TruyenHHH.com

Taekook Hoan Man Man Ngot Ngot He

Chính Quốc nhận được phòng, ôm balo lên kí túc xá của mình. Phòng của cậu có tất cả 4 người, nghe nói họ đã sớm chuyển đến.

Chính Quốc đi vào, điều trước tiên là đem balo để lên giường. Giường cậu ở trên tầng, Chính Quốc kì thực thích ở dưới hơn, rất tiện lợi, nhưng mà đã sớm có chủ hết rồi.

Chính Quốc lại nghĩ đến cái áo khoác sáng nay của cậu bạn kia, chỉ bị bẩn xíu thôi, đem giặt sạch là có thể như mới rồi.

Chính Quốc không có ý muốn chiếm nó làm của riêng, chỉ là cậu thấy hơi tiếc nên giữ hộ.

Là giữ hộ thôi!

Đem áo giặt sạch phơi khô, lại rảnh rỗi không có gì làm, Chính Quốc liền một mạch dọn sạch kí túc xá, dọn xong trời đã vào chiều, Chính Quốc mới nhận ra mình trưa nay không có ăn, nhưng mà mới tới, cậu không rành đường.

Bụng đói thật không biết làm sao.

Căn tin của trường chỗ nào, cậu cũng không biết.

Nhân lúc lại rảnh rỗi, Chính Quốc liền muốn đi tìm một chút.

Khi no bụng trở về, tính mở cửa thì nghe bên trong hơi chút ồn ào, hình như đang cãi nhau.

" Cậu con mẹ nó chạy qua đó làm gì? "

" Này này này...Đi hết một mình tôi gánh không nổi đâu "

" Chết tiệt... "

" Á á á bị bắn rồi "

Chính Quốc "?"

Có thể là mọi người cùng phòng đã trở về, Chính Quốc muốn cùng họ làm quen một chút, dù sao sau này cũng sống chung với nhau.

Chính Quốc vừa mở cửa ra, bọn họ đồng loạt ngước mắt nhìn cậu.

" Cái...cái gì? "

" Cậu là vừa mới tới? "

" Ừm " Chính Quốc gật đầu, ngây ngốc nhìn một lát, phát hiện ra hai người rất quen mắt.

" Xì...chỉ là một tên quê mùa " Một người lẩm bẩm.

Bọn họ nhìn qua thì biết chắc chắn là con nhà quan, thế nên mới chơi chung một bọn.

Chính Quốc từ dưới quê lên, nhà không có điều kiện, mấy cái áo sờn cũ kĩ có chút ố vàng, đương nhiên là không có tiền mua áo mới. Số tiền mọi người tích góp đưa cho cậu không có nhiều, cậu không thể lấy ra để mua áo mới được.

Được rồi, đợi nhập học ổn định sẽ đi tìm việc làm.

Chính Quốc tự nhận bản thân xui xẻo muốn chết, cái người muốn tránh lại không thể tránh được, còn bắt sau này ở chung với một đám công tử.

Đúng là khó sống.

Muốn kiến nghị đổi phòng được không?

" Á á...Nhìn cái gì? Bọn mày không lo đánh đi, sắp thua rồi " Hứa Ninh hét lên.

Thế là bọn họ lại dời tầm mắt nhìn sang màn hình điện thoại.

Nhưng vẫn có một người mãi chăm chăm nhìn Chính Quốc.

Chính Quốc lần này bị nhìn có chút xấu hổ, liền hướng hắn cười cười gượng gạo.

Thái Hanh thấy cậu cười với mình, trong lòng cười khẩy một cái, nói thầm.

" Xí...Tên quê mùa "

Lúc nãy trở về phòng, Thái Hanh trông thấy cái áo khoác của mình được giặt cẩn thận phơi lên, hắn nghĩ rằng do tên cùng phòng mới tới làm.

Không ngờ người đó lại là tên vừa đụng lúc sáng nay.

Áo rõ ràng vứt bỏ, cậu ta lấy làm cái gì? Còn tỉ mỉ giặt sạch như thế.

Thái Hanh nhớ rõ sáng nay tên này nhìn mình chằm chằm.

Hắn xoa xoa cằm như nhận ra điều gì đó, cười đắc ý.

Đã thế còn được cùng phòng với tôi, cậu có phúc ba đời!

Hahaha.

(Ai biết ổng đang nghĩ gì không? :)) )

Chính Quốc đi tắm xong lại leo giường đọc sách, không khỏi than khổ trong lòng.

Đại học tận 4 năm đó, cậu sống sao với bọn họ đây?

Nếu thế chỉ còn cách phải thân thiện một chút, tự ti sẽ bị cô lập mất.

Nhưng mà bọn họ đang chơi cái gì vậy? Kia là điện thoại có vẻ rất xịn đi? Chính Quốc có chút hiếu kì.

Nhìn bọn họ thích thú quá trời, có phải cái gì đó rất vui không?

" A...Kim thiếu... Cậu ngầu thiệt "

" Đúng đúng... Cậu đúng là số một "

Bọn họ vừa đánh quái vừa nhìn sang Thái Hanh ríu rít tán thưởng.

Chính Quốc ngồi trên giường nghe hiểu sơ sơ, đại khái là cái cậu sáng nay tông mình chơi rất cừ, liền chăm chú nhìn sang.

Đúng thiệt!

Tay cậu ấy linh hoạt ghê, nhìn thôi đã thấy rất ngầu rồi. Mặc dù không hiểu họ đang chơi cái gì cho lắm.

Thái Hanh đúng lúc nhìn lên, trông thấy Chính Quốc nhìn mình với ánh mắt phát sáng, một vẻ trầm trồ hâm mộ.

Vì thế Thái Hanh đột nhiên lại đánh hăng hơn bình thường, lại còn bách phát bách trúng, xung quanh đều là khen ngợi hết.

Thái Hanh lại nhìn lên, Chính Quốc vẫn ánh mắt phát sáng đó, liền đắc ý muốn hất mặt lên trời

"BÙM"

"...."

"...."

"...."

"...."

" Này đang đánh quái đó... Cậu lơ là cái má gì thế? "

" Bị bom nổ tung rồi..."

" Mới khen hai câu... "

Thái Hanh "...."

Thái Hanh cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng không nhịn tức giận, liền trừng mắt nhìn Chính Quốc. 'Ai cho cậu nhìn tôi!?'

Chính Quốc bị trừng "...."

Thái Hanh tắt máy leo về giường của mình.

" Lão tử buồn ngủ "

Hứa Ninh bĩu môi.

Rõ ràng là ăn cục quê đó thôi. Xí.

Phòng của họ có hai giường, mỗi giường hai tầng. Nếu tính từ ngoài cửa vào thì Thái Hanh tầng dưới, số 1. Số 2 tầng trên, Hứa Ninh.

Số 3 tầng dưới, Đoàn Lăng. Số 4 tầng trên chính là Chính Quốc a.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com