TruyenHHH.com

Taekook Thu Ky Nho Cua Toi


Suốt quãng đường trở về nhà, Kim Thái Hanh dựa đầu vào cửa sổ mà ngủ, làm chú thỏ ngây thơ cứ nghĩ hắn thật sự đã say. Đã thế trên người hắn có mùi rượu khá nồng, nhưng đó là do vị rượu của hắn uống đậm mùi mà thôi, sự thật thì nó chả thấm thía gì với hắn cả.

"Tổng giám đốc! Tổng giám đốc!"

Điền Chính Quốc cau mày, lay lay hắn lần nữa, kết quả chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của người đối diện. Cậu hừ lạnh, vỗ vỗ mặt hắn vài cái, nhưng hắn vẫn nằm im lìm, một chút chuyển động cũng không có.

Điền Chính Quốc không ngờ bản thân lại xui xẻo đến vậy, đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm rồi mà lưng cậu vẫn chưa được chạm lên chiếc giường mềm mại, không được đắp chăn ấm mà nhắm mắt ngủ, đã thế còn phải dính thêm một cái xác to đùng này nữa. Phải chi lúc nảy để hắn ở đó ngủ lại một đêm luôn đi cho rồi, hoặc gọi taxi để đưa hắn về, như vậy có phải sẽ đỡ khổ hơn không. Thế quái nào lại tự chuốc phiền phức cho mình chứ?

Thôi lỡ giúp rồi thì giúp cho chót, Điền Chính Quốc cậu hôm nay rộng lượng đưa hắn vào nhà vậy. Cũng may là nhà hắn không phải chung cư, nếu không là cậu cho hắn ngủ trên xe cho ngày mai cái cổ của hắn quẹo sang một bên luôn rồi!

Điền Chính Quốc đặt ngón tay hắn lên để mở khóa, sau khi cái cửa to lớn mở ra thì cậu lại chật vật dìu hắn vào nhà.

"Hừ."

Điền Chính Quốc hừ một tiếng, đẩy cái xác to đùng xuống giường. Đang muốn xoay người rời đi liền cảm nhận được lực tay của ai đó đang siết lấy cổ tay cậu. Quay đầu, người nắm lấy là Kim Thái Hanh, đôi mắt hắn mơ màng nhìn chằm chằm cậu, môi mỏng không hề có ý định hé mở.

"Có chuyện gì?"

Kim Thái Hanh buông tay, rồi dụi dụi mắt:"Khuya rồi, cậu định về một mình à?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

"Nguy hiểm lắm, đã khuya lắm rồi."

Mặt Điền Chính Quốc bỗng dưng méo xệch. Nói như vậy là có ý gì? Có phải hắn đi so sánh cậu với mấy chị em phụ nữ? Điền Chính Quốc đây năm nay đã 24 tuổi, to xác thế này lại sợ đi đêm nguy hiểm à?

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, dẫu sao hắn vẫn là lo lắng cho cậu.

"Không sao, tôi có thể về được."

Cả cơ thể Điền Chính Quốc giờ đây rã rời luôn rồi, thường ngày không hoạt động gì nhiều, chỉ biết ôm chăn mà ngủ, vậy mà hôm nay ở trong quán bar ồn ào, lại vác hai cái người to đùng này đâm ra tay chân nhức mỏi. Việc bây giờ cậu nghĩ đến là muốn chạy nhanh về nhà, cuộn người vào chăn ấm, nằm trên tấm nệm êm lại quen thuộc, còn cảm giác nào bằng cảm giác đó nữa.

"Hay là ngủ ở đây một đêm đi, khuya lắm rồi, sẽ nguy hiểm."

Mặt Kim Thái Hanh thoáng chốc nghiêm túc, hắn nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt kiên định. Kim Thái Hanh muốn cậu ở lại đây, một phần vì muốn ăn đậu hủ một đêm, phần còn lại là lo lắng. Giờ này đã không còn sớm, nếu trở về một mình sẽ bất tiện, chi bằng ở đây một đêm, giường nhà hắn cũng rất êm ái, còn có cả gối ôm ấm áp miễn phí.

Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh và lời nói có phần đe dọa của Kim Thái Hanh, cơ mặt Điền Chính Quốc một chút xê dịch cũng không có, nó lạnh tanh, tựa như mặt hồ không gợn sóng, chỉ có êm ả.

"Tôi không quen ngủ ở chỗ lạ, nên tôi về nhà là được rồi."

