Taeny Ban Giao Huong Tuoi 17
Lời nói cùng ngữ khí của Tiffany khiến cho bất cứ ai đang ở đó nghe xong cũng phải chấn động.Ba thầy trọng tài, người canh máy quét vạch đích, Yang Kyun, Tak Ryoo và Taeyeon, không một ai tin được Tiffany sẽ lại nói ra lời như thế.Bất quá Taeyeon là người phục hồi tinh thần đầu tiên, cô nén cái đau ở chân cũng quên luôn việc mình vừa bị mắng, vội vội vàng vàng quay lại đi tới chỗ của Tiffany, đưa tay nắm lấy tay nàng kéo về mình."Tiffany cậu có biết mình đang nói gì không?" Taeyeon liếc mắt thấy sắc mặt vừa trắng vừa xanh của Sang Ryuk thì liền lo sợ hơn mà hỏi nàng.Lời vừa rồi của Tiffany rất rõ ràng là mang theo giọng điệu xem thường thầy giáo, đây là tội bất kính nghiêm trọng, người Hàn bọn họ quan trọng nhất chính là lễ nghi cấp bậc trong từng mối quan hệ. Bây giờ Tiffany lại hành xử như vậy, thật sự không có cách nào chối bỏ được là nàng vừa không lễ phép, nếu để cho các thầy cô khác biết hoặc tệ hơn là hiệu trưởng và lãnh đạo của trường thì Tiffany rất có thể sẽ bị đuổi học.Là bị đuổi học đó! Taeyeon không muốn nàng bị như vậy.Bởi vì gấp gáp mà giọng điệu hỏi Tiffany của Taeyeon có phần mất kiểm soát, hơi hơi lớn giọng.Cũng may, Tiffany không để ý."Là do tôi nói thì sao có thể không biết được?" Tiffany nhìn Taeyeon rồi lại nhìn xuống chân cô, cật lực che giấu đi sự lo lắng trên gương mặt mình, giả vờ bình thản hỏi. "Hay lắm! Nếu đã như vậy thì bây giờ em lập tức đi theo tôi lên phòng hiệu trưởng!" Sang Ryuk một lần nữa đập mạnh tay lên bàn, hùng hổ hướng về Tiffany quát. Không khó để nhìn ra ông ta đã giận đến cực điểm. Cũng phải, vì có lẽ từ khi đi dạy đến bây giờ, ông ta chưa từng mất mặt tới vậy."Vâng, vậy chúng ta mau đi thôi, vừa hay trên đó có bảng quy tắc mà thầy cần." Tiffany nhún vai nhếch nhẹ khoé môi cười, không hề giấu giếm vẻ trêu tức đối với người đàn ông giả đạo mạo trước mặt.Quả nhiên gương mặt ông ta càng thêm đỏ bừng vì tức giận."Tiffany!!" Taeyeon thật sự nghe không nổi nữa lập tức lên tiếng ngăn cản, sao cô có thể đứng nhìn nàng tiếp tục như thế được, đúng là Sang Ryuk đã sai nhưng hiện tại không phải Tiffany cũng đang đi vào con đường sai lầm hay sao? "Thầy Sang, thật ra có chút hiểu lầm ở đây, thầy có thể tha thứ cho tụi em lần này không ạ?... Hay là tụi em về viết bản kiểm..." Taeyeon gượng cười tìm đường giải thích để hạ hoả cho Sang Ryuk. Phải biết rằng tính tình ông ta không hề tốt, lỡ như thật sự đuổi học Tiffany thì không thể cứu vãn.Nhưng lời cô còn chưa dứt thì Tiffany bên cạnh đã khó chịu: "Cậu đừng có xen vào được không vậy? Thật phiền phức! Chuyện này là giữa tôi và thầy ấy, có liên quan gì đến cậu đâu chứ?" Tiffany nghiêm mặt lạnh lùng đẩy vai Taeyeon nói."Tiffany, cậu nghe tôi nói, mau xin lỗi thầy Sang đi, thầy ấy tốt bụng sẽ không tính toán nhiều với cậu đâu." Làm ơn, Tiffany cậu hiểu ý của mình đi!Taeyeon trong lòng không ngừng cầu xin, nhưng tiếc là nàng lại phụ lòng mong mỏi của cô.Tiffany: "Tôi không thấy mình sai chỗ nào cả thì sao mà xin lỗi được?"Taeyeon thực bị nàng làm sợ chết khiếp: "Tiffany..."Sang Ryuk không có kiên nhẫn nhìn hai người đôi co, ông ta quát lớn lên một tiếng, làm cho hai trọng tài kế bên cũng phải giật mình: "Không nhiều lời, em bây giờ đi theo tôi ngay, hôm nay tôi nhất định phải đuổi học em, nếu không tôi sẽ không làm giáo viên nữa."Tiffany xoay đầu có phần mở lớn mắt nhìn Sang Ryuk, trên mặt không giấu giếm ý cười: "Là thầy nói đấy nhé?"Sang Ryuk bị vẻ tự tin của nàng làm cho có chút hoang mang, tự hỏi chẳng lẽ đây lại là Đại tiểu thư của tập đoàn nào nữa sao, nhưng mà rất nhanh ông ta bình tĩnh lại, bởi Sang Ryuk tin rằng thông tin trong trường ông ta nắm rất rõ, nếu nàng thật sự là con nhà giàu vậy hắn không thể bỏ sót được, vì thế Sang Ryuk như cũ xem thường không đáp lời nàng mà trực tiếp đi hướng về cửa sân vận động.Tiffany theo ngay sau đó."Cậu đi theo tôi làm cái gì?" Tiffany bước một hồi mà vẫn nghe tiếng bước chân quy cũ sau lưng mình lập tức không chịu nổi quay lại."Lỡ thầy ấy làm khó cậu thì sao? Cậu không sợ à Fany?" Taeyeon không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại, trong giọng không giấu được sự lo lắng, vì thế mà ngay cả tên Tiffany cũng vô thức đọc bỏ đi một vần.Lần đầu có người kêu mình lạ như thế không khỏi khiến cho Tiffany bất ngờ, nàng thật không ngờ cái tên này của mình còn có thể được kêu một cách dịu dàng, dễ nghe như vậy, Tiffany nhịn không được xoay đầu về hướng khác cong khoé môi lên."Ông ta không làm gì được tôi đâu.""Cậu có vẻ tự tin nhỉ?""Ừ hử.""Tiffany này..."Nàng bấy giờ nghe tên mình đủ ba vần đột nhiên có chút không thích lắm, nhàn nhạt hỏi lại: "Nói đi.""Cậu đừng như vậy nữa...""Như thế nào?" Giọng nói dịu dàng của Taeyeon truyền đến khiến cho trong lòng Tiffany liền cảm thấy mềm mại, thế nên nàng xoay lại nhìn cô.Taeyeon: "Đừng...""Taeyeon!" / "Công chúa!" / "Lớp trưởng!"Taeyeon bị tiếng kêu đồng loạt làm cho giật mình, quay đầu lại thì thấy được cả lớp đang chạy tới.Cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị Seo A cướp lời: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên cậu lại té, có làm sao không? Chân thế nào rồi? Có muốn lên phòng y tế gặp bác sĩ hay không?"""Phải đó, còn nữa, sao nhìn ông thầy Sang có vẻ cáu quá vậy, ông ta lại nổi điên gì à, có làm khó cậu không?" Da Hye thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng của Sang Ryuk, gấp rút đặt nghi vấn cho Taeyeon.Taeyeon lập tức lắc đầu, hiện tại cô có chút lười biếng để giải thích, vì thế vỗ vỗ lên vai Seo A rồi nói với cô ấy cũng như mọi người: "Tôi không sao hết, đừng lo lắng, nhưng mà bây giờ có chút việc, đợi về rồi tối tôi kể với các cậu sau."Da Hye nhìn về phía Tiffany rồi hỏi: "Cậu với Tiffany đi theo ông thầy Sang hả?""Ừm." Taeyeon gật đầu rồi liếc mắt nhìn sang chỗ Tiffany, thấy nàng đã xoay người rời đi liền vội vàng đuổi theo.Ở phía sau Da Hye đang mở miệng chuẩn bị nói thêm một câu mà không kịp nữa. Còn Seo A và mấy mươi người con trai còn lại thì ngơ mặt ra chẳng hiểu gì. Bất quá chút nữa còn có lễ bế mạc cho nên bọn họ phải về chuẩn bị để tham dự, trước đó Taeyeon đã dặn bọn họ tham gia đầy đủ rồi..Phòng Hiệu trưởng."Anh, anh nói một câu công bằng đi. Học sinh mà dám cả gan vô lễ với giáo viên thì có đáng bị đuổi học hay không?" Sang Ryuk đứng ở bên cạnh bàn Hiệu trưởng, tự nhiên rót cho bản thân một tách trà, vừa nhâm nhi vừa hỏi, bộ dáng hệt như đây là phòng của ông ta.Hiệu trưởng nghe giọng điệu hắn nói thì không khỏi nhíu mày liếc mắt một cái tỏ vẻ không hài lòng, sau đó trầm giọng nhắc nhở: "Đây là trường học, thầy Sang nên để ý lại cách xưng hô của mình đi."
Động tác uống trà của Sang Ryuk bị chững lại vì câu nói đó, nhưng không quá lâu hắn ta lại quay trở về trạng thái bình thường, cười lấy lòng: "Hiệu trưởng nói phải, là tôi không có chừng mực."
Taeyeon với Tiffany đối với bộ mặt nịnh nọt này của Sang Ryuk chỉ cảm thấy khinh thường, tiếng xấu của ông ta ở ngôi trường này còn ít sao?"Em là Hwang Miyoung lớp 10S ?" Hiệu trưởng một tay chỉnh kính cận của mình một tay gõ nhịp trên mặt bàn, không có ngẩng đầu nhìn Tiffany, hỏi.Tiffany nhàn nhạt trả lời: "Vâng, là em.", nàng chưa biết người này sẽ thế nào cho nên cũng chưa tỏ rõ thái độ."Còn em?" Hiệu trưởng lại lên tiếng, vẫn không có ngước mắt lên, trông bộ dáng rất không tình nguyện khi phải nhìn thấy hai cô."Em là Kim Taeyeon, lớp trưởng lớp 10S." Taeyeon thành thật lễ phép trả lời."Em là Kim Taeyeon?" Hiệu trưởng lúc này dường như mới thật sự chú ý đến hai người, ông ấy ngước mặt lên nhìn Taeyeon hỏi lại lần nữa muốn xác định.Kim Taeyeon, cái tên ba chữ này gây sóng gió không ít trong nửa học kì qua, ban đầu dính líu tới người thừa kế của Han thị, lúc sau thì điểm cao nhất khối rồi còn có các hoạt động vượt bật trong trường, các thầy cô hay tiền bối khoá trên trong mấy buổi họp ít nhiều cũng phải nhắc tới cái tên này một lần. Thầy hiệu trưởng dù có muốn không biết cũng khó.Taeyeon có chút ngoài ý muốn gật đầu: "Dạ phải, đúng là em.""Em ở đây làm gì? Không lẽ người vô phép mà thầy Sang vừa nhắc tới là em à?"Taeyeon: "Em...""Chẳng liên quan gì đến cậu ấy, người thầy Sang khiếu nại là em." Tiffany bước lên một bước trực tiếp cắt ngang lời Taeyeon.Thầy hiệu trưởng lúc này mới liếc mắt sang nhìn Tiffany, trong đôi mắt của ông ấy không có bất cứ biểu cảm gì để người khác nhìn ra được: "Tôi chưa hỏi tới em, em không cần gấp.", sau đó nhìn lại Taeyeon: "Nếu không phải em thì không có việc gì nữa, em có thể về lớp trước.""Thưa thầy, em mới là nguyên nhân của mọi việc, em ở đây chịu trách nhiệm là đúng ạ." Taeyeon không ngờ mình bị 'đuổi' đi nhanh như vậy liền vội nói, cô mới không thể để một mình Tiffany ở đây chịu trận của hai người này đâu.Ở bên cạnh Tiffany tức đến mức muốn chửi thề một tiếng nhưng ngoài mặt thì nàng vẫn tĩnh lặng như thường. Chỉ là nếu nhìn kĩ sẽ thấy ngón tay cái của nàng đang không ngừng xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, mà hành động này chỉ khi Tiffany tức giận lắm mới như vậy.Trái lại với nàng, thầy hiệu trưởng thì lộ ra vẻ hứng thú với câu trả lời của Taeyeon, ông ấy 'ồ' nhẹ một tiếng sau đó nở nụ cười: "Vậy sao? Thế em kể cho tôi nghe mọi chuyện từ đầu tới cuối xem nào."Đương nhiên Taeyeon không dám cãi lời, liền đem toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối không thiếu một chi tiết nào kể lại. Cô còn xoay người lại đưa ra vết bầm tím đã dần rõ ở sau khuỷ chân của mình.Tiffany nhìn vết bầm kia thì bất giác cắn môi, nàng cảm nhận được mình hình như có chút xót, còn có chút đau lòng.Sau đó nàng cũng nhịn không được nữa, bước lùi lại một chút nhìn cho rõ vết thương của Taeyeon rồi khẽ hỏi: "Có còn đau lắm không?"Taeyeon bị giọng điệu dịu dàng quan tâm của nàng làm cho vừa ngọt ngào vừa vui vẻ, chút đau còn sót lại cũng tan biến. Cô mỉm cười lắc đầu trấn an nàng.Hiệu trưởng Sang lúc này đã cau mày nhìn qua Sang Ryuk, chỉ là chưa lên tiếng.
"Anh họ... Hiệu trưởng, đúng là em ấy đã bị thương khách quan trong quá trình thi đấu nhưng mà nếu như cho chạy lại một lần nữa không phải rất không công bằng với các học sinh khác hay sao?"
"Thầy Sang, em có thể nói không ạ?" Taeyeon giả vờ dè dặt hỏi.
Sang Ryuk lập tức quay phắt sang dùng ánh mắt chán ghét nhìn Taeyeon mà không trả lời.
Hiệu trưởng nhìn Sang Ryuk thở dài nói: "Em nói đi."
"Đầu tiên, em chưa từng đề nghị tất cả mọi người đều chạy lại, bởi vì phần thi đấu của từng người đều có tính thời gian cụ thể, có thể coi là thi đấu độc lập. Thứ hai, em cảm thấy là em bị tấn công có mục đích, cho nên đủ điều kiện để thi đấu lại lần nữa, trong quy tắc thi đấu em có đọc được một mục là gặp chuyện ngoài ý và chứng minh được không phải người thi đấu cố ý thì người đó sẽ được quyền thi đấu lại." Taeyeon lập luận rõ ràng những lời mình muốn nói, lần này cô không để cho ai bắt bẻ lời của mình nữa.Tiffany chăm chú nghe Taeyeon nói, một chút cũng không rời mắt khỏi cô, có rời cũng chỉ là chuyển từ mặt xuống chỗ vết thương ở chân cô mà thôi.Hiệu trưởng: "Thầy Sang, chuyện này thầy không đúng rồi."Sang Ryuk trợn mắt định nói gì đó nhưng người đàn ông với mái tóc hoa râm lại lên tiếng trước chặn đứt: "Nhưng việc này không đồng nghĩa với việc em Miyoung vô tội, các em phải biết tội không lễ phép với giáo viên nếu nặng có thể sẽ bị đuổi học."Taeyeon nghe hai chữ ' đuổi học ' đáy lòng liền không ngừng run rẫy, cô gấp gáp: "Thầy hiệu trưởng, việc này...""Kim Taeyeon thầy chưa có nói xong..." Thầy hiệu trưởng nhìn cô cười như không cười nói."Em xin lỗi..."Thầy hiệu trưởng thở dài sau đó nhìn sang Tiffany: "Em về viết bản tự kiểm rồi nộp lên cho thầy Sang, xin lỗi thầy ấy, chuyện này chấm dứt tại đây."Tiffany nghe xong không khỏi bất ngờ, nàng đã tưởng rằng mình chuẩn bị gặp không ít sóng gió mới phải, dù sao thì nàng thường nghe nói thầy Hiệu trưởng này là anh họ của Sang Ryuk, rất hay bao che cho ông ta, sao hôm nay...? Đúng thật là khó tin!Không cần biết Tiffany thế nào, còn Taeyeon nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, cô lập tức nói tiếng cảm ơn với thầy Hiệu trưởng, sau đó lôi kéo nàng cùng cuối đầu cảm ơn.Tiffany cuối đầu xong đứng thẳng người dậy, nghi hoặc nhìn về phía thầy hiệu trưởng, hỏi: Thật sự chỉ cần như vậy thôi ạ?" Thầy hiệu trưởng nhăn mày cười cười, ánh mắt hiền từ: "Thế em muốn bị phạt thêm sao?"Tiffany gật đầu rồi lại lắc đầu, nàng vẫn chưa tin vào sự thật."Hai em ra ngoài đi, còn Taeyeon thì đợi thầy Lee kiểm tra lại camera rồi liên hệ cho em thi đấu lại một lần nữa, mặc dù lần này em bị thương thành tích sẽ giảm đáng kể nhưng em cũng phải chấp nhận." Taeyeon vội vàng gật đầu nói 'vâng' sau đó kéo Tiffany đang còn ngơ ngẩn ra ngoài cùng mình. Hảo cảm của cô đối với thầy Hiệu trưởng tăng lên không ít.."Anh, anh làm gì vậy?""Đang giúp chú đấy." Hiệu trưởng mở ra hộc tủ bên trái lấy một tài liệu đặt lên bàn."Giúp em? Vừa rồi chẳng khác nào anh tán vào mặt em một bạt tay. Mặt mũi em đều bị anh vứt sạch!" Sang Ryuk tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ông ta lại không dám có hành động gì quá đáng.Hiệu trưởng: "Thế chú cần mặt mũi hay cần công việc này?"Sang Ryuk nới lỏng cà vạt của mình, bực tức ngồi xuống ghế uống một ngụm nước lớn, hằn hộc: "Khác gì nhau sao?""Vậy đổi câu khác, chú cần mặt mũi hay mạng của mình?" Sang Ryuk không hiểu anh họ mình nói gì, cau mày có chút mất kiên nhẫn: "Anh họ, anh đang nói cái gì vậy? Chỉ là đuổi một đứa học trò thôi mà liên quan gì tới mạng?""Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, sao chú không xem mình đang động tới con cái nhà ai?" Hiệu trưởng lúc này mới chân chính ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt tới chỗ Sang Ryuk, cặp mắt như dao găm ấy khiến hắn lạnh sống lưng.Sang Ki Joong thu hồi tầm mắt chán ghét của mình khỏi Sang Ryuk rồi bước tới cạnh cửa sổ, một tay mở, một tay khác đưa vào túi rút ra gói thuốc, sau đó rất thuần thục châm lửa nó và đưa lên miệng mình rít một hơi."Anh biết hút thuốc từ khi nào vậy?" Sang Ryuk ngạc nhiên nhìn anh họ mình, hắn cảm tưởng người trước mắt thật xa lạ. Từ trước tới nay anh họ của hắn là giống người thư sinh nho nhã, sẽ không đụng tới những thứ rượu bia thuốc lá này, hôm nay..."Bất ngờ lắm hay sao? Cũng phải..., kĩ thuật diễn xuất của tôi đó giờ vẫn tốt mà." Sang Ki Joong nhếch khoé môi nhìn xa xăm.Sang Ryuk cảm thấy có chút lạnh lẽo, hắn rùng mình một cái rồi cố trấn tĩnh lại, nhớ lại vấn đề chính thì hỏi: "Cái kia... chẳng lẽ Hwang Miyoung có gia thế rất khủng khiếp sao?""Chính là loại mà cả đời này chú cố gắng cũng không đụng tới được."Sang Ryuk nghe xong liền choáng váng: "Hơn cả Han gia?"Sang Ki Joong: "Những chuyện này đâu phải là thứ chú cần quan tâm?" Đối với bộ dáng lạnh lùng xa lạ này của anh họ mình, Sang Ryuk thích nghi không nổi vì thế vừa nghe ra ý tứ đuổi khách hắn liền bắt lấy: "Dạ phải, là em nhiều chuyện rồi. Lát nữa còn có hoạt động buổi tối giờ em đi chuẩn bị đây, xin phép anh."Sang Ki Joong liếc mắt một cái rồi phẩy tay, một lời cũng lười nói.Đợi tới khi Sang Ryuk khuất dạng rồi ánh mắt Sang Ki Joong triệt để thay đổi, trong đó chỉ toàn là sự toan tính."Chú hỏi nhà bọn họ có hơn được Han gia không à? Không chỉ là hơn mà thậm chí là Hwang Hae Yeop còn có thể nghiền nát Han thị kia kìa. Con cá lớn này nhất định phải câu bằng được."Sang Ki Joong vùi điếu thuốc trên tay lên mặt kính cửa sổ, nhìn nơi đó hóa thành một chấm đen thì cong khóe môi đầy giễu cợt.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com