Taekook Vkook Nhu Luc Binh Troi Dang Beta
Ngày hôm ấy em đi trong mưa
Thế nhưng lại quên tim không khóa cửa
Để cho mưa lân la hỏi thăm
Lẻn vào trộm đi khế ước trăm năm
Ngày em đi theo cơn mưa ngâu
Bầy chim lạc cánh khóc hoảng tìm nhau
Ai đong ai đếm hết bao giọt sầuKim Thái Hanh nhìn màn mưa qua mảnh sân gạch tàu trước nhà rít mạnh thêm tẩu thuốc trên miệng. Đôi mắt phượng hẹp và dài của hắn dường như chất chứa nhiều hoài niệm. Trí Mân, em rời đi cũng đã 3 năm rồi, cũng vào ngày mưa lớn như thế này.Chính Quốc tay bưng khay chè bà ba cậu mới nấu thơm mùi nước cốt dừa lá dứa, chần chừ không biết có nên gọi cậu 2. Cậu nghĩ chắc là nên thôi, mới 2 ngày trước khi cậu đem ấm trà sen vào phòng cậu 2, đúng lúc cậu đang đọc thư gì đó, vừa trông thấy cậu đã hét lớn lên- Ai cho phép vào đây ? Tôi chưa gọi thì đừng tự tiện bén mảng đến phòng tôi ? Thiếu hơi đàn ông không chịu được hay gì ?Và sau đó là cậu ăn 2 cái tát oan ức, ấm trà lài nóng hổi cũng vì thế mà rơi xuống đất, nước nóng văng lên mu bàn chân trắng mịn mang guốc của cậu.- Em xin lỗi mình ! Em chỉ muốn pha 1 ấm trà nóng cho mình.
- Biết thân biết phận 1 chút đi. Đừng tưởng gả cho tôi là lên mặt tự cho mình cái quyền tự tiện như vậy. Ở nhà tía của em không dạy lễ nghĩa sao ? Thầy cô trong trường không dạy nhân cách sao ?Bị chồng nói như vậy Chính Quốc càng thêm ấm ức, cậu có làm gì nên tội đâu mà bị chồng mắng đến nặng lời. Cậu cố nén khóc mà thu dọn ấm trà dưới nền gạch.Sáng nay cậu đi chợ thấy bán khoai lang, khoai mì ngon quá. Cậu mua 1 ít đem về nấu chè bà ba cho chồng ăn, sẵn tiện xin phép chồng cho cậu ngày mai được về thăm tía. Cậu gả đến đây cũng đã 1 tháng rồi.Nhưng nhìn thấy chồng đang suy tư ngắm nhìn mưa, cậu sợ bây giờ mà gọi là sẽ bị đánh. Nên cậu đem chén chè trở ra ngoài- Chính Quốc em mang chè cho cậu 2 sao không vào ?
- Chị Huyền Ánh, em thấy cậu đang suy nghĩ gì đó nên không dám gọi
- Chè thơm ghê
- Còn dưới nồi em múc lên cho chị nha
- Ừa, nhìn là thấy ngon rồiHuyền Ánh cười nói đi theo Chính Quốc xuống nhà bếp, nồi chè bà ba còn trên bếp than đã tàn lửa nhưng còn âm ấm.- Chị ăn thử xem có vừa miệng không nha
- Để chị coi nào. Ừm, thơm béo vị ngọt vừa phải. Chính Quốc em nấu ngon lắm đa
- Dạ sợ không ngon.
- Chính Quốc em gả vào đây 1 tháng rồi, có về thăm tía em không
- Nãy em tính đem chè cho cậu 2, sẵn tiện xin phép cậu ngày mai cho em về thăm tía
- Em cứ về thăm tía đi, có gì chị nói lại với cậu cho
- Em xin đi 2 ngày , vì đám giỗ má của em
- Được rồi. Để chị nói với cậu. 1 chút nữa chị mua ít đồ để em cầm về giỗ má.
