TruyenHHH.com

Taekook S A Quan Than Ben Duoi Khong Co Nguoi Ma Ta Mong Doi

Tiểu Quốc biết Thái Hanh nhất định sẽ đi theo nên quyết định lờ đi sự hiện diện của hắn, dùng xong bữa sáng liền gọi A Thu chuẩn bị hành lý lên đường, tự nhiên như thể hắn không hề có mặt.

Cả ba tự cưỡi ngựa, Tiểu Quốc cùng A Thu đi phía trước bỏ mặc Thái Hanh theo sát phía sau, không rời nửa bước.

Dù đã rất lâu không đến đây A Thu vẫn nhớ rõ từng ngóc ngách, dẫn đường đi về phía đoạn đường quanh co qua các dãy núi nơi ánh nắng ban mai không thể xuyên qua những tán cây.

Trong lòng Tiểu Quốc có chút tò mò lẫn nôn nóng, y không rõ Nhũ mẫu là người như thế nào nên càng lo lắng thêm, chỉ một chút nữa thôi có phải sẽ có thêm một bí mật nào đó được phơi bày hay không.

Người nãy giờ không lên tiếng cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường, "Các người thật sự là đang đi dạo phố? Ở trong rừng?" Thái Hanh thúc ngựa đến bên cạnh y.

"Đúng rồi." Tiểu Quốc cố tình chớp chớp mắt, "Nếu Thái tử lo lắng thì có thể trở về trước a.."

Lời còn chưa dứt, Tiểu Ngũ đang theo phía sau ngựa của A Thu đột ngột rẽ vào một ngã rẽ khiến Tiểu Quốc không lường trước, bất giác khựng người.

Trước mắt y là cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc đến kinh ngạc. Dưới ánh nắng ban mai, một cây hoa đào lớn bung nở, những cánh hoa phớt hồng mỏng manh rơi rụng trong gió nhẹ, bao phủ lên mặt đất như một tấm thảm mềm mại. Xa xa, ngôi chùa nằm yên tĩnh dưới ánh nắng, từng viên ngói đỏ, từng đường nét chạm khắc đều toát lên vẻ cổ kính linh thiêng.

Tiểu Quốc ngây người, không thể tin vào mắt mình. Đây chính là khung cảnh trong bức tranh đã đưa y xuyên không đến thế giới này! Ngọn núi, cây hoa đào, ngôi chùa cổ mọi thứ hiện ra giống hệt như trong bức tranh, như thể toàn bộ phong cảnh đã được vẽ ra từ chính nơi này.

Hành động dừng lại đột ngột của y khiến Thái Hanh chau mày, định lên tiếng nhắc nhở lại bắt gặp bộ dạng không thể tin nổi khiến hắn khó hiểu.

Tiểu Quốc như bị thôi miên, nhẹ nhàng xuống ngựa rồi chầm chậm bước về phía trước, miệng lẩm bẩm "Cuối cùng cũng tìm được rồi.."

Bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra của hai người còn lại, Tiểu Quốc không ngăn được bước chân ngày một nhanh của mình, hối hả đến lảo đảo, bờ vai khẽ run, hơi thở nặng nề đứt quãng.

Cây hoa đào đã ở ngay trước mặt, trong lòng bỗng dâng nỗi xúc động khó tả. Từng cánh hoa phớt hồng rơi xuống, lả lướt trong gió như nhắc nhở y về buổi sáng định mệnh đó.

Mình có thể quay về đúng không?..

Tiểu Quốc khẽ đưa tay lên, ngón tay run run khẽ chạm vào một cánh hoa đang rơi xuống. Cảm giác vừa thân thuộc vừa lạ lẫm, như thể có một mối liên hệ vô hình giữa y với khung cảnh này, kéo dài từ quá khứ đến hiện tại.

Không ngờ nơi này thực sự tồn tại, cảnh vật trong bức tranh vậy mà lại xuất hiện ở Tô Thành.

"Y Thuần, ngươi làm sao vậy?" Thái Hanh kinh ngạc, lộ rõ vẻ lo lắng nhìn biểu hiện kỳ lạ của y.

Tiểu Quốc không trả lời hắn bởi vì trong khoảnh khắc này, cả thể xác lẫn tâm hồn dường như đã không còn ở đây nữa.

Hai người còn lại chứng kiến một màn này đều sững sờ không thôi. Chưa một ai từng nhìn thấy y như vậy, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng pha lẫn kinh ngạc.

"Có chuyện gì xảy ra với y vậy?" Thái Hanh đè thấp giọng, cau mày hỏi người bên cạnh.

A Thu lắc đầu, "Có thể công tử nhớ lại chuyện gì đó trong quá khứ nên mới như vậy."

Trong khoảnh khắc mơ màng, Tiểu Quốc cảm thấy như thể cánh cửa trở về thế giới hiện đại đang mở ra trước mắt. Phút chốc một luồng gió lớn ập đến, cuốn cả rừng hoa tung lên trời như tái hiện lại cảnh tượng ngày hôm ấy.

