Ngoại truyện 2.1
Dịch: CP88
***
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Điền Chính Quốc ở lại trường làm giảng viên.Cậu dạy mấy lớp toán học, thời gian đi làm mỗi ngày không cố định, nhưng sớm nhất là tám giờ lên lớp, so với cấp ba muộn hơn rất nhiều.Một lần nữa trở về nghề dạy học, cuộc sống của Điền Chính Quốc lại quay về một tuyến đường nối giữa hai điểm nhà và trường học.
Tuy là cuộc sống khôi phục thanh nhàn đơn điệu, nhưng cũng an tĩnh bình đạm. Điền Chính Quốc vốn không quá thích hợp với cuộc sống phức tạp, cuộc sống này cũng vừa vặn hợp ý cậu.Sau khi sống chung với Kim Thái Hanh, cuộc sống của hai người cũng dần dần dung nhập vào cuộc sống của đối phương, trong quá trình dung nhập, cũng dần biết nhiều hơn về những điều xung quanh đối phương.
Vốn là một con đường cằn cỗi, sau khi hai người ở bên nhau bỗng như được bao bọc bởi ánh nắng mặt trời từ từ sinh ra rực rỡ và ấm áp, mà tương lai không cần biết là bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ mang theo rực rỡ và ấm áp đó đi đến cuối. Điền Chính Quốc bây giờ là giảng viên đại học, nhưng ngoại trừ việc lên lớp, các công trình nghiên cứu khoa học của cậu vẫn không dừng lại. Cậu có hướng đi của riêng mình, trong việc nghiên cứu cũng có suy nghĩ riêng, người bạn là hướng dẫn tiến sĩ cho cậu cũng từng cho những sinh viên của mình đến hỗ trợ. Nhưng Điền Chính Quốc không giỏi việc hợp tác, cuối cùng người bạn kia cũng tuỳ cậu. Dù sao cậu vẫn có thể tự phân bổ thời gian một cách hợp lý, nếu cần giúp đỡ thì có thể nói với anh ta bất cứ lúc nào.Điền Chính Quốc vẫn là cái dáng vẻ hiền lành kia, đến tiết thì lên lớp giảng bài, tan học, sau khi giải đáp xong các câu hỏi của sinh viên thì ký tên rồi ra về.Thi thoảng không có tiết, cậu sẽ đi văn phòng hoặc ở lại phòng thí nghiệm, khi nào không nghĩ được gì, sẽ về nhà dắt A Mang đi dạo.
Hơn một năm trôi qua, A Mang đã trở thành một chú chó trưởng thành. Bộ lông đen rắng dưới ánh mặt trời sạch sẽ sáng sủa đến mức có thể phản chiếu ánh nắng mặt trời. Chú chó nhỏ vô cùng đẹp, còn cực kỳ thông minh, mỗi lần Điền Chính Quốc dắt nó ra ngoài đều đụng phải không ít các cô gái và trẻ con muốn đi tới sờ thử.Những lúc như thế, Điền Chính Quốc sẽ đứng một bên, im lặng cầm dây, A Mang thì để cho người ta vuốt ve mình. Đợi những người kia đã vuốt vẻ chụp ảnh đủ rồi, đối phương cám ơn Điền Chính Quốc, cậu gật đầu đáp lại, rồi sẽ cầm dây tiếp tục dắt A Mang đi.
Bình thường cậu đều tan làm sớm hơn Kim Thái Hanh. Tan làm trở về, Điền Chính Quốc sẽ dắt A Mang đến công viên gần đó đi dạo. Đi xong một vòng thì lại dắt A Mang về. Trên đường nếu như gặp Kim Thái Hanh đi làm về, anh sẽ mở cửa kính xe gọi cậu, A Mang thấy được anh sẽ vui mừng sủa một tiếng chào mừng chủ nhân trở về, rồi lại chạy vòng vòng quanh Điền Chính Quốc. Sau đó cậu và A Mang cùng nhau lên xe, để Kim Thái Hanh chở về.Ngày tháng cứ như thế chậm rãi trôi, Điền Chính Quốc cảm thấy, cả đời cứ thế này cũng không có gì là không tốt cả.
