Taekook Make Me Love You
Giữ cái giá lạnh của mùa Đông, mọi người xung quanh ai ai cũng hạnh phúc trong tay người mình yêu mến. Cái ánh vàng của những chiếc đèn đường làm khu phố cũng ấm áp hẳn lên, vậy mà chỉ mình nó đứng đấy đứng lặng lẽ một mình. Rồi những giọt nước mắt bỗng lăng dài trên má. Nó đau lắm. Nó tự nhủ rằng nó sẽ không yêu thêm ai nữa.
Hai tháng sau
Cũng như theo quy luật của thời gian, Đông qua Xuân ấm áp lại tràn về chiếu rọi khắp cả muôn vạn vật nhưng còn dư lại những tàn trữ của mùa Đông. Nó lại cắp sách đến trường.
- Jeon Jungkook! Cậu đứng lại xem, đợi tớ nào! – Eunwoo vừa chạy thục mạng vừa hét thật to cho nó nghe.
Nó quay lại với nụ cười nở trên môi – một nụ cười ấm áp khiến người ta phải xiêu lòng.
- Hộc...hộc.. mệt quá! Này làm cái gì mà cậu đi nhanh thế? Bộ ma đuổi à? Làm tớ chạy muốn đức hơi luôn vậy đấy. Muốn tớ tập thể dục để giảm cân à? – Eunwoo thở dốc vội nói cho nó nghe
- Đâu có đâu. Cậu đi từ từ thôi! Ai kêu cậu chạy làm gì? À, mà giảm cân gì chứ? Cậu đẹp rồi mà. Phải không hotboy lớp 11A2 . – Nghe nó nói thế Eunwoo đỏ mặt hết cả lên.
- Này, lần này vì cậu nói đúng sự thật nên tớ mới tha cho nhé! Chứ lần sau mà để tớ chạy thục mạng như thế lần nữa thì chết chắc với tớ, cậu biết chưa??? – Eunwoo giọng hùng hổ la lên.
- Ừ, biết rồi biết rồi mà!! – Nó cười khúc khích trước vẻ tự hào của thằng bạn.
Nhưng đúng thật vậy, Eunwoo rất đẹp, trong trường Eunwoo nổi tiếng cũng nhất nhì đấy nhưng Jungkook thì cũng đâu có kém gì. Nó cũng đẹp trai không thua kém gì thằng bạn thân của nó đâu, chỉ có điều là nó lạnh lùng thôi.
Vài người từng đứng trước vẻ đẹp của nó cũng mạnh dạn lại xin số và đòi làm quen. Nhưng thế nào cũng biết chắc rằng, người đó sẽ bị nó làm bỏ cuộc thôi, vì chỉ cần nó nói những câu như là: “Tôi có biết bạn sao?” hay “Chúng ta có biết nhau à?” thế rồi mấy đứa tỏ tình với nó chỉ biết lẳng lặng mà đi. Đôi khi sốc quá chỉ biết đứng lặng như cây cột, một lúc sau mới có thể hoàn hồn lại thôi.
Suốt dọc đường, Eunwoo chỉ nói về toàn gái đẹp, nó biết thằng bạn nó mê gái mà, nhưng nó thì thật sự không có hứng thú với mấy chuyện đó. Mặc kệ cho Eunwoo nói hết suốt dọc đường bàn tới bàn lui về mấy hoa khôi nổi tiếng thì nó cũng chẳng hề quan tâm.
Đôi khi chỉ “à” rồi “ừ” hay cười một chút cho qua chuyện. Khi Eunwoo đang hăng say trong câu chuyện của mình, thì bạn thân nó đâu có biết rằng nó đang đưa đôi mắt ngắm nhìn về một phía xa xăm nào đó.
Giờ ra về.
Reng...Reng
- Jungkook, cậu về trước nhé! Tớ bận việc của câu lạc bộ rồi. – Eunwoo nhau nhảu nói với nó.
- Ừ, thì thôi để tớ về một mình vậy! Tí nữa về nhớ cẩn thận đấy! Bye cậu nhé! – Nó có chút hơi buồn vì không được về chung với Eunwoo, nhưng thôi vậy để nó tự về cũng được.
Trên đường đi về, gió thoảng qua mang một chút mùi hương mát dịu. Gió cuốn những cánh hoa anh đào, không biết là gió vô tình hay cố tình làm rối đi mái tóc nâu mềm của nó. Nó vội vàng chỉnh lại tóc tai. Một chàng trai cao lớn, bảnh bao cũng khẽ nhìn nó. Rồi… vô tình bốn ánh mắt khẽ chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim ai đó bỗng dưng rung động. Là nó hay là hắn đây?
Jungkook vội lướt qua thật nhanh và chắc nó cũng không biết rằng sợi dây định mệnh cũng đã vô tình nối hắn với nó mất rồi.