Cánh hoa đào bay cuộn xoáy, từng cánh hoa như muốn nhấn chìm mọi thứ. Tiểu Quốc bị cuốn vào tâm của cơn lốc hoa đào, bóng hình mỏng manh dần biến mất giữa những cánh hoa bay mịt mù. Mọi thứ diễn ra không khác gì khoảnh khắc đưa y đến với thế giới này, mặt đất dường như đang rung chuyển, những cánh hoa đào rực rỡ không ngừng bao trùm lấy xung quanh.

Thái Hanh và A Thu đứng ở phía sau, trơ mắt sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Bóng dáng Tiểu Quốc dần dần nhòe đi giữa màn mưa hoa, cả hai tái mặt, không kịp suy nghĩ lập tức chạy đến. Thái Hanh hoảng hốt đến không thốt nên lời, ánh mắt hắn tan rã, bước chân nhanh như gió lao đến nhưng dù có vươn tay đến đâu cũng không thể chạm tới thứ gì.

"Điền Y Thuần!" Hắn lớn giọng gọi nhưng âm thanh như tan biến giữa cơn gió lớn, không thể vọng đến người ở bên trong.

Tiểu Quốc chìm dần vào cơn lốc xoáy của những cánh hoa, y từ từ nhắm mắt chờ đợi điều gì đó sẽ đến nhưng bản thân vốn dĩ đã cảm nhận được sự khác lạ, ngoài những cơn gió lớn khiến thân thể hơi chao đảo ra chẳng có bất cứ chấn động nào khác.

Người ở bên ngoài không thể làm gì càng bất lực hơn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hình mờ dần trong vòng xoáy của hoa đào ngay trước mắt, trái tim nặng trĩu nỗi hoảng sợ đến chính bản thân cũng không sao diễn tả hết, như lửa bén đến tay thiêu đốt từng thớ cảm xúc trong lòng.

"Điền Y Thuần!"

''Công tử!''

Bọn họ không ngừng hét lớn.

Gió cuốn hoa đào xoáy tít không ngừng, sự bất an nhen nhóm trong lòng ngày một lớn, mỗi giây trôi qua lại thêm một tầng khủng hoảng, nỗi sợ rằng bóng dáng người bên trong sẽ biến mất trong vòng xoáy hoa đào ấy không ngừng hiện lên.

Cuối cùng gió cũng ngừng thổi, từng cánh hoa lặng lẽ rơi xuống như những đốm sáng lấp lánh tàn dần trong không khí. Dưới màn hoa đào bay lả tả, bóng dáng người từ từ hiện rõ, nét mặt y trầm ngâm, an tĩnh đứng đó giữa khung cảnh mộng mị dần tan.

Thái Hanh nhìn thấy y, như trút đi tảng đá đè nặng, hắn nhận ra bản thân trong giây phút này đã không thể che giấu cảm xúc trong lòng được nữa, ánh mắt pha lẫn hoang mang cùng rối rắm.

A Thu lại trái ngược, vừa nhìn thấy y gương mặt liền thoáng nét vui mừng nhẽ nhõm, sự căng thẳng vừa rồi như được rút hết đi, lập tức chạy về phía công tử nhà mình.

Tiểu Quốc nhìn hai người trước mặt, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Mọi thứ vừa diễn ra như cố tình muốn nhắc nhở rằng việc y xuyên không đến nơi này chẳng phải là chuyện hi hữu vô tình xảy đến và chắc chắn cây hoa đào trước mặt có điểm bất thường nhưng nó sẽ không dễ dàng đưa y quay trở về thế giới hiện đại.

Trong khoảnh khắc, cảm thấy toàn bộ các giác quan trên cơ thể đều được đánh thức, bình tĩnh hít vào một hơi thật sâu quan sát biểu hiện của hai người trước mặt.

Tiểu Quốc nhận thấy rõ sự hốt hoảng đến kinh ngạc của cả hai lúc hoa đào bị gió lớn thổi tung, biểu hiện lo lắng đến không thể che giấu đó đều vô cùng rõ ràng.

A Thu vốn dĩ đã ở bên cạnh Điền Y Thuần nhiều năm, là người thân cận gần gũi nhất, từ nhỏ luôn bảo vệ công tử nhà mình trước mọi hiểm nguy cho nên sự lo lắng của cậu khi nhìn thấy Điền Y Thuần bị cuốn vào cơn lốc xoáy là điều hiển nhiên.

Nhưng hà cớ gì Thái tử điện hạ lại có phản ứng mãnh liệt đến như vậy. Vào thời khắc bản thân vẫn đang đắm chìm trong vô vàn suy nghĩ khi đứng giữa cơn lốc xoáy, y vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói khẩn trương vang vọng, khẩn thiết gọi tên "Điền Y Thuần". Hắn đã lo lắng đến mức nào mà cả giọng nói cũng run rẩy để lộ nỗi sợ hãi mất kiểm soát đến vậy.

