Taekook Hon Uoc
Cuối thu, thời tiết hiếm khi lại ấm lên một chút, ánh mặt trời ấm áp, giữa trưa, a di hỏi qua Kim Thái Hanh xong, chọn gốc ngô đồng pháp, bắt đầu dọn cơm trưa.
“Chiều nay tôi đi chụp ảnh bìa tạp chí, em có đi cùng không?” Kim Thái Hanh đưa tay nhặt chiếc lá vàng rụng xuống vai Điền Chính Quốc, nói, “Là tờ tạp chí hôm trước đến phỏng vấn.”
Điền Chính Quốc do dự, dĩ nhiên là cậu muốn đi lắm, nhưng mà bài tập còn chưa làm xong.
Điền Chính Quốc hiện tại dựa theo theo yêu cầu của Kim Thái Hanh, ngày ngày sau khi làm xong bài tập, đều phải rà soát đối chiếu đáp án, sau đó trừ bỏ những bài do sơ suất ra kết quả sai, lựa chọn những đề bài thật sự không hiểu, xem sách giải hoặc hỏi Kim Thái Hanh, đến khi hiểu rõ rồi, ghi lại những lưu ý bên cạnh đề bài làm sai.
Ngữ văn Anh văn còn tạm ổn, chứ bài tập bên khoa học tự nhiên ấy mà, để làm xong được, cậu cần phải tốn gấp ba lần thời gian so với người khác.
Đương nhiên, tập trung tinh thần như thế hiệu quả rất khả quan, tiến bộ rất rõ, kiến thức tích luỹ biến hoá cả về lượng lẫn về chất, duy nhất không đủ — vất vả một chút, học xong lại chẳng có gì dùng.
Hôm qua cùng Kim Thái Hanh tham gia buổi phỏng vấn đã lãng phí không ít thời gian, hôm nay lại cùng đi toà soạn, mất cả buổi chiều không nói, buổi tối khả năng sẽ cùng Kim Thái Hanh ăn tối bên ngoài, về đến nhà khẳng định chậm.
Điền Chính Quốc còn một tờ đề lý với một bài luận chưa làm đó.
Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc do dự, nói: “Cũng không phải chuyện quan trọng, không đi cũng không sao.”
“Không không.” Điền Chính Quốc sau một hồi giãy giụa, quyết định buổi tối ngủ muộn một chút vậy, cậu mỉm cười, “Vậy đi ạ, em thích xem ngài chụp ảnh.”
Kim Thái Hanh nhướn mày: “Chụp ảnh có gì đẹp? Tôi tưởng…. Nếu em cũng trả lời phỏng vấn rồi, không bằng trang bìa chọn ảnh chụp chung hai ta.”
Điền Chính Quốc sững sờ, vành tai thoắt cái đỏ bừng, cúi đầu ăn một miếng trốn tránh, sau mới ngẩng lên nói: “Thế có phải là…. Muốn hôn không?”
Trong lòng Điền Chính Quốc vui vẻ lăn lộn, thật là, sao lại phải moah moah nữa chớ? Trong vòng có một ngày nữa chớ! Chiều qua mới moah moah hai lần, chiều nay hun tiếp, tổng cộng ba lần, thêm lần này là ba chứ hổng phải hai đó nha? Ba lần? Hi vọng hôm nay nhiếp ảnh gia có thể chụp chậm một chút, như thế thì sẽ được moah lâu một chút, hôm qua cậu phấn khích quá nên không ra sao hết, hôm nay gì thì gì cũng phải chủ động một chút, cậu còn muốn….
“Sẽ không.” Kim Thái Hanh liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái, nhàn nhạt nói, “Tạp chí tài chính kinh tế, trang bìa là ảnh chụp hai ta hôn môi? Em cảm thấy thích hợp à?”
Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh trực tiếp tạt cho gáo nước lạnh, cũng đã bình tĩnh lại, chà xát lỗ tai đờ đẫn trả lời: “Không thích hợp.”
