TruyenHHH.com

Taekook Luan Hoi 2 Hoan

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

"Đi qua đó xem một chút."

Điền Chính Quốc quyết định đi tới phía sân sau ở tầng một của biệt thự nghỉ dưỡng.

Rất nhanh, bọn họ đã đi vào nơi mà ban đầu Tạ Phán đã đứng, nơi này có một cánh cửa dẫn ra sân sau, hai bên đều có cửa sổ sát đất rất lớn, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy bên ngoài.

Ngày thứ ba ở Xa Hạ Thế Giới, sân sau cũng đã thay đổi không nhỏ.

Quấn quanh trên mộ bia là sợi dây thừng to cùng cành lá của thân cây đan xen cùng một chỗ.

Mà nửa phần cơ thể của cả hai là Cá Mập cùng lão Lâm cũng chính là Du Xương Quốc, được chôn ở phía sau hai mộ bia, bị bùn đất nơi đó vùi lấp.

Nhìn nửa người trên dính đầy bùn đất và lá khô của hai người bọn họ, không khó nhận ra, cả người bọn họ trước đó đều bị chôn vùi vào trong đất, lúc này mới vùng vẫy thoát ra.

Nhưng phần vị trí dưới eo vẫn còn bị kẹt ở phía sau mộ bia bên trong nghĩa trang, giống như bị thứ gì đó kéo lấy không có cách nào thoát ra được.

Cá Mập cùng Du Xương Quốc cố gắng hết sức vùng vẫy.

Giờ phút này, khi bọn họ nhìn thấy đám người Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh xuất hiện ở cạnh cánh cửa nối liền sân sau của biệt thự nghỉ dưỡng, ánh mắt Du Xương Quốc lóe sáng.

Cá Mập cũng không kìm được mà lộ rõ nét vui mừng trên khuôn mặt, gọi:

"Mau, mau đến đây giúp chúng tôi."

Chôn vùi ở trong mộ là hài cốt cùng dây mây khô đang bao lấy Cá Mập, quấn và kéo lấy hai chân cùng bàn chân của anh ta, ý muốn kéo anh ta trở lại trong mộ.

Nhưng sau khi Cá Mập kêu xong, anh ta phát hiện những người đứng ở cạnh cửa không có ý định sẽ di chuyển, nét mặt cũng không thay đổi gì, chỉ hiện ra nét thờ ơ và lạnh nhạt.

Nhất là cái người tên hành khách "Tiểu Mẫn" ánh mắt của cậu ấy nhìn qua, khiến cho thái dương của Cá Mập giật giật, anh ta cảm thấy tức giận.

Bọn họ cũng không có suy nghĩ sẽ đến cứu.

Sau khi Cá Mập hiểu rõ được điều này, nét mặt không thể không biến sắc, cố gắng gượng gạo duy trì biểu cảm trên mặt, nói:

"Cứu, tôi cầu xin mọi người hãy cứu tôi, chỉ cần kéo tôi lên để tôi thoát khỏi nơi này, dù nói bất cứ điều kiện gì cũng đều được."

Không thấy bóng dáng của lão Ưng đâu, nhưng dù cho lão Ưng có đang ở bên cạnh anh ta vào lúc này, thì cũng bị chôn ở nơi này cũng không giúp được gì.

Hai người bọn họ đã lâu không tiến vào đoàn tàu luân hồi, không trải qua quá nhiều Xa Hạ Thế Giới nên vốn dĩ không có thu được đạo cụ gì.

Cá Mập có thể từ trong nơi đang vùi lấp chui ra, đã phải tiêu hao một nửa sức lực.

Bên cạnh là lão Lâm hiển nhiên cũng như vậy.

Cá Mập tạm thời không nghĩ đến chuyện vì sao lão Lâm cũng xuất hiện ở trong nghĩa trang tại sân sau của biệt thự nghỉ dưỡng.

Chỉ có điều rõ ràng anh ta đang ngủ ở nhà gỗ, nhưng ai ngờ vừa mở mắt đã đột nhiên cảm thấy ngạt thở, một thứ gì đó đã che ở mũi và miệng khiến anh ta hít thở khó khăn, khi hít vào cũng đều toàn là bùn cát.

Cá Mập lúc ấy chỉ dựa theo bản năng của cơ thể mà vùng vẫy dữ dội, tay chân anh ta vội vàng đào phần đất đang chôn ở trên mặt mình.