Bắc thành là thành phố phía Bắc. Đến mùa đông đều cảm thấy bình thường, nhưng khi mùa hè đến sẽ có hơi khó khăn. Tháng sáu hạ chí, nhiệt độ ở Bắc thành còn chưa đến mức oi bức, nhưng trong lớp học đã bắt đầu bật đều hoà.Chiều nay Điền Chính Quốc có hai tiết cuối. Sắp đến hạ chí, bảy giờ trời vẫn còn sáng. Hơn năm giờ, bên ngoài vẫn sáng trưng. Chờ Điền Chính Quốc giảng xong phần kiến thức cuối cùng, một sinh viên trong lớp nhận sự uỷ thác của mọi người đứng dậy hỏi cậu về trọng điểm của kỳ thi cuối kỳ sắp tới.
Tiết học hôm nay cũng là tiết cuối cùng của kỳ này, tiếp theo sẽ là kỳ thi cuối kỳ. Cậu là giảng viên mới, đám sinh viên cũng không dám chắc vị giảng viên này có nói hay không, nhưng nghe một vài sinh viên đã từng học hết một khoá của Điền Chính Quốc truyền lại kinh nghiệm, nếu như có sinh viên hỏi thì Điền Chính Quốc sẽ nói, hơn nữa vị giảng viên này cũng không nghiêm khắc như nhiều giảng viên khác, thế là lớp họ bèn cử ra một người đứng lên hỏi thử.Điền Chính Quốc đã chuẩn bị xong đề thi, trọng điểm cơ bản cũng chính là trọng điểm của chương trình học, nếu sinh viên đã hỏi, cậu cũng không khó khăn mà cầm sách chỉ lại một lượt cho lớp. Âm thanh lật sách loạt soạt vang lên, còn có tiếng bút gạch trên giấy. Vườn cây bên ngoài có gió hạ thổi qua, tiếng ve kêu rả rích, là một khung cảnh tươi mát trong lành.Đại học và trung học rốt cuộc vẫn khác nhau. Mùa hè của trung học tươi mát ngây ngô, đồng thời lại mang theo cảm giác nặng nề ngột ngại vì bài vở chồng chất. Mùa hè của đại học lại có cảm giác trống trải hơn rất nhiều, bởi giữa mọi người không có sự gắn bó chặt chẽ, nhưng cũng có một hương vị khác.
Có khi trong lúc giảng bài, Điền Chính Quốc sẽ vì ngẫu nhiên nghe thấy tiếng ve kêu mà thất thần. Nếu như cậu và Kim Thái Hanh gặp nhau ở thời đại học, vậy không biết sẽ là một tình cảnh thế nào nhỉ.Trọng điểm rất nhanh đã vạch xong, Điền Chính Quốc nói tan học. Sinh viên bên dưới nhanh nhẹn gạch chân phần kiến thức cuối cùng, sau đó thu dọn sách vở lục tục ra về. Tiếng bàn ghế lạch cạch, tiếng cười nói vang lên lấn át tiếng ve kêu, trong đó còn có mấy sinh viên chào tạm biệt với cậu.
Bọn họ chào tạm biệt xong còn cười tít mắt với cậu, cậu gật đầu đáp lại, sau đó cũng cầm sách rời khỏi lớp.Đại học và cấp ba vẫn là không giống nhau. Cấp ba dù có thế nào thì một lớp luôn cố định từng đó học sinh, giáo viên của kỳ này có thể kỳ sau hoặc năm sau vẫn còn gặp lại. Nhưng đại học thì khác, đừng nói là năm sau, ngay kỳ sau đã không học lại khoá của cậu.Điền Chính Quốc đối với sự thay đổi này ngược lại rất thoải mái, cậu vốn cũng không phải kiểu người sẽ sinh ra tình cảm thầy trò sâu sắc với học sinh. Học sinh thích cậu, cậu cảm thấy vẫn ổn. Học sinh không thích cậu, cậu cũng sẽ không buồn bã.Tan học, Điền Chính Quốc đi thẳng khỏi trường, ngồi xe buýt về nhà.
