TruyenHHH.com

Taeny Cu Ghet Minh Nhu Cau Da Tung

Tiffany trông thấy Taeyeon bước lên cầu thang ngay sau Samchon. Cô lập tức hiểu ý khi Taeyeon ra hiệu cho cô cứ tỏ ra bình thường hết sức có thể.

"Tại sao cô lại ở đây, tiểu thư Hwang?" Người đàn ông dứt khoát hỏi. Đây là giọng điệu lạnh lùng nhất mà chú Lee dành cho cô kể từ khi cả hai quen biết.

"Cháu đến gặp Taeyeon định nhờ cậu ấy chút việc"

"Để cháu đi pha cà phê cho chú" Taeyeon vào bếp và đun nước sôi.

"Cô đến khi nào vậy tiểu thư?" Samchon vẫn đứng ngay cửa, đối diện Tiffany.

"Cháu vừa đến sáng nay" Tiffany nói, cố giữ một vẻ mặt bình tĩnh, hướng mắt nhìn thẳng vào Samchon, thậm chí không hề chớp mắt. Nói dối là một việc chẳng hề xa lạ đối với cô.

Người đàn ông lắc đầu và thở dài.

"Hai cháu cho rằng lão già này không biết gì sao..." Ông kéo chiếc ghế trong nhà bếp và đặt nó xuống cạnh chiếc bàn trong phòng khách.

"Trước tiên hãy ngồi xuống đã, tiểu thư Hwang" Ông chỉ tay vào ghế sofa và Tiffany lập tức ngồi xuống.

"Taeyeon" Ông gọi cô gái còn lại trong khi ngồi xuống ghế.

"Vâng, Samchon?"

"Mau tắt bếp và lại đây"

Taeyeon nuốt xuống và làm theo.

Ông hướng mắt nhìn cô cháu gái của mình.

"Mau ngồi xuống đó" Ông chỉ vào chỗ trống cạnh Tiffany.

Taeyeon ngồi xuống ở một khoảng cách khá xa. Cậu thậm chí không dám nhìn Tiffany và cố duy trì vẻ mặt bình thường nhất có thể.

Samchon đưa mắt quan sát hai cô gái trước mặt. Sau một vài giây im lặng, ông hít vào một hơi thật sâu rồi hỏi.

"Hai cháu nghĩ mình đang làm gì thế?"

"Tụi cháu không làm bất cứ điều gì-..."

"Đừng gạt ta, Taeyeon! Ta hiểu rõ về cháu"

Taeyeon lập tức im bặt.

"Tiểu thư Hwang, làm thế nào cô có thể giải thích chuyện này với cha mẹ mình?" Ông hướng mắt về phía Tiffany.

"Giải thích chuyện gì, Samchon?" Tiffany trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.

"Tôi sống ngay trên gara của gia đình cô, thưa tiểu thư. Tôi có thể nghe và nhận biết mỗi khi có chiếc xe nào rời khỏi. Từ đêm qua đến sáng nay, tôi chưa hề bước chân ra khỏi phòng nửa bước"

Tiffany và Taeyeon cố duy trì vẻ mặt bình thường mặc dù nhịp tim đang tăng nhanh đáng kể. Lòng bàn tay Taeyeon ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù rất ghét khi phải nói dối Samchon nhưng cậu buộc phải làm thế. Taeyeon không thể để Tiffany dính vào rắc rối và bị gia đình cách ly khỏi cậu. Giờ chưa phải lúc để điều đó xảy đến.

Samchon thở dài lần nữa.

"Tôi nghĩ cô đã hiểu những gì tôi muốn nói, tiểu thư"

"Cháu vẫn chưa hiểu ý chú là gì, Samchon" Tiffany thầm cầu mong điều này sẽ nhanh chóng qua đi.

Chỉ mới 1 tuần. Cô và Taeyeon chỉ mới quen nhau 1 tuần. Đó là quá ngắn cho 1 cuộc tình.

