TruyenHHH.com

Taekook Nuoi Em Hoan

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Cha Do Geom đi ra cửa, đến lúc ngồi trên xe mới phát hiện không thấy bóng dáng con gái đâu cả, ông ta nghi hoặc hỏi: "Mi Young đâu?"

Tài xế rầu rĩ đáp: "Cô chủ... cô chủ đã đi rồi"

Cha Do Geom sửng sốt, ông ta hỏi tiếp: "Đi? Đi đâu chứ?"

Tài xế: "Cô ấy nói mình đến viện nghiên cứu ở Turpan, bên kia có một hội nghị thảo luận nghiên cứu và một triển lãm. Cô chủ nói muốn tự chuẩn bị cho thiết kế tiếp theo nên sẽ đi xem triển lãm một mình. Cô ấy không cho chúng tôi đưa đi mà tự gọi một chiếc xe rồi bỏ đi."

Cha Do Geom biết con bé đang chạy trốn, tức giận không được bao lâu lại cảm thán, ông ta nhéo mi tâm mấy cái rồi bảo: "Được rồi, để con bé đi đi. Tôi chỉ giới thiệu cho hai người quen biết, lại không định ép buộc con bé, đứa nhỏ này thiệt là... từ khi mẹ con bé ra đi, tình tình ngày càng bướng bỉnh, ngày càng to gan."

Thư ký mỉm cười, khuyên nhủ ông ta: "Cô ấy cũng có tài như phu nhân vậy, không muốn ỷ lại ngài."

Cha Do Geom vừa đắc ý lại đau lòng, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài rồi nói: "Tôi chỉ có một đứa con là con bé, vậy mà con bé lại không cho tôi chăm sóc, lúc nào cũng nói lý lẽ."

Thư ký nhỏ giọng hỏi: "Giám đốc Cha, bây giờ chúng ta đi đâu a?"

Cha Do Geom đáp: "Cứ theo kế hoạch đã định sẵn mà làm."

Thư ký lại hỏi: "Vậy bên phía cô chủ, có cần tôi cho người đi theo không?"

Cha Mi Young An lắc đầu nói: "Đừng, chuyện hôm nay cũng là do tôi không đúng, đừng chọc giận con bé nữa, nó giận dỗi một chút là sẽ bỏ ra nước ngoài, lại nửa năm một năm không nhìn thấy mặt nữa mất."

Ông ta hỏi thư ký về lịch trình của mình trong hai ngày tới, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mốt sắp xếp một chút thời gian, tôi qua đó đón con bé về, đứa nhỏ này đúng thật là, còn chưa có thời gian mua ngọc liệu cho con bé nữa mà."

Thư ký cười đáp lại, cô ấy là nhân viên lâu năm của công ty, biết rất rõ tính khí của tiểu thư Cha Mi Young, cô ấy nói đùa với ông ta rằng: "Ví của giám đốc Cha sắp chảy máu rồi, cô chủ không dễ dỗ ngọt đâu."

Cha Do Geom cười khổ nói: "Chỉ cần có tiền là giải quyết được, hiện tại con bé đang rất tức giận, tôi cũng không dám trêu chọc nó nữa."

Vốn dĩ Cha Do Geom cũng chỉ muốn sắp xếp để hai người trẻ tuổi gặp nhau mà thôi, ông ta biết Kim Taehyung có một người "bạn gái", nghe nói cậu ấy còn đang đi học, nhưng bản thân ông ta lại không quá xem trọng kiểu tình yêu thời sinh viên này.

Nói một cách tương đối, ông ta quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối hơn. Ông ta cũng đã từng gặp Song Hye Kyo vài lần, Cha Do Geom vô cùng ấn tượng với người phụ nữ mạnh mẽ thông minh và có năng lực này. Ông ta cho rằng Song Hye Kyo cũng sẽ có suy nghĩ giống mình.

Bọn họ đều đã tốn rất nhiều tâm huyết để nuôi dạy con cái thành người, ai lại không muốn chọn cho nó một mối hôn sự tốt hơn chứ?

Trẻ con cho rằng hôn nhân là dựa vào tình cảm, còn người lớn thì lại nghĩ rằng chuyện cưới xin thì một nửa là vì tình yêu, nửa còn lại còn phải vì gia đình.

Cha Do Geom nhìn những ngôi nhà lướt qua bên ngoài cửa sổ ô tô đang chạy nhanh như bay, nhưng tâm tư của ông ta cũng đã bay đi xa rồi.

