TruyenHHH.com

Taekook Khac Tinh Cua Bong Toi

Đến khuya trời lại bắt đầu mưa, cơn mưa lần này còn lớn hơn lúc ban chiều. Kim Taehyung nằm trên sofa anh hình như đang gặp ác mộng miệng anh lẩm bẩm gì đó còn trán thì lấm tấm mồ hôi.

Jeon Jungkook nghe thấy có tiếng trời rầm nên đã lọ mọ đi ra xem tình hình. Cậu đi ra ngoài phòng khách thì chợt nghe thấy tiếng nói lẩm bẩm của anh, lo lắng sợ anh gặp phải chuyện gì nên cậu đã tiến lại gần hơn để xem xét.

"Không mẹ ơi đừng bỏ con..đừng bỏ Taehyung mà mẹ ơi"

"Mẹ hứa sẽ đợi Taehyung trở thành một cảnh sát giỏi mà"

"MẸ ƠI CON Ở ĐÂY, ĐỪNG BỎ CON MÀ MẸ ƠI!!!"

Ngồi bật dậy sau cơn ác mộng, nước mắt anh rơi lã chả trên khuôn mặt. Nhìn thấy anh như vậy cậu liền tiến lại hỏi han với giọng điệu vô cùng lo lắng.

"Anh làm sao vậy? Anh gặp ác mộng hả?"

"S-sao cậu lại ra đây giờ này mau về phòng đi trời lạnh lắm đấy"

"Lúc nãy em nghe tiếng trời rầm nên mới giật mình thức giấc lúc đi ra đây thì thấy anh..."

"Tôi không sao đâu, cậu vào phòng ngủ đi"

"Có chắc là ổn không?"

"Đội trưởng như tôi mà lại gạc cậu à?"

"Ừm vậy thôi em vào ngủ đây, anh Taehyung ngủ ngon nha"

Sau cơn ác mộng đó anh cũng chẳng thể tiếp tục vào giấc thế là anh đã rón rén đi đến gần ban công và ngồi nhìn ra ngoài cửa ngắm mưa. Trong màn đêm tăm tối từng giọt mưa hối hả rơi xuống, anh lại nhớ đến đêm mưa ấy đó có lẽ sẽ là mảng kí ức khó quên nhất cuộc đời anh.

Kim Taehyung không thích mưa vì khi mưa anh sẽ cảm thấy trống trải và lạc lõng. Anh lúc nào cũng chỉ có một mình mặc dù có ba bên cạnh, nhưng anh cũng chẳng thấy ấm áp là bao.

Cơn mưa vẫn cứ như vậy không có dấu hiệu tạnh, còn anh thì vẫn ngồi đó ngắm mưa mặc dù lạnh nhưng anh cũng chẳng quan tâm.

"Sao anh lại ngồi đó?"

Tiếng nói của cậu phá tan bầu không gian yên tĩnh. Cậu biết rõ là anh đang có tâm sự nên mới lọ mọ ra đây. Chân đau nhưng lại rất nhiệt tình di chuyển. Kim Taehyung thấy cậu thì không nhịn được mà mở miệng trách móc.

"Sao không ngủ mà lại ra đây làm gì?"

Cậu không trả lời câu hỏi của anh thay vào đó là từ từ tiến đến chỗ anh đang ngồi. Tuy có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn cố gắng ngồi xuống đối diện với anh. Thấy vậy anh cũng đỡ cậu để giúp cậu ngồi xuống dễ dàng hơn.

"Có gì thì anh cứ tâm sự đi em sẵn sàng nghe nè"

"Tôi mà có gì cần phải tâm sự chứ"

Nét mặt dửng dưng của anh vẫn trưng trước mặt cậu, nhưng anh làm sao mà qua mặt được cậu chứ.

"Đừng có mà giả vờ nữa em biết anh vừa mới khóc mà"

"Gì chứ? Tôi khóc lúc nào?"

"Anh lau nước mắt không sạch nên mi mắt còn lấp lánh kìa"

Cuối cùng thì anh cũng không thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường của cậu. Anh thở dài bất lực tâm tư của anh vậy mà lại có người nhìn thấu được, anh luôn tự tin là sẽ không một ai có thể nắm được con người bên trong anh nhưng có lẽ lần này anh đã gặp phải cao thủ rồi.

"Nhìn cậu ngố tàu vậy mà hay quá nhỉ? Nhìn thấu được tôi luôn cơ đấy"

"Hì hì vậy là anh nhận rồi nha có gì thì anh cứ nói đi giấu trong lòng làm gì cho nặng nề. Em hứa sẽ không tọc mạch với ai đâu, anh cứ yên tâm"

"Chỉ là một số chuyện quá khứ thôi"

"Lúc nãy em có nghe anh gọi mẹ bộ..anh nằm mơ thấy điều gì kinh khủng lắm hả?"

Cậu hỏi với giọng điệu rón rén cậu muốn biết nhưng lại sợ anh không thích nên mới nhỏ nhẹ như vậy.

Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa. Jungkook tưởng anh không muốn trả lời mình liền bĩu môi, cậu vừa vẽ vẽ xuống nền nhà vừa liếc mắt nhìn anh.

