Taekook Hoan Man Man Ngot Ngot He
Lễ khai giảng kết thúc, mọi người cũng tản ra đi về kí túc xá, Thái Hanh cùng bọn Hứa Ninh sang sân bóng rổ, Chính Quốc quyết tâm hòa nhập với tất cả, vì thế lẽo đẽo theo đến sân tập bóng rổ. Chính Quốc ngốc hồ hồ đi vòng qua vòng lại tìm chỗ ngồi." A? " Đoàn Lăng đập vai cậu." Ưm...Đồng học... " Chính Quốc quay sang nhìn y." Cậu tới xem à? " Đoàn Lăng thân thiện hỏi." Đúng vậy... " Chính Quốc lí nhí trả lời." Thế cậu ngồi xuống đây đi, cũng là chỗ quen biết, cậu ngại cái gì " Đoàn Lăng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.Chính Quốc nghe thế cũng không muốn tìm chỗ nữa, trực tiếp ngồi xuống. " Cậu không chơi à? " Chính Quốc quay sang hỏi y." Không đâu, chân tớ hôm nay không linh hoạt " Đoàn Lăng thảm thương muốn chết, sáng nay Thái Hanh cùng Hứa Ninh lại vài câu cãi nhau là nhào vào đánh đấm, y ở ngoài phải ra sức can ngăn, thế quái nào bị đá ra trật chân luôn." Tớ bị thế này còn chẳng phải do ái-.... " Đoàn Lăng tính thốt ra mấy chữ 'ái nhân của cậu'.Chính Quốc chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn y." À...Ý tớ là hai cái tên đó suốt ngày hai câu không hợp lại đánh nhau, cậu phải cẩn thận với hai người họ, nhào vào can ngăn không may lại như tớ " Đoàn Lăng nhanh chóng sửa lời." Haha... " Chính Quốc cười gượng gạo.Ở bên dưới sân đấu, Thái Hanh cắn răng nhìn hai người cười cười nói nói đến vui vẻ, huơ tay cho Hứa Ninh một đập. Làm y đang uống nước bị sặc, tức tối muốn chết." Đậu má mày thích gây sự đúng không? " Hứa Ninh ném chai nước ra ngoài muốn nhào tới." Còn đách phải do mày, hại Đoàn Lăng không ra sân đấu được " Thái Hanh được nước làm tới." Mày đừng có vô lý, chính mày đá cậu ta ra còn gì " Hứa Ninh cho hắn một đá." Này...Hai người kia, trật tự một chút đi, sắp vào trận rồi " Đội trưởng lên tiếng nhắc nhở hai người mới chịu tách ra.Bọn họ bên dưới thi đấu, Chính Quốc cùng Đoàn Lăng trên này trò chuyện cũng kha khá. Trong lòng cậu không khỏi đánh giá, nói chuyện cùng người này có cảm giác thoải mái hơn với Thái Hanh. Bên dưới kết thúc hiệp một, đội của Thái Hanh đang dẫn đầu, hai người ở ngoài một chút lại nhào vào đánh nhau, nhưng khi cần hợp tác lại ăn ý đến lợi hại. Chơi rất cừ.Chính Quốc không khỏi hâm mộ, hăng hái vỗ tay bôm bốp. Đoàn Lăng ở bên cạnh nhìn cậu, dần cho rằng lời nói của Thái Hanh thật sự đáng tin rất nhiều.Người này vì sao lại nhiệt tình như thế, y cảm thấy quá sức bình thường đi.Thật ra Chính Quốc cảm thấy thích thú là vì nó mới lạ, ở quê của cậu không có trò này.Thái Hanh cùng Hứa Ninh đi vào giải lao chờ đến trận tiếp theo." Hanh...Uống nước đi " Nữ sinh kia từ đâu tới, trên tay cầm chai nước mát lạnh đến trước mặt hắn, cười e thẹn đưa cho hắn." Cảm ơn " Thái Hanh gật đầu một cái nhận lấy, uống ừng ực." Xem nè...Mồ hôi