Người đàn ông lờ đi câu trả lời của Tiffany và hướng mắt nhìn vào Taeyeon.

"Khi ta bảo cháu phải đối xử tốt và thân thiện với tiểu thư Hwang không có nghĩa cháu phải làm theo cách này, Taeyeon. Cháu nên biết rõ điều đó hơn ai hết. Ta chỉ đang cố gắng bảo vệ cháu mà thôi"

"Ý chú là gì, Samchon? Bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường. Chẳng việc gì chú phải bảo vệ cháu"

Ông dựa lưng vào ghế và thở dài lần nữa, dùng một tay xoa nhẹ hai bên thái dương.

"Làm ơn đừng biến ta thành một kẻ chống đối. Và cả hai đứa, hãy thôi ngay việc nói dối đó đi! Ta hiểu rất rõ và luôn quan tâm đến hai đứa như con ruột của mình. Ta thật sự không muốn bị lừa dối, đặc biệt là bởi hai cháu, những người mà ta luôn hết mực thương yêu"

Taeyeon liếc nhìn Tiffany và cô gái còn lại lập tức lắc đầu. Cô không muốn dễ dàng từ bỏ.

"Tiểu thư Hwang, đã bao lần tôi cố gắng che đậy mỗi khi cô muốn qua chơi bên nhà họ Jung và họ Choi? Hay những lần cô trốn học thổi sáo và lớp tiếng Anh để đi mua sắm hoặc hẹn hò lén lút bên ngoài?" Ông dừng lại, nhìn vào cô chủ nhỏ của mình "Danh sách ngày một dài thêm sau 20 năm khi tôi đã cố lờ đi tất cả"

Tiffany cố gắng không tỏ ra nao núng.

"Còn cháu..." Ông quay về phía Taeyeon "Thậm chí trước khi cháu thú nhận với ta về bạn gái của cháu trong quá khứ, tất cả những lần ta tình cờ trông thấy cháu cùng cô gái đó, ta đã không hé môi bất cứ lời nào cho cha cháu biết, thậm chí khi ta bắt gặp hai đứa đang lén lút hôn nhau, cháu nghĩ rằng ta thật sự không biết gì sao?"

Taeyeon lặng lẽ quay mặt đi.

"Nếu hai cháu vẫn còn là những đứa trẻ 17 tuổi, ta sẽ im lặng và cho qua chuyện này, nhưng các cháu đều đã 22, là những người trưởng thành" Ông hít vào một hơi thật sâu "Cô sẽ tốt nghiệp vào học kì tới, thưa tiểu thư. Chỉ còn 6 tháng nữa thôi. Cô thừa biết dự định của ngài Hwang dành cho cô sau khi tốt nghiệp, vậy tại sao cô còn muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này?"

Taeyeon cố kiềm chế sự tò mò của mình. Dự định của ngài Hwang dành cho Tiffany?

"Và nếu cô chỉ muốn chơi đùa với tình cảm của Taeyeon..."

"Cháu không như thế!"

Tiffany lập tức rên rỉ khi nhận ra sai lầm của mình. Vậy mà mày vẫn luôn tự hào là một kẻ nói dối chuyên nghiệp - Cô tự mắng chính mình. Nhưng cô không thể chịu nổi khi để người khác nghĩ rằng cô chỉ đang chơi đùa với tình cảm của Taeyeon.

Biểu hiện của Samchon không hề thay đổi. Ông đã biết trước tất cả mọi chuyện nên sự bùng nổ của Tiffany không nằm ngoài dự đoán, nhưng đồng thời ông cũng khá bất ngờ vì phản ứng mãnh liệt của cô gái trẻ.

"Vậy cô đang làm gì thế, thưa tiểu thư?" Ông hướng mắt về phía Tiffany "Sẽ thật điên rồ nếu cô cho rằng cha mẹ cô sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này"

"Vậy chỉ cần đảm bảo đừng để họ biết là được"

Ông nhướng mày.