Cũng may, anh ta bị chôn dưới đất không quá sâu, cố gắng hướng về phía trên, đào đất không bao lâu đã có thể chui ra được nửa người.

Nhưng không ngờ vừa cử động, xương trắng cùng dây mây cũng bị vùi trong mặt đất dưới mộ bia cũng đột ngột sống dậy, nó nắm chặt quấn quanh trên cơ thể anh ta, quấn lấy đùi của anh ta, khiến cho Cá Mập không thể tiếp tục... Chỉ có thể vùng vẫy đào đất đi ra ngoài.

Ngược lại, vào lúc anh ta càng ra sức thì xương trắng cùng dây mây cũng sẽ kéo anh ta xuống, cố gắng một lần nữa đưa anh ta "Xuống mồ vi an."

Không thể làm gì khác, Cá Mập chỉ có thể nhẹ nhàng di chuyển, xương trắng cùng dây mây đang quấn quanh cũng ngừng lại, cho anh ta cơ hội để nghỉ ngơi.

Nhưng theo cách này, nửa thân của anh ta đang chôn ở dưới mồ, không lên cũng không xuống được, nếu có người giúp đỡ.........

Mà Du Xương Quốc nhìn thấy đám người Điền Chính Quốc không người nào có ý định di chuyển, tâm của ông ta cũng nguội lạnh, ông ta cũng học theo Cá Mập cầu xin người, nét mặt giả vờ hiền lành.

Điền Chính Quốc thấy vậy chỉ nhếch miệng, đầu tiên là nhìn về phía Du Xương Quốc, sau đó nhẹ giọng nói:

"Vì sao ông lại xuất hiện ở nơi này?"

Du Xương Quốc: "Ngày đầu tiên các người đi vào trong rừng cây đã mưa lớn như vậy, bộ đàm cũng không liên hệ được, nên tôi lo lắng mọi người sẽ ở trong rừng xảy ra chuyện gì."

"Hiện tại khó khăn lắm mưa mới ngừng lại, nên tôi muốn đi vào xác nhận được độ an toàn của mọi người, làm sao tôi nghĩ đến...."

Du Xương Quốc thể hiện ra dáng vẻ là vì suy nghĩ lo lắng cho bọn họ, trên mặt vẫn còn sợ hãi cùng hoảng hốt, giống như hoàn toàn không ngờ bản thân lại bất ngờ rơi vào tình hình đáng sợ này.

Chính xác thì Du Xương Quốc cũng thật không ngờ.

Trước đó ông ta đã cùng Trần Cát đi vào viện điều dưỡng, lặng lẽ sắp xếp "Manh mối", bọn họ đều đã tính thời gian, hoàn toàn không có gì xảy ra, vì sao tối hôm qua lại....

Cảm xúc của Du Xương Quốc nửa thật nửa giả như vậy đã lừa được Cá Mập.

Cá Mập cũng không biết rõ bộ mặt thật của Du Xương Quốc lắm, nên thế nào cũng tin.

Nhưng ở giây tiếp theo, Điền Chính Quốc đã nói ra tên họ thật sự của Du Xương Quốc.

Nét mặt Du Xương Quốc đột nhiên biến đổi, cố gắng bác bỏ:

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì, cậu bảo tôi? Tôi không...."

Điền Chính Quốc: "Nếu tôi có thể gọi ra tên của ông, vậy là đã có có thể xác nhận được thân phận của ông rồi, Du Xương Quốc."

"Ông cùng Trần Cát muốn để cho chúng tôi khai quật ra vàng, rồi mang ra khỏi rừng cây, sau đó sẽ giết người cướp vàng...."

"Đáng tiếc, kế hoạch này bị thay đổi bởi vì trận mưa lớn, ở nơi biệt thự nghỉ dưỡng này, à không đúng, phải là tên viện điều dưỡng Ban Mai này đã xảy ra một chút thay đổi, đem ông nhốt ở nơi này."

"Mà viện trưởng của viện điều dưỡng chính là cậu của ông, Trần Cát từng là nhân viên chăm sóc ở viện điều dưỡng, cũng là trợ lý của ông."