Điền Chính Quốc biết lái xe, nhưng so với tự lái, cậu lại thích ngồi xe buýt hơn, có lẽ là vì cảm giác yên tâm hơn. Hơn nữa từ đây về nhà không quá xa, ngồi hơn mười phút là về đến nhà rồi.
Trạm buýt ở ngay phía trước trung tâm tài chính, đi qua cũng có nhiều tuyến buýt, tuỳ tiện ngồi một cái là đến được trường.
Đến điểm dừng, Điền Chính Quốc xuống xe, bên ngoài ánh nắng vẫn rực rỡ, cậu rời khỏi trạm buýt, chậm rãi đi về nhà.Hôm nay Điền Chính Quốc tan làm sớm, lúc về đến nhà, dì giúp việc còn chưa đến. A Mang nghe thấy tiếng thang máy đã chờ sẵn ở cửa. Điền Chính Quốc vừa mở cửa, A Mang lập tức vui mừng vẫy đuôi, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn cậu. Cậu mỉm cười nhìn A Mang, giày cũng chưa thay đã ngồi xuống, xoa xoa đầu A Mang.Điền Chính Quốc vuốt ve bộ lông mềm mại của A Mang, nhỏ giọng trò chuyện với nó, nói về nhiệt độ có hơi nóng bức của hôm nay. A Mang hẳn là nghe hiểu lời cậu, nghe cậu nói về bên ngoài, lập tức xoay người đi gặm chiếc dây của mình mang đến.Đặt dây vào tay Điền Chính Quốc xong, A Mang lại nghiêng đầu nhìn cậu. Điền Chính Quốc hiểu ý nó, cuối cùng vẫn đeo dây vào cho A Mang, dắt nó đi ra ngoài.A Mang là giống chó chăn gia súc, bởi vậy có lẽ cũng thích được đi dạo hơn. Nhưng bởi vì mùa hè đến rồi, nhiệt độ nóng nực này thật sự không quá lý tưởng cho chúng. May là gần nhà có công viên ngập nước, bên trong còn có rất nhiều cây cối và thảm cỏ xanh, nếu không thì những ngày nóng nực thế này thật khó mà mang A Mang ra ngoài đi dạo.A Mang vào đến công viên, giống như mọi ngày lại thu hút rất nhiều sự chú ý. Nó cũng coi như là chú chó nổi tiếng ở khu vực này, không chỉ vì nó xinh đẹp, mà còn vì nó có một vị chủ nhân nhã nhặn trắng trẻo.
