Taekook Yoonmin Ver Tuong Vi Mau
*****
Trăng rằm và máu (1)
Park Jimin chạy theo hướng Tây, không biết đã chạy bao lâu. Cho tới khi mặt trời khuất núi, nhường chỗ cho ánh sáng bạc của trăng tròn ngày rằm.Cậu ngồi xuống thảm cỏ, ôm lấy ngực trái đang đập mạnh. Những kẻ vừa rồi chưa chịu từ bỏ, cậu biết. Chúng đuổi sắp tới nơi, cậu cũng biết. Hay là cứ vậy mà kết thúc cuộc đời khốn nạn này đi.Nằm lên cỏ và chờ đợi bản án cuối cùng cho kẻ sinh ra đã mang tội như cậu.Tiếng bước chân chậm rãi, từng nhịp từng nhịp đánh sâu vào tâm trạng rối loạn của Park Jimin. Tay cậu siết chặt ngọn cỏ. Tuy rằng thuốc ức chế phát huy tác dụng khiến cậu không phải khổ sở vì dục vọng, nhưng đối với Omega, chỉ cần ở gần Alpha đều sẽ thấy bất an sợ hãi.Tiếng bước chân chợt dừng, ánh sáng bạc in trên thân hình cao ráo, ánh mắt đỏ đục bình thản, tựa như trên đời này chẳng thứ gì có thể được đôi mắt đó nhìn tới.Do trời quá tối, Park Jimin không nhìn rõ dung mạo hắn. Bóng hắn đồ dài trên nền đất, sừng sững uy nghiêm. Ngực trái đập liên hồi, cảm giác hai má nóng bừng như hơ lửa."Bọn chúng sẽ không đuổi theo cậu nữa đâu, từ đây qua con đường bên phía tay phải, khoảng ba trăm mét là kí túc xá rồi."Chất giọng trầm ấm, ngữ khí rõ ràng, lời nói dứt khoát. Người này cũng là Alpha, nhưng không có ý làm hại Park Jimin, còn đang giúp đỡ nữa."Anh muốn gì ở tôi?"Park Jimin vẫn cảnh giác, từ nhỏ tới lớn, cậu chưa từng gặp một Alpha nào tốt với mình cả. Nếu như đã chủ động tiếp cận, hẳn sẽ vì mục đích mà thôi."Tôi chỉ đi ngang qua, trên người cậu tôi chẳng cần gì cả."Nói rồi hắn bỏ đi, vẫn bình thản và ung dung như khi đến.Park Jimin ngồi ngây một chỗ, mặc cho nhịp tim vẫn đập liên hồi.Trăng hôm nay thật tròn..
.Sáng sớm hôm sau, Jeon Jungkook tỉnh lại trên chiếc giường êm ái, mùi hương hoa nhài quanh quẩn, đánh tan cảm giác đau đớn khắp cơ thể. Gần như suýt nữa trở thành kẻ tàn phế, Jeon Jungkook trong lòng thầm mừng vì mình chưa tận số."Jungkook! Em tỉnh rồi!!"Jung Hoseok túm lấy cánh tay Jeon Jungkook kích động hét lên."Anh lắc mạnh thế là muốn lấy nốt phần mạng này của em à?"Dù bị hất ra một cách phũ phàng Jung Hoseok vẫn híp mắt cười.Bấy giờ Jeon Jungkook mới đủ tỉnh táo để nhận ra căn phòng cùng mùi hương quen thuộc. Chủ nhân căn phòng cũng là vợ chưa cưới của cậu - Alice. Cô đang đứng một bên khoanh tay trước ngực đầy tức giận.Cô nàng sở hữu mái tóc dài phủ qua lưng, đôi mắt to tròn cùng hàng lông mày thanh tú. Cũng giống cậu, cô là một Beta, hai người dự định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.Jeon Jungkook mỉm cười với cô: "Em không định hỏi thăm anh sao? Suýt nữa em mất chồng rồi đấy."Alice cắn môi, ánh mắt vừa trách móc vừa yêu thương."Anh có biết đêm hôm qua khi nhìn thấy anh cả người đầy máu em đã sợ thế nào không? Còn ở đấy đùa! Anh nói đi, ai khiến anh ra nông nỗi này?""