"Mỗi khi trời mưa tôi lại mơ thấy giấc mơ đó"

"Anh mơ thấy gì vậy?"

"Tôi mơ thấy mẹ, mơ về ngày hôm đó. Cái hôm mà bà ấy..rời bỏ tôi"

"Mẹ anh mất rồi?"

"Ừ, bà ấy đã bỏ tôi năm tôi vừa tròn 18 tuổi. Năm đó tôi vừa tốt nghiệp cấp 3 tôi còn chưa thực hiện được những điều mà bà ấy muốn thì bà ấy đã bỏ tôi mà đi rồi"

"Vậy bà ấy muốn gì hả anh?"

"Ước mơ của mẹ tôi là được tận mắt chứng kiến tôi trở thành một cảnh sát giỏi, nhưng mà chưa gì thì bà đã..."

Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc rồi nói tiếp.

"Mẹ tôi bị khối u ác tính đêm đó bà đã không qua khỏi, tôi còn nhớ rõ đó là một đêm mưa. Bà ra đi một cách vô cùng đau đớn lúc đó tôi chỉ muốn chịu thay cho bà nhưng tiếc là tôi không thể. Mẹ tôi đã mãi mãi không về với tôi nữa"

Mỗi khi nhớ lại anh cảm giác như mình bị đâm một nhát. Mạnh mẽ đến đâu cũng phải rơi lệ trước cảnh chia cắt đầy đau thương này.

Jeon Jungkook lần đầu tiên thấy đội trưởng của mình buồn bã đến rơi lệ. Nỗi đau này thật sự quá kinh khủng nên mới khiến một người mạnh mẽ cứng rắn như anh sụp đổ như thế này.

Cậu là một người sống tình cảm và đồng thời cũng là người hay đồng cảm nên khi thấy anh khóc cậu cũng đã bắt đầu sụt sịt theo. Thật sự cậu muốn ôm anh một cái để an ủi, nhưng cậu sợ anh sẽ không thích. Tiếng khóc nức nở của anh bỗng nhiên đã trở thành nguồn động lực, cậu trực tiếp choàng hai tay qua cổ anh và ôm lấy người này vào lòng.

Nước mắt cậu cũng đã lăn dài trên má mặc dù một bên tay đau nhưng cậu không quan tâm. Cậu dùng tay còn lại vỗ vỗ vào lưng anh, bình thường anh là một người có thể gọi là sắc đá vậy mà có ngày cậu lại được tận mắt chứng kiến cảnh anh yếu đuối như vậy. Quả thật con người ai cũng có lúc phải yếu lòng.

"Anh đừng khóc nữa dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, mẹ anh ở nơi đó nếu thấy anh như vậy cũng sẽ không vui đâu"

"Lý do tôi nghiêm khắc như vậy cũng là vì ảnh hưởng một phần từ chuyện của mẹ. Tôi luôn muốn bản thân có thể làm tốt mọi việc và khi làm đội trưởng của các cậu thì tôi muốn các cậu phải thật sự nghiêm túc với công việc nên mới nghiêm khắc đến người ta nghĩ là khó khăn như thế. Tôi không hề có ý muốn làm khó các cậu nên là mong các cậu đừng hiểu lầm tôi"

"Tụi em hiểu mà cũng nhờ có đội trưởng mà tụi em mới có thể hoàn thành tốt các nhiệm vụ được giao"

"Có mấy lần tôi bắt bẻ cậu bộ cậu không ghét tôi sao?"

"Thú thật thì mấy lần đó em có hơi cay một xíu mà nó xuất hiện vỏn vẹn mấy giây rồi nhanh chóng hết liền luôn hihi"

"Thôi dù sao cũng cảm ơn cậu đã lắng nghe tôi. Chuyện này cậu sống để bụng chết mang theo có biết chưa?"

"Rõ"

"Giờ thì đi vào ngủ đi"

"Hay là anh vô ngủ cùng em đi ở ngoài đây lạnh lắm"

Kim Taehyung vừa nghe xong lời đề nghị này thì bất giác cảm thấy ngại ngùng. Anh có vẻ hơi ấp úng nhưng vẫn giữ thái độ như bình thường trả lời cậu.

"Được không đó?"

"Anh yên tâm đi em sẽ ngăn gối ôm ở giữa với lại em bị thương như vậy không có quậy được đâu"

"Ừ vậy cũng được mà bộ ai cậu cũng đối như vậy sao?"

"Không phải đâu chỉ tại em xem đội trưởng là người đặc biệt nên mới đối như vậy"

Trong lòng anh chợt len lỏi vài tia hạnh phúc.

"Vậy tôi đặc biệt với cậu thế nào?"

"Ừm thì em xem anh như một người anh trai mà em vô cùng trân quý"

Nụ cười trên môi anh chợt đông cứng lại là do anh suy nghĩ nhiều rồi. Jeon Jungkook vốn dĩ chỉ xem anh là một người anh trai mà cũng phải thôi anh còn chưa thổ lộ gì nhiều thì làm sao cậu nhận ra được tình ý của anh vả lại cậu ngây ngô như vậy làm sao mà nhận ra.

"Thôi thôi để tôi dìu cậu vào phòng đi ngủ, tôi buồn ngủ lắm rồi"

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com