Cũng có những cô gái mượn cơ hội tiếp xúc với A Mang để bắt chuyện với cậu. Nhưng mỗi lần được đưa phương thức liên hệ, Điền Chính Quốc đều khéo léo từ chối, một lần hai lần như vậy, mọi người dần hiểu rõ tình hình, người hỏi xin phương thước liên hệ ít dần, hầu như là đến để vuốt ve chú chó.Một lượt giao lưu qua đi, Điền Chính Quốc dẫn A Mang đi đến một thảm cỏ rộng bên cạnh một sườn dốc. Cậu thả dây, chơi ném đĩa một lát với A Mang. Giống chó chăn gia súc một khi tiến vào trạng thái chơi đùa sẽ khác biệt hẳn với khi yên tĩnh. A Mang vui vẻ chơi đùa, bộ lông mềm mượt tung bay theo chuyển động của cơ thể, phản chiếu ánh sáng. A Mang là chú chó được tuyển chọn, không chỉ thông minh mà hình thể cũng rất mạnh mẽ nhanh nhẹn, dáng chạy phải nói là cực kỳ đẹp trai cực kỳ ngầu. Ngẫu nhiên cũng sẽ nghịch ngợm chạy nhào vào Điền Chính Quốc, rồi có khi lại vọt vào trong bụi cỏ.Điền Chính Quốc đến bóng rổ còn không tiếp được, đương nhiên cũng không tiếp được chó. Mỗi lần bị A Mang nhào vào, cậu sẽ cứ thể nằm ở bãi cỏ ôm nó. Trước đây còn có thể ôm A Mang rồi nằm nghiêng sang một bên để đặt nó xuống, nhưng bây giờ A Mang quá nặng, cậu chỉ có thể ôm rồi nằm bất động.Ôm A Mang một lát, Điền Chính Quốc vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, ý bảo nó tự đi ra. A Mang rất nghe lời đi ra, sau đó quẫy quẫy đuôi với cậu, ý muốn cậu tiếp tục ném đĩa. Điền Chính Quốc cầm đĩa lên, ném ra xa, A Mang lại chạy vèo đi đón đĩa.
Chơi với chó đôi khi là nhạt nhẽo như thế, nhưng Điền Chính Quốc rất giỏi làm những việc lặp đi lặp lại đầy đơn điệu này, luôn có thể chơi với A Mang rất lâu, bởi vậy mà A Mang rất thích cậu.Nhưng lâu thế nào thì cũng sẽ có điểm dừng. Sau khi thấy Điền Chính Quốc hơi mệt rồi, A Mang sẽ không tiếp tục ngậm đĩa đặt vào tay cậu nữa, mà thả ở một bên, sau đó lại ngậm dây đặt vào tay Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc xoa xoa đầu nó, A Mang ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng bàn tay cậu, sau đó Điền Chính Quốc ngồi dậy, đeo lại dây vào cho A Mang, cầm theo chiếc đĩa kia rời khỏi nơi này.
***
***
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Điền Chính Quốc ở lại trường làm giảng viên.Cậu dạy mấy lớp toán học, thời gian đi làm mỗi ngày không cố định, nhưng sớm nhất là tám giờ lên lớp, so với cấp ba muộn hơn rất nhiều.Một lần nữa trở về nghề dạy học, cuộc sống của Điền Chính Quốc lại quay về một tuyến đường nối giữa hai điểm nhà và trường học.
Tuy là cuộc sống khôi phục thanh nhàn đơn điệu, nhưng cũng an tĩnh bình đạm. Điền Chính Quốc vốn không quá thích hợp với cuộc sống phức tạp, cuộc sống này cũng vừa vặn hợp ý cậu.Sau khi sống chung với Kim Thái Hanh, cuộc sống của hai người cũng dần dần dung nhập vào cuộc sống của đối phương, trong quá trình dung nhập, cũng dần biết nhiều hơn về những điều xung quanh đối phương.
Vốn là một con đường cằn cỗi, sau khi hai người ở bên nhau bỗng như được bao bọc bởi ánh nắng mặt trời từ từ sinh ra rực rỡ và ấm áp, mà tương lai không cần biết là bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ mang theo rực rỡ và ấm áp đó đi đến cuối. Điền Chính Quốc bây giờ là giảng viên đại học, nhưng ngoại trừ việc lên lớp, các công trình nghiên cứu khoa học của cậu vẫn không dừng lại. Cậu có hướng đi của riêng mình, trong việc nghiên cứu cũng có suy nghĩ riêng, người bạn là hướng dẫn tiến sĩ cho cậu cũng từng cho những sinh viên của mình đến hỗ trợ. Nhưng Điền Chính Quốc không giỏi việc hợp tác, cuối cùng người bạn kia cũng tuỳ cậu. Dù sao cậu vẫn có thể tự phân bổ thời gian một cách hợp lý, nếu cần giúp đỡ thì có thể nói với anh ta bất cứ lúc nào.Điền Chính Quốc vẫn là cái dáng vẻ hiền lành kia, đến tiết thì lên lớp giảng bài, tan học, sau khi giải đáp xong các câu hỏi của sinh viên thì ký tên rồi ra về.Thi thoảng không có tiết, cậu sẽ đi văn phòng hoặc ở lại phòng thí nghiệm, khi nào không nghĩ được gì, sẽ về nhà dắt A Mang đi dạo.