Được rồi đừng tức giận, Alice. Jungkook chỉ mới tỉnh lại thôi, đừng lớn tiếng thế."Jung Hoseok, Jeon Jungkook và cả Alice nữa, ba người lớn lên bên nhau từ nhỏ. Nhà họ cùng một dãy phố, trong xã hội phân chia đẳng cấp sâu sắc này, họ chỉ là những Beta bình thường như bao người, nhờ nỗ lực không ngừng mà thi đỗ vào học viện.Cùng lớn lên, họ hiểu và trân trọng lẫn nhau, vì nhau mà lo lắng, sợ hãi, thương xót.Jeon Jungkook rất muốn ôm cô vào lòng vỗ về, nhưng vì vết thương quá nặng, tạm thời cậu không di chuyển được, ngay cả việc cử động ngón tay cũng khó khăn."Anh giúp một Omega."Nói ít hiểu nhiều, Alice càng tức tối hơn. Cô đã khuyên bảo nhiêu lần, dù ở trong hội sinh viên, nhưng đừng lo chuyện bao đồng. Ấy vậy mà Jeon Jungkook không nghe, bây giờ thì hay rồi!"Alpha, Omega gì đó, anh hãy tránh xa họ được không? Chúng ta chỉ là Beta, sống như những Beta khác, an ổn qua ngày đi Jungkook à..."Về điểm này Jung Hoseok đồng ý với Alice. Ai cũng biết để sinh tồn được ở đây, cách tốt nhất là đừng để ý chuyện không liên quan tới mình.Alice quay lưng mang theo bực dọc đi chuẩn bị bữa sáng."Hôm qua sao em về đây được?"Jung Hoseok cố ý tránh né, không trả lời."Anh nói đi."Jung Hoseok thở dài, xác định Alice đã đi xa mới nói nhỏ vào tai Jeon Jungkook."Đêm hôm qua, có người đưa em tới. Anh và Alice không biết ai, nhưng... là một Alpha thì phải."Jeon Jungkook suy nghĩ vài giây, người cứu cậu là Alpha. Ở cái học viện này, làm gì có Alpha nào lại tốt bụng đi cứu một Beta như cậu? Kim Namjoon sao?"Còn nữa, có chuyện lớn rồi. Đêm qua xảy ra án mạng, tất cả năm mạng, cùng là Alpha.""Anh chắc chứ?" Jeon Jungkook kinh ngạc."Hoàn toàn chắc chắn."Sáng sớm hôm nay, cả học viện như loạn hết lên. Trong khu rừng sau học viện phát hiện thi thể người bị cắt nhỏ thành từng khúc, khi hiệu trưởng cùng ban quản lí xuống tới nơi thì những cái xác đó đang trở thành bữa tiệc cho thú rừng.Sự việc trở nên ồn ào bởi người chết là Alpha, trước giờ chưa từng xảy ra điều tương tự tại học viện. Không những sinh viên hoang mang mà cả các gia đình quý tộc có con theo học ở trường cũng bất an, cử rất nhiều vệ sĩ tới."Mọi thứ hỗn loạn lắm." Jung Hoseok đúc kết bằng một câu.Chẳng trách Alice tức giận đến thế, cô sợ Jungkook dính líu tới vụ này."Em nên ránh xa chuyện này đi.""Với tình trạng này thì em có thể làm gì?" Jeon Jungkook nửa đùa nửa thật.Danh tính những Alpha bị giết, cậu đoán được. Bọn chúng hôm qua đã tấn công cậu. Nhưng kẻ nào? Ai lại ngang nhiên ra tay như thế?"Xuống phòng y tế lấy giúp em thuốc giảm đau được không.""