Kim Taehyung tiễn giám đốc Cha đi rồi tiếp tục giải quyết công việc của công ty, đúng lúc anh có chút việc ở đại lý ô tô của Ahn Hyung Seob nên anh đi cùng với Lee Teuk đến đó, đến khi xong việc thì trời cũng đã tối.

Ahn Hyung Seob nhiều lần mời anh ở lại ăn tối, nhưng Kim Taehyung chỉ lắc đầu từ chối, anh nói với cậu ta rằng: "Người nhà đến, tôi phải trở về một chuyến."

Lúc này Ahn Hyung Seob mới chịu để anh ra về, chờ đến khi Kim Taehyung rời đi rồi, cậu ta nhỏ giọng nói với Noo Shin Woo, người bị bỏ lại phía sau: "Này, Shin Woo, ai đang ở trong nhà của cậu chủ Kim vậy? Chẳng lẽ là giám đốc Song đích thân đến?"

Noo Shin Woo lắc đầu, trả lời ngắn gọn: "Không phải."

Mặc dù Ahn Hyung Seob không thích nhiều chuyện như em trai, chuyện gì cũng muốn tìm hiểu, nhưng cậu ta cũng đã từng tiếp xúc với vị "thái tử gia" này của nhà họ Song rồi, Ahn Hyung Seob cảm thấy vị này trước nay chưa từng khách sáo với ai, vậy mà tối nay anh lại nhất định phải về sớm.

Cậu ta không thể moi ra được một lời nào từ miệng của Noo Shin Woo, vì vậy cậu ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Ahn Hyung Seob kết luận có thể đó thực sự là một thành viên trong gia đình của anh, nếu không, tại sao giám đốc Kim lại vội vã rời đi như vậy?

Kim Taehyung thực sự có chút vội vã, anh đã nhận được tin nhắn của Jeon Jungkook, nói là sẽ đợi anh về ăn cơm, nhìn đồng hồ thấy đã gần tám giờ rồi, vừa rồi anh mới đọc được tin nhắn, sau khi trả lời xong lại không thấy Jeon Jungkook có động tĩnh gì, anh sợ rằng đối phương vẫn còn ngốc nghếch ngồi chờ anh về.

Sau khi quẹt thẻ phòng, một tiếng "bíp" khẽ vang lên, Kim Taehyung đẩy cửa bước vào phòng, động tác nhẹ nhàng, sợ lỡ như đối phương đang ngủ quên trên sô pha lại bị mình làm cho giật mình tỉnh giấc.

Ngoài phòng khách không có ai, anh bước vào phòng thì liền nhìn thấy đèn ngủ nhỏ đã được bật lên, và Jeon Jungkook thì đang nằm trên giường ngủ ngon lành.

Kim Taehyung nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, gạt phần tóc bết trên trán cậu sang một bên, nhìn khuôn mặt ửng hồng vì say ngủ của Jeon Jungkook, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên.

Anh muốn đắp chăn cho Jeon Jungkook rồi rời đi, nhưng khi anh vừa chạm tay vào người cậu thì lại cảm thấy có gì đó không ổn, lớp vải dưới tay anh cứng ngắc, không giống vải của đồ ngủ, vén chăn lên nhìn một chút, có thể thấy rõ đó là góc áo sơ mi trắng, đại khái là chỉ được khoác lên mà thôi, người đang ngủ không hề cài khuy áo, để lộ một mảng da nhỏ, nhưng tay áo thì vẫn được mặc kĩ, cổ tay áo hơi dài, che gần hết cánh tay, chỉ để lộ ra những ngón tay thon dài.

Yết hầu của Kim Taehyung lăn lên xuống hai lần, đôi mắt anh tối sầm lại.

Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, cúi người củi đầu hôn lên đôi môi người đang say ngủ.

Jeon Jungkook ngủ đến mơ mơ màng màng, bị quấy cho tỉnh giấc nên có chút không kịp phòng bị, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã nhận ra anh, vừa giơ tay ôm lấy anh, vừa nói bằng giọng mũi: "Anh về rồi à?"

Kim Taehyung Anh ậm ừ, cắn lên khóe môi cậu: "Sao lại mặc áo sơ mi của anh đi ngủ vậy?"

Lúc này Jeon Jungkook mới nhớ ra, có chút ngượng ngùng nói: "Em không có mang theo."