Hơn một năm trôi qua, A Mang đã trở thành một chú chó trưởng thành. Bộ lông đen rắng dưới ánh mặt trời sạch sẽ sáng sủa đến mức có thể phản chiếu ánh nắng mặt trời. Chú chó nhỏ vô cùng đẹp, còn cực kỳ thông minh, mỗi lần Điền Chính Quốc dắt nó ra ngoài đều đụng phải không ít các cô gái và trẻ con muốn đi tới sờ thử.Những lúc như thế, Điền Chính Quốc sẽ đứng một bên, im lặng cầm dây, A Mang thì để cho người ta vuốt ve mình. Đợi những người kia đã vuốt vẻ chụp ảnh đủ rồi, đối phương cám ơn Điền Chính Quốc, cậu gật đầu đáp lại, rồi sẽ cầm dây tiếp tục dắt A Mang đi.
Bình thường cậu đều tan làm sớm hơn Kim Thái Hanh. Tan làm trở về, Điền Chính Quốc sẽ dắt A Mang đến công viên gần đó đi dạo. Đi xong một vòng thì lại dắt A Mang về. Trên đường nếu như gặp Kim Thái Hanh đi làm về, anh sẽ mở cửa kính xe gọi cậu, A Mang thấy được anh sẽ vui mừng sủa một tiếng chào mừng chủ nhân trở về, rồi lại chạy vòng vòng quanh Điền Chính Quốc. Sau đó cậu và A Mang cùng nhau lên xe, để Kim Thái Hanh chở về.Ngày tháng cứ như thế chậm rãi trôi, Điền Chính Quốc cảm thấy, cả đời cứ thế này cũng không có gì là không tốt cả.
Bắc thành là thành phố phía Bắc. Đến mùa đông đều cảm thấy bình thường, nhưng khi mùa hè đến sẽ có hơi khó khăn. Tháng sáu hạ chí, nhiệt độ ở Bắc thành còn chưa đến mức oi bức, nhưng trong lớp học đã bắt đầu bật đều hoà.Chiều nay Điền Chính Quốc có hai tiết cuối. Sắp đến hạ chí, bảy giờ trời vẫn còn sáng. Hơn năm giờ, bên ngoài vẫn sáng trưng. Chờ Điền Chính Quốc giảng xong phần kiến thức cuối cùng, một sinh viên trong lớp nhận sự uỷ thác của mọi người đứng dậy hỏi cậu về trọng điểm của kỳ thi cuối kỳ sắp tới.
Tiết học hôm nay cũng là tiết cuối cùng của kỳ này, tiếp theo sẽ là kỳ thi cuối kỳ. Cậu là giảng viên mới, đám sinh viên cũng không dám chắc vị giảng viên này có nói hay không, nhưng nghe một vài sinh viên đã từng học hết một khoá của Điền Chính Quốc truyền lại kinh nghiệm, nếu như có sinh viên hỏi thì Điền Chính Quốc sẽ nói, hơn nữa vị giảng viên này cũng không nghiêm khắc như nhiều giảng viên khác, thế là lớp họ bèn cử ra một người đứng lên hỏi thử.Điền Chính Quốc đã chuẩn bị xong đề thi, trọng điểm cơ bản cũng chính là trọng điểm của chương trình học, nếu sinh viên đã hỏi, cậu cũng không khó khăn mà cầm sách chỉ lại một lượt cho lớp. Âm thanh lật sách loạt soạt vang lên, còn có tiếng bút gạch trên giấy. Vườn cây bên ngoài có gió hạ thổi qua, tiếng ve kêu rả rích, là một khung cảnh tươi mát trong lành.Đại học và trung học rốt cuộc vẫn khác nhau. Mùa hè của trung học tươi mát ngây ngô, đồng thời lại mang theo cảm giác nặng nề ngột ngại vì bài vở chồng chất. Mùa hè của đại học lại có cảm giác trống trải hơn rất nhiều, bởi giữa mọi người không có sự gắn bó chặt chẽ, nhưng cũng có một hương vị khác.
