Taekook Nho Hay Mong
"Bác sĩ Jung, cậu rảnh không?" Một vị bác sĩ lớn tuổi đi đến khều tay anh, làm Hoseok buộc phải bỏ lại công việc đang dang dở.Hoseok quay đầu lại gật một cái: "Có chuyện gì thế?"Bác sĩ kia hỏi xong lại im lặng nhìn anh một lúc lâu, hồi lâu cũng cất lời:"Chuyện là tôi có đứa em gái... nó khá là thích cậu. Nếu có thể thì cậu đi ăn với nó một bữa được không? Tôi hứa sau chuyện này sẽ trả tiền cho cậu một chút tiền, không nhiều nhưng hy vọng cậu đồng ý. Tôi cũng hết cách mất rồi..." Vị bác sĩ kia gãi đầu, thật sự là không muốn đâu mà là do bị em gái ép đến mức quá đáng.Hoseok gật đầu, ngồi xuống ghế nhâm nhi tách cà phê, ôn tồn trả lời:"Tôi sẽ xem xét lại, anh có thể cho tôi biết tên cô ấy không?""Han Yeongji." Vị bác sĩ kia trả lời ngay tức khắc.Hoạt động của bác sĩ Jung bỗng chốc trì trệ lại, lau đi khoé miệng còn vương vấn một ít và phê nóng. Im lặng trong giây lát, hồi lâu, cũng miễn cưỡng gật đầu."Được rồi, nói với cô ấy tôi đồng ý với lời đề nghị này."Vị bác sĩ kia mừng rỡ hết phần, nói một tiếng 'được' rồi chạy ra ngoài cầm điện thoại gọi báo tin cho em gái biết. Cũng không quên cảm ơn Jung Hoseok thật nhiều.
Hoseok thở dài, dùng muỗng chạm nhẹ vào bọt cà phê trên mặt ly. Chẳng biết từ khi nào, bọt cà phê lại biến thành hình bóng của người ấy.
Bác sĩ Jung chầm chậm tháo kính ra đặt lên mặt bàn, vẻ mặt lộ rõ vẻ suy tư....Hôm nay, Jungkook được dịp rãnh rỗi mang cơm lên công ty cho anh xã. Cả công ty ai cũng biết rằng chủ tịch có chồng nhỏ vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang. Ai nấy đều biết điều mà tự động tránh xa cậu ra mặc dù nhìn cái má cậu muốn cắn quá đi mất."Jeon Jungkook!" Một cậu nhân viên bỗng kêu tên cậu, làm tất cả mọi người phải xoay lại nhìn."Ủa, Kim Mingyu đúng không?" Jungkook chỉ vào người bạn mình, đây là bạn thời cấp 3 của cậu đó."Tao chứ ai, mày nghĩ có ai đẹp trai hơn tao hả?" Kim Mingyu tự tin vuốt tóc."Tao nè, mày khoải!" Seokjin từ đâu đi đến lất át sự đẹp trai của Mingyu.Thế là cả hai đứng liếc nhau đến mức muốn rớt hai con mắt ra ngoài, hên là có nhân viên vào cản chứ không là vào bụp nhau luôn rồi...."Anh ơi..." Jungkook lú đầu vào trong len lén nhìn chồng, lên tiếng gọi nhưng hình như hắn không nghe thấy thì phải.Taehyung vì quá tập trung vào công việc nên chẳng nghe thấy, mãi mê chú tâm vào máy tính. Gõ lách cách liên tục vào bàn phím.Jungkook trông thấy hắn tập trung cũng chỉ im lặng bước vào phòng. Âm thầm bỏ hộp cơm xuống sàn, xoa xoa cổ họng, gằn giọng gọi tên hắn:"Trò Kim Taehyung, mau lên bảng giải câu số 3 cho thầy!"Taehyung giật mình theo quán tính ngước lên, nhận ra không phải mấy thầy cô hồi xưa thì thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chúa ơi, hồi đó hắn suốt ngày bị kêu lên bảng.Jungkook mỉm cười nhìn hắn, cầm hộp cơm tiến lại gần. Trái lại với Jeon Jungkook, Kim Taehyung đóng laptop lại, nhếch môi nhìn cậu, đứng dậy tiến lại gần chỗ cậu đang đứng, không nói lời nào liền dồn cậu vào tường."Dạ thầy Jeon, em sẽ giải câu số 3 nhé. Đáp án là số đo 3 vòng của thầy!"Jungkook bị dồn ép, thuận tay để lên ngực hắn chống cự, cậu đã quá quen với cảnh này. "Ăn cơm đi, nói xàm ba láp!" Jungkook đẩy hắn ra rồi ngồi xuống ghế sofa được đặt trong gian phòng, mở hộp cơm ra bày biện khắp bàn."Ngon chưa ngon chưa?" Jungkook vừa mở vừa tấm tắc khen biệt bài nấu ăn của mình, ai vừa đẹp trai sáng lại vừa nấu ăn ngon vậy cà?"Ngon quá ngon quá, nhưng không ngon bằng Jungkookie nha!"Jungkook lập tức tắt nụ cười, lặng lẽ đóng hộp cơm lại, thu dọn đồ đạc bước ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của