Kim Taehyung hỏi theo: "Không mang theo cái gì?"

Jeon Jungkook mơ hồ nói: "Em không có mang theo đồ ngủ."

Vừa dứt lời, đã bị anh cắn vào môi, cảm giác tê dại truyền đến, cậu nói: "Em không có mang theo gối nhỏ, được chưa? Em đã hẹn với người phục vụ phòng rồi, ngày mai em sẽ đưa áo sơ mi của anh đi giặt sạch sẽ lại mà."

Kim Taehyung cười ha ha, lại hôn cậu một cái, nói: "Lại lấy quần áo của anh, em đã lấy quần áo của anh hai lần rồi, thành thật nói cho anh biết đi, em có lén lút mặc bao giờ chưa đấy?"

Jeon Jungkook lắc đầu nhưng quý ngài Kim vẫn không chịu buông tha, thế là Jeon Jungkook đành phải đổi thành gật đầu, rồi bịa ra một câu chuyện để làm cậu chủ Kim hài lòng.

Đôi bàn tay to lớn của Kim Taehyung bắt đầu đi loanh quanh, Jeon Jungkook còn tưởng rằng anh định cởi áo sơ mi trên người cậu ra, thế nhưng cậu vừa động một chút thì đã bị Kim Taehyung ngăn lại.

"Mặc đi."

"Hȧ?"

"Không phải em hẹn sáng mai sẽ giặt đồ sao, không sợ bẩn à?"

Jeon Jungkook tự đào hố nhảy xuống, biết thế thì từ đầu cậu đã chẳng nói vậy rồi.

Nhưng cuối cùng, Kim Taehyung biết sáng mai cậu sẽ đi, cho nên anh cũng không làm gì quá phận, nhưng sau khi uy hiếp cậu xong, anh lại bắt đầu giả bộ đáng thương, để Jeon Jungkook tự mình chủ động cắt đất đền tiền, đỏ mặt đứng dậy nói:

"Em, em giúp anh chuyện khác."

Kim Taehyung chống khuỷu tay, ngửa người ra một chút, xem xem cậu định làm gì.

Jeon Jungkook đang mặc chiếc áo sơ mi rộng của thùng thình của Kim Taehyung, và cảm thấy nó có chút cản trở cử động tay của mình, vì vậy cậu xắn tay áo lên trước, rồi lại vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn ướt, đôi tai đỏ ửng cẩn thận lau qua cho cậu chủ Kim .

Từ khi nhìn thấy cậu xắn tay áo lên, Kim Taehyung đã suýt nữa không nhịn được mà đẩy ngã cậu xuống giường rồi, thực sự không thể chịu nổi, trong đầu anh nhất thời không nghĩ được gì khác ngoài Jeon Jungkook, đặc biệt là khi người này vẫn đang mặc chiếc áo rộng thùng thình của anh và đi loanh quanh trong phòng, không hề có chút tự giác nào.

Jeon Jungkook cất giọng khẽ nói: "Em cũng là lần đầu tiên, không có nhiều kinh nghiệm, nếu có khó chịu gì thì anh hãy nói cho em biết."

Kim Taehyung chỉ nhìn chằm chằm vào tay cậu, đợi đến khi Jeon Jungkook ngồi xuống trong tư thế nửa quỳ, nghi vấn trong lòng còn chưa hoàn toàn nổi lên thì đã bị cuốn vào một cảm giác khô nóng — hai mắt anh đỏ hoe, không ngừng nhìn chằm chằm Jeon Jungkook, sợ sẽ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ nào đó.

Jeon Jungkook không muốn làm vấy bẩn áo sơ mi của anh, cho dù ngày mai có mang đi giặt, nếu để cho dính vài dấu vết lạ lên áo anh thì cũng thật ngượng ngùng, thế nên cậu không ngại làm một chút "hy sinh" nho nhỏ. ( Editor: ý là bé bú xong nuốt luôn đám "tinh binh" của anh Kim á các bạn OwO~~~ )

Cuối cùng cậu còn ho khan vài tiếng, Kim Taehyung nhảy xuống rót nước cho cậu, dỗ cậu súc miệng.

Buổi tối cậu chủ Kim hiếm khi được bình yên như thế này, nửa đêm nghe thấy tiếng Jeon Jungkook ho khan, anh liền đưa tay sờ lên cổ họng cậu, hỏi cậu có đau không.