- Không cần đâu chị.
- Đứa nhỏ này khách sáo gì chứ. Em gọi 1 tiếng chị Huyền Ánh không lẽ 1 chút quà gửi cho em mang về lại từ chối chị
- Dạ, em không có ý đó
- Ừa. Đừng có suy nghĩ nhiều. Chúng ta là chị em màHuyền Ánh cười thâm tình nắm lấy bàn tay Chính Quốc như chị em thân thiết.Sáng sớm hôm sau, Huyền Ánh đưa cho cậu 1 giỏ đệm đựng ít quà , dặn thằng Ất kéo xe từ từ đưa cậu xuống bến đò- Chị Huyền Ánh, nhờ chị nói với cậu 2 em xin phép về nhà 2 ngày giỗ má em
- Chị nhớ mà. Em đi bình an
- Dạ chịChính Quốc gật đầu cảm ơn rồi bước xuống đò. Từ làng Xá qua làng Hạ cách nhau 1 con sông. Từ bờ bên này sang bên kia sông tầm 20p. Lúc lên bờ Chính Quốc định bụng gọi 1 chiếc xe lôi để về nhà.- Chú ơi, con muốn về ấp An Thạnh
- Xin lỗi cậu, có người dặn xe tui gòi. Người ta còn đưa tiền trước cho tui nữa. Cậu gọi chiếc xe khác đi
- Nhưng mà..Cậu nhìn quanh xe lôi giấc này không còn chiếc nào. Nếu vậy thì cậu đi bộ về nhà cũng được- Chú cứ chở cậu ấy về ấp An Thạnh đi. Tôi ở đây đợi cũng đượcĐó là 1 chàng thanh niên tuổi tầm 20 ăn mặc sang trọng, giọng nói nhẹ nhàng lịch sự nghe ra là người tri thức- Cám ơn !
- Không có gì. Tôi cũng không gấpGặp được người tử tế như vậy Chính Quốc vô cùng cảm kích. Lúc xe di chuyển nửa đoạn đường cậu nghe chú kéo xe kể chuyện- Cậu ấy tên Trí Mân con trai của ngài Phác tổng. Mấy năm trước nghe nói du học bên tây giờ trở dìa tiếp quản chuyện gia đìnhThảo nào phong cách lịch sự như thế, lại còn rất xinh đẹp. Đẹp theo cách sang trọng. Người đẹp như thế chắc chắn có nhiều người thầm thương trộm nhớ. Rồi cậu nghĩ đến chồng mình, mang vẻ đẹp tuấn lãng, nếu cậu mang thai đứa nhỏ sẽ thừa hưởng nét đẹp của cậu 2 Kim Thái Hanh. Mới nghĩ đến đó cậu đã thấy xấu hổ rồi, sao lại tính đến chuyện mang thai chứ. Xấu hổ lắm đaBữa trưa Kim Thái Hanh lên nhà lớn ăn cơm. Mọi người có mặt đông đủ. Hội đồng Kim nhìn 1 lượt rồi cất tiếng hỏi- Đứa nào đi gọi Chính Quốc lên ăn cơm.
- Dạ thưa ông, sáng nay mợ Quốc ra bến đò rồi ạKim Thái Hanh đang gắp 1 con cá bống kho tiêu bỏ vào chén chưa có ăn thì nghe người làm bảo Chính Quốc sáng nay ra bến đò. Tại sao không xin phép hắn mà tự ý đi như thế- Huyền Ánh, Chính Quốc đi có nói gì với em không ?
- Dạ thưa mình Chính Quốc đi không có nói em. Em nghĩ chắc tại em ấy đi vội quá nên chưa nói với mình.
- Mèn ơi, từ bao giờ lại có người gả vào nhà này lại không hiểu phép tắc như thế. Cậu 2 cũng xem như khéo cưới được vợ có ăn có học lắm đa.