hắn."Nhịn!"Taehyung nhanh chóng đứng dậy đuổi theo cậu, khen một chút thôi mà làm gì căng vậy trời?..."Tao đẹp trai hơn!""Có cái nịt, tao mới là người đẹp trai nhất dãy thiên hà!""Mày im đi, tao trai đẹp toàn cầu nhé!""Cầu gì? Cầu tâm tình nguyện ba má đẻ ra cái đứa tự cao như mày à?""JUNGKOOKIE!" Kim Seokjin và Kim Mingyu bất giác quay đầu lại nơi vừa có âm thanh phát ra, ngu nga ngu ngơ nhìn hắn đang ngày một tiến lại gần. Seokjin thân thiện đưa tay lên chào trước, còn kịp định hình được sự việc đã bị Kim Taehyung chạy tới húc cho một cú té sấp mặt.Này thì dám hơn thua đẹp trai với nhau, rõ ràng hắn đẹp trai nhất thế giới cơ mà?"Má nó! Thằng chó Kim Taehyung!"Taehyung chạy thục mạng xuống hầm gửi xe. Jungkook đứng nhịp chân nãy giờ trước xe mà vẫn chưa thấy hắn đuổi theo kịp, trong lòng âm thầm chửi nguyên gia đình hắn vì dám thấy cậu bỏ đi mà không dỗ.Bực tức mở cửa xe ra, định chui vào trong xe thì đột nhiên tay bị ai đó nắm lấy. Nhấc cậu một phát lên lưng, ôm lên trở về phòng chủ tịch.Taehyung hì hục vác Jungkook như bao gạo, đánh vài cái vào mông xinh cho hả dạ. Miệng không ngừng nói xin lỗi.Trong lúc trở về, Kim Taehyung vô tình đi ngang qua Mingyu và Seokjin đang nằm trơ trọi dưới sàn vẫn chịu đứng dậy. Nhếch môi một cái, ngó cái đầu xuống buông nhẹ vài lời đá xéo với sát thương sâu cay khiến hai người kia tức đến nổ đom đóm mắt.Tao biết mày đẹp trai hơn rồi, nhưng tụi tao không có nói chuyện với mày!..."Ăn đi!""Ăng nhăng nhăng nhăng nhăng." Taehyung cạp miếng đùi gà."Khùng, ăn lẹ đi tao còn về!" Jungkook đánh nhẹ vào đầu hắn, vẻ mặt khinh bỉ rõ ràng trông thấy.Dù đã cưới nhau lác đác hơn 7 năm, nhưng cái thói xưng mày tao vẫn không bao giờ bỏ được. Nó thấm vào trong máu rồi và cốt cách của cậu rồi."Không ở lại với chồng à? Ở lại với chồng đi!""Tao còn đi đón con nữa, chồng ngoan ngoãn ở đây nha, chiều tao ghé đón chồng!" Jungkook xoa nhẹ mái tóc hắn an ủi, cảm giác bản thân đang có hai thằng con trai.Taehyung bĩu môi, vậy là không định ở lại với chồng thiệt hả?"Nhăn nhó cái gì, chiều em rước anh đi đón con chung.""Lớp một học hai buổi đưa đón cực ghê, hay là quăng thằng nhỏ ở đó sáng chiều luôn đi rồi chiều đón về, đỡ mệt!" Taehyung mặt mày cau nhó, hắn đã ăn xong rồi nhưng vì tức quá nên vẫn thấy đói, đành quay qua ôm cậu cho đỡ đói (?)."Anh làm bố mà sao vô trách nhiệm vậy? Nói vậy mà coi được sao?" Jungkook đẩy hắn ra, phủi đít đứng dậy đi về."Được chứ sao không."Taehyung thất vọng, vỗ vỗ vào mông cậu mấy cái rồi buồn bã nhìn cậu rời đi...."Ba ơi! Tự nhiên có cái chú lạ hoắc này lại bắt chuyện với con, còn kêu là đưa hết kẹo đây nếu không sẽ mách ba việc con nắm tóc bạn!" Taehoon kéo tay cậu chỉ thẳng vào kẻ lạ mặt đang đeo mặt nạ, thề nhìn cái tướng lùn lùn là biết ai luôn.Jeon nghe được những gì mình muốn nghe, đưa tay nhẹ nhàng nhéo tai nhóc con."Con nắm tóc bạn?"Hình như nhận ra mình nói hố, Taehoon cố tìm cách để bào chữa."A a hổng có, con lộn thôi. Ý con là chú này định bắt cóc con á ba." Taehoon lại chỉ tay vào mặt chú kia, nhìn chú đó xấu hoắc."Hừ! Con mà không đưa kẹo thì ta sẽ bắt cóc con!" Kẻ đó giả bộ giơ móng vuốt, nói với giọng giận dữ.Có vẻ đáng sợ.Jungkook im lặng, trong lòng thầm khinh bỉ, nhanh chân tiến đến giật cái mặt nạ ra khỏi mặt tên kia."Chú... chú Jimin...?" Taehoon bất ngờ che miệng lại.Jimin bị vạch trần, ái ngại cười hì hì một cái rồi chuồn mất dép.Thằng này coi bộ khoái dụ con nít dữ lắm!"JIMIN! EM ĐÂU RỒI? CÓ THAI MÀ CHẠY ĐI ĐÂU THẾ KHÔNG BIẾT!" Chết chưa, đi dụ con nít mà bị chồng tóm là dở rồi...______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com