“Cũng không đơn thuần chỉ là vì bức ảnh kia.” Kim Thái Hanh nói, “Giờ mới nhớ ra, hai ta trừ lúc lĩnh chứng chụp chung một lần, còn có lần bị chụp lén nữa, hình như không còn ảnh chụp chung nào khác.”
Điền Chính Quốc lí nhí nói: “Trước lúc kết hôn là do ngài nói, không có thời gian chụp ảnh cưới…..”
Lúc ấy vẫn là Lương Thanh Phong liên hệ Điền Chính Quốc, báo cho cậu biết rằng Kim tổng rất bận, chuyện cưới hỏi sẽ làm đơn giản hết mức, ảnh cưới cũng không cần thiết chụp, nói xong còn hỏi cậu mấy tấm hình, để đề phòng có tình huống gì đó xảy ra.
Tấm hình trên bàn làm việc của Kim Thái Hanh, cũng nằm trong số ảnh cậu đưa Lương Thanh Phong lúc trước.
Kim Thái Hanh kị nhất người ngoài nói cuộc hôn nhân của y với Điền Chính Quốc qua loa, nghe vậy liếc nhìn Điền Chính Quốc, cậu lập tức ngậm miệng, Kim Thái Hanh uống một ngụm canh, nói: “Tủi thân?”
“Không có không có.” Điền Chính Quốc vội lắc đầu, cười hề hề, “Không phải đang làm bù sao?”
Điền Chính Quốc không nói hẳn ra, muốn để cho Kim Thái Hanh tự nghiệm.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, bỏ lỡ nhiều lần nắm tay, nhiều lần hôn môi, đều phải bù đắp lại chứ nhỉ?
Kim Thái Hanh ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được thôi, nợ em cái gì, tôi sẽ bù lại đầy đủ.”
Điền Chính Quốc không rõ Kim Thái Hanh có hiểu ý mình không, cậu ngại đề xuất moah moah, đành cúi đầu ăn cơm, không nhắc lại.
Ăn xong cơm trưa, hai người ngồi trên ghế mây nghỉ một lát, thường thường có mấy chiếc lá vàng rụng xuống, Điền Chính Quốc về phòng lấy một cuốn sách tới, gom góp vài chiếc lá, kẹp vào trang giấy.
Kim Thái Hanh bật cười.
Điền Chính Quốc cũng cười theo: “Sao vậy ạ? Ngài cảm thấy ấu trĩ?”
“Không có.” Kim Thái Hanh nhìn cuốn sách viết bằng tiếng Pháp, nói: “Hồi còn đi học tôi cũng kẹp lá cây vào trong sách, sau này lại không có tình thú như vậy.”
Điền Chính Quốc vội lắc đầu: “Đâu có, ngài đã rất có tình thú rồi.”
Không có tình thú như vậy, đã khiến cậu suốt ngày tâm thần không yên, trong lòng chỉ có mình y. Nếu mà lãng mạn hơn nữa, Điền Chính Quốc cảm thấy trái tim mình chẳng thể nào chịu nổi đâu.
“Hơn nữa, ở trước mặt ngài mới như vậy thôi, nếu ngài không ở nhà, phỏng chừng em còn chẳng nghĩ tới việc ép lá khô ấy chứ.” Điền Chính Quốc thẳng thắn thành khẩn nói, “Quét hết đám lá rụng này gom thành đống, rồi châm lửa đốt là khả thi nhất.”
Kim Thái Hanh mỉm cười, Điền Chính Quốc lại nói tiếp, “Nếu trong bếp có khoai lang, biết đâu lại mang ra vùi than ăn thay cơm chiều ấy.”
“Nếu muốn thì tối mua cho em, nghĩ tự nướng lấy thì cứ làm thôi.” Yêu cầu nho nhỏ như thế, Kim Thái Hanh nguyện ý thoả mãn cậu.
Điền Chính Quốc nhoẻn miệng cười: “Kêu ngài ăn khoai nướng với em á? Chờ hôm nào ngài không có nhà đã rồi nói tiếp.”
Kim Thái Hanh cười: “Em cùng tôi tham gia phỏng vấn chụp hình, tôi bồi em ăn khoai lang thì có là gì đâu.”
