Taekook Satellite
Khác với thường ngày, hôm ấy đối với tôi trời đẹp hơn hẳn, bầu trời cao trong xanh với những đám mây trắng trôi bồng bềnh, điểm xuyết thêm những tia nắng vàng óng ánh.Chả biết vì sao tôi rời khỏi nhà mang theo một tâm trạng rất tốt, thậm chí còn có thể vừa đi vừa lẩm bẩm hát theo bài hát phát trong tai nghe.Dừng chân trước sườn dốc, nơi ngày hôm qua tôi nhìn thấy bóng lưng người con trai ấy hì hục chạy, hình như nhà của em ở phía trên con dốc ấy nhưng chẳng biết rõ chính xác là căn nào.Tôi ngồi trên bậc tam cấp của toàn nhà đối diện, cong lưng cúi rạp, đầu gối cao quá mang tai, tay nghịch nghịch mấy cọng cỏ dại mọc gần đó. Cứ ngồi mãi như thế cho đến khi tôi thấy bóng dáng thấp thoáng quen thuộc của em mới vội vã đứng dậy giả vờ như thể là tình cờ đi ngang qua.Vừa thấy tôi em vui vẻ chạy thật nhanh đến, đứng trước mặt tôi em nở một nụ cười tươi rói, trong mắt tôi lúc ấy chỉ thấy được một cậu trai có gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, một đôi mắt đẹp và mái tóc bồng bềnh có đôi ba lọn xù rũ xuống che trán."Chào buổi sáng Taehyung!""Chào buổi sáng!"Em và tôi sánh bước đi cạnh nhau, em bảo rằng thật trùng hợp khi hôm nay lại được đi học cùng với tôi như thế này, ngoài mặt tôi ậm ừ cho có lệ, nhưng trong lòng thì biết thật ra chẳng có bất kỳ sự trùng hợp nào ở đây cả.Chỉ là thích nhìn thấy em, nên tôi đã đợi để có thể được cùng đến trường với em.Chỉ đơn giản là như thế thôi!...Vào đến lớp, ngồi chưa nóng ghế em đã bị một đứa trong lớp dụ đi trực nhật hộ nó, tôi thì chẳng lạ gì mấy trò bẩn thỉu của bọn lười biếng đấy nữa, nhưng em thì lại rất nhanh chóng đã sập bẫy cái trò lừa bịp đáng khinh của chúng nó.Nhìn em mang đồ lau bảng ra khỏi lớp để vệ sinh, tôi lúc này mới dám tiến lại phía đứa kia đang ngồi cùng đám bạn của nó, đập mạnh tay xuống bàn, to giọng hỏi: "Yah! Han Hyeon In hôm nay chẳng phải đến cậu trực à?""Kim.. Kim Taehyung liên quan gì đến cậu..?""Không liên quan đến tôi thật, nhưng tôi thấy ngứa mắt đấy!""Cậu.. muốn gì..?""Tôi muốn gì à? Tôi thấy tay chân của cậu nó lành lặn mà đâu có què quặc gì đâu sao phải đi làm mấy trò chướng mắt đó vậy?""Cậu muốn gì nói thẳng đi!!" Nó cáu giận, lớn tiếng quát."Tôi muốn bẻ gãy tay cậu đấy, cậu không thích trực thì để tôi bẻ gãy nó cho, từ nay về sau cậu không cần phải trực nhật nữa."Tôi gằn giọng, trừng mắt nhìn nó, chụp lấy cánh tay nó rồi chầm chậm vặn theo chiều ngược khiến nó đau đớn kêu la thảm thiết, rên rỉ cầu xin."Đau.. đau quá Kim Taehyung.. cậu làm ơn buông tay, tôi.. tôi sẽ trực đàng hoàng mà.."Tôi thả mạnh tay nó ra, phủi phủi hai bàn tay chuẩn bị quay về chỗ, vừa lúc ngước lên thì thấy em chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa lớp hai mắt trố lên nhìn tôi."Taehyung.."Nét mặt vui vẻ của em lúc nãy đâu rồi?Sao bây giờ gương mặt của em tràn đầy sự sợ hãi vậy, sao em lại nhìn tôi với ánh mắt ngập tràn hoang mang như thế?Không lẽ em thấy hết rồi sao..?Vừa thấy em, nó liền lật đật chạy đến, giật lấy đồ lau bảng em đang cầm trên tay, cười xoà lúng túng viện cớ: "Khi nãy tớ hơi đau bụng nên có nói dối là đến phiên cậu trực để nhờ cậu làm hộ tớ, giờ tớ hết đau rồi, xin lỗi vì đã lừa cậu."Em nhìn nó, gương mặt không có lấy một chút cảm xúc nào, gật đầu qua loa rồi quay lưng rời đi.Chắc em sốc lắm..