Có khi trong lúc giảng bài, Điền Chính Quốc sẽ vì ngẫu nhiên nghe thấy tiếng ve kêu mà thất thần. Nếu như cậu và Kim Thái Hanh gặp nhau ở thời đại học, vậy không biết sẽ là một tình cảnh thế nào nhỉ.Trọng điểm rất nhanh đã vạch xong, Điền Chính Quốc nói tan học. Sinh viên bên dưới nhanh nhẹn gạch chân phần kiến thức cuối cùng, sau đó thu dọn sách vở lục tục ra về. Tiếng bàn ghế lạch cạch, tiếng cười nói vang lên lấn át tiếng ve kêu, trong đó còn có mấy sinh viên chào tạm biệt với cậu.
Bọn họ chào tạm biệt xong còn cười tít mắt với cậu, cậu gật đầu đáp lại, sau đó cũng cầm sách rời khỏi lớp.Đại học và cấp ba vẫn là không giống nhau. Cấp ba dù có thế nào thì một lớp luôn cố định từng đó học sinh, giáo viên của kỳ này có thể kỳ sau hoặc năm sau vẫn còn gặp lại. Nhưng đại học thì khác, đừng nói là năm sau, ngay kỳ sau đã không học lại khoá của cậu.Điền Chính Quốc đối với sự thay đổi này ngược lại rất thoải mái, cậu vốn cũng không phải kiểu người sẽ sinh ra tình cảm thầy trò sâu sắc với học sinh. Học sinh thích cậu, cậu cảm thấy vẫn ổn. Học sinh không thích cậu, cậu cũng sẽ không buồn bã.Tan học, Điền Chính Quốc đi thẳng khỏi trường, ngồi xe buýt về nhà.
Điền Chính Quốc biết lái xe, nhưng so với tự lái, cậu lại thích ngồi xe buýt hơn, có lẽ là vì cảm giác yên tâm hơn. Hơn nữa từ đây về nhà không quá xa, ngồi hơn mười phút là về đến nhà rồi.
Trạm buýt ở ngay phía trước trung tâm tài chính, đi qua cũng có nhiều tuyến buýt, tuỳ tiện ngồi một cái là đến được trường.
Đến điểm dừng, Điền Chính Quốc xuống xe, bên ngoài ánh nắng vẫn rực rỡ, cậu rời khỏi trạm buýt, chậm rãi đi về nhà.Hôm nay Điền Chính Quốc tan làm sớm, lúc về đến nhà, dì giúp việc còn chưa đến. A Mang nghe thấy tiếng thang máy đã chờ sẵn ở cửa. Điền Chính Quốc vừa mở cửa, A Mang lập tức vui mừng vẫy đuôi, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn cậu. Cậu mỉm cười nhìn A Mang, giày cũng chưa thay đã ngồi xuống, xoa xoa đầu A Mang.Điền Chính Quốc vuốt ve bộ lông mềm mại của A Mang, nhỏ giọng trò chuyện với nó, nói về nhiệt độ có hơi nóng bức của hôm nay. A Mang hẳn là nghe hiểu lời cậu, nghe cậu nói về bên ngoài, lập tức xoay người đi gặm chiếc dây của mình mang đến.Đặt dây vào tay Điền Chính Quốc xong, A Mang lại nghiêng đầu nhìn cậu. Điền Chính Quốc hiểu ý nó, cuối cùng vẫn đeo dây vào cho A Mang, dắt nó đi ra ngoài.A Mang là giống chó chăn gia súc, bởi vậy có lẽ cũng thích được đi dạo hơn. Nhưng bởi vì mùa hè đến rồi, nhiệt độ nóng nực này thật sự không quá lý tưởng cho chúng. May là gần nhà có công viên ngập nước, bên trong còn có rất nhiều cây cối và thảm cỏ xanh, nếu không thì những ngày nóng nực thế này thật khó mà mang A Mang ra ngoài đi dạo.A Mang vào đến công viên, giống như mọi ngày lại thu hút rất nhiều sự chú ý. Nó cũng coi như là chú chó nổi tiếng ở khu vực này, không chỉ vì nó xinh đẹp, mà còn vì nó có một vị chủ nhân nhã nhặn trắng trẻo.