Jeon Jungkook cảm thấy như mình vừa mới nộp bài, điểm thi cũng không tệ, không có gì đáng ngại, liền mơ hồ đáp lại rồi tiếp tục ngủ một giấc thật say.

Nhưng khi Jeon Jungkook tỉnh lại vào ngày hôm sau, giọng cậu khàn khàn, không thể nói ra thành tiếng, Kim Taehyung nóng lòng muốn đưa cậu đi khám bệnh, nhưng Jeon Jungkook lại đỏ bừng mặt, thế nào cậu cũng không chịu đi, viết một mẩu giấy cho anh đọc, chỉ nói rằng hai ngày nữa cậu sẽ không sao.

Kim Taehyung cau mày nói: "Vậy anh đi mua mấy viên ngậm viêm họng cho em mang theo, hôm qua anh đã nói là không miễn cưỡng như vậy, vậy mà em lại không nghe."

Jeon Jungkook không nói được, nhưng vẫn có thể cong môi ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh.

Cậu nguyện ý.

Nguyện ý chiều chuộng anh như vậy.

Jeon Jungkook vội vàng trở lại bên cạnh giáo sư Beak, thấy cậu không thể nói thành tiếng được, giáo sư Beak còn tưởng rằng cậu bị bệnh, không nỡ để học trò phải ra ngoài chịu khổ, cho nên để cậu ở lại viện bảo tàng bố trí triển lãm trước, thành quả nỗ lực của họ ba năm nay đã đổi lại được hai phòng triển lãm một lớn một nhỏ, đúng thật là kết quả không tồi.

Hai ngày qua, các phóng viên lần lượt đến phỏng vấn, Giáo sư Beak để những sinh viên miệng lưỡi lanh lợi ở đây chịu trách nhiệm giải thích với các phóng viên, còn bản thân ông thì dẫn theo Joo JoHan và những người khác đến doanh địa bên kia, mang những mảnh ghép cuối cùng đã được xử lý tốt về.

Người được giao ở lại là một đàn anh có đôi mắt tròn màu đen, tên là Jun Woo, rất tốt bụng, các phóng viên hỏi cái gì thì anh ấy cũng đều kiên nhẫn trả lời hết.

"Vâng, điều kiện trong bảo tàng tốt hơn, nhưng chúng ta cũng cần xem xét tình hình thực tế của các di tích văn hóa được khai quật. Trại của chúng tôi có một dòng khẩu hiệu được dán bên trong, trên đó viết là: 'Duy trì tính xác thực, giữ sự can thiệp ở mức tối thiểu', đây là điều đầu tiên mà chúng tôi phải làm..."

Trong khi Jun Woo đang bận rộn trả lời câu hỏi của phóng viên, thì Jeon Jungkook im lặng ngồi làm việc bên lề, dọn đồ, chuyển gian hàng, in tờ giới thiệu và dán nhãn, làm bất cứ việc gì cậu nhìn thấy, tay chân nhanh nhẹn, cúi đầu nghiêm túc dán nhãn thật đẹp và nhanh chóng.

Có một gian hàng rất ngắn, được chia thành ba tầng để trưng bày, tất cả đều là những đồ vật nhỏ, Jeon Jungkook quỳ một gối ở đó và cúi đầu làm việc, sau khi lau sạch sẽ tấm kính, cậu dán lên đó một tấm nhãn ngay ngắn như được đo bằng thước.

Nghe tiếng bước chân đến gần, Jeon Jungkook không ngẩng lên, tiếp tục làm việc.

Người đang đi tới từ cách chỗ cậu không xa cũng là người quen, họ tươi cười nói: "Nhìn kìa, tôi bảo chứ, thế mà lại có thể tình cờ gặp được người quen ở chỗ này! Nào, đây là Jeon Jungkook, sinh viên xuất sắc do giáo sư Beak hướng dẫn, là nhân tài hiếm có đấy, cậu ấy đến bảo tàng của chúng tôi vài lần một năm, thậm chí cầu ấy còn quen thuộc với những thứ ở đây hơn chúng tôi nữa! Giải thích cũng tốt, hay là tôi nhờ cậu ấy dẫn cô đến hai hội trường còn lại và giải thích cho cô nghe nhé?"

Jeon Jungkook ngẩng đầu, liền nhìn thấy người quản lý già và một người phụ nữ xinh đẹp đi sát bên nhau, cô gái này nhìn qua có chút lạnh lùng xinh đẹp, tuy rằng trông đoan trang lễ độ, nhưng giữa hai lông mày lại có một chút khoảng cách, có vẻ không dễ gần.