Đúng rồi em vẫn nghĩ tôi là một người bạn tốt, bây giờ tôi lại dở thói côn đồ với bạn học cùng lớp ngay trước mặt em.."Kim Taehyung mày lại khiến người khác chán ghét mày rồi.."Tôi quay về chỗ, gương mặt vẫn không biến sắc, nhưng trong lòng thì chua chát không thôi, ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của em một lúc lâu, hai mắt dần mờ đi chẳng còn thấy rõ được hình ảnh gì nữa.Em quay lại lớp cũng là khi tiết học bắt đầu, suốt hai tiết quốc ngữ ánh mắt tôi chẳng khi nào rời khỏi em, mọi hành động của em tôi đều thu trọn vào tầm mắt không xót một thứ gì.Cho đến khi kết thúc tiết học, cô giáo bước ra khỏi lớp, lúc này em mới quay xuống nhìn tôi, em đặt lên bàn tôi một thanh kẹo mềm và một tờ giấy note nhỏ.Phía trên tờ giấy, một dòng chữ ngay ngắn thẳng hàng, nét chữ to rõ có phần tròn trịa xinh xắn, chắc là người như nào chữ viết cũng như thế, người xinh nên chữ cũng xinh."Cảm ơn cậu nhiều lắm Taehyung, nhưng mà lần sau đừng như thế nữa nhé, giáo viên thấy sẽ không hay đâu, lúc nãy tâm trạng cậu không tốt ăn chút kẹo cho thoải mái nhé!"Hóa ra Jungkook bỏ đi lúc nãy là đi mua kẹo sao, thì ra em không hề ghét bỏ tôi như tôi đã nghĩ, tôi hiểu lầm em rồi..Tôi mân mê thanh kẹo trong tay một lúc lâu, khoé miệng bất giác cong lên lúc nào cũng chẳng hề hay biết.Chỉ biết lúc đó thật sự trong lòng rất vui, tim đập cũng rất mạnh, có chút ấm áp len lén ghé qua rồi bao trùm lấy tôi....Tôi vốn không phải kiểu người tin vào cái được gọi là 'định mệnh', nhưng hôm ấy không biết bằng một thế lực siêu nhiên nào đó mà tôi và em lại được sắp xếp làm bài tập thuyết trình cùng một nhóm.Tan học em cùng tôi đến thư viện để mượn sách làm bài, em lon ton đi bên cạnh tôi miệng không ngừng líu lo hỏi han: "Taehyung cậu thích làm chủ đề nào?""Không biết.."Em băn khoăn nhìn tôi rồi lại nói tiếp: "Cậu cứ chọn đi, theo sở thích của cậu thôi.""Tôi không thích gì hết." Nói xong tôi quay lưng rời đi, bỏ lại em với chồng sách trên bàn, Jungkook ngớ người nhìn tôi một lúc rồi bừng tỉnh ôm lấy chồng sách chạy theo."Taehyung à chờ tớ với!"Tôi đưa em về nhà mình làm bài, căn nhà mà luôn bị đám bạn học cùng lớp đồn đoán là tồi tàn, xập xệ hệt như một căn nhà hoang, đứng trước bậc cửa Jungkook tháo giày rồi để gọn vào góc, mũi giày được quay hướng ra cửa.có lẽ Jungkook đã tinh ý nhận ra thứ tôi để lại trong thư viện nên sau đó em đã chọn chủ đề thuyết trình của nhóm chúng tôi dựa vào đó, nó tên 'bạo lực học đường'Tôi và em làm việc khá ăn ý với nhau, khác với những người bạn từng làm bài nhóm với tôi, em dịu dàng hơn chúng nó, em không hề cáu gắt khi tôi làm sai, luôn động viên tôi mỗi khi hoàn thành xong một phần của bài làm.Khác hoàn toàn với những kẻ chỉ luôn miệng buông ra những lời cay độc, gương mặt khó chịu với đôi chân mày nhíu sát vào nhau, nhìn tôi bằng một nửa con mắt thì em trên môi luôn túc trực một nụ cười tươi tắn không hề thay đổi, em ân cần chỉ cho tôi những lỗi sai, và gương mặt em thì lúc nào cũng tươi như hoa."Hôm nay chúng ta tới đây thôi nha, muộn rồi cậu còn phải nghỉ ngơi nữa.""Vậy để tôi đưa cậu về..""Tớ cảm ơn."Trời bên ngoài cũng đã bắt đầu chạng vạng một tông màu vàng cam phủ khắp mọi ngóc ngách, trải dài theo các con đường, khoảng sân trước nhà thoáng chốc đã được nhuộm một màu hoàng hôn rực rỡ.Đưa em về đến nhà, tôi trong lòng vẫn có chút luyến tiếc chẳng muốn rời xa, vì cái cảm giác yên bình chỉ có khi bên em mới có, vì sự ấm áp em mang đến sưởi ấm tâm hồn tôi.Trong một khoảng khắc nào đó ở lúc ấy, tôi đã ước có thể ở cạnh em cả đời, nhưng tại thời điểm đó lại không hề hay biết rằng định mệnh thật sự đã trói chặt tôi và em cả đời.Quay lưng rời đi nhưng cứ bước được đôi ba bước tôi lại ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía căn nhà nhỏ có khoảng sân trồng đầy cây xanh, có chiếc hàng rào gỗ cùng bụi hoa leo đang chớm nở tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ, có chiếc mái được lợp ngói đỏ tươi hệt như những căn nhà trong những câu truyện cổ tích mà đám trẻ con vẫn thường hay nghe - nơi đó là nhà của một thiên thần..
.
.
.
.
-chloe-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com