- Phải đó đa. Cho dù có bận việc gì cũng phải xin phép cậu 2 mới đúng phép. Coi bộ người vợ này của cậu tui thấy lung lắm ngheMồm 5 miệng 10 mỗi người 1 câu chen vào khiến Kim Thái Hanh vốn không có chút tình cảm yêu thương gì với Chính Quốc, nay lại còn thêm chuyện đi ngang về tắt không trình không thưa hắn, chẳng đem hắn đặt vào mắt. Đôi đũa trên tay hắn từ bao giờ gãy làm đôi, hắn dập mạnh xuống bàn rồi đứng dậy đi không dùng bữa trưa nữa. Chính Quốc làm hắn mất mặt với người trong nhà. 1 kẻ không có giáo dưỡng- Ất, đưa tao đến sòng bài !
- Dạ cậu 2 !Đánh bài, thuốc phiện là 2 thứ mà Kim Thái Hanh đam mê nhất. Từ ngày Trí Mân rời đi, hắn mới tìm đến thứ gọi là Nàng Tiên Nâu để quên chữ sầu. Tình yêu vốn khó hiểu và có lý lẽ riêng của nó. Kim Thái Hanh yêu Trí Mân bằng thứ tình yêu si dại, không buông bỏ được. Còn Trí Mân thì sao, ngày ra bến tàu đi du học trời Tây, Trí Mân đã thẳng vạch rõ giới hạn với hắn- Thái Hanh, tình cảm tôi đối với cậu không gọi đó là tình yêu. Tôi quý mến cậu và xem cậu như người bạn của mình. Sẽ có người tốt và tử tế yêu tôi hơn cậu. Thật xin lỗi, phần tình cảm này tôi không nhận. Tạm biệtMưa tháng 6. Ngày Trí Mân rời bỏ hắn là 1 ngày mưa của tháng 6. Mặc cho ngày hôm ấy mưa như trút, hắn vẫn đứng chôn chân tại chỗ, đưa mắt nhìn theo con tàu đưa người hắn yêu rời xa hắn. 3 năm rồi, hắn chưa từng quên và ôm chút hi vọng người xưa trở về...
Thế nhưng lại quên tim không khóa cửa
Để cho mưa lân la hỏi thăm
Lẻn vào trộm đi khế ước trăm năm
Ngày em đi theo cơn mưa ngâu
Bầy chim lạc cánh khóc hoảng tìm nhau
Ai đong ai đếm hết bao giọt sầuKim Thái Hanh nhìn màn mưa qua mảnh sân gạch tàu trước nhà rít mạnh thêm tẩu thuốc trên miệng. Đôi mắt phượng hẹp và dài của hắn dường như chất chứa nhiều hoài niệm. Trí Mân, em rời đi cũng đã 3 năm rồi, cũng vào ngày mưa lớn như thế này.Chính Quốc tay bưng khay chè bà ba cậu mới nấu thơm mùi nước cốt dừa lá dứa, chần chừ không biết có nên gọi cậu 2. Cậu nghĩ chắc là nên thôi, mới 2 ngày trước khi cậu đem ấm trà sen vào phòng cậu 2, đúng lúc cậu đang đọc thư gì đó, vừa trông thấy cậu đã hét lớn lên- Ai cho phép vào đây ? Tôi chưa gọi thì đừng tự tiện bén mảng đến phòng tôi ? Thiếu hơi đàn ông không chịu được hay gì ?Và sau đó là cậu ăn 2 cái tát oan ức, ấm trà lài nóng hổi cũng vì thế mà rơi xuống đất, nước nóng văng lên mu bàn chân trắng mịn mang guốc của cậu.- Em xin lỗi mình ! Em chỉ muốn pha 1 ấm trà nóng cho mình.