Người quản lý già và giáo sư Beak cũng là bạn cũ của nhau, các sinh viên bên chỗ Beak Lão cũng có thể xem như là vẫn bối của ông ấy, bình thường ông ấy cũng đã chiếu cố bọn họ rất nhiều, mấy năm qua cũng đã hỗ trợ Beak Lão và nghiên cứu của ông ấy rất nhiều. Lần này, không có đủ nhân lực trong bảo tàng, nhưng lại có khách quý cần phải tiếp đãi, cần một người am hiểu về các di tích văn hóa ở đây giải thích, người quản lý già chỉ có thể đến nhờ họ giúp đỡ.

Bình thường Jeon Jungkook nhất định sẽ giúp đỡ việc này, nhưng lúc này giọng đã khản đặc, chỉ còn biết chỉ vào cổ họng xin lỗi và làm điệu bộ bất lực.

Người quản lý già vội vàng hỏi: "Sao vậy, bệnh sao? Đi khám chưa?"

Jeon Jungkook cười lấy điện thoại di động ra gõ chữ cho ông, nói rằng cậu bị tắt tiếng không nói được, phải hai ngày sau mới có thể hỗ trợ giải thích được.

Lão phụ trách đương nhiên đồng ý, nói với cậu: "Lát nữa đến văn phòng của ta đi, ta còn có một ít cây lười ươi ở bên đó, cậu có thể ngâm nước uống, người trẻ tuổi cũng nên quý trọng thân thể của mình."

Jeon Jungkook mỉm cười gật đầu.

Người quản lý già muốn đưa Cha Mi Young đi tìm người giải thích khác, nhưng ánh mắt của Cha Mi Young lại rơi vào người Jeon Jungkook, cô ấy đột nhiên nói: "Người phụ trách, không cần đổi người khác, để anh ấy đưa tôi đi xem."

Người quản lý già khó xử nói: "Nhưng bây giờ Jeon Jungkook không thể nói chuyện được rồi."

Cha Mi Young hài lòng với cậu ở điểm này, cô ấy đến đây chỉ để yên lặng quan sát một lúc, nhưng cha cô ấy lại đánh tiếng với bên đây trước, thế nên họ đã đối đãi với cô ấy rất chu đáo, thế nên cô không thể tìm được chút yên tĩnh nào. Jeon Jungkook không thể nói chuyện thì cậu ấy sẽ có thể để cô ấy đắm mình trong suy nghĩ của riêng mình. Trong suy nghĩ của bản thân, cô ấy sẽ có nhiều cảm hứng hơn, cô ấy vẫn còn một số bản vẽ thiết kế đang chờ được vẽ.

Cha Mi Young khăng khăng muốn đi cùng với Jeon Jungkook, cô ấy giải thích rằng chỉ cần dẫn đường là được, vậy nên người quản lý già cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi Jeon Jungkook sang một bên và nhỏ giọng nhờ vả cậu:

"Jeon Jungkook, chỉ cần giúp chúng tôi một lần thôi, gia đình của cô Cha này đã đã quyên góp rất nhiều tiền, việc mở rộng nhà kho sau này đều trông cậy vào số tiền này đấy."

Jeon Jungkook cười và giơ tay lên với người quản lý già.

Người quản lý già do dự, định bắt chước đám trẻ bây giờ, giơ tay lên đập tay với câu: "Thế này sao?"

Jeon Jungkook lắc đầu, lấy điện thoại di động ra đánh máy, giơ lên cho ông ấy xem: "Cần phải làm việc chăm chỉ, phí không nhiều lắm, chỉ cần đưa cho giáo sư Beak của chúng tôi năm túi trà nhỏ là được."

Người quản lý già cười rồi mắng một câu, vỗ nhẹ vào cánh tay cậu và nói: "Mấy người các cậu đều học theo thằng nhãi con Joo JoHan, thành một đám khỉ nghịch ngợm hết cả rồi!"

Jeon Jungkook làm động tác lật ngửa lòng bàn tay và nhân đội nó lên.

Người quản lý già khoát tay, vội vàng nói: "Lại đây, ta cho cậu lá trà, mau đi làm việc đi!"

Jeon Jungkook mỉm cười gật đầu rồi quay người rời đi.