Hàn huyên trong chốc lát, Lương Thanh Phong điện tới báo bên kia đã chuẩn bị xong, thông báo luôn địa điểm.
“Em…. Tóc em hơi dài.” Điền Chính Quốc có điểm tiếc nuối, “Vừa nãy không nên ngồi ngốc chờ, đi sửa lại một chút thì tốt rồi…. Ơ thế quần áo thì sao? Bên họ chắc đã chuẩn bị nhỉ?”
Kim Thái Hanh gật đầu: “Hẳn là Lương Thanh Phong có mang vài bộ qua, mà bên toà soạn cũng có chuẩn bị, nếu vẫn không ưng, trên xe còn có một bộ.”
Kim Thái Hanh ngắm nghía mái tóc của Điền Chính Quốc, nói: “Tóc em…. Em cảm thấy dài thì lát nhờ họ chỉnh lại cho.”
Điền Chính Quốc đáp: “Dạ.”
Khi hai người tới, bên kia đã xong xuôi hết thảy, chỉ còn chờ bọn họ.
Dựa theo trình tự thì Kim Thái Hanh sẽ chụp riêng trước, Điền Chính Quốc đi phòng thử đồ thay quần áo, quả nhiên, Lương Thanh Phong đã mang mấy bộ đồ lại đây, Điền Chính Quốc lựa một bộ nhìn trang trọng nhất, thay xong mới đi ra.
Chuyên viên trang điểm chỉnh lại chút tóc mái, vuốt ngược lên, lộ ra cái trán no đủ.
Đáng tiếc mặt Điền Chính Quốc là điển hình của mặt trẻ con, mặc tây trang, vuốt gel, nhìn vào vẫn là một chàng thiếu niên mười mấy tuổi.
Cũng may, dù trẻ con nhưng vẫn là một chàng thiếu niên vô cùng xinh đẹp.
Kim Thái Hanh còn đang chụp cá nhân, Điền Chính Quốc vừa thắt caravat vừa lại gần.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc anh khí bức người, ngây ngẩn hồi lâu.
“Kim tổng, Kim tổng….” Nhiếp ảnh gia thấy ánh mắt Kim Thái Hanh khác lạ, hô hai tiếng mà Kim Thái Hanh vẫn không động, không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn qua, thấy một màn như vậy, mỉm cười thấu hiểu, “Vậy thì chụp ảnh đôi đi, chụp đơn cũng tương đối rồi.”
Chụp mấy tấm hai người sóng vai đứng cạnh nhau xong, người phụ trách chuyển một chiếc ghế dựa mang phong cách châu âu ra, Điền Chính Quốc ngồi xuống, Kim Thái Hanh đứng ở phía sau, chụp vài tấm.
Ngay sau đó dọn ghế dựa đi, người phụ trách đổi một bối cảnh khác, nhiếp ảnh gia chỉnh góc độ xong, đang muốn bắt đầu chụp, Kim Thái Hanh bỗng nói: “Chờ một lát.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nói: “Dây giày của Điền Chính Quốc bị tuột.”
Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, quả nhiên…. Cậu vội vội vàng vàng thay đồ, không chú ý mà buộc chặt dây giày, đi đi lại lại nửa ngày, một chốc là lỏng ra.
Điền Chính Quốc đang định cúi xuống buộc lại, Kim Thái Hanh nhanh hơn một bước, nửa ngồi nửa quỳ buộc lại dây giày cho cậu.
Điền Chính Quốc: “!”
Phóng viên trực tiếp phỏng vấn ngày hôm qua: “!”
Mọi người trong toà soạn: “!”
Kim Thái Hanh tỏ ra thản nhiên, nghiêm túc cởi nút buộc ra, sau đó tỉ mỉ thắt lại cẩn thận.
Nhiếp ảnh gia sau một thoáng sửng sốt, là người đầu tiên phản ứng lại, hắn nắm lấy cơ hội, bấm vài lần, chụp lại khoảnh khắc này.