Đau lắm hả? Được rồi đợi anh nhé." Jung Hoseok chiều chuộng đứa em yêu quý liền đi ngay.Căn phòng chỉ còn lại Jeon Jungkook cùng hương hoa nhài thoảng thoảng. Vẫn chìm vào suy nghĩ về vụ việc đêm qua. Linh cảm mách bảo, có thứ gì đó kủng khiếp đang đến với cậu, như một con báo tinh ranh, từ từ tiếp cận mục tiêu và rồi nó sẽ cắn xé con mồi trong tích tắc."Jungkook ah~~~"Toàn thân cậu tê dại cứng ngắc, lòng bàn tay xuất hiện vật gì đó mềm mềm lành lạnh. Bông hoa tường vi tươi sắc, không có vẻ gì là đã bị ngắt khỏi cành.Kim Taehyung đứng trên bậc cửa sổ, chiếc áo khoác dài tới đầu gối bị gió thổi bay, đôi mắt màu ngọc lục nhìn Jeon Jungkook không rời.Mùi hương Alpha đậm tới nỗi khiến cậu ho sặc sụa. Đang bị thương, không ngồi dậy được, cậu bây giờ giống như con cá bị ném lên bờ."Anh làm gì ở đây?"Thoắt cái Kim Taehyung đã xuất hiện bên cạnh giường, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cậu. Toàn thân Jeon Jungkook nổi ớn lạnh, muốn đẩy anh ra."Những vết thương này khiến em càng quyến rũ hơn.""Là anh đã giết bọn họ?""Đúng vậy đấy Jungkook, anh đã thấy chúng tấn công em. Nói thế nào đây, anh muốn thấy em trong bộ dạng đau đớn một chút. Cơ mà, bọn chúng ra tay nặng thật, nhưng rất vừa ý anh." Kim Taehyung dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào bờ môi cậu. "Sau cùng thì anh giết chúng rồi."Bàn tay Taehyung di chuyển từ trán, qua sống mũi và dừng lại trên môi. Jeon Jungkook hoảng hốt, nghiêng đầu muốn tránh. Kim Taehyung ghét bị cự tuyệt hay phản kháng, anh dùng sức mạnh hơn bóp chặt cằm cậu rồi cúi xuống ngậm lấy cánh môi hồng.Không thể dãy dụa, người cậu đau quá. Cảm giác tanh nồng sọc lên, hình như miệng cậu đang ngập máu tươi.Kim Taehyung chưa thoả mãn, anh dùng đầu lưỡi tách môi cậu, luồn sâu vào trong. Jeon Jungkook vì thiếu dưỡng khí đành buông tay đầu hàng, được đà lấn tới, Kim Taehyung bắt đầu chơi đùa, khiêu khích.Jeon Jungkook bị hôn đến choáng váng đầu óc, chưa bao giờ cậu cảm thấy tủi nhục và xấu hổ như lúc này.Kinh tởm.Dù cậu là Beta, nhưng là một người có tố chất, chưa trải qua khổ sở. Càng không nghĩ tới sẽ có ngày phải nằm dưới thân Alpha, bất lực để hắn tùy ý giày vò.Kim Taehyung luồn tay vào bên trong áo Jeon Jungkook, vuốt ve eo nhỏ rồi xoa nắn điểm mẫn cảm trên ngực. Hành động ấy khiến cậu vừa sợ hãi vừa kích thích.Cậu với Alice đã có hôn ước, nhưng trước giờ bọn họ luôn giữ chừng mực, chưa từng đi quá giới hạn. Những loại động chạm cơ thể trực tiếp thế này là lần đầu cậu trải nghiệm.Đáy mắt Kim Taehyung hiện lên tia vui sướng, cơ thể mẫn cảm của cậu đã chứng minh hy vọng của anh là đúng.Cậu sẽ là của anh."Jeon Jungkook..."Anh thì thầm vào tai cậu, hơi thở mang đầy dục vọng."C...cút!" Cổ họng khô khốc, khó khăn lắm cậu mới cất tiếng được."Ồ, em phản ứng rồi này."Từ lúc nào Kim Taehyung đã kéo quần Jungkook xuống, lấy tay vuốt ve hạ thân đang căng cứng.Jeon Jungkook chịu không nổi, mặt mũi đỏ bừng, tức giận cùng nhục nhã."Anh...cút ngay cho tôi!""Jungkook, nếu em còn chống đối nữa vết thương càng chảy máu nhiều hơn đấy." Lời nói ra dịu dàng nhưng động tác thô bạo hơn bao giờ hết.Kim Taehyung, anh ta đích thị là một kẻ điên.
*****
.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com