TruyenHHH.com

Taekook Luan Hoi 2 Hoan

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Tạm thời không nói đến tình huống đột nhập của Lộ Nam và kiến trúc sư, Phác Chí Mẫn và nhà nghiên cứu cuối cùng cũng tìm được nhà ảo thuật Bảo La chân chính, cánh cửa tồn tại sau tấm vải đỏ trong căn phòng nhỏ này.

Trên mặt đất là thi thể của nhà ảo thuật Bảo La, trên mặt Phác Chí Mẫn vẫn còn lưu lại bộ dạng đánh nhau điên cuồng lúc trước.

Cậu ấy tìm được một chiếc hộp bạc từ mũ ma thuật, mở ra, ngoài một cái chìa khóa ra, còn có hai thẻ thân phận.

Phác Chí Mẫn vui vẻ: "Thẻ thân phận của anh và tôi, này."

Nhà nghiên cứu nhận lấy, cất đi thẻ thân phận mới nói: "Chúng ta hiện tại rời khỏi đây từ cánh cửa này sao?"

Phác Chí Mẫn tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó nhìn ánh mắt khó hiểu kỳ quái của nhà nghiên cứu, nói: "Không đi, căn phòng bí mật này không có thời gian hạn chế, chúng ta đợi ở đây, cho đến....."

"Cho đến cái gì?" Nhà nghiên cứu khó hiểu hỏi.

Phác Chí Mẫn sờ vào vòng tay, híp lại đôi mắt màu xanh biếc, nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên là cho đến khi đạo cụ của tôi làm lạnh thời gian trôi qua rồi mới rời đi căn phòng bí mật này."

"Nếu không sau khi rời khỏi căn phòng bí mật này sẽ không có đạo cụ sử dụng, anh và tôi đều sẽ chết."

Nhà nghiên cứu lập tức đi qua ngồi bên cạnh Phác Chí Mẫn, nói: "Cậu nói đúng, tranh thủ hiện tại nghỉ ngơi một lát cũng tốt."

Anh ta vừa rồi ra sức cũng không ít, trí nhớ, thể lực, thậm chí còn có một số vết thương nhẹ.

Vẫn luôn xông qua các căn phòng bí mật trong đoàn xiếc thú, chưa ngừng lại.

Nghĩ vậy, nhà nghiên cứu nhìn đồng hồ trên tay, nói: "Đã 6 giờ 10 phút, bây giờ là buổi sáng hay là buổi tối? Ngày thứ mấy......"

Phác Chí Mẫn: "Là tối hôm sau, vẫn còn đủ thời gian, ừm..... Để tôi nghĩ xem, qua đêm nay, còn có hai ngày và thêm nửa ngày."

"Muốn đi hết có lẽ sẽ đủ thời gian."

Phác Chí Mẫn lắc một chân, tay chống cằm nói: "Đi theo chúng tôi chính là thông qua nhanh hơn một chút, chỉ là tương đối mệt và tương đối nguy hiểm."

"Nhưng anh không cần sợ không đuổi kịp thời gian về của đoàn tàu luân hồi, anh Quốc của chúng tôi, à, chính là Quan chủ còn có anh Hanh rất lợi hại."

Anh Quốc? Đây là tên trong thế giới hiện thực đi.

Nhà nghiên cứu không khỏi đẩy mắt kính, nói: "Cứ nói với tôi như vậy cũng không sao?"

Phác Chí Mẫn quay đầu lại và mỉm cười, mặc dù ánh sáng trong căn phòng này hơi tối, nhưng cặp mắt màu xanh biếc kia vẫn sáng ngời.

Cậu ấy nói: "Không thành vấn đề, bởi vì đây đã là trạm cuối cùng của nhóm người chúng tôi."

Nói xong lời này, nhà nghiên cứu hoàn toàn sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại, anh ta là người luôn luôn giữ lý trí bình tĩnh, nhưng giờ phút này lại nói chuyện có chút lắp bắp:

"Một, trạm cuối cùng? Tất cả các ngươi đều là?"

"Ý của ngươi là kết thúc ở đây và quay lại đường về, sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi đoàn tàu luân hồi?"

Điều này khiến cho nhà nghiên cứu hết sức khó tin.

Rốt cuộc, kể từ khi anh ta bị kéo vào chuyến tàu luân hồi, với tư cách là một hành khách mới, lần đầu tiên ngồi trên toa tàu cũ xưa, Xa Hạ Thế Giới quỷ quái, hay vẫn là những nguy hiểm ở Xa Hạ Thế Giới, nhà nghiên cứu đã đủ nhận thức về sự nguy hiểm của chuyến tàu luân hồi.

Anh ta có thể đoán được những trạm điểm sau này, cũng chính là Xa Hạ Thế Giới sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, ở nơi này, người trước mặt nói cho anh ta biết, ngoài hai hành khách mới là anh ta và kiến trúc sư, năm hành khách cũ sau khi kết thúc Xa Hạ Thế Giới này là có thể hoàn toàn thoát khỏi đoàn tàu luân hồi.