Việc gặp phải cảnh tượng kỳ lạ, khiến cả hai kinh ngạc là điều dễ hiểu. Nhưng phản ứng của Thái Hanh quả thật nằm ngoài tất cả những nhận định trước đó của Tiểu Quốc về mối quan hệ giữa hắn với Điền Y Thuần, rốt cuộc mọi thứ đã thay đổi từ lúc nào.

Không chỉ vậy, rõ ràng thái độ của hai người sau khi gió tan, nhìn thấy y dần dần xuất hiện sau lớp mưa hoa lại có sự khác biệt rõ rệt càng làm dấy lên sự tò mò trong lòng Tiểu Quốc.

Biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của A Thu, nét vui mừng nhanh chóng đó hoàn toàn trái ngược với vẻ bàng hoàng vẫn không thể tin được của Thái Hanh.

Trong tình huống này nếu là người bình thường khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy thì biểu hiện của Thái Hanh mới là phản ứng chân thật.

A Thu thay đổi thái độ quá nhanh, giống như cậu đã từng chứng kiến cảnh tượng này trước đây vậy. Biểu hiện lúc nhìn thấy y trở lại còn phảng phất một chút quen thuộc, như thể đã từng gặp phải chuyện tương tự như vậy trong quá khứ, khiến Tiểu Quốc không thể không nghi ngờ.

Vốn dĩ là người bị overthinking nặng, trực giác và sự nhạy bén không cho phép Tiểu Quốc bỏ qua bất kỳ điểm khác thường nào trong chuyện này.

Sự bình tĩnh nhanh chóng đó nhất định có vấn đề, đến tác giả đại nhân Sa Tịch Hàn cũng mất đi khả năng khống chế mạch truyện theo đúng nguyên tác, có thể không chỉ y và Sa Tịch Hàn mà toàn bộ các nhân vật đều có nhận thức riêng hoặc vốn dĩ nó đã luôn tồn tại ở đó chỉ là do chưa từng được tác giả khai thác đến.

A Thu cũng là người xuyên qua?...

Tiểu Quốc nhất định sẽ tìm cơ hội để kiểm tra.

Sau này khi biết được sự thật, Tiểu Quốc vẫn không thể nào ngờ được rằng A Thu vốn dĩ là người thuộc về thế giới này chỉ là ngay từ đầu cậu ấy đã biết được Tiểu Quốc mới chính là người xuyên qua.

...

Mọi thứ dần trở lại bình thường, Thái Hanh lúc này mới lấy lại bình tĩnh nhanh chóng chạy đến, trong ánh mắt còn chưa tan nỗi kinh ngạc. Hắn nắm lấy cánh tay Tiểu Quốc, siết chặt đến mức có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong đó.

Gương mặt lộ rõ vẻ tức giận pha lẫn chút lo lắng còn đọng lại "Ngươi chạy vào đây là muốn làm cái gì? Lập tức trở về, không được phép tiếp tục đi về phía trước nữa."

Tiểu Quốc ngạc nhiên trước phản ứng dữ dội của hắn, liền hạ giọng "Ta chỉ là thấy cây hoa đào này nở hoa rất đẹp thôi, lúc nãy gió lớn một chút không phải đã dọa sợ Thái tử điện hạ rồi chứ?" âm thanh của y ngày càng nhỏ, giọng điệu có chút thăm dò.

Hắn không đáp, ánh mắt lại vô tình liếc về phía cây hoa đào trước mặt, cảnh tượng Điền Y Thuần bị cuốn vào những cánh hoa như muốn tan biến khỏi tầm mắt chỉ mới vừa diễn ra.

"Ăn nói linh tinh.. " Dù giọng điệu đã có phần dịu lại nhưng rõ ràng vẫn mang theo nghi hoặc ''Rốt cuộc các người đang muốn đi đâu?'' Thái Hanh điều chỉnh thái độ nghiêm nghị.

Tiểu Quốc cảm nhận được lo lắng chân thật trong lời nói của hắn, cảm giác ấm áp bất ngờ len lỏi trong lòng rồi lại ra vẻ mông lung nhìn sang A Thu.

''Phía trước là nơi ở của Nhũ mẫu, là người đã cưu mang thần và công tử trong khoảng thời gian lưu lạc ở Tô Thành.'' A Thu nhanh chóng bắt được tín hiệu từ Tiểu Quốc, lanh miệng trả lời.

Tiểu Quốc ở bên cạnh bổ sung thêm một ánh mắt kiên định, quyết tâm không thể lay chuyển rằng nhất định phải tiếp tục đi về phía trước, còn cố tình nắm lấy tay áo hắn lôi kéo qua lại.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy quyết tâm của y, cho rằng bản thân có lẽ đã lo lắng hơi thái quá, Thái tử điện hạ cứ như vậy tự thao túng bản thân dễ dàng thỏa hiệp mà gật đầu, chỉ cần theo sát một chút là được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com