Kim Thái Hanh cau mày, không nói nhiều mà đi chốt cửa lại. Con người này quả thật cứng đầu, đêm khuya như vậy rồi còn muốn về nhà một mình? Hắn đây sẽ nhất quyết không cho! Lỡ như có thằng cha nào đó đụng tới thỏ nhỏ thì hắn phải làm sao, không có hắn bên cạnh cậu cậu sẽ gặp nguy hiểm.

Không được, không được!

Điền Chính Quốc mà biết được Kim Thái Hanh có cái ý nghĩ này, cậu chắc chắn sẽ chửi hắn thần kinh. Nam tử hán đại trượng phu như cậu mà ví như nữ nhi yểu điệu thục nữ vậy hả?

"Được rồi, không nói nhiều. Đêm nay ở lại nhà tôi đi." Kim Thái Hanh lấy trong tủ quần áo một bộ đồ ngủ, đặt vào tay cậu:"Tắm rửa sạch sẽ ngủ sẽ thoải mái."

Nói xong thì lấy thêm một bộ nữa, ra ngoài, chốt cửa.

Điền Chính Quốc thở dài, cầm lấy đồ trong tay đi vào phòng tắm. Thôi thì hôm nay ngủ nhờ ở đây một hôm, cậu rất lười đôi co, nếu như hắn quyết tâm giữ cậu ở lại thì cậu chẳng thể nào phản kháng. Vì đây là nhà hắn, hắn mà nhốt cậu ở đây thì bằng cách nào cũng không thể về, chi bằng ngủ ở đây một đêm.

"Đi đâu vậy?"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc rất tự nhiên ôm cái chăn của mình đi ra cửa mà không khỏi thắc mắ. Hắn dù sao cũng là người thông minh, sau khi hỏi xong hắn liền nghĩ ra câu trả lời, có phải là cậu muốn ra ngoài ngủ?

"Tôi ra ngoài ngủ."

Biết ngay mà. Ơ mà muốn ra ngoài ngủ á? Vậy có phải là kế hoạch của hắn sẽ bị đổ bể?

"Cậu ngủ ở đây đi! Hai thằng đàn ông ngủ cùng nhau thì có làm sao?"

Điền Chính Quốc nghe xong, ngay lập tức tiến lại giường và nằm xuống. Vì cậu không còn thời gian để suy nghĩ nữa, mắt híp vào nhau cả rồi, chỉ sợ lát nữa đi xuống cầu thang còn vấp ngã. Thôi thì quay ngủ ở đây luôn đi, cậu chẳng còn sức lực nào để phân vân nữa.

Kéo chăn lên kín người, Điền Chính Quốc bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Giường của tổng giám đốc có khác, êm ái hơn của cậu rất nhiều, mùi nước xả vải lại dễ chịu, khiến cậu dễ dàng đi sâu vào mộng đẹp hơn.

Thế là không bao lâu, chú thỏ đã ngủ say.

Nghe được tiếng thở đều đều cửa người bên cạnh, lúc này Kim Thái Hanh từ từ mở mắt ra, lén lén lút lút ngó sang thỏ nhỏ, cười thầm trong bụng.

Hắn xoay người, đem lưng Điền Chính Quốc áp vào lồng ngực của mình, tay vòng qua eo cậu siết chặt.

Eo Điền Chính Quốc nhỏ quá.

Đây là cảm nhận đầu tiên của Kim Thái Hanh sau khi chạm vào eo cậu, không những vậy mà nó còn mềm, không có một phần mỡ thừa nào.

Điền Chính Quốc kêu lên hai tiếng khi bị ai kia ôm lấy eo, nhưng rồi cũng vì quá mệt nên không thể mở thoát khỏi giấc ngủ êm đềm. Thế nên một lần nữa thỏ nhỏ lại mở cửa cho sói vào nhà...

Kim Thái Hanh nghe được tiếng cậu thì giật mình, nhưng may sao cậu không thức giấc, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhướng người, nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu đang ngủ say. Tựa như một thiên thần an tĩnh, khác xa với vẻ ngoài lạnh lùng thờ ơ. Đôi mắt tuyệt đẹp nhắm chặt, sóng mũi lại cao, đôi môi lại hồng hào căng mọng.

Bỗng dưng hắn muốn chạm vào nó...

Hắn không chần chừ, nhẹ nhàng cúi xuống, đặt môi mình lên môi cậu, chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng khiến hắn lưu luyến không muốn rời.