"Năm đó, hai người đã may mắn trốn thoát khỏi viện điều dưỡng, trở lại là vì số vàng được chôn ở trong rừng, đợi vào lúc an toàn sẽ ra vào viện điều dưỡng ở trong rừng cây, còn tung ra tin tức hấp dẫn người ngoài đến đi vào rừng cây tìm bảo vật."

"Bởi vì sau khi đào ra vàng sẽ phải gặp nguy hiểm, trừ khi có thể mang theo vàng nhanh chóng chạy ra khỏi rừng cây."

"Nhưng ông và Trần Cát không muốn phải mạo hiểm."

"Nếu như tôi đoán không sai, thì ba bộ xương ở trong nhà gỗ kia có lẽ cũng là đồng bọn của ông và Trần Cát, cùng nhau đi vào trong rừng rậm với ý định đào tìm vàng."

"Nhưng mà ba người kia đã chết, còn ông và Trần Cát lại trốn thoát."

Tiền tài làm lay động tâm của người, tham lam sẽ khiến người sinh ra dục vọng vô tận.

Mặc dù biết rõ nơi này nguy hiểm, nhưng trong tay của Du Xương Quốc cùng Trần Cát có thể có phương pháp dùng để tự bảo vệ mình, cho nên mới chạy thoát được hai lần sau đó vẫn tiếp tục suy nghĩ đến số vàng, còn sắp xếp một ít.

Nhưng bọn họ không nghĩ rằng, thế nhưng kế hoạch này lại xuất hiện một chút "Thay đổi" mà bọn họ cũng không thể lường trước được.

Điền Chính Quốc nhìn Du Xương Quốc, nói:

"Tôi nói có sai không."

Da mặt của Du Xương Quốc không kìm được mà giật giật một chút.

Phút chốc nét mặt của ông ta đã u ám nói:

"Cậu từ đâu mà có manh mối biết tôi chính là Du Xương Quốc, còn biết cả kế hoạch của tôi cùng Trần Cát?"

Điền Chính Quốc: "Từ trong bụng của Triệu Minh Đông, và cả tòa viện điều dưỡng này, sau khi người bệnh biến thành hồn ma đã bị nhốt ở trong đó, ông cùng Trần Cát đều từng là người trong viện điều dưỡng, vì muốn tìm ra số vàng để mang đi mà vẫn ra vào rừng cây, chẳng lẽ không sợ sao?"

Du Xương Quốc im lặng.

Nếu không phải do ông ta bị nhốt ở trong này, mà vẫn đứng ở bên ngoài, nghe thấy có người nói như vậy, ông ta chắc chắn chỉ cười nhạt, còn khinh thường trả lời nói sợ cái gì.

Những ma quỷ kia khi còn sống cũng là người, còn đều là người bị ông ta tra tấn qua.

Trên tay ông ta đã dính mạng người và máu, sự can cảm tất nhiên cũng lớn hơn so với người thường rất nhiều.

Huống chi, những ma quỷ kia đều bị nhốt và vứt bỏ ở trong viện điều đưỡng, không đến "ngày điều trị" thì sẽ không thể đi ra để hại người, sau khi biết rõ chuyện này, ông ta chỉ cần tính toán thật tốt ngày và thời gian, vốn dĩ không cần lo lắng....

Nhưng hiện tại, Du Xương Quốc cũng không có nghĩ đến, tình huống sẽ biến thành như vậy, sao có thể không may như thế....Nguyên nhân là do trận mưa lớn kia sao?

Du Xương Quốc nhìn thấy đám người Điền Chính Quốc thờ ơ, không có chút ý định nào sẽ cứu ông ta, ánh mắt ông ta không thể không liếc nhìn về cái chân đã bị vùi lấp của mình.

Cây súng săn tối hôm qua ông ta mang theo, giờ phút này cũng đang chôn dưới đất, nếu ông ta không có bị xương trắng cùng dây mây quấn lấy, thì nếu ông ta muốn nhặt lấy cũng vô cùng dễ dàng.....

Mắt của Du Xương Quốc không ngừng xoay tròn.

Lúc này, Cá Mập cũng nghe hiểu được, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra Trần Cát cùng lão Lâm ở bên cạnh này, cũng là người được gọi là Du Xương Quốc này có vấn đề.

Nhưng anh ta thì không có vấn đề nha.

