TruyenHHH.com

Taekook Luan Hoi 2 Hoan

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Điền Chính Quốc hỏi Rachel về những con thú bông bị hư hỏng ở trong thị trấn, những con thú bông không thể sửa chữa được cuối cùng được đưa đi đâu.

"Là xưởng đốt thú bông ạ, anh trai."

Rachel nói.

Điền Chính Quốc: "Xưởng đốt thú bông ở đâu vậy? Em có thể chỉ đường cho bọn anh không? Rachel."

Rachel nói: "Em có thể đưa mọi người đến đó, anh trai."

Nói xong, Rachel bắt đầu đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu chờ nhóm người Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói: "Đi theo."

Bọn họ đi theo sau Rachel qua một một góc đường, cuối cùng dừng chân ở một nơi hẻo lánh trong thị trấn thú bông, có thể thấy rõ ràng, càng đến gần, những con thú bông ở xung quanh nơi này càng ít.

Ngoài cánh cửa xưởng đốt thú bông chỉ có một tấm gỗ xiêu vẹo viết tên, những nơi còn lại như nóc nhà hay là ven tường, vv,...chỗ nào cũng không có sự tồn tại của thú bông.

Đây là xưởng đốt thú bông, vị trí hẻo lánh, chỗ thì chật hẹp, bên ngoài nhà xưởng nhìn rất cũ nát, xưởng đốt thú bông và xưởng sản xuất thú bông hai bên hoàn toàn trái ngược nhau.

Lúc này, Rachel lẩm bẩm nói: "Mọi người cũng không có ai thích nơi này đâu, anh trai, chúng ta đi vào thôi."

Tuy rằng Điền Chính Quốc không nói chuyện, nhưng khẳng định.

Đúng vậy, có thể nhìn được sự đối xử khác nhau của người trong thị trấn thú bông —— xưởng đốt thú bông vừa rách nát vừa nhỏ bé, vị trí cũng không tốt, thậm chí không có thẻ bài hay gì cả, có vẻ như trước nay chưa từng được sửa chữa.

Bộ dạng rất nát này không phù hợp với phong cách thơ mộng cổ tích của thị trấn thú bông.

−− là một kiểu khác biệt với nhà xưởng sản xuất thú bông.

"Có người làm việc ở đây không?"

Đi theo Rachel tiến vào trong xưởng đốt, Điền Chính Quốc hỏi.

Nghe vậy, Rachel quay đầu lại nói: "Không có người muốn làm việc ở đây ạ, anh trai, không ai muốn đến đây làm việc đâu, chứ đừng nói đến làm việc làm xưởng đốt thú bông."

"Những con thú bông hư hỏng trong thị trấn vẫn luôn được máy móc nhặt đi, sau đó mới bị ném đến chỗ này đốt."

"Máy móc? Loại máy móc nào?" Kim Thái Hanh hỏi.

Du Trạch cười nói: "Không phải là người máy chứ?"

Rachel thở dài: "Đó chính là những máy móc thu gom rác trước kia trong thị trấn, bố chỉ để lại một cái, còn lại đã bị tiêu huỷ hết."

"Bố chán ghét máy móc, ngoại trừ nhà xưởng sản xuất thú bông và nơi này, những nơi khác sẽ không thấy đâu."

Lời này khiến Điền Chính Quốc phải suy nghĩ.

Sau khi vào, bọn họ thấy chiếc máy móc nhặt thú bông trong miệng Rachel, đó chính là một chiếc xe con tái chế với hai cánh tay robot được lắp ráp hai bên và một thùng rác ở giữa.

Có lẽ nó đã được lập trình để rà quét và nhặt những con thú bông bị hư hỏng.

Trong xưởng đốt thú bông giống như một trạm thu gom rác, ven tường, trên mặt đất, vv,.... chất từng đống lớn bé, đủ loại kiểu dáng thú bông bẩn thỉu hư hỏng, thiếu cánh tay gãy chân, sợi bông trong thân thể đều bị trào ra ngoài.

Thậm chí có một số con thú bông bị sút chỉ, đứt cúc áo hoặc thiếu mắt đều ở trong đó, cùng nhau chờ đợi bị thiêu huỷ.

Khi nhóm người Điền Chính Quốc đến gần, chiếc xe con thu rác này đang dùng hai cánh tay robot gắp những con thú bông trên mặt đất lên.

Sau đó ném hết tất cả vào bên trong một chiếc lò đốt chỉ mở ra một cánh cửa nhỏ, một lúc sau, những con thú bông đó bị ngọn lửa mạnh mẽ nuốt chửng.

Đây là xưởng đốt thú bông.

Rachel nói: "Không có gì để xem nữa, anh trai ơi, chỉ là thiêu huỷ thú bông mà thôi."

Chỉ có công việc buồn tẻ như vậy ở trong xưởng đốt thú bông này.

Điền Chính Quốc và những người khác đi dạo khắp nơi trong xưởng, quả nhiên, nơi này trừ bỏ đống thú bông hư hỏng được chất chồng thành núi thì không còn những thứ khác.

