TruyenHHH.com

Taekook Hoan Man Man Ngot Ngot He

Mặc dù không rõ lắm, nhưng tan học Chính Quốc vẫn đi tới cổng trường.

Lúc cậu đi ra, đã trông thấy Thái Hanh đứng đợi, trong lòng liền dâng lên cảm giác áy náy.

Vốn dĩ tan học từ sớm, nhưng Chính Quốc còn nán lại để giảng bài cho đồng học, thế nên ra trễ mất nửa tiếng.

Thái Hanh để tay sau lưng, cúi đầu nghịch nghịch đá dưới chân, chờ Chính Quốc.

" Xin lỗi, tớ đến trễ, đã để cậu chờ lâu " Chính Quốc gãi đầu áy náy nói.

" Hừ! Ai thèm chờ cậu? Lão tử cũng mới vừa tới thôi " Thái Hanh mặt nhăn mày nhíu nói.

Kì thực hắn đã đợi ở đây được nửa tiếng ngay đúng giờ tan học, ban đầu đi ra vẫn chưa thấy người đâu, Thái Hanh trong lòng buồn bực muốn xoay người đi, một mực muốn tiểu nhà quê kia phải là người chờ hắn trước, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đứng đó, chấp nhận đợi.

Đợi tới nửa tiếng, Thái Hanh sắp bốc hỏa đến nơi, chút nữa là giận đùng đùng bỏ đi, trong lòng oán giận tiểu quê mùa kia lại dám cho hắn leo cây.

Cũng may hắn sắp sửa muốn đi, tiểu nhà quê kia lại xuất hiện.

Không đúng!

May cái rắm!

" Lên xe đi " Thái Hanh lạnh lùng nói.

Chính Quốc nhìn chiếc xe, liền há hốc mồm.

Có xe đưa đón á? Này là muốn dẫn mình đi đâu?

Chính Quốc muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nhìn đến gương mặt sát khí của Thái Hanh liền run cả người, ngoan ngoãn lên xe.

Đi được một lúc cũng dừng, Chính Quốc choáng váng cả đầu, lảo đảo xuống xe.

" Sao vậy? Khó chịu à? " Thái Hanh lạnh mặt đỡ tay Chính Quốc, hỏi một câu.

" Ừm không sao, tớ không quen đi xe nên đầu có hơi choáng " Chính Quốc cười nói.

Sau đó cậu ngước lên nhìn một chút, trong lòng nhịn không được kinh ngạc.

Này này này...

Thái Hanh kéo cậu đi vào trong, lòng vòng một buổi cũng tới, hắn đặt Chính Quốc còn hơi đau đầu ngồi xuống ghế êm, bản thân thành thạo đi vòng quanh một lượt.

Ngắm nghía, tóm lấy, đem đi.

Đúng đó, hắn chính là dẫn cậu đi mua đồ.

Chính Quốc luống cuống, trong lòng không ngừng bất an.

Nơi sang trọng thế này...Cậu...cậu...

Quả nhiên lúc sau Thái Hanh đem đồ trên tay đã tỉ mỉ lựa ra đưa đến cho Chính Quốc.

" Đi thay đi " Hắn nói.

Chính Quốc ôm đống đồ trên tay, hoảng loạn không thôi.

Này...Cậu làm gì có tiền mà trả?

Bình thường Chính Quốc một năm mới được một bộ đồ mới, đã thế còn không phải hàng xịn gì, đều là đồ mua ngoài chợ, không đáng bao nhiêu đồng so với một cái áo trong đống đồ trên tay cậu. Chính Quốc đoán như thế.

Cậu nghe nói thứ gì trên thành phố cũng đều đắt, thậm chí cả số tiền cậu được mọi người góp lại cho cũng không đủ để mua một cái áo ở đây.

" Tớ.... " Chính Quốc luống cuống tay chân, chần chừ muốn từ chối.