Đây là trạm cuối cùng của bọn họ, cùng nhau thoát khỏi?

Điều này, xác suất như vậy có chút khó tin đối với nhà nghiên cứu.

Đồng thời cũng không khỏi để anh ta sinh ra một nhận thức, chẳng lẽ, Xa Hạ Thế Giới rất dễ vượt qua.

Không, ngay sau đó nhà nghiên cứu lập tức xóa bỏ nhận thức này.

Tuyệt đối không có khả năng dễ vượt qua.

Về việc này, hiện tại anh ta đang chính mình trải qua, không có đủ sức mạnh và đầu óc, là không có khả năng dễ dàng rời đi khỏi một Xa Hạ Thế Giới nguy hiểm.

Thậm chí, nếu không phải căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú này là anh ta và tiểu Mẫn cùng nhau trải qua, nếu chỉ có một mình anh ta, khả năng, anh ta sẽ chết ở đây.

Dường như nhìn ra được nhà nghiên cứu đang suy nghĩ gì, Phác Chí Mẫn nói: "Có thể gặp được chúng tôi, cùng tôi trải qua, đối với anh mà nói thì cũng là một loại thực lực."

"May mắn chẳng lẽ không tính là thực lực sao?"

Ngồi chờ đợi có chút nhàm chán, hiếm khi Phác Chí Mẫn nói nhiều hơn bình thường.

Cậu ấy nói: "Tôi thấy đầu óc của anh không tệ, rất thông minh, thân thể tố chất cũng có thể nhìn ra được là thường xuyên rèn luyện, không phải cái loại gầy yếu nhân tài nghiên cứu."

"Tuy rằng không biết anh làm gì cụ thể ở trong thế giới hiện thực."

"Những Xa Hạ Thế Giới sau này anh cứ luôn giữ sự bình tĩnh, nhanh nhẹn và đầu óc tỉnh táo giống như trong căn phòng bí mật tại đoàn xiếc thú là được."

"Một ngày nào đó, có thể anh cũng sẽ trải qua trạm thứ mười ba."

"Đương nhiên, nếu anh chết ở giữa đường, xem như tôi chưa nói gì."

Phác Chí Mẫn cuối cùng giang hai tay.

Nhà nghiên cứu nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ không, đây là trạm cuối cùng của các ngươi, là trạm thứ nhất của tôi, nhưng sẽ có một ngày, tôi tuyệt đối cũng sẽ trải qua trạm cuối cùng."

Phác Chí Mẫn mỉm cười.

Hai người cùng nhau lẳng lẽ ngồi ở đây, chờ đợi thời gian trôi qua của đạo cụ Phác Chí Mẫn.

Điền Chính Quốc ở trong căn phòng bệnh bố trí như mê cung của đoàn xiếc thú xoa giữa mày, giờ phút này cậu đang ở trong một căn phòng bệnh khác, thậm chí cậu không xác định căn phòng bệnh này có phải căn phòng lúc trước cậu tiến vào hay không.

Sau khi tính toán thời gian, cậu đã ở trong căn phòng bí mật của đoàn xiếc này 20 phút, đi vào rất nhiều phòng bệnh.

Nhưng mỗi lần từ trong phòng bệnh ra tới, bên ngoài hành lang và hướng đi bên ngoài lại thay đổi, những thay đổi đó diễn ra trong im lặng, khiến người không có cách nào phát hiện.

Trong khoảng thời gian này, Điền Chính Quốc cũng luôn bị tấn công bởi những thứ vô hình.

Cũng may, lá bùa trên người cậu đủ dùng, long hồn cốt kiếm trong tay cũng đưa lực, không có bị thương.

Căn phòng bí mật đoàn xiếc thú này có thể nói là không đủ để uy hiếp tính mạng của Điền Chính Quốc, nhưng nó lại khiến người khó chịu.

Chính là bao quanh cậu, làm cậu không thể tìm được manh mối, đường ra, cho đến khi hàng phòng ngự trong trái tim của cậu đang từng bước tiến đến bờ vực sụp đổ.

Và một khi con người không thể chịu được sự áp bức về tinh thần, sau đó sẽ xuất hiện bực bội, bất an, không kiên nhẫn,....và các cảm xúc khác, chắc chắn sẽ có sai sót.

Lúc này, nguy hiểm chết người sẽ ập đến, những thứ vô hình tồn tại trong căn phòng bí mật như mê cung này sẽ nhân cơ hội tra tấn và giết chết kẻ đột nhập.

Điền Chính Quốc có thử dùng qua đạo cụ long hồn cốt kiếm đánh vỡ bức tường phòng bệnh, nhưng vô dụng, nó không lưu lại trên tường bất kỳ dấu vết bị tấn công nào.

Cậu cũng đã từng nghĩ qua muốn tấn công từ phía trên, cũng chính là nơi vách ngăn phòng không chạm đỉnh lều phòng phía sau.