"Cô mong rằng tôi sẽ nói dối cha cô? Tiểu thư Hwang, cô thừa biết tôi không thể làm vậy! Bao che cho cô khỏi những điều nhỏ nhặt khi cô còn nhỏ, việc đó tôi có thể làm. Còn chuyện này, e rằng tôi không thể"

"Chú đâu cần phải nói dối nếu Daddy không hỏi chú những điều liên quan đến vấn đề này, đúng chứ?"

"Tiểu thư Hwang, cô biết rằng cha cô thường xuyên kiểm tra tình hình của cô bên ngoài. Vậy cô nghĩ người đầu tiên mà ông ấy sẽ hỏi đến là ai?"

Tiffany cố ngăn một lời nguyền rủa.

"Vậy chỉ cần nói với Daddy rằng cháu vẫn ổn. Kể từ ngày mai cháu sẽ đi học lại bình thường, Samchon. Sẽ không có gì thay đổi. Thậm chí nếu Daddy trông thấy Taeyeon, well, chỉ cần nói rằng cậu ấy là bạn của cháu. Đó không phải là một lời nói dối. Chú không cần phải bao che cho cháu lần này"

Samchon lắc đầu lần nữa.

"Rõ ràng cô biết điều này chỉ có thể kéo dài trong vài tháng. Cô là một cô gái thông minh, thưa tiểu thư. Tại sao cô lại làm vậy?" Ông lặp lại câu hỏi của mình "Và cháu cũng thế, Taeyeon" Ông nhìn vào cô gái còn lại "Cháu cũng đủ thông minh để nhận ra điều này là không thể. Ta không hiểu tại sao lần này cháu lại hành động thiếu suy nghĩ đến vậy"

Taeyeon thở dài.

"Cháu xin lỗi, Samchon. Cháu đã cố gắng nhưng không thể!" Cậu nuốt xuống "Cháu biết điều mình đang làm và chuyện gì sẽ xảy ra sau đó" Cậu mỉm cười yếu ớt "Chú có thể nhắm mắt làm ngơ và bỏ qua lần này cho cháu được không? Vờ như chưa trông thấy gì, ít ra trong 'một vài tháng ngắn ngủi còn lại' như chú vừa nhắc đến?"

Tiffany quay sang nhìn Taeyeon khi nghe thấy những lời nói đó. Cô trông thấy nụ cười buồn bã của cậu. Cô có thể nhận thấy trái tim mình tan vỡ.

Samchon đã đúng. Mình chỉ làm tổn thương Taeyeon mà thôi.

"Taeyeon..."

Taeyeon lờ đi và tiếp tục.

"Làm ơn, Samchon? Cháu đã lớn rồi. Cháu có thể chịu đựng tất cả. Cháu biết chứ. Thậm chí biết rất rõ"

Ông hít vào một hơi thật sâu khi nghe thấy những lời cầu xin chân thành.

"Cháu sẽ chỉ nhận lấy sự tổn thương mà thôi, Taeyeon-ah. Tại sao lại tự hành hạ bản thân mình như vậy?"

Taeyeon nhún vai và mỉm cười cay đắng.

"Nếu có một cơ hội để không còn phải cô đơn một mình, thậm chí chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi..." Cậu ngập ngừng.

Tiffany không thể chịu đựng thêm nữa. Cô nắm lấy tay Taeyeon và siết chặt.

"Taeyeon ah, làm ơn đừng nói thế"

Taeyeon nuốt ngược nước mắt vào trong.

"Không sao đâu, Fany-ah. Chúng ta đều biết việc mà chúng ta đang làm" Taeyeon hướng mắt nhìn Tiffany "Thêm vào đó, những lời mình nói đều là sự thật. Mình nhận ra rằng thà một vài tháng hạnh phúc ngắn ngủi vẫn sẽ tốt hơn rất nhiều so với khoảng thời gian cô đơn kéo dài, dù cho cuối cùng chuyện này sẽ khiến mình tổn thương rất nhiều nhưng mình cũng sẽ cố gắng vượt qua. Luôn luôn là thế" Cậu mỉm cười trong sự nỗ lực trấn an chính mình.