đổ đầy rồi, tớ lau giúp cậu nhé " Kiều Tư Tư lấy khăn tay của mình cẩn thận lau lau trên trán hắn.Thái Hanh không có biểu tình cự tuyệt nào, Kiều Tư Tư càng làm tới, dần dần ép sát cả người vào thân thể hắn.Thái Hanh bất giác đưa mắt liếc nhìn Chính Quốc ở phía xa, thấy cậu trân trân nhìn về phía mình, trong lòng không khỏi thỏa mãn. Haha ông đây biết cậu ta sẽ ghen tị hận mà.Biểu tình kiểu đó chắc là đang sốc lắm đây.Thái Hanh đắc ý rành rành, bèn đẩy Kiều Tư Tư ra một bên, Kiều Tư Tư bị đẩy cũng không có tức giận, chỉ khẽ cười.Chính Quốc nhìn chằm chằm là bởi vì Kiều Tư Tư có nhan sắc không thể đùa được, nếu nói Thái Hanh là người đẹp trai nhất cậu từng thấy thì Kiều Tư Tư chính là người con gái đẹp nhất cậu từng gặp qua. Trai tài gái sắc đứng cạnh nhau, Chính Quốc hâm mộ muốn chết.Đoàn Lăng thấy y nhìn chăm chăm về hướng đó, bèn lên tiếng." Đó là Kiều Tư Tư, thanh mai trúc mã của Kim thiếu "" Ừm..." Chính Quốc thu liễm, cúi đầu xấu hổ.Mình cư nhiên nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như thế, Đoàn Lăng hẳn đang nghĩ gì chắc không cần phải nói.Đoàn Lăng thấy cậu cúi đầu, cho là mình đã đả thương trái tim của cậu, hẳn là đang buồn rười rượi, lòng đau tan nát.Trận thứ hai bắt đầu, Chính Quốc lại đưa mắt về phía sân đấu, vô cùng chăm chú học hỏi cách chơi. Nãy giờ cậu đã hiểu đại khái.Không biết vì cái gì lại xui xẻo như vậy, trái bóng trong lúc bị mọi người tranh giành, một người đã bắt được thẳng đến rổ ném, bị Thái Hanh nhanh tay dùng sức hất ra, nào ngờ dùng quá nhiều sức, trái bóng bay thẳng ra khỏi sân đấu, văng đến chỗ người xem, đáp vào mặt Chính Quốc đang ngơ ngác cảm thán Thái Hanh chơi bóng rổ thật là có khí chất, ngầu bá cháy luôn, còn rất đẹp trai nữa." Ặc... " Chính Quốc bị đập vào mặt, ăn đau lấy tay che lại.Lúc cậu lấy tay xuống, trên mũi cũng tuôn ra máu. " Á á á... Chính Quốc cậu ổn chứ? " Đoàn Lăng hốt hoảng, còn chưa kịp làm gì tiếp theo, Thái Hanh không biết từ lúc nào nhảy ra khỏi sân đấu chạy tới." Đậu má, lên phòng y tế thôi " Thái Hanh một mạch đem Chính Quốc hỏa tốc rời khỏi.Chính Quốc hai tay đã dính đầy máu mũi, bị Thái Hanh kéo chạy đi lên phòng y tế." Cậu ngước mặt lên trời đi " Thái Hanh thấy Chính Quốc càng chạy càng ra máu, hốt hoảng không thôi." Không...Không thể, ngước lên tớ không thấy đường chạy " Chính Quốc tiện tay quẹt mũi một cái, muốn lau sơ sơ." Đậu má, không lẽ cậu muốn ông đây bế cậu? " " Không hề... Tớ không có ý đó " Chính Quốc huơ huơ tay nói.Mà là tớ muốn cậu đừng có chạy, đi từ từ thôi! Người chảy máu là tớ, cậu gấp cái gì?Đột nhiên Thái Hanh khom lưng xuống nhấc bổng Chính Quốc lên, bế kiểu công chúa chạy một mạch tới phòng y tế. Chính Quốc ra máu không vấn đề gì, bị bế kiểu này sốc quá xỉu luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com