Trong ảnh, Điền Chính Quốc hơi kinh ngạc, muốn lui mà không dám, cúi đầu nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nửa ngồi nửa quỳ, biểu cảm nghiêm túc tự nhiên, chăm chú buộc lại dây giày.
Điền Chính Quốc nhìn tấm hình nhiếp ảnh gia gửi qua, tấm hình này chưa hề chỉnh sửa chút nào, vùi đầu vào gối, dùng sức đấm hai cái, sau đó ngao ngao kêu to, làm sao bây giờ, càng ngày càng thích Kim Thái Hanh!
Trở về từ chỗ toà soạn đã mấy tiếng đồng hồ, Điền Chính Quốc còn chưa làm được một đề nào.
Chiều nay, sau lúc buộc dây giày kia, Kim Thái Hanh tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục phối hợp chụp ảnh, Điền Chính Quốc không muốn khiến mọi người nghĩ mình là thằng nhóc chưa biết yêu, sợ lộ, cũng nỗ lực phối hợp, biểu hiện cố gắng tự nhiên nhất có thể, kì thật trong lòng đã pháo hoa ngập trời rồi.
Lúc đầu Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, nếu có một ngày, cậu mà được như ý nguyện, cùng Kim Thái Hanh tu thành chính quả, cậu nhất định sẽ là tên yêu nhiều hơn, cậu cảm thấy dù chuyện gì xảy ra, tình cảm của Kim Thái Hanh cũng không nhiều hơn cậu được.
Nhưng mà, sau khi bày tỏ lòng mình, Kim Thái Hanh thời thời khắc khắc khiến Điền Chính Quốc cảm nhận được, tình yêu của y dành cho Điền Chính Quốc không thua kém gì của cậu cả.
Tình yêu nồng nhiệt, như cơn lốc tràn qua, xoá sạch những bất an trong lòng Điền Chính Quốc.
Đây là sự dịu dàng độc nhất của Kim Thái Hanh.
Y dùng hành động, cứu vớt Điền Chính Quốc ra khỏi ảo cảnh do chính cậu tạo ra.
Không có lo được lo mất, không phải lo lắng đề phòng.
Điền Chính Quốc nhìn ảnh chụp trong điện thoại, trong lòng mềm mại thành một mảnh.
Người này, sao lại tốt đến như vậy.
“Chiều nay tôi đi chụp ảnh bìa tạp chí, em có đi cùng không?” Kim Thái Hanh đưa tay nhặt chiếc lá vàng rụng xuống vai Điền Chính Quốc, nói, “Là tờ tạp chí hôm trước đến phỏng vấn.”
Điền Chính Quốc do dự, dĩ nhiên là cậu muốn đi lắm, nhưng mà bài tập còn chưa làm xong.
Điền Chính Quốc hiện tại dựa theo theo yêu cầu của Kim Thái Hanh, ngày ngày sau khi làm xong bài tập, đều phải rà soát đối chiếu đáp án, sau đó trừ bỏ những bài do sơ suất ra kết quả sai, lựa chọn những đề bài thật sự không hiểu, xem sách giải hoặc hỏi Kim Thái Hanh, đến khi hiểu rõ rồi, ghi lại những lưu ý bên cạnh đề bài làm sai.
Ngữ văn Anh văn còn tạm ổn, chứ bài tập bên khoa học tự nhiên ấy mà, để làm xong được, cậu cần phải tốn gấp ba lần thời gian so với người khác.
Đương nhiên, tập trung tinh thần như thế hiệu quả rất khả quan, tiến bộ rất rõ, kiến thức tích luỹ biến hoá cả về lượng lẫn về chất, duy nhất không đủ — vất vả một chút, học xong lại chẳng có gì dùng.
Hôm qua cùng Kim Thái Hanh tham gia buổi phỏng vấn đã lãng phí không ít thời gian, hôm nay lại cùng đi toà soạn, mất cả buổi chiều không nói, buổi tối khả năng sẽ cùng Kim Thái Hanh ăn tối bên ngoài, về đến nhà khẳng định chậm.
Điền Chính Quốc còn một tờ đề lý với một bài luận chưa làm đó.
Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc do dự, nói: “Cũng không phải chuyện quan trọng, không đi cũng không sao.”