" Lắm lời quá đi, bảo cậu thay thì thay, nói nhiều làm gì " Thái Hanh đem Chính Quốc đẩy vào phòng thay đồ, bản thân hắn ngồi vào ghế, khoác tay ra sau, vắt chân lên thong thả nhún theo nhịp.

Một bộ đại gia rành rành.

Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố này, nơi này bán đồ rất tốt, Thái Hanh thường xuyên đến đây mua, vì thế quen cửa quen nẻo, cũng trở thành khách Vip ở đây.

" Mời ngài dùng nước " Nhân viên cười tươi đưa nước tới cho hắn.

Thái Hanh nhàn nhạt nâng tay nhận nước, chậm rãi uống một ngụm, đặt xuống bàn.

Trong lòng không khỏi đắc ý mình thiệt cao quý.

Hô hô hô.

Chính Quốc thay đồ xong, vén rèm đi ra, cảm thấy cái áo nhẹ tênh trên người mình lại như rinh một cục đá nặng trăm tấn, phiền lòng không thôi.

Nhân viên thấy cậu vừa bước ra, liền nhiệt tình đi đến xắn tay, bẻ cổ áo, phủi phủi, tặc lưỡi tấm tắc khen ngợi, nước miếng văng tung tóe không sao cản nổi.

Thực ra bọn họ đây là làm đúng bổn phận nghề nghiệp của mình, nhưng lời khen lại vô cùng thành thật.

Bởi vì Chính Quốc quá mức đẹp trai.

Không được không được, cái quần cũ kĩ kia liền làm cho khí chất giảm xuống một nửa, Thái Hanh nhìn cái quần cũ của Chính Quốc không thuận mắt.

" Lấy quần thật hợp với cậu ta, còn có...phải là loại tốt nhất " Thái Hanh bộ dáng phú nhị đại ngã người ra ghế, nhàn nhạt nói với nhân viên.

Chính Quốc nghe ba chữ 'loại tốt nhất' liền muốn giả bệnh lăn đùng ra ngất cho rồi.

Quả thật là...Lệ rơi đầy mặt.

" Được được được.. " Nhân viên nhiệt tình chạy đông chạy tây đem đến thật nhiều loại quần khác nhau.

Chính Quốc nặng nề lần nữa đi thay.

Lúc sau đi ra quả thật khác xa với lúc còn mặc cái quần cũ kĩ đến đáng thương kia.

Thái Hanh nhìn một cái lại không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút nữa, liền đỏ cả mặt.

Tên quê mùa này...hắn..hắn không đẹp trai chút nào hết.

Ách... Đúng đó!

Nhân viên xung quanh trông thấy Chính Quốc cũng không nhịn được nhìn đến nghiện, tiếng lớn tiếng nhỏ cảm thán, có người còn lấy điện thoại chụp lại, Thái Hanh đúng lúc phát hiện, liền trừng mắt về phía nhân viên kia, một bộ 'chụp là đuổi việc', thế là người nọ run bần bật, nuối tiếc cất điện thoại đi.

Hừ! Có gì đẹp mà chụp? Bị mù cả rồi à?

Sao không chụp lão tử này?

Lão tử còn đẹp hơn cậu ta gấp trăm ngàn lần!

Chính Quốc đang bị nhân viên vây quanh lấy cớ sửa sang quần áo cho dễ nhìn một chút, liền giữ cậu đứng yên ở đó, Chính Quốc hòa nhã dễ tính nên không nói gì, nếu đổi lại là Thái Hanh, đám nhân viên này chắc chắn không yên.

Chính Quốc liếc mắt sang nhìn Thái Hanh, đột nhiên trông thấy hắn đem điện thoại hướng về phía cậu, thấy Chính Quốc nhìn mình, liền chột dạ làm rơi mất điện thoại xuống đất.

Chính Quốc trông thấy cũng hoảng luôn, muốn hỏi thử điện thoại có sao không.

" Nhìn cái gì? Ai thèm chụp hình cậu? " Thái Hanh nhặt điện thoại lên, tức giận nói.

Chính Quốc "....."

================

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com