Taekook Ha Noi Bon Mua Va Cau Be Dua Bao
Mùa hè năm 2005.Ngày cuối của tháng Năm, Thái Hanh làm lễ bế giảng năm học, năm học lớp bốn lại đạt học sinh giỏi một cách dễ dàng, kiểu gì cũng được bố mẹ thưởng cho một chầu. Vì hôm nay chỉ đến lớp tổng kết nên đúng 12 giờ trưa, học sinh đã được về nghỉ hè. Bố mẹ Thái Hanh vẫn đi làm đến tận 4 giờ chiều mới về nên cậu được tài xế qua đón.Tài xế gia đình vừa dừng xe trước cổng nhà, Thái Hanh đã thấy thân hình nhỏ nhắn Chính Quốc thu lu một góc trước cổng. Nó vội chạy đến bên Chính Quốc, vỗ vỗ nhẹ vào vai em một cái. Chính Quốc chầm chậm ngẩng đầu lên, hai má đỏ bừng như gấc chín, mái tóc đẫm mồ hôi dính chặt hai bên thái dương. Thái Hanh hoảng hồn một trận, một tay đỡ Chính Quốc dậy, một tay lại sờ vào má em xem thân nhiệt thế nào. Trời đất, người Chính Quốc nóng như hòn than luôn, Thái Hanh sờ vào mà nóng bỏng cả tay nè. "Chính Quốc, em bị sao thế?""Em... không biết nữa." - Chính Quốc nói ra đứt quãng. "Em thấy chóng mặt lắm, với nóng ơi là nóng."Thái Hanh mới chợt nhận ra, giờ đang là cuối tháng Năm đầu tháng Sáu, ánh nắng mặt trời đang rọi thẳng xuống mọi ngóc ngách như muốn thiêu đốt vạn vật. Nãy nó ngồi trên xe ô tô mát rượi, nào có biết bên ngoài nóng cỡ nào đâu? Giờ đứng ở ngoài, Thái Hanh mới cảm nhận hơi nóng hầm hập đang phả lên từ mặt đường, Chính Quốc phải đi đưa báo ngoài đường chắc hẳn là bị say nắng rồi.Chẳng nghĩ nhiều, Thái Hanh cẩn thận đỡ Chính Quốc vào nhà mình. Nó cẩn thận để Chính Quốc ngồi xuống ghế, bản thân nhanh nhảu đi pha một ly nước chanh đặt xuống trước mặt em. Nhưng Chính Quốc mệt quá, đến ly nước chanh nhẹ bẫng cũng không cầm lên được, Hanh liền tự mình cầm ly đưa đến miệng Quốc. Chính Quốc uống một hơi hết sạch nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Vừa hay lúc đó có một bác bán kem đạp xe qua, Hanh liền lấy tiền tiêu vặt trong cặp sách mua ba túi kem đá vị vani, vị socola và vị dâu rồi đặt vào trong ngăn đá, đợi khi nào Chính Quốc đỡ hơn rồi thì để em ăn.Lại thấy Chính Quốc mãi vẫn chưa hết mồ hôi, Thái Hanh mới nhớ ra mẹ từng dặn nếu bị say nắng, phải nghỉ ngơi ở chỗ mát, cởi bớt quần áo ra để giảm nhