nghĩ đến chuyện đi nghỉ mát trên biệt thự mùa hè sao?"
Tiffany nghe giọng của người khác thì đôi vai giật lên một cái, phản ứng mách bảo lên rằng...nàng đang làm chuyện xấu xa, nhưng may mắn người bắt gặp không phải là người mà nàng đề phòng.
Đây là một sự bất cẩn, nàng đã quên đóng cửa phòng cẩn thận trước khi làm việc.
"Đóng cửa lại giúp tôi đi.Khóa lại luôn."
"Đương nhiên~" Jessica túm cái đấm cửa và bảo mật kĩ càng an ninh quanh phòng, sau cùng tung tăng chạy lại phía chị, xem xét cuối cùng là chị làm gì, chắc chắn không đơn thuần là uống nước được.
Một viên thuốc, hai viên thuốc...nằm trên bàn cạnh cốc nước lạnh của Tiffany.
Càng nhìn hình dạng càng khó đoán, cô méo mặt để suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ ra là loại thuốc gì, mặc dù đã từng gặp qua thứ này...chúng thường xuất hiện trong bảng thực đơn của club mà cô hay ghé chơi.
"Cái này là..."
"Chỉ là thuốc tăng lực, em tò mò cái gì? Tránh ra."
"À!" Hiểu chuyện, Jessica chớp chớp mắt."Bộ chị định...have fun với người yêu sao? Chị không nhớ còn có em trong nhà hả, em không muốn phải nghe nhạc thâu đêm."
"Nếu không phiền thì em có thể ra ngoài thuê phòng khách sạn.Còn không muốn ngủ khách sạn thì nửa đêm tuyệt đối không được đặt dấu chân lung tung trong nhà.Đừng để tôi phải bận tâm về sự có mặt của em, Jessica!"
Nàng lạnh nhạt nói, sau đó cho hai viên thuốc vào miệng, nhắm mắt uống nước vào để đẩy nó xuống cổ họng.
Jessica rùng mình sau đó, chỉ muốn gom đồ rời đi nhanh, thật sự uống cả hai viên thì ai mà thức chịu cho nổi."Em sẽ ra khách sạn!"
"..."
"À mà, chị nói thử, nếu chị uống thuốc tăng lực....không lẽ chị là người lao động à?"
"Không, chỉ là...chịu đựng thôi."
"Chịu đựng? Ý chị là..."
Tiffany cười gian xảo, ghé tai Jessica, nói với chất giọng biến thái."Chị là Masochist."
Jessica tròn mắt ra, không hiểu tại sao da gà theo nhau nổi đều, toàn thân thấy lạnh lên, sống lưng rợn lạnh, chỉ thấy được sự rùng rợn bao quanh mình.Cô nhăn răng, mặt méo, lập tức phải né tránh Tiffany với ánh nhìn kì thị, lùi ra xa vài bước.
"...không cần phải cho em biết mấy chuyện này đâu.Em ra ngoài khách sạn ngủ.Chúc chị thành công nga!"
"Ừ.Thượng lộ bình an."
Jessica ra khỏi nhà bếp, vừa đóng cái cửa đã cong chân chạy khỏi khu vực, đến ngay phòng mình gom sạch đồ đạc vào túi, sau đó chuẩn bị cho mình vài thứ để ra ngoài, có cho tiền chỉ sợ cô ấy cũng không dám ở lại đêm hôm nay.
Thật ra cũng không phải e ngại cái gì, chỉ là Jessica ngỡ ngàng thôi, cả đời cô cũng không ngờ Tiffany lại thuộc loại người như vậy được.
Chuyện này mà kể cho Yoona thì con bé cũng sẽ kinh hoảng cho mà xem.
.
.
.
Tiffany chu đáo chuẩn bị sữa nóng cho người làm việc vất vả trong phòng, mở cửa ra và thấy em tập trung làm việc đến mức không chú ý xung quanh thì trong lòng lại thấy ấm áp, nàng cơ bản đã có trong tay một con người siêng năng, tài giỏi, theo thời gian nhất định Kim chuột con sẽ phát triển, địa vị của người ta sẽ không như ban đầu nữa, cả hai sẽ gần nhau thêm.
Bước đến, đặt ly sữa lên bàn, nàng mỉm cười hiền hậu."Uống đi, còn nóng đó."
Taeyeon rời mắt khỏi giấy tờ, liếc sang nhìn bộ dạng của nàng một cái, chỉ phì cười như chứng kiến cái gì đó hài hước, ngu ngốc.
"Lại nữa à?"
"Đương nhiên.Tôi đã thông báo trước với em rồi mà.Và em cũng nói, khi về nhà sẽ làm cùng."
"Chị quên trong nhà có người sao? Hơn nữa còn là Jung tiểu thư, em không dám quấy rầy đâu..."
Khóe môi cong lên bất ngờ, Tiffany sớm đoán được em lấy chuyện này làm cớ nên đã tính trước rồi không phải sao? Nàng vòng ra sau lưng Taeyeon, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên hai bả vai em xoa bóp.
"Bây giờ chỉ có hai chúng ta trong nhà thôi, em đừng lo."
"A...lẽ nào.. ?" Nó nhíu mày.
"Đúng là vậy đó.Vì vậy nên, hãy thoải mái làm những gì chúng ta thích đêm nay, cơ hội chỉ đến một lần thôi, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ."
Thông báo xong, cũng nhanh mắt ngó xem đống giấy tờ đã làm đến đâu rồi, nàng hài lòng vì thấy tốc độ làm việc của em vừa rồi, gật đầu vài cái rồi rời đi.
"Tầm công việc còn lại tôi đoán là mười phút nữa sẽ xong, cho em thêm năm phút chuẩn bị...Tôi sẽ trở lại ngay, nhớ uống sữa đó, không có bỏ thuốc vào đâu mà sợ."
Chị ra khỏi phòng.
Nó nghi ngờ nhìn ly sữa mà chị vừa bưng vào, cẩn thận cầm lên rồi đưa lại gần ngửi...vẫn là mùi sữa bò, nhưng liệu bên trong có pha thêm thứ gì lạ lùng không ?
Tốt nhất là không nên uống.
Taeyeon đặt ly sữa về chỗ cũ, lại tiếp tục làm việc.
.
"Tiffany, chị đâu rồi?"
Nó đã làm xong việc, cứ tưởng chị lại nhào bổ vào rồi đòi làm chuyện khó nói, nào ngờ trôi qua năm phút căn nhà yên ắng như không có chị làm nó có hơi lo lắng, phải đi khắp các phòng tìm kiếm.Tiffany cứ trẻ con như vậy, lúc nào cũng làm nó bận tâm thôi.
"Tiffany!Chị ở trong đó phải không? "Chỉ còn mỗi căn phòng ngủ dự bị trong nhà, nó cá là chị trốn trong đó để cho nó đi tìm, không biết là lại bày trò gì nữa."Em vào đó nha."
Mở cửa, bước vào trong, căn phòng tối om, nó vừa đưa tay mở cái công tắc đèn trên tường thì bất ngờ cái người kia xuất hiện phía sau lưng làm cho nó một phen giật mình, sau đó nàng ta còn nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cười tủm tỉm nữa...làm cho nó càng giận thêm, nhất định phải lớn tiếng.
"Chị đừng có đi như mèo vậy chứ!Một ngày nào đó em sẽ chết vì bị hù dọa, chị có biết không??!"
"Biết rồi.Thật là giỏi nha, tìm được người ta rồi sao?"
"Được rồi " nó nhíu mày."Mở cửa ra."
"Không, tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đây." Nàng tuyên bố, chỉ tay lên chiếc giường đằng góc phòng."Chỗ đó."
Taeyeon thấy nhiều vật dụng lạ mắt trên giường, mùi nguy hiểm cứ nồng nặc sặc lên, không hiểu sao nó muốn trốn đi ngay bây giờ.Đẩy chị ra, nó nắm cái đấm cửa và cố xoay, nhưng không hiểu sao lại không có tác dụng....
"Chị....!Cái này là sao?"
"Ồ, hình như ai đó đã khóa cửa từ bên ngoài rồi.Chúng ta bị nhốt cùng nhau thì phải..."
Bộ dạng của Tiffany...không giống kẻ bị hại.Nó biết nàng chính là kẻ khóa cửa từ bên ngoài, sao nàng lại làm như vậy, nó không hiểu.
"Rồi làm sao chúng ta ra ngoài đây?Chị bị điên hả? Căn phòng này...còn không có cửa sổ!"
Tiffany nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi Taeyeon, ngăn chặn thái độ hoảng loạn của em, nàng giữ giọng điệu thản nhiên nhất, lườm yêu 'tiểu tình nhân' một cái.
"Chắc chắn sẽ có cách ra ngoài, Tiffany xin hứa, sẽ thả em ra, sau khi đã làm xong chuyện."
"Chị...."
Taeyeon nắm lấy bả vai chị, trừng mắt, giọng gầm gừ.
"Chúng ta có thể làm chuyện ấy thật bình thường, trên giường ngủ của em!Sao chị lại bày ra những trò này??"
"Bởi vì chị không bình thường."
Tiffany hôn nhẹ lên môi Taeyeon, cười yêu thích, cố gắng lôi kéo em đến chỗ chiếc giường mà mình đã cực công chuẩn bị suốt buổi.
Taeyeon nhíu mày nhìn những thứ dị hợm đều là màu đen trên giường, nó bắt đại một cái, cầm lên xem xét."Đây là cái gì?"
"Em không biết...những thứ này?"
"Không." Nó lắc đầu, khó hiểu nhìn chị.
Tiffany bỗng thấy vui vẻ, khóe môi cong lên một độ hoàn hảo, quyến rũ nhất, quả thực rất nể phục tài năng ngây thơ của Taeyeon.
"Thứ này...đơn giản lắm."
Tiffany nhẹ nhàng đưa tay ra, lấy thứ đó từ trên tay tình nhân ngốc, em vẫn ngoan ngoãn dõi theo xem nàng thực hiện vài thao tác nhỏ để mở cái khóa trên đó, và tỏ ra bất ngờ khi nàng đưa nó lên cổ, đeo thứ đó lên rồi cẩn thận khóa lại.
"Đơn giản phải không?"
Taeyeon nhanh trí hiểu ra chuyện, nó nhăn nhó đưa tay lên chiếc cổ chị, muốn tháo cái vòng đó ra, bởi vì hình ảnh này nhìn rất...khó chịu."Chị mau tháo ra!"
"Không.Đến đây rồi...sẽ không tháo đâu."
Tiffany nhặt một sợi dây trên giường có màu đen giống với chiếc vòng cổ, cẩn thận kết hợp cả hai thứ lại với nhau, bộ dạng lúc này của nàng, có thể nhìn hơi hư hỏng, nhưng đối với nàng đây là sự khao khát, là hình ảnh thật của nàng... Taeyeon lẽ nào lại không chấp nhận ?
Thấy em càng lúc càng đơ người ra, nàng cũng theo đó trượt tay cởi cái dây thắt của áo choàng tắm, tuột đi thứ đang che mất bộ nội y chính thức trong đêm của nàng xuống sàn.
Mọi thứ đều là màu đen, cả ren cũng là màu đen.Nước da trắng nõn của nàng lúc này...làm sao mà giấu được nữa.
Taeyeon nhìn Tiffany nhiều hơn, bỗng thấy đau đầu, bất lực đặt tay lên trán rồi ngồi phịch xuống mép giường, tự xử lí mọi thứ vừa diễn ra trong não.
Hwang lão gia mà biết được, con gái của lão trở thành như thế này là vì nó, thì chắc xác của nó sau này phải phân hủy trong bụng của sư tử bị bỏ đói nhiều ngày hay cá mập khổng lồ cũng nên...
"Tiffany...em không biết cái gì đang xảy ra nữa."
"Em...không cần thiết phải để ý những gì đang diễn ra với em đâu, đây, người ta đang dâng hiến cho em này, hãy...cầm lấy đi."
Nàng quỳ xuống dưới sàn, ngay dưới chân nó, đưa sợi dây lên, đôi mắt giương cao...
Taeyeon chần chừ, kết quả không hiểu sao lại cầm lấy, hoảng sợ muốn bỏ ra nhưng lại không được, Tiffany giữ chặt tay của nó lại, âu yếm ngẩn cao mặt lên nhìn người yêu.
"Mạnh mẽ lên.Người ta không muốn thấy em yếu đuối.Bình thường em có thể ngoan hiền, nhưng khi cùng người ta...thì em là Sadist."
Nắm chặt sợi dây trong tay.
Sadist?
Taeyeon không hiểu mấy câu từ này cho lắm.
"Vậy em có biết, cái gì là SM?"
"...một chút."
"Thế cũng được rồi."
Taeyeon cười trừ."Vậy...làm gì bây giờ.."
Tiffany bò lên giường, cắn môi mời gọi, còn nháy mắt một cái, Taeyeon có thể nói là nắm được ý của nàng qua ánh mắt, gọn gàng đến gần nhau.
Những thứ xung quanh lạ lẫm đến đáng sợ, Taeyeon không biết chúng để làm gì nhưng hình như chúng không gây dễ chịu cho cả hai khi qua lại với nhau, kết quả là vừa tiến công mà bây giờ lại chùn bước, nó cứ chần chừ thật lâu mà không chịu tiến đến bên nàng...
"Taeyeon.Những bận tâm về tất cả những thứ kia.Nếu mở đầu Taeyeon không thích động đến nhiều thứ như vậy, người ta sẽ dọn dẹp bớt đi, để lần sau sử dụng..."
"Vậy..."
"...muốn giữ lại cái nào?"
Tiffany quàng tay ôm lấy Taeyeon, chu đáo cho em chọn lựa.
Taeyeon nhìn chỗ dụng cụ kì quặc, không biết nên giữ lại cái nào và cái nào thì đem đi, chúng quá lạ lẫm.Bắt lựa ra thì hơi khó.
"Nếu khó chọn như vậy, hôm nay nhẹ nhàng thôi...giữ lại dây trói và roi da.Thấy sao?"
"R...roi da?Dây trói?" Nó xanh mặt."Chị muốn làm thật hả?Ai...ai bị đánh?"
"Thật.Đương nhiên là tôi rồi." Nàng hất bay những thứ không cần thiết nữa xuống sàn, chừa lại trên giường sợi dây trói màu đỏ và một cây roi da ngắn màu đen.
Làm sao nó có gan đánh nàng? Bình thường cả đẩy nhẹ người nàng nó cũng không dám, nàng cao quý như vậy, bị nó đánh không phải là chuyện rất nực cười hay sao.
"Em không dám đâu."
"Taeyeon nè."
"..."
"Tôi nói Hyoyeon rất hiểu ý tôi, nói gì là làm đó.Không giống như em đâu!"
Taeyeon xầm mặt lại, nó gầm gừ."Chị nói cái gì?"
"Có gì đâu..."
Bực bội nhiều lắm nếu chị cứ nhắc đến Hyoyeon liên tục, nó nắm lấy sợi dây và giật một cái về sau thật mạnh để chị ngã cắm cổ về phía ngực nó.Hâm dọa."Em biết là chị đang muốn chọc em giận, nhưng không nên nhắc đến tình cũ của chị đâu!"
"Vậy à?" Nàng ngẩn mặt dậy, cười hí hửng."Em không thích bị so sánh với Hyoyeon, bởi vì cô ấy ngầu hơn em, cái gì cũng hơn em phải không?"
"Không!Là vì cô ấy có vị trí đặc biệt với ai đó mà thôi!" Chuột con hóa thành sói, nâng cầm chị lên, cắn môi chị một cái đau đến bật cả máu tươi, mùi máu sộc lên mũi của Tiffany khi nàng vô ý liếm môi một cái, đồng thời cũng rát nhiều.
Nàng cười hì hục, định ôm lấy Taeyeon để xoa dịu em, dù sao cũng chỉ là nói đùa...sợ em căng thẳng quá làm mất vui nhưng không ngờ em lạnh nhạt hất tay ra.
Mặc dù vậy, nàng không thấy đau đớn nhiều hay cả để bụng, ngược lại còn thấy vui, bởi vì bản thân có cảm giác như thứ mình mong chờ đang đến gần rồi.
Taeyeon cười khinh thường, ném sợi dây xuống giường."Chỉ vì cái thứ này mà chị dám đem chuyện đó ra chọc em à?Nghiêm túc đi, chuyện đó không vui!"
"Xin lỗi..." nàng lại tiến đến gần em, cầm sợi dây ấy đưa đến tận tay cho em."Tôi sẽ không dám vậy nữa, hãy cầm đi ."
Em nắm lấy và lần nữa kéo mạnh, lần này là kéo lên trên với lực khá để tâm đến, nàng bị giật một cái cảm giác như cổ mình vừa rồi may mắn không gãy đi, đau còn chưa hết thì em lấn đến hôn sâu, khó thở vô cùng.
Nàng ngã người ra sau tựa lưng xuống giường, em cũng không muốn rời khỏi nàng vội nên nụ hôn vẫn được duy trì trong khi em cùng nàng ngã theo, Taeyeon khi đã chính thức vào trận rồi thì khác hẳn vẻ bình thường, nàng vẫn còn nhớ ngày nào đó em say mềm và tất cả những bản tính của em đều lộ ra, để nàng kể từ đó khao khát em hơn.
Những chiếc hôn của em nồng nhiệt hơn bình thường, em đặt dọc từ môi xuống xương quai xanh nàng nhiều hơn nữa những dấu màu đỏ xinh xắn, nếu có thể...nàng rất muốn khoe những chỗ em đã hôn cho người khác xem, để người ta biết nàng có một em người yêu giỏi hôn thế nào.
Tiffany ưỡn ngực lên nhắc nhỡ khi thấy ai đó đã đi đến bước mới, ngụ ý muốn vị trí vừa chuyển động được chăm sóc nhưng hầu như em làm ngược lại, thẳng thừng bỏ qua vòng một của nàng và trêu chọc cái rốn nhỏ của nàng...
Thấy em có dấu hiệu bỏ quên, nàng cố gắng nhắc nhỡ em về vòng một của mình nhưng kết quả vẫn là em không chú ý, vẫn vờn trên chiếc eo trắng của nàng.Cuối cùng hết cách, Tiffany tinh ranh, cố ý trượt người trên giường xuống thấp hơn Taeyeon để mặt em đối diện vòng một của nàng.
Không hiểu làm vậy thì có gì sai mà em lườm nàng một cái như thể nếu nàng còn làm như vậy một lần nữa thì em sẽ ăn sống nàng luôn rồi lại tiếp tục chăm sóc vùng eo phẳng lì của nàng, bơ đẹp đẽ vòng một ngon đẹp phía sau chiếc áo ngực sexy màu đen ...
"Tae, em có bỏ quên?"
"Chuyện em có làm hay không thì không phải chuyện của chị."
"A, rõ rồi.Xin lỗi nhé!"
Lưỡi em ấm áp và mềm, từng cái chạm lên làn da lạnh của nàng lúc nào cũng làm cho sự tê tái diễn ra trên vùng da được tiếp xúc.Tiffany nằm im không được, cảm giác nhồn nhột làm cho toàn thân tê cứng, nhất định phải ưỡn ẹo chuyển động.
"A a a!Đau quá!"
Nàng hét lên, không hiểu mình lại làm gì sai mà để em cắn một cái lên bụng, in hẳn dấu răng trên đó, vài giây sau còn đỏ hẳn lên...
Nhưng nàng không hỏi lí do đâu.
Đơn giản em là người hành hạ, còn nàng thì chịu hành hạ.
Taeyeon chần chừ hai giây, kết quả là với tay lấy cái sợi dây màu đỏ ấy và quấn quanh người nàng lại.
"Taeyeon, trói không phải như vậy...có cần hướng dẫn để dễ làm việc hơn không?"
"Cái đó, em sẽ học sau."
Trói xong, nó lật người nàng lại, kể cả gối cũng không có để kê lên cho đỡ mỏi, Tiffany nhắm mắt cam chịu, mông theo đó chổng cao lên để tùy em muốn làm gì thì làm.
Người yêu của nàng, can đảm lấy roi da đánh vào mông nàng sau đó thật mạnh, cảm giác nàng thu lại là vừa sung sướng mà vừa đau rát, cứ thế mà nàng liên tục nở nụ cười hả dạ và rên lên vài tiếng rõ rệt xen trong những thanh âm roi da va vào da thịt của mình.
Taeyeon lần đầu không dám đánh nàng, tay cầm roi cứ run rẩy, nhưng nghe nàng rên mỗi lúc một to, động lực đánh lại càng tràn trề, nó đánh mạnh hơn nữa, tay còn lại nắm lấy sợi dây nối với vòng cổ của nàng mà giật ngược về phía mình...
"Đánh mạnh hơn nữa...Làm ơn."
Nghe kẻ bị hành hạ một tiếng van xin, Taeyeon nghiến răng, bất ngờ lại cười sản khoái, nó không biết từ bao giờ chị lại yêu thích cảm giác lạ lùng này và nó cũng vậy.
.
.
Hiện tại nàng không biết mình đang ở chốn khoái lạc hay là thống khổ, tình trạng có thể nói là đang thả rong trên mây, nàng có thể nhận thức được là bạn tình đang chăm sóc cho mình nhiệt tình, còn mình thì nằm nhận trận, đánh thì chịu, hôn thì hưởng.
Trôi qua một tiếng đồng hồ cùng em vật vã, những dụng cụ hư đốn ban đầu bị quăng xuống sàn em cũng nhặt lên và tìm hiểu sâu hơn trên người nàng.Lúc đầu còn có thể rên rỉ để van xin em được, còn bây giờ thì không, em đeo ball gag để thắt chặt tiếng rên của nàng, để có thể làm gì tùy thích trên người nàng với chỗ dụng cụ kì quặc mà ban đầu em xa lánh.
Em luôn không làm nàng thất vọng được, bù đấp lại ba năm lạnh nhạt, thì bây giờ em đã cố gắng nhất có thể, làm mọi việc đáp ứng nhu cầu không giống ai của nàng.Trên đời này, nàng chỉ muốn gả cho Taeyeon.Em là sự lựa chọn mười như một của nàng, không ai có thể trở nên tuyệt vời như kẻ họ Kim cả.
Trong phòng tràn ngập những âm thanh kích thích của cặp đôi yêu nhau, có cùng sở thích khác người.Càng nghe lại càng hưng phấn, nơi ấy của nàng từ lúc nào đó đã co thắt không chủ động rồi để người đang ra vào bên dưới phải khó khăn, phàn nàn ...
"Mở rộng ra!Chật quá!"
Nàng đưa đôi mắt si dại nhìn xuống dưới mình, hiện tại còn không điều chỉnh được nhịp thở thì làm sao có thể điều chỉnh được thứ khác, nên lắc đầu với Taeyeon đầy bất lực, nơi ấy đã gần ba năm không có người chăm sóc, chuyện khó đi là chuyện khó tránh khỏi mà.Em đáng ra nên yêu thích mới phải.
Chát.
Nhăn mặt vì mông lại vì đánh, nàng đảo mắt nhìn lên trần nhà.Chờ đợi thời gian qua đi thật chậm, nàng yêu thích khoảnh khắc hoang dã này của mình và cả em.
Kể đến Taeyeon, nó đã rất cố gắng để trở nên tàn bạo theo cách mà nàng muốn, sau lưng nàng nó sẽ thở một hơi do mệt lã người ra và trao ánh nhìn xót xa cho những vết thương đỏ chót trên tấm thân trắng trẻo của người yêu.Chỉ vì muốn nàng thoải mái thôi, thật ra nó không thích hành hạ nàng lắm, nó chỉ muốn yêu chìu nàng theo cách nàng muốn.