Nhưng có chướng ngại vật, không thể leo lên.

Điền Chính Quốc nắm lấy vách tường trong phòng bệnh nhảy lên, sau khi phát hiện chân không thể rời khỏi mặt đất nửa mét, vẻ mặt lạnh hẳn xuống dưới.

Thông qua bộ đàm, Điền Chính Quốc biết được Kim Thái Hanh và Đường Vân Ti bên kia vẫn tiến triển thuận lợi, lúc này đã thu về hầu hết các khối nam châm, đều đặt chúng ở trên khối Rubik để hấp thụ.

"Em bên kia thế nào rồi, tiểu Quốt." Kim Thái Hanh hỏi qua bộ đàm.

Điền Chính Quốc lại xoa xoa lông mày, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Không ổn, mê cung này vẫn luôn thay đổi liên tục, em không thể ra ngoài."

"Hơn nữa, em cũng không biết khi nào có thể xuất hiện thứ gì đó ở bên cạnh mình."

Giọng nói lo lắng của Kim Thái Hanh phát ra từ đầu bên kia bộ đàm.

Điền Chính Quốc thấp giọng nói: "Em mệt mỏi quá, A Hanh, căn phòng bí mật này khó qua quá, em....."

Nói tới đây gần như không nói thêm được nữa, Điền Chính Quốc một bên nắm chặt long hồn cốt kiếm đề phòng xung quanh, một bên lười nhác cẩu thả, thở dài một tiếng, cau mày.

Giọng nói bên kia bộ đàm dường như ngừng lại, sau đó, nghe được Kim Thái Hanh nói: "Chi bằng em nghỉ ngơi một chút? Anh cùng giáo sư Đường sắp hoàn thành khối Rubik rồi."

"Tiểu Quốc, thực xin lỗi, thật sự không rảnh quan tâm đến em"

Điền Chính Quốc đáp rằng không sao cả.

Sau đó, bộ đàm bên kia ngừng nói.

Điền Chính Quốc loanh quanh giữa các căn phòng bệnh thêm mười phút, cuối cùng nắm tóc bực bội, ngay sau đó, cậu di chuyển giường bệnh vào trong góc tường, cũng di chuyển cái tủ thấp và chặn ở góc tường, chặt chẽ, rắn chắc, chỉ để lại một khe hở hình tam giác bên trong.

Điền Chính Quốc bước vào trong khe hở, dán hai lá bùa còn lại vào vị trí trước mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một người đang cuộn mình trong một góc, trông gà hoá cuốc, giống như một sinh vật nhỏ bé tội nghiệp bị đẩy đến tình thế tuyệt vọng, giống như một con vật tuyệt vọng chờ đợi nguy hiểm và tàn sát, kháng cự trong vô vọng.

Cứ như vậy, sau khi trôi qua 3 phút, 9 phút, mười mấy phút, Điền Chính Quốc cúi đầu càng thấp, cứ như là đã ngủ say.

Vào phút thứ mười ba, có một chuyển động trong phòng bệnh, một vật trang trí di chuyển không có bất kỳ cảnh báo nào và tạo ra một tiếng động nhỏ.

Nhưng Điền Chính Quốc vẫn cứ như không nghe thấy gì mà không có phản ứng.

Vì vậy, một lát sau, một bóng người cao lớn nhưng cổ quái dần dần xuất hiện trong căn phòng bệnh này, hắn lặng lẽ đến gần Điền Chính Quốc.

Cho đến khi toàn bộ thân ảnh cao lớn gần như sắp bao trùm ở Điền Chính Quốc ở trong góc, ngay sau đó, khom lưng, duỗi tay ––

Bàn tay kia có vẻ hơi kỳ quái, lá bùa trước đây có phản ứng với những thứ vô hình, giờ phút này lại không có một chút phản ứng với người này, trực tiếp bị xé xuống dưới.

Mặc dù người này không có phát ra bất kỳ ân thanh gì, chính bóng dáng lại lộ ra vẻ đắc ý và ác ý.

Nhìn thấy sau khi kéo xuống lá bùa, bàn tay người này phải chạm đến đầu Điền Chính Quốc, đúng lúc này, long hồn cốt kiếm biến thành cốt tiên đột nhiên từ trong tay Điền Chính Quốc đưa lên, ngay lập tức đã quấn quanh người này.

Trước đó, Điền Chính Quốc chưa bao giờ biển long hồn cốt kiếm thành cốt tiên, ngay cả khi cậu tấn công vách tường cũng chỉ là sáng lên phù văn thuộc tính lửa.

Mà người này hiển nhiên cũng không nghĩ tới Điền Chính Quốc cư nhiên không có mệt mỏi ngủ đi, sau khi cốt tiên xuất hiện, cậu cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt kia tràn đầy thanh tỉnh và cười lạnh.

Điền Chính Quốc nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Thật làm khó cho ông nhẫn nhịn lâu như vậy mới xuống tay với tôi, bác sĩ thú y, Khải Tư ....."

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com