Tiffany siết chặt tay Taeyeon, cố kiềm những giọt nước mắt đang chực chờ tuôn rơi. Cô nhớ về lời hứa sáng nay của mình trong lúc ngắm nhìn Taeyeon đang ngủ.

Em sẽ cố gắng hết sức, Taeyeon-ah. Cho đến khi nào em không thể tiếp tục.

Samchon lặng lẽ quan sát cả hai và nhận ra rằng ông không thể nói hay làm bất cứ điều gì để khiến họ thay đổi ý định.

Ông hít vào một hơi thật sâu "Được rồi, ta sẽ đứng ngoài chuyện này. Hai cháu đã đủ trưởng thành để biết việc mình đang làm. Sau này đừng trách ta không báo trước" Ông dựa lưng vào ghế "Và làm ơn hãy cẩn trọng. Nếu để bất kì ai khác biết về chuyện này..." Ông bỏ lửng câu nói của mình.

Hai cô gái cùng gật đầu, vẫn không buông tay nhau ra.

"Ta nghĩ mình cần hít thở một ít khí trời" Ông đứng dậy "Ta sẽ đến thăm cháu vào dịp khác, Taeyeon"

Taeyeon đứng lên và theo sau Samchon "Cháu xin lỗi, Samchon"

Ông xoa nhẹ đầu Taeyeon.

"Cuộc đời cháu là do cháu quyết định, Taeyeon. Ta chỉ không muốn thấy cháu tổn thương lần nữa"

"Cháu biết, Samchon. Cám ơn chú" Cậu mỉm cười "Cháu sẽ ổn. Như cháu đã nói, rồi cháu sẽ lại vượt qua như những gì cháu từng làm trước đây"

Samchon khẽ lắc đầu "Vẫn cứng đầu như mọi khi" Ông vẫy tay chào "Gặp lại cháu sau"

"Tạm biệt, Samchon"

Cậu đứng nhìn chú ấy đóng cửa, sau đó quay lại căn hộ của mình.

Taeyeon thấy Tiffany vẫn đang ngồi trên sofa, hướng ánh nhìn trống rỗng vào bàn cờ trước mặt. Cậu hít vào một hơi thật sâu và ngồi xuống bên cạnh, vòng tay quanh người cô ấy.

Tiffany tựa đầu lên vai Taeyeon và giữ chặt cánh tay cậu. Taeyeon ngả người ra sau đồng thời kéo theo Tiffany trong khi vẫn ôm chặt cô ấy không rời.

Họ ngồi yên lặng bên nhau một lúc thật lâu.

"Có phải hai ta đều đã hoá điên rồi chăng?" Tiffany cuối cùng lên tiếng.

Taeyeon mỉm cười.

"Tae nghĩ vậy. Ít ra người điên chính là Tae"

Tiffany ngồi dậy và nhìn Taeyeon.

"Tae có chắc vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này?"

Taeyeon nhún vai.

"Dù sao cũng đã quá muộn để dừng lại"

"Vẫn chưa quá muộn..."

"Vậy em muốn dừng lại?"

Tiffany chầm chậm lắc đầu.

"Vậy Tae cũng không muốn chúng ta dừng lại"

"Nhưng-..."

"Đã quá muộn để trái tim Tae có thể dừng lại, Fany-ah"

"Sến quá đi!!" Tiffany bật cười khúc khích.

Taeyeon mỉm cười và hôn lên trán Fany.

"Đừng lo. Rồi Tae sẽ ổn"

Mặc dù biết rằng sẽ chẳng ổn chút nào nhưng cậu vẫn sẽ chấp nhận và làm tất cả những gì có thể để đổi lại vài tháng ngắn ngủi bên Tiffany.





.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com