Khi ánh mắt chúng ta khẽ chạm nhau, trái tim anh bỗng dưng rung động. Trái tim ấy, khẽ loạn nhịp. Không biết, em có cảm giác như thế không? Nhưng anh đã lỡ yêu em mất rồi.
Hai tháng sau
Cũng như theo quy luật của thời gian, Đông qua Xuân ấm áp lại tràn về chiếu rọi khắp cả muôn vạn vật nhưng còn dư lại những tàn trữ của mùa Đông. Nó lại cắp sách đến trường.
- Jeon Jungkook! Cậu đứng lại xem, đợi tớ nào! – Eunwoo vừa chạy thục mạng vừa hét thật to cho nó nghe.
Nó quay lại với nụ cười nở trên môi – một nụ cười ấm áp khiến người ta phải xiêu lòng.
- Hộc...hộc.. mệt quá! Này làm cái gì mà cậu đi nhanh thế? Bộ ma đuổi à? Làm tớ chạy muốn đức hơi luôn vậy đấy. Muốn tớ tập thể dục để giảm cân à? – Eunwoo thở dốc vội nói cho nó nghe
- Đâu có đâu. Cậu đi từ từ thôi! Ai kêu cậu chạy làm gì? À, mà giảm cân gì chứ? Cậu đẹp rồi mà. Phải không hotboy lớp 11A2 . – Nghe nó nói thế Eunwoo đỏ mặt hết cả lên.
- Này, lần này vì cậu nói đúng sự thật nên tớ mới tha cho nhé! Chứ lần sau mà để tớ chạy thục mạng như thế lần nữa thì chết chắc với tớ, cậu biết chưa??? – Eunwoo giọng hùng hổ la lên.
- Ừ, biết rồi biết rồi mà!! – Nó cười khúc khích trước vẻ tự hào của thằng bạn.
Nhưng đúng thật vậy, Eunwoo rất đẹp, trong trường Eunwoo nổi tiếng cũng nhất nhì đấy nhưng Jungkook thì cũng đâu có kém gì. Nó cũng đẹp trai không thua kém gì thằng bạn thân của nó đâu, chỉ có điều là nó lạnh lùng thôi.
Vài người từng đứng trước vẻ đẹp của nó cũng mạnh dạn lại xin số và đòi làm quen. Nhưng thế nào cũng biết chắc rằng, người đó sẽ bị nó làm bỏ cuộc thôi, vì chỉ cần nó nói những câu như là: “Tôi có biết bạn sao?” hay “Chúng ta có biết nhau à?” thế rồi mấy đứa tỏ tình với nó chỉ biết lẳng lặng mà đi. Đôi khi sốc quá chỉ biết đứng lặng như cây cột, một lúc sau mới có thể hoàn hồn lại thôi.
Suốt dọc đường, Eunwoo chỉ nói về toàn gái đẹp, nó biết thằng bạn nó mê gái mà, nhưng nó thì thật sự không có hứng thú với mấy chuyện đó. Mặc kệ cho Eunwoo nói hết suốt dọc đường bàn tới bàn lui về mấy hoa khôi nổi tiếng thì nó cũng chẳng hề quan tâm.
Đôi khi chỉ “à” rồi “ừ” hay cười một chút cho qua chuyện. Khi Eunwoo đang hăng say trong câu chuyện của mình, thì bạn thân nó đâu có biết rằng nó đang đưa đôi mắt ngắm nhìn về một phía xa xăm nào đó.
Giờ ra về.
Reng...Reng
- Jungkook, cậu về trước nhé! Tớ bận việc của câu lạc bộ rồi. – Eunwoo nhau nhảu nói với nó.
- Ừ, thì thôi để tớ về một mình vậy! Tí nữa về nhớ cẩn thận đấy! Bye cậu nhé! – Nó có chút hơi buồn vì không được về chung với Eunwoo, nhưng thôi vậy để nó tự về cũng được.
Trên đường đi về, gió thoảng qua mang một chút mùi hương mát dịu. Gió cuốn những cánh hoa anh đào, không biết là gió vô tình hay cố tình làm rối đi mái tóc nâu mềm của nó. Nó vội vàng chỉnh lại tóc tai. Một chàng trai cao lớn, bảnh bao cũng khẽ nhìn nó. Rồi… vô tình bốn ánh mắt khẽ chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim ai đó bỗng dưng rung động. Là nó hay là hắn đây?
Jungkook vội lướt qua thật nhanh và chắc nó cũng không biết rằng sợi dây định mệnh cũng đã vô tình nối hắn với nó mất rồi.
Khi ánh mắt chúng ta khẽ chạm nhau, trái tim anh bỗng dưng rung động. Trái tim ấy, khẽ loạn nhịp. Không biết, em có cảm giác như thế không? Nhưng anh đã lỡ yêu em mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com