Không lâu sau, bọn họ rời khỏi xưởng đốt thú bông.

Điền Chính Quốc còn muốn hỏi Rachel một chút chuyện, nhưng không ngờ vừa mới đi qua một góc đường, bọn họ đã gặp Marian, vợ của trấn trưởng.

Không biết vì sao Marian không đi tham gia buổi tiệc, nhưng trên mặt của bà ta không có vẻ bất ngờ với việc nhóm người Điền Chính Quốc xuất hiện ở chỗ này.

Bà ta nhìn Rachel, vươn tay cười nói:

"Rachel bảo bối của mẹ, sao con lại có thể đi lung tung như thế, nào, mau tới đây, nên về nhà với mẹ thôi."

Sau khi nhìn thấy Marian, giọng nói của Rachel nhỏ dần đi, có chút sợ sệt nói: "Xin, xin lỗi, mẹ, chỉ là bọn họ không thích chơi với con, con chỉ muốn yên tĩnh một chút, hiện tại con sẽ về nhà ngay."

Nói xong, Rachel khập khiễng đôi chân đi về phía Marian.

Cho đến khi cô bé đi đến bên cạnh Marian, bị Marian dắt tay.

Điền Chính Quốc dùng ánh mắt sắc bén, phát biện Marian dường như dùng sức lực không nhỏ dắt tay Rachel, làm cho khuôn mặt vàng như nến của Rachel càng thêm trắng bệch, sau đó lông mày nhăn lại vì đau.

Nhưng Điền Chính Quốc chưa kịp nhíu mày, muốn mở miệng lên tiếng.

Liền thấy Marian mỉm cười với bọn họ, nói:

"Xưởng đốt thú bông cũng không phải nơi tốt đẹp gì, ở đây lâu cũng rất nguy hiểm, mọi người mau về đi."

"Đừng quên việc chụp ảnh ở nhà triển lãm vào 4 giờ chiều nay nhé."

Nói xong, Marian nắm tay Rachel xoay người rời đi.

Trước khi đi, Rachel phất tay chào tạm biệt và nói hẹn gặp lại với họ.

"Ở lâu trong xưởng đốt cháy sẽ có cái gì nguy hiểm....."

Nhâm Hiệp không khỏi xoay người liếc nhìn phương hướng xưởng đốt thú bông, trong lòng cũng thấp thỏm.

Chẳng lẽ ở đây không chỉ có đốt thú bông, mà còn đốt cả thi thể người?

"Chúng ta, chúng ta cũng nhanh đi thôi."

Nhâm Hiệp phục hồi lại tinh thần gãi đầu, có chút kinh hãi với sự tưởng tượng của mình.

Anh ấy nói: "Tôi nghĩ cũng sắp đến giờ rồi, nếu không chúng ta đi đến nhà triển lãm thú bông gì đó trước đi."

"Vợ của trấn trưởng lại nhấn mạnh lần nữa, hẳn là ở đó có manh mối gì đó quan trọng."

Lúc này, Du Trạch lấy chiếc bật lửa từ trong túi ra, châm vào điếu thuốc vẫn luôn ngậm trong miệng, sau khi rít một hơi mới nói:

"Đúng là phải đi, nhưng vấn đề hiện tại là, vợ của trấn trưởng làm sao lại biết chúng ta đến xưởng đốt thú bông?"

Anh ta ngẩng đầu nhìn chung quanh, nói:

"Hai bên con đường này cũng không có lắp đặt camera, cũng không có máy giám sát."

Ánh mắt Kim Thái Hanh quét qua những con thú bông có ở khắp nơi như ở trên đường, ngôi nhà, vv,...nói:

"Không có camera, nhưng nơi này vẫn có rất nhiều 'đôi mắt'."

"Đôi mắt" thú bông.

Du Trạch cũng nhận ra điều này, mày nhăn lại.

Nếu thật sự là như vậy, cũng thật phiền phức.

Đôi mắt thú bông là nơi thích hợp giấu camera.

Huống chi, toàn bộ thị trấn này đều được bao phủ bởi thú bông, ai biết được camera giám sát nằm ở trong đôi mắt con thú bông nào.

Hơn nữa, bọn họ chưa chắc mình có thể chạm vào những con thú bông này hay không.

Điền Chính Quốc thu hồi ánh mắt nhìn xung quanh, nói:

"Đi trước đi, đi chỗ khác nhìn rồi tính tiếp."

Trước 4 giờ chiều, bọn họ tìm được một nhà triển lãm thú bông ở trong thị trấn, bề ngoài không có gì đặc biệt, giống những kiến trúc xung quanh, như là một, được trang trí rất nhiều búp bê.

Ở bên ngoài nhà triển lãm thú bông có một tấm kính được dán đầy những bức ảnh.

"Đây là......" Điền Chính Quốc không nhịn được đi vào xem.

"Ảnh chụp những cư dân trong thị trấn sao?"