Nằm trở lại chỗ cũ, hắn ôm eo cậu, nhắm mắt lại. Có lẽ hôm nay hắn sẽ có một giấc ngủ thật ngon.

...

Chuông điện thoại reo lên in ỏi, khiến người nằm trên giường thoát khỏi giấc mộng mị. Điền Chính Quốc cau mày, từ từ hé mở đôi mắt. Cảm nhận đầu tiên là có một hơi nóng đều đều và cứ liên tục phả vào gáy cậu, phần eo thì cảm thấy có chút nặng nề.

Cậu đảo mắt, liếc nhìn căn phòng có chút xa lạ. Đại não nhanh chóng truyền về những kí ức của tối hôm qua, khiến cho cậu yên tâm phần nào. Yên tâm vì mình còn sống, yên tâm vì không phải bị bắt cóc.

Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa, có lẽ người bên đầu dây bên kia cũng thật kiên nhẫn, gọi hết lần này đến lần khác. Điền Chính Quốc khó chịu xoay người, đập vào mắt cậu là khuôn mặt phóng đại của Kim Thái Hanh. Hắn cũng khó chịu cựa quậy nhưng không tỉnh lại, tay siết lấy eo cậu.

Thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, Điền Chính Quốc cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên, và có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Hai chóp mũi kề canh nhau, hơi thở của đối phương liên tục phả vào mặt cậu, loại cảm giác hồi hộp này là sao vậy.

Phải rồi, cậu vốn dĩ là gay, tiếp xúc thân mật với một thằng đàn ông khác đương nhiên cậu sẽ phải ngại ngùng!

Điện thoại vẫn đang reo.

Điền Chính Quốc xoay người trở lại, với tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại, ấn nút nghe.

"Tiểu Quốc, cậu về nhà rồi sao? Có việc gì bận à?"

Bên kia là Lâm Mạng Hi. Những lần trước, mỗi lần cô say rượt sẽ tìm Điền Chính Quốc đưa cô về nhà, thế nên buổi sáng cậu sẽ trở về nhà để đi làm. Nhưng nếu đó là thứ bảy, ngày hôm sau Điền Chính Quốc sẽ không về nhà mà ở lại nhà cô, nấu bửa sáng cho cô và cùng cô ăn sáng. Hôm nay không ở lại mà đi đâu mất tiêu, nên cô phải gọi điện hỏi. Và cô tin chắc rằng cậu sẽ không thấy phiền khi cô quá nhiều chuyện về đời tư của cậu, vì cô biết, cậu xem cô là một người thân trong nhà, cô cũng vậy.

"À tớ có một chút việc bận nên phải về nhà."

Vốn dĩ muốn nói sự thật cho cô nghe, nhưng chẳng hiểu vì lí do gì cậu lại không muốn nói. Nhưng có lẽ việc này không quan trọng lắm, nên không cần nói cũng không sao đâu, nhỉ?

"Vậy sao. Được rồi, tớ cúp..."

"Đừng ồn."

Kim Thái Hanh khó chịu nhăn mày, kéo người cậu dán chặt vào hắn. Giọng nói còn có chút ngáy ngủ, nhưng lại trầm và ấm.

Không hiểu sao khi hắn lên tiếng cậu lại giật mình, lại có chút chột dạ mà nhanh chóng dập máy. Có khi nào Lâm Mạng Hi đã nghe được không? Nghe được giọng của Kim Thái Hanh.

"Ngủ một chút nữa."

Kim Thái Hanh không hề mở mắt, bộ dạng vô cùng lười biếng. Tựa như con mèo nhỏ mà rút sâu vào gáy cậu.

"Trễ rồi, tôi phải về nhà đây."

Điền Chính Quốc mở điện thoại xem giờ, con số hiện thị là số 10 tròn trịa. Giấc ngủ này có lẽ đã quá ngon đối với cậu rồi nhỉ? Khi một người vẫn luôn luôn dậy sớm cho dù có uống rượu đi chăng nữa bây giờ lại ngủ đến tận trưa.

Nếu như Lâm Mạng Hi không gọi điện thì cậu sẽ ngủ đến bao giờ đây? Có khi đến xế chiều?

"Ngủ một lát nữa, tôi sẽ đưa cậu về."

Kim Thái Hanh cố chấp giữ người, tay hắn bất ngờ siết chặt, áp lưng của cậu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, để cậu cảm nhận được những nhịp tim bình ổn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com