1
................................
"Anh đừng kể chuyện này cho mẹ nhé. Chỉ cần anh chăm sóc em là ổn rồi"Yoongi mỉm cười chua xót. Nhìn vào, ai không biết là cậu đang nói dối cơ chứ. Yoongi nói dối rất tệ. Cậu chỉ muốn cha mẹ đừng phải lo cho mình quá thôi. Jungkook đương nhiên biết điều đó chứ, có khi anh còn thuộc lòng con vật nhỏ này hơn cả bản thân.Yoongi hạ mi xuống, vòng tay đáp lại cái ôm của anh. Nó thật sự to lớn và ấm áp. Như một chiếc giường Yoongi luôn sa vào sau mỗi ngày mệt mỏi. Và nó cũng giống như sóng biển xô vào bãi cát vàng, nhẹ nhàng và vỗ về. Yoongi yêu thích nó. Cậu hít thật sâu, lấp đầy mùi hương của sóng biển vào lồng ngực, để nó theo từng tế bào máu di chuyển khắp cơ thể rồi tràn về trái tim.Yoongi thích Jungkook, luôn là vậy."Đây là lần cuối anh bao che cho em thôi đấy" Jungkook đặt nhẹ lên mái tóc xơ của Yoongi một nụ hôn phớt trước khi anh đóng cửa và ra ngoài.Trong phòng, Yoongi cuộn chặt trong chăn, không ngừng đỏ mặt và ngượng ngạo dù bóng lưng của Jungkook khuất đã lâu. Dù chỉ là một cử chỉ hết sức bình thường, Jungkook cũng đủ khiến tim cậu lệch nhịp và những viễn tưởng màu hồng lần lượt như vũ bão xuất hiện trong đầu.Cứ thế, chàng trai nhỏ trong căn phòng ngập mùi hoa cỏ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với mộng đẹp.
................................
Yoongi tỉnh dậy vào lúc rèm trời đã che. Mọi thứ đều là một màu đen tím huyền ảo. Ánh sáng duy nhất soi vào căn phòng chính là ánh trăng xanh qua cửa sổ và những ngọn đèn dầu được treo trên cột đường.
Khi thiếu đi Jungkook, mọi thứ luôn ngột ngạt đến mức khó chịu. Kể cả việc ở trọ cũng vậy. Dù cho căn trọ có gần nơi công tác Jungkook đi chăng thì Yoongi vẫn không thể nào cảm nhận được mùi hương biển liền kề da thịt kia như ngày nhỏ. Điều đó khiến đã Yoongi luyến tiếc và nhất định không chịu đi học xa, ở trọ - chính là thực tại bây giờ. Vì học xa đồng nghĩa với việc cậu xa anh. Nhưng, cảm ơn Hera vì đã thương cậu, cho cậu được gần anh một lần nữa. Jungkook làm giáo viên trong trường cậu. Cậu có thể thấy anh mỗi ngày khi đi ngang qua sân trường.
Đưa tay chạm lên đỉnh đầu, Yoongi vô thức mỉm cười. Khi chiều, anh đã hôn lên đó.
Cậu xuống giường, châm một ngọn đèn đặt giữa căn phòng. Sinh hoạt ngày trường dạo này của cậu có chút khó khăn, nhờ vào kết quả của những chuỗi bạo lực học đường kia. Nhưng không sao, Yoongi đã quen rồi. Mọi thứ, nấu ăn, học bài, tắm rửa, dọn dẹp chỉ cần cậu gượng sức một ít đều được.
"Min Yoongi"
..............................
Cứ tưởng sống với Taehyung, Yoongi sẽ có thêm một người bạn mới hoặc những bài xích nhỏ nhặt như các phòng trọ khác nhưng mọi thứ diễn ra đều trôi theo chiều ngược lại. Yoongi học khoa họa, Taehyung học khoa nhạc. Thời gian biểu của hai khoa hoàn toàn đối lập với nhau, sát sao đến nỗi Yoongi không thể thấy mặt Taehyung dù chỉ một phút. Nếu có cũng là vô tình chạm trên hàng lang và lúc về nhà Taehyung đã say giấc trên giường.
Càng ít tiếp xúc với Taehyung, Yoongi càng không hiểu tích cách của người bạn cùng phòng. Cậu chỉ nhìn Taehyung qua những tin đồn thất thiệt được lan khắp trường. Tuy không tin vào những lời nói đó nhưng cậu vẫn rợn gáy khi nhớ đến. Họ nói, Taehyung đã bẻ gãy tay một tên bắt nạt và đấm gãy sóng mũi một người cùng nhóm vì gây sự. Xác thực cho tin đồn đó là mọi người đều giữ khoảng cách nhất định với Taehyung và nhìn hắn với con mắt của kẻ bề tôi. Mấy lúc đi qua phòng tập nhạc, Yoongi có thấy Taehyung bình thản huýt sáo viết nhạc trong khi các thành viên còn lại của lớp rơi vào căng thẳng, khó thở.Yoongi không đánh giá người khác qua lời nói, dù nhiều lần thấy bức tường kì dị xung quanh Taehyung nhưng cậu chưa bao giờ xem Taehyung là một kẻ côn đồ và ngang ngược như lời đồn. Ít nhất cho đến khi cậu bị vướng phải một bè lũ bắt nạt và được giải cứu bởi Taehyung.Hôm ấy là một ngày gió lạnh. Đôi chân Yoongi dường như trở nên đông cứng và yếu ớt hơn bao giờ hết. Một lần nữa, cậu rơi vào con mắt kì lạ của lũ con trai bè cánh thì thầm to nhỏ không xa. Chúng ép góc Yoongi vào một con hẻm nhỏ. Lúc ấy, cậu chỉ biết sợ hãi và rồi đứng đó, trân mắt nhìn Taehyung bất ngờ xuất hiện và xử lí không xót lấy một tên. Nghe có vẻ bá đạo nhưng đó là sự thật. Cách Taehyung hành xử khác hoàn toàn với Jungkook. Anh kỉ luật chúng nó dưới các điều luật cấm kị. Còn Taehyung..."Bị bắt nạt thì phải biết đánh trả lại. Đánh kẻ bắt nạt em thật mạnh vào"Taehyung đã từng nói với Yoongi như thế trước khi kéo cậu đi về nhà vào hôm gió lạnh ấy.Và nó đã luôn khắc sâu trong tâm trí Yoongi. Đôi lúc, cậu thực thắc mắc về Taehyung, về những gì đối phương luôn che phủ sau vẻ đẹp mờ ảo kia. Đó cũng là lúc, cậu nhận ra, cậu không biết gì về Taehyung ngoài hắn là con người đẹp mã cả.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com