Cũng có những cô gái mượn cơ hội tiếp xúc với A Mang để bắt chuyện với cậu. Nhưng mỗi lần được đưa phương thức liên hệ, Điền Chính Quốc đều khéo léo từ chối, một lần hai lần như vậy, mọi người dần hiểu rõ tình hình, người hỏi xin phương thước liên hệ ít dần, hầu như là đến để vuốt ve chú chó.Một lượt giao lưu qua đi, Điền Chính Quốc dẫn A Mang đi đến một thảm cỏ rộng bên cạnh một sườn dốc. Cậu thả dây, chơi ném đĩa một lát với A Mang. Giống chó chăn gia súc một khi tiến vào trạng thái chơi đùa sẽ khác biệt hẳn với khi yên tĩnh. A Mang vui vẻ chơi đùa, bộ lông mềm mượt tung bay theo chuyển động của cơ thể, phản chiếu ánh sáng. A Mang là chú chó được tuyển chọn, không chỉ thông minh mà hình thể cũng rất mạnh mẽ nhanh nhẹn, dáng chạy phải nói là cực kỳ đẹp trai cực kỳ ngầu. Ngẫu nhiên cũng sẽ nghịch ngợm chạy nhào vào Điền Chính Quốc, rồi có khi lại vọt vào trong bụi cỏ.Điền Chính Quốc đến bóng rổ còn không tiếp được, đương nhiên cũng không tiếp được chó. Mỗi lần bị A Mang nhào vào, cậu sẽ cứ thể nằm ở bãi cỏ ôm nó. Trước đây còn có thể ôm A Mang rồi nằm nghiêng sang một bên để đặt nó xuống, nhưng bây giờ A Mang quá nặng, cậu chỉ có thể ôm rồi nằm bất động.Ôm A Mang một lát, Điền Chính Quốc vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, ý bảo nó tự đi ra. A Mang rất nghe lời đi ra, sau đó quẫy quẫy đuôi với cậu, ý muốn cậu tiếp tục ném đĩa. Điền Chính Quốc cầm đĩa lên, ném ra xa, A Mang lại chạy vèo đi đón đĩa.
Chơi với chó đôi khi là nhạt nhẽo như thế, nhưng Điền Chính Quốc rất giỏi làm những việc lặp đi lặp lại đầy đơn điệu này, luôn có thể chơi với A Mang rất lâu, bởi vậy mà A Mang rất thích cậu.Nhưng lâu thế nào thì cũng sẽ có điểm dừng. Sau khi thấy Điền Chính Quốc hơi mệt rồi, A Mang sẽ không tiếp tục ngậm đĩa đặt vào tay cậu nữa, mà thả ở một bên, sau đó lại ngậm dây đặt vào tay Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc xoa xoa đầu nó, A Mang ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng bàn tay cậu, sau đó Điền Chính Quốc ngồi dậy, đeo lại dây vào cho A Mang, cầm theo chiếc đĩa kia rời khỏi nơi này.
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com