Phác Chí Mẫn để sát mắt nhìn nói: "Oa, thật nhiều người nha, không biết trong đó có ảnh chụp những hành khách như chúng ta hay không nhỉ."

"Xem, đây là ảnh chụp của trấn trưởng và vợ ông ta, chẳng qua trên ảnh chụp không có Rachel."

Lúc này, Nhâm Hiệp tìm được một tấm ảnh trên đó có trấn trưởng Bourdain, dùng ngón tay chỉ vào nói:

"Kỳ lạ, bối cảnh những tấm ảnh này hình như đều được chụp ở một chỗ, là bên trong nhà triển lãm thú bông sao?"

Lúc này, Điền Chính Quốc đã xem xong toàn bộ những tấm ảnh trên tấm kính, ngồi dậy nói:

"Trên tấm kính này không có một tấm ảnh nào có mặt Rachel."

Nếu cậu đoán đúng, toàn bộ cư dân trong thị trấn thú bông đều có ảnh chụp trên tấm kính này, nhưng Rachel lại không có.

Không biết vì sao......

Về việc có ảnh những hành khách như họ hoặc là những người ở bên ngoài thị trấn hay không, cậu tin cho dù có thì sau này cũng bị xử lý.

Bọn họ đợi ở đây không lâu, chỉ một lát sau sau, Marian đã đẩy trấn trưởng Bourdain xuất hiện.

Chờ đi đến trước mặt bọn họ, Bourdain nói:

"Nào, chúng ta vào thôi, thuận tiện mang các ngươi đi tham quan một chút nhà triển lãm thú bông này, vô cùng xinh đẹp, đây chính là nơi đáng tự hào nhất của tôi."

Khi nói chuyện, trên mặt Bourdain cũng hiện lên vài phần kiêu ngạo.

Sau khi Marian tiến lên và móc ra chìa khóa mở cửa, lúc này, Điền Chính Quốc mới phát hiện nhà triển lãm thú bông này bị khoá.

Xem ra, nhà triển lãm này ngày thường sẽ không mở cửa.

Sau khi mở cửa, bọn họ tiến vào đến bên trong —– nhà triển lãm này rất lớn, sau khi đi qua sảnh ngoài, chính là một một mô hình thu nhỏ của thị trấn, trông hoàn toàn thu nhỏ theo kích thước thực tế.

Tuy nhiên, so với thị trấn thơ mộng đầy thú bông, mô hình thị trấn thu nhỏ này không có thú bông tồn tại, đường phố, những ngôi nhà, vv,.. toàn bộ đều không trang trí bằng thú bông, sơn cũng là những màu bình thường.

Ở trong đó còn có thể nhìn thấy những mô hình cư dân làm từ thú bông, đang đi lại trên đường phố hoặc đứng ở bên nhau nói chuyện, hoặc làm cỏ, hoặc ở trong phòng chuẩn bị đồ ăn, tất cả đều giống như một khung cảnh sinh hoạt trong cuộc sống.

"Ha ha, thấy thế nào, mô hình thị trấn này đẹp lắm phải không?"

Bourdain chuyển động xe lăn cười nói:

"Bên kia là nơi các ngươi sẽ phải chụp ảnh, xem xong liền đến đó chụp thôi."

Điền Chính Quốc nhìn theo ngón tay của trấn trưởng Bourdain, nơi đó thật sự đặt một chiếc camera cổ, là loại máy ảnh mà người chụp cần phải chui đầu vào trong miếng vải màu đen thao tác.

Ở phía đối diện camera, là một bức tường với hoa văn phức tạp, giống như bối cảnh trong những bức ảnh dán trên tấm kính ở bên ngoài.

Marian yêu cầu bọn họ đứng chụp ảnh, chụp từng người một.

Du Trạch hỏi: "Không thể chụp hai người một tấm sao?"

Marian: "Không thể, công nhân trong nhà xưởng sản xuất thú bông cần thiết chụp một mình."

Nhìn dáng vẻ không chụp không được.

Vì vậy, Điền Chính Quốc và những người khác lần lượt tiến lên, hoàn thành tình huống chụp ảnh dưới vai trò của Marian là người chụp ảnh.

Sau đó, Điền Chính Quốc hỏi những tấm ảnh bọn họ chụp xong có phải sẽ được dán trên tấm kính ở bên ngoài, hay là giao cho bọn họ?

Bourdain cười: "Hả, đương nhiên sẽ dán ảnh chụp ở bên ngoài rồi, chờ tới buổi tối, ảnh chụp của các ngươi sẽ được rửa xong."

Nghe vậy, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không khỏi liếc nhìn nhau, tốc độ rửa ảnh có chút nhanh chóng.

Sau khi bọn họ rời đi nhà triển lãm thú bông, liền trở lại bên trong nhà xưởng.

Bởi vì không còn nhiều thời gian đến 6 giờ tối, cho nên bọn họ phải tranh thủ về trước 6 giờ, để bật công tắc cho máy móc sản xuất trong xưởng thú bông vào đúng 6 giờ, sau đó, sẽ ở lại trong xưởng thú bông không đi ra ngoài.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com