- Biết thân biết phận 1 chút đi. Đừng tưởng gả cho tôi là lên mặt tự cho mình cái quyền tự tiện như vậy. Ở nhà tía của em không dạy lễ nghĩa sao ? Thầy cô trong trường không dạy nhân cách sao ?Bị chồng nói như vậy Chính Quốc càng thêm ấm ức, cậu có làm gì nên tội đâu mà bị chồng mắng đến nặng lời. Cậu cố nén khóc mà thu dọn ấm trà dưới nền gạch.Sáng nay cậu đi chợ thấy bán khoai lang, khoai mì ngon quá. Cậu mua 1 ít đem về nấu chè bà ba cho chồng ăn, sẵn tiện xin phép chồng cho cậu ngày mai được về thăm tía. Cậu gả đến đây cũng đã 1 tháng rồi.Nhưng nhìn thấy chồng đang suy tư ngắm nhìn mưa, cậu sợ bây giờ mà gọi là sẽ bị đánh. Nên cậu đem chén chè trở ra ngoài- Chính Quốc em mang chè cho cậu 2 sao không vào ?
- Chị Huyền Ánh, em thấy cậu đang suy nghĩ gì đó nên không dám gọi
- Chè thơm ghê
- Còn dưới nồi em múc lên cho chị nha
- Ừa, nhìn là thấy ngon rồiHuyền Ánh cười nói đi theo Chính Quốc xuống nhà bếp, nồi chè bà ba còn trên bếp than đã tàn lửa nhưng còn âm ấm.- Chị ăn thử xem có vừa miệng không nha
- Để chị coi nào. Ừm, thơm béo vị ngọt vừa phải. Chính Quốc em nấu ngon lắm đa
- Dạ sợ không ngon.
- Chính Quốc em gả vào đây 1 tháng rồi, có về thăm tía em không
- Nãy em tính đem chè cho cậu 2, sẵn tiện xin phép cậu ngày mai cho em về thăm tía
- Em cứ về thăm tía đi, có gì chị nói lại với cậu cho
- Em xin đi 2 ngày , vì đám giỗ má của em
- Được rồi. Để chị nói với cậu. 1 chút nữa chị mua ít đồ để em cầm về giỗ má.
- Không cần đâu chị.
- Đứa nhỏ này khách sáo gì chứ. Em gọi 1 tiếng chị Huyền Ánh không lẽ 1 chút quà gửi cho em mang về lại từ chối chị
- Dạ, em không có ý đó
- Ừa. Đừng có suy nghĩ nhiều. Chúng ta là chị em màHuyền Ánh cười thâm tình nắm lấy bàn tay Chính Quốc như chị em thân thiết.Sáng sớm hôm sau, Huyền Ánh đưa cho cậu 1 giỏ đệm đựng ít quà , dặn thằng Ất kéo xe từ từ đưa cậu xuống bến đò- Chị Huyền Ánh, nhờ chị nói với cậu 2 em xin phép về nhà 2 ngày giỗ má em
- Chị nhớ mà. Em đi bình an
- Dạ chịChính Quốc gật đầu cảm ơn rồi bước xuống đò. Từ làng Xá qua làng Hạ cách nhau 1 con sông. Từ bờ bên này sang bên kia sông tầm 20p. Lúc lên bờ Chính Quốc định bụng gọi 1 chiếc xe lôi để về nhà.- Chú ơi, con muốn về ấp An Thạnh
- Xin lỗi cậu, có người dặn xe tui gòi. Người ta còn đưa tiền trước cho tui nữa. Cậu gọi chiếc xe khác đi
- Nhưng mà..Cậu nhìn quanh xe lôi giấc này không còn chiếc nào. Nếu vậy thì cậu đi bộ về nhà cũng được- Chú cứ chở cậu ấy về ấp An Thạnh đi. Tôi ở đây đợi cũng đượcĐó là 1 chàng thanh niên tuổi tầm 20 ăn mặc sang trọng, giọng nói nhẹ nhàng lịch sự nghe ra là người tri thức- Cám ơn !