Cá Mập lập tức hô: "Cứu tôi! Mọi người cứu tôi ra ngoài đi, điều kiện gì tôi cũng đồng ý, dù sao chúng ta cũng là anh em..."

Điền Chính Quốc quay đầu đối diện với Cá Mập mà lạnh nhạt nhếch khóe miệng lên, cắt ngang lời của anh ta đang nói, kỳ quái nói:

"Điều kiện gì cũng đồng ý sao?"

Cá Mập vui vẻ, nghĩ đến đã có hy vọng, vừa định gật đầu, chợt nghe "JK" nói tiếp.

"Vậy anh tự sát đi."

Dứt lời, Điền Chính Quốc còn lấy từ trong giày một con dao găm đưa đến, và nhằm chuẩn xác ném ở ngay bên cạnh Cá Mập.

Con dao găm rơi xuống trên mặt bùn, khoảng cách chỉ cần Cá Mập vươn tay là đã có thể chạm đến.

Cá Mập ngẩn người, không dám tin mà nhìn Điền Chính Quốc, anh ta thật sự không ngờ sẽ nghe cậu nói vậy.

Anh ta trừng mắt, lập tức nóng giận nói:

"Cậu nói cái gì?!"

Điền Chính Quốc vừa muốn mở miệng đã thấy Kim Thái Hanh phút chốc vươn tay ném thứ gì đó về phía Du Xương Quốc.

[ Hành khách V sử dụng đạo cụ cấp D "Quỷ thủ." Số lần sử dụng: "Một lần. (Chú ý: Sau khi sử dụng qua sẽ báo hỏng)]

[ Cách thức sử dụng: Hành khách cần đem "Quỷ thủ" ném về phía đối tượng mục tiêu, ngay lập tức sẽ cùng mục tiêu tiến hành thay đổi vật phẩm.]

[ Hiệu quả sử dụng: Đạo cụ "Quỷ thủ" chỉ nhắm vào hành khách hoặc vũ khí sử dụng trong tay NPC, sau khi ném ra, thì sẽ cùng vũ khí trong tay hành khách hoặc NPC tiến hành trao đổi, đồng thời đạo cụ "Quỷ thủ" cũng bắt đầu tấn công.]

[(Chú ý: Đạo cụ "Quỷ thủ" chỉ có tác dụng thay thế với đạo cụ có cấp bậc bằng nhau, hoặc đạo cụ có cấp bậc thấp hơn, cùng với vũ khí bình thường.)]

[ Mong hành khách hãy cẩn thận khi sử dụng.]

Du Xương Quốc lấy ra một cây súng bình thường.

Kim Thái Hanh đã dùng đạo cụ cấp D này để có thể tiến hành hoàn toàn thay đổi nó.

Cho nên, chưa đầy một giây, Du Xương Quốc vừa mới lấy ra cây súng được chôn trong đất thì nó đã liền biến thành một đầu lâu có hốc mắt tối đen đang chảy máu.

"A...."

Ngay sau đó, còn chưa để Du Xương Quốc kịp phản ứng lại, thì đầu lâu đen đó đột nhiên mở lớn miệng, cắn lên mặt của ông ta.

Du Xương Quốc gặp đau, không ngừng kêu thành tiếng, hai tay cào lung tung ở trên mặt đất, nhưng đầu lâu kia lại giống như con giòi bò ở trong xương, làm thế nào cũng không đuổi xuống được.

Không bao lâu, khuôn mặt của Du Xương Quốc đã bị cắn đi một nửa, máu tươi đầy mặt, đầy người, thậm chí còn rơi xuống trên mặt đất, để lại những chấm nhỏ đỏ tươi.

Nhưng mà cuối cùng, đạo cụ cấp D kia có hiệu quả cùng thời gian sử dụng đều có hạn.

Vào lúc tiếng kêu thảm thiết của Du Xương Quốc dần yếu đi, sau khi trút giận được một nửa, đạo cụ cấp D "Quỷ thủ" đã phút chốc tan biến không thấy.

Du Xương Quốc thì nửa hôn mê mà bất tỉnh ở trên mặt đất với hình dạng khuôn mặt đáng sợ.

Cá Mập ở một bên trong lòng cũng cam chịu, ánh mắt nhìn đám người Điền Chính Quốc như nhìn những nhân vật phản diện, độc ác, tàn nhẫn.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com