Cha Mi Young vẫn luôn đứng chờ ở bên cạnh, thấy Jeon Jungkook đi tới, cô ấy cũng chỉ gật đầu với cậu một cái, nói một câu khách khí rồi sau đó đi theo phía sau Jeon Jungkook, suốt buổi quan sát hai người cũng không trao đổi gì nhiều.

Cô ấy có tính cách lạnh lùng và thích yên tĩnh, chỉ cần người của bảo tàng dẫn đường cho cô ấy thôi là đủ rồi.

Tuy không nói được nhiều nhưng đôi mắt quan sát của Jeon Jungkook vẫn rất tốt, nhìn thấy Cha Mi Young lấy cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình ra để viết vẽ, quan sát một chút, khi cậu đưa cô ấy đến các phòng triển lãm khác, hầu hết những gì cậu thấy được là Cha Mi Young thích phong cách này, có một vài hoa văn trên tấm thảm khiến Cha Mi Young rất ngạc nhiên, làm cho cô ấy tiếp tục vẽ một lúc lâu rồi mới chịu dừng lại.

Sau khi ngừng viết, cô ấy nhìn thấy Jeon Jungkook vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, khi thấy cô ấy dừng lại, cậu bước tới và đưa cho cô ấy một tài liệu, đó là tài liệu và lời giải thích một phần về tấm thảm.

Cha Mi Young có thêm chút hảo cảm với cậu trai "mặc dù không thể nói chuyện nhưng vẫn cố gắng giải thích thật tốt" này, cô ấy khẽ gật đầu và nói:

"Cảm ơn, đúng là tôi đang cần cái này."

Jeon Jungkook mỉm cười cụp mắt, chỉ vào tấm thảm, dùng hai tay làm hành động chụp ảnh.

Cha Mi Young cười cười, giơ quyển sổ nhỏ trong tay lắc lắc: "Không cần chụp ảnh, tôi đã vẽ mọi thứ tôi cần ra rồi."

Jeon Jungkook liền gật gật đầu.

Cậu cùng Cha Mi Young đi xem bốn hoặc năm phòng triển lãm. Khi Cha Mi Young đứng xem mặt dây chuyền bằng vàng và ngọc bích tại một trong những phòng triển lãm, Jeon Jungkook cũng đang xem chúng, một lúc sau, cậu tỏ vẻ rất thích thú.

Cậu không có sổ ghi chép, nhưng cậu có một cái máy ảnh đời mới, vì vậy cậu có thể chụp thật nhiều ảnh lại.

Cha Mi Young bảo Jeon Jungkook dẫn cô ấy đi tham quan một vòng, cô ấy cảm thấy vô cùng hài lòng với nơi này. Bản thân cô ấy cũng là một học bá, ở nước ngoài liều mạng cố gắng giữ cho trình độ của bản thân không thua kém bất kì một bạn học cùng trang lứa nào, ngoài cuộc thi ra, cô ấy cũng đã bắt đầu điều hành một xưởng trang sức mang tên mình rồi, tuy rằng quy mô rất nhỏ, nhưng tất cả đều là tâm huyết mà cô ấy đã tích lũy được. Xét ở một góc độ nào đó, cũng có thể xem cô ấy như một người cuồng công việc.

Buổi sáng xem sơ qua một chút, đợi đến giờ mở cửa vào buổi chiều, Cha Mi Young lại tới thêm lần nữa.

Lần này cô ấy không có ai đi cùng, một mình đến phòng triển lãm mà cô ấy đã xem vào buổi sáng rồi tập trung viết và vẽ ở đó, trông có vẻ vô cùng nghiêm túc.

Jeon Jungkook được rảnh rỗi thì vô cùng vui vẻ, không cần phải đi làm cùng nhân viên nữa, cậu liền tiếp tục đi giúp đàn anh và những người khác trang trí phòng triển lãm.

Vào giữa buổi chiều, Cha Mi Young lại đến gặp người quản lý bảo tàng, muốn xem qua một số thứ trong nhà kho. Một số di vật văn hóa chưa được phân loại, chỉ mới được dán nhãn, còn hơn hai ngày nữa là phải mang ra trưng bày rồi, Cha Mi Young đưa ra ý muốn xem qua một chút. Người phụ trách thấy rằng đây vừa khéo lại là lỗi đã được giáo sư Beak và những người khác khôi phục, vì vậy ông ấy đã đi tìm Jun Woo, người vẫn còn ở lại, và nhờ anh ta sắp xếp người đến xem.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com