- Không có gì. Tôi cũng không gấpGặp được người tử tế như vậy Chính Quốc vô cùng cảm kích. Lúc xe di chuyển nửa đoạn đường cậu nghe chú kéo xe kể chuyện- Cậu ấy tên Trí Mân con trai của ngài Phác tổng. Mấy năm trước nghe nói du học bên tây giờ trở dìa tiếp quản chuyện gia đìnhThảo nào phong cách lịch sự như thế, lại còn rất xinh đẹp. Đẹp theo cách sang trọng. Người đẹp như thế chắc chắn có nhiều người thầm thương trộm nhớ. Rồi cậu nghĩ đến chồng mình, mang vẻ đẹp tuấn lãng, nếu cậu mang thai đứa nhỏ sẽ thừa hưởng nét đẹp của cậu 2 Kim Thái Hanh. Mới nghĩ đến đó cậu đã thấy xấu hổ rồi, sao lại tính đến chuyện mang thai chứ. Xấu hổ lắm đaBữa trưa Kim Thái Hanh lên nhà lớn ăn cơm. Mọi người có mặt đông đủ. Hội đồng Kim nhìn 1 lượt rồi cất tiếng hỏi- Đứa nào đi gọi Chính Quốc lên ăn cơm.
- Dạ thưa ông, sáng nay mợ Quốc ra bến đò rồi ạKim Thái Hanh đang gắp 1 con cá bống kho tiêu bỏ vào chén chưa có ăn thì nghe người làm bảo Chính Quốc sáng nay ra bến đò. Tại sao không xin phép hắn mà tự ý đi như thế- Huyền Ánh, Chính Quốc đi có nói gì với em không ?
- Dạ thưa mình Chính Quốc đi không có nói em. Em nghĩ chắc tại em ấy đi vội quá nên chưa nói với mình.
- Mèn ơi, từ bao giờ lại có người gả vào nhà này lại không hiểu phép tắc như thế. Cậu 2 cũng xem như khéo cưới được vợ có ăn có học lắm đa.
- Phải đó đa. Cho dù có bận việc gì cũng phải xin phép cậu 2 mới đúng phép. Coi bộ người vợ này của cậu tui thấy lung lắm ngheMồm 5 miệng 10 mỗi người 1 câu chen vào khiến Kim Thái Hanh vốn không có chút tình cảm yêu thương gì với Chính Quốc, nay lại còn thêm chuyện đi ngang về tắt không trình không thưa hắn, chẳng đem hắn đặt vào mắt. Đôi đũa trên tay hắn từ bao giờ gãy làm đôi, hắn dập mạnh xuống bàn rồi đứng dậy đi không dùng bữa trưa nữa. Chính Quốc làm hắn mất mặt với người trong nhà. 1 kẻ không có giáo dưỡng- Ất, đưa tao đến sòng bài !
- Dạ cậu 2 !Đánh bài, thuốc phiện là 2 thứ mà Kim Thái Hanh đam mê nhất. Từ ngày Trí Mân rời đi, hắn mới tìm đến thứ gọi là Nàng Tiên Nâu để quên chữ sầu. Tình yêu vốn khó hiểu và có lý lẽ riêng của nó. Kim Thái Hanh yêu Trí Mân bằng thứ tình yêu si dại, không buông bỏ được. Còn Trí Mân thì sao, ngày ra bến tàu đi du học trời Tây, Trí Mân đã thẳng vạch rõ giới hạn với hắn- Thái Hanh, tình cảm tôi đối với cậu không gọi đó là tình yêu. Tôi quý mến cậu và xem cậu như người bạn của mình. Sẽ có người tốt và tử tế yêu tôi hơn cậu. Thật xin lỗi, phần tình cảm này tôi không nhận. Tạm biệtMưa tháng 6. Ngày Trí Mân rời bỏ hắn là 1 ngày mưa của tháng 6. Mặc cho ngày hôm ấy mưa như trút, hắn vẫn đứng chôn chân tại chỗ, đưa mắt nhìn theo con tàu đưa người hắn yêu rời xa hắn. 3 năm rồi, hắn chưa từng quên và ôm chút hi vọng người xưa trở về...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com