“Không không.” Điền Chính Quốc sau một hồi giãy giụa, quyết định buổi tối ngủ muộn một chút vậy, cậu mỉm cười, “Vậy đi ạ, em thích xem ngài chụp ảnh.”
Kim Thái Hanh nhướn mày: “Chụp ảnh có gì đẹp? Tôi tưởng…. Nếu em cũng trả lời phỏng vấn rồi, không bằng trang bìa chọn ảnh chụp chung hai ta.”
Điền Chính Quốc sững sờ, vành tai thoắt cái đỏ bừng, cúi đầu ăn một miếng trốn tránh, sau mới ngẩng lên nói: “Thế có phải là…. Muốn hôn không?”
Trong lòng Điền Chính Quốc vui vẻ lăn lộn, thật là, sao lại phải moah moah nữa chớ? Trong vòng có một ngày nữa chớ! Chiều qua mới moah moah hai lần, chiều nay hun tiếp, tổng cộng ba lần, thêm lần này là ba chứ hổng phải hai đó nha? Ba lần? Hi vọng hôm nay nhiếp ảnh gia có thể chụp chậm một chút, như thế thì sẽ được moah lâu một chút, hôm qua cậu phấn khích quá nên không ra sao hết, hôm nay gì thì gì cũng phải chủ động một chút, cậu còn muốn….
“Sẽ không.” Kim Thái Hanh liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái, nhàn nhạt nói, “Tạp chí tài chính kinh tế, trang bìa là ảnh chụp hai ta hôn môi? Em cảm thấy thích hợp à?”
Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh trực tiếp tạt cho gáo nước lạnh, cũng đã bình tĩnh lại, chà xát lỗ tai đờ đẫn trả lời: “Không thích hợp.”
“Cũng không đơn thuần chỉ là vì bức ảnh kia.” Kim Thái Hanh nói, “Giờ mới nhớ ra, hai ta trừ lúc lĩnh chứng chụp chung một lần, còn có lần bị chụp lén nữa, hình như không còn ảnh chụp chung nào khác.”
Điền Chính Quốc lí nhí nói: “Trước lúc kết hôn là do ngài nói, không có thời gian chụp ảnh cưới…..”
Lúc ấy vẫn là Lương Thanh Phong liên hệ Điền Chính Quốc, báo cho cậu biết rằng Kim tổng rất bận, chuyện cưới hỏi sẽ làm đơn giản hết mức, ảnh cưới cũng không cần thiết chụp, nói xong còn hỏi cậu mấy tấm hình, để đề phòng có tình huống gì đó xảy ra.
Tấm hình trên bàn làm việc của Kim Thái Hanh, cũng nằm trong số ảnh cậu đưa Lương Thanh Phong lúc trước.
Kim Thái Hanh kị nhất người ngoài nói cuộc hôn nhân của y với Điền Chính Quốc qua loa, nghe vậy liếc nhìn Điền Chính Quốc, cậu lập tức ngậm miệng, Kim Thái Hanh uống một ngụm canh, nói: “Tủi thân?”
“Không có không có.” Điền Chính Quốc vội lắc đầu, cười hề hề, “Không phải đang làm bù sao?”
Điền Chính Quốc không nói hẳn ra, muốn để cho Kim Thái Hanh tự nghiệm.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, bỏ lỡ nhiều lần nắm tay, nhiều lần hôn môi, đều phải bù đắp lại chứ nhỉ?
Kim Thái Hanh ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được thôi, nợ em cái gì, tôi sẽ bù lại đầy đủ.”
Điền Chính Quốc không rõ Kim Thái Hanh có hiểu ý mình không, cậu ngại đề xuất moah moah, đành cúi đầu ăn cơm, không nhắc lại.
Ăn xong cơm trưa, hai người ngồi trên ghế mây nghỉ một lát, thường thường có mấy chiếc lá vàng rụng xuống, Điền Chính Quốc về phòng lấy một cuốn sách tới, gom góp vài chiếc lá, kẹp vào trang giấy.
Kim Thái Hanh bật cười.
Điền Chính Quốc cũng cười theo: “Sao vậy ạ? Ngài cảm thấy ấu trĩ?”
“Không có.” Kim Thái Hanh nhìn cuốn sách viết bằng tiếng Pháp, nói: “Hồi còn đi học tôi cũng kẹp lá cây vào trong sách, sau này lại không có tình thú như vậy.”
Điền Chính Quốc vội lắc đầu: “Đâu có, ngài đã rất có tình thú rồi.”
Không có tình thú như vậy, đã khiến cậu suốt ngày tâm thần không yên, trong lòng chỉ có mình y. Nếu mà lãng mạn hơn nữa, Điền Chính Quốc cảm thấy trái tim mình chẳng thể nào chịu nổi đâu.
“Hơn nữa, ở trước mặt ngài mới như vậy thôi, nếu ngài không ở nhà, phỏng chừng em còn chẳng nghĩ tới việc ép lá khô ấy chứ.” Điền Chính Quốc thẳng thắn thành khẩn nói, “Quét hết đám lá rụng này gom thành đống, rồi châm lửa đốt là khả thi nhất.”
Kim Thái Hanh mỉm cười, Điền Chính Quốc lại nói tiếp, “Nếu trong bếp có khoai lang, biết đâu lại mang ra vùi than ăn thay cơm chiều ấy.”
“Nếu muốn thì tối mua cho em, nghĩ tự nướng lấy thì cứ làm thôi.” Yêu cầu nho nhỏ như thế, Kim Thái Hanh nguyện ý thoả mãn cậu.
Điền Chính Quốc nhoẻn miệng cười: “Kêu ngài ăn khoai nướng với em á? Chờ hôm nào ngài không có nhà đã rồi nói tiếp.”
Kim Thái Hanh cười: “Em cùng tôi tham gia phỏng vấn chụp hình, tôi bồi em ăn khoai lang thì có là gì đâu.”
Hàn huyên trong chốc lát, Lương Thanh Phong điện tới báo bên kia đã chuẩn bị xong, thông báo luôn địa điểm.
“Em…. Tóc em hơi dài.” Điền Chính Quốc có điểm tiếc nuối, “Vừa nãy không nên ngồi ngốc chờ, đi sửa lại một chút thì tốt rồi…. Ơ thế quần áo thì sao? Bên họ chắc đã chuẩn bị nhỉ?”
Kim Thái Hanh gật đầu: “Hẳn là Lương Thanh Phong có mang vài bộ qua, mà bên toà soạn cũng có chuẩn bị, nếu vẫn không ưng, trên xe còn có một bộ.”
Kim Thái Hanh ngắm nghía mái tóc của Điền Chính Quốc, nói: “Tóc em…. Em cảm thấy dài thì lát nhờ họ chỉnh lại cho.”
Điền Chính Quốc đáp: “Dạ.”
Khi hai người tới, bên kia đã xong xuôi hết thảy, chỉ còn chờ bọn họ.
Dựa theo trình tự thì Kim Thái Hanh sẽ chụp riêng trước, Điền Chính Quốc đi phòng thử đồ thay quần áo, quả nhiên, Lương Thanh Phong đã mang mấy bộ đồ lại đây, Điền Chính Quốc lựa một bộ nhìn trang trọng nhất, thay xong mới đi ra.
Chuyên viên trang điểm chỉnh lại chút tóc mái, vuốt ngược lên, lộ ra cái trán no đủ.
Đáng tiếc mặt Điền Chính Quốc là điển hình của mặt trẻ con, mặc tây trang, vuốt gel, nhìn vào vẫn là một chàng thiếu niên mười mấy tuổi.
Cũng may, dù trẻ con nhưng vẫn là một chàng thiếu niên vô cùng xinh đẹp.
Kim Thái Hanh còn đang chụp cá nhân, Điền Chính Quốc vừa thắt caravat vừa lại gần.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc anh khí bức người, ngây ngẩn hồi lâu.
“Kim tổng, Kim tổng….” Nhiếp ảnh gia thấy ánh mắt Kim Thái Hanh khác lạ, hô hai tiếng mà Kim Thái Hanh vẫn không động, không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn qua, thấy một màn như vậy, mỉm cười thấu hiểu, “Vậy thì chụp ảnh đôi đi, chụp đơn cũng tương đối rồi.”
Chụp mấy tấm hai người sóng vai đứng cạnh nhau xong, người phụ trách chuyển một chiếc ghế dựa mang phong cách châu âu ra, Điền Chính Quốc ngồi xuống, Kim Thái Hanh đứng ở phía sau, chụp vài tấm.
Ngay sau đó dọn ghế dựa đi, người phụ trách đổi một bối cảnh khác, nhiếp ảnh gia chỉnh góc độ xong, đang muốn bắt đầu chụp, Kim Thái Hanh bỗng nói: “Chờ một lát.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nói: “Dây giày của Điền Chính Quốc bị tuột.”
Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, quả nhiên…. Cậu vội vội vàng vàng thay đồ, không chú ý mà buộc chặt dây giày, đi đi lại lại nửa ngày, một chốc là lỏng ra.
Điền Chính Quốc đang định cúi xuống buộc lại, Kim Thái Hanh nhanh hơn một bước, nửa ngồi nửa quỳ buộc lại dây giày cho cậu.
Điền Chính Quốc: “!”
Phóng viên trực tiếp phỏng vấn ngày hôm qua: “!”
Mọi người trong toà soạn: “!”
Kim Thái Hanh tỏ ra thản nhiên, nghiêm túc cởi nút buộc ra, sau đó tỉ mỉ thắt lại cẩn thận.
Nhiếp ảnh gia sau một thoáng sửng sốt, là người đầu tiên phản ứng lại, hắn nắm lấy cơ hội, bấm vài lần, chụp lại khoảnh khắc này.
Trong ảnh, Điền Chính Quốc hơi kinh ngạc, muốn lui mà không dám, cúi đầu nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nửa ngồi nửa quỳ, biểu cảm nghiêm túc tự nhiên, chăm chú buộc lại dây giày.
Điền Chính Quốc nhìn tấm hình nhiếp ảnh gia gửi qua, tấm hình này chưa hề chỉnh sửa chút nào, vùi đầu vào gối, dùng sức đấm hai cái, sau đó ngao ngao kêu to, làm sao bây giờ, càng ngày càng thích Kim Thái Hanh!
Trở về từ chỗ toà soạn đã mấy tiếng đồng hồ, Điền Chính Quốc còn chưa làm được một đề nào.
Chiều nay, sau lúc buộc dây giày kia, Kim Thái Hanh tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục phối hợp chụp ảnh, Điền Chính Quốc không muốn khiến mọi người nghĩ mình là thằng nhóc chưa biết yêu, sợ lộ, cũng nỗ lực phối hợp, biểu hiện cố gắng tự nhiên nhất có thể, kì thật trong lòng đã pháo hoa ngập trời rồi.
Lúc đầu Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, nếu có một ngày, cậu mà được như ý nguyện, cùng Kim Thái Hanh tu thành chính quả, cậu nhất định sẽ là tên yêu nhiều hơn, cậu cảm thấy dù chuyện gì xảy ra, tình cảm của Kim Thái Hanh cũng không nhiều hơn cậu được.
Nhưng mà, sau khi bày tỏ lòng mình, Kim Thái Hanh thời thời khắc khắc khiến Điền Chính Quốc cảm nhận được, tình yêu của y dành cho Điền Chính Quốc không thua kém gì của cậu cả.
Tình yêu nồng nhiệt, như cơn lốc tràn qua, xoá sạch những bất an trong lòng Điền Chính Quốc.
Đây là sự dịu dàng độc nhất của Kim Thái Hanh.
Y dùng hành động, cứu vớt Điền Chính Quốc ra khỏi ảo cảnh do chính cậu tạo ra.
Không có lo được lo mất, không phải lo lắng đề phòng.
Điền Chính Quốc nhìn ảnh chụp trong điện thoại, trong lòng mềm mại thành một mảnh.
Người này, sao lại tốt đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com