Ra vào thật nhanh, nó cho vào hai ngón tay, hăng hái lao động đến quên cả thời gian, chỗ tư mật nhất của nàng là nơi vạn người muốn chạm đến, rất đẹp và còn rất câu dẫn, nó kể đến một món đồ chơi lạ cũng không muốn cho vào, nó phải là người duy nhất được tiến vào đó và làm nàng thỏa mãn như lúc này.
Nó biết khi nó tháo thứ mà nàng đang ngậm trong miệng ra thì sẽ rất ồn ào, và nó không muốn không gian trở nên quá náo nhiệt, hay nàng phải ngậm cái gối để áp tiếng ồn, lựa chọn tốt nhất của nó chỉ có vậy thôi.
Tăng tốc, nghe nhịp thở của nàng thật nhanh, nó biết nàng sắp giải phóng nên càng hăng hái hơn nữa, nó đẩy tất cả sức cho cú thúc cuối cùng, không ngờ lại mất kiểm soát đẩy thêm một ngón nữa vào trong và kết quả, nàng đã xuất khí....
Nó rút ngón tay ra, kiểm tra dòng khí nàng vừa giải phóng, nó không nghĩ do mắt kém mà nó thấy có màu của máu ở trong đó.
Hoảng sợ, nó cuối người xem xét nơi đẹp nhất của nàng, phát hiện máu đang chảy ra, nó lập tức tháo thứ che miệng nàng ra, lo lắng, lật ngược nàng lại, vuốt gương mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng.
"Tiffany!Chị có sao không?!"
Tiffany thở dốc, mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn Taeyeon, thấy gương mặt em quá thể nghiêm trọng, vừa rồi còn tỏ ra hung dữ, nàng phì cười." Vẫn là bộ mặt này sao?Đồ chuột nhắt."
"Chị...h...hãy trả lời đi.Chỗ đó đang chảy máu, chị có ổn không?"
"Người ta không sao, chỉ là vừa ... quá nên muốn ngất đi, làm gì căng thẳng vậy?Chắc là em làm trầy mất rồi, không có gì đâu."
"Sao chị biết?"
"Cách đây...hai năm...em đã làm chị chảy máu một lần khi say.Tin đi...nó hoàn toàn bình thường..."
Cởi trói cho chị, mặt nó căm phẫn lắm, hình như là hờn chính mình, nó tháo cả vòng cổ, vòng tay của chị ra...một lượt ném tất cả đi.
"Em sao vậy? Không muốn... làm nữa hả?" Hụt hẫng, nàng nhìn nó nuối tiếc.
"Bỏ đi.Chị đầy vết thương rồi, chưa thỏa mãn sao?"
Mỉm cười."Em lo lắng à?"
"Ừ, đã cố hết sức rồi.Chị còn chưa thỏa mãn thì em cũng chịu thua thôi, bắt em làm cái kiểu này...không được!"
Nó lấy cái gối, kê xuống đầu nàng rồi bước xuống cái bàn gần đó tìm khăn giấy để lau sạch cơ thể cho nàng.
Tiffany lại cười tủm tỉm, hình như hạnh phúc lắm, nó vẫn không hiểu."Chị bị tâm thần rồi, chẳng có ai bị hành hạ mà vui như chị cả!"
"Có chứ.Em thấy không ổn, nhưng đối với người ta...cũng là hạnh phúc."
Nàng gượng ngồi dậy, cả người đau nhứt.Nó thấy vậy liền tiến lại để đỡ nàng nằm xuống..."Ngủ đi." "Nếu...làm thêm một trận nữa, mà bình thường thì em có chịu làm không?"Chị ra nông nổi nào rồi mà còn..."
"Ngày mai không đến công ti, nếu chỉ trở về thành phố thì không mất bao lâu thời gian nên có thể trưa đi cũng được."
"Đồng ý chứ?"
_____________\\\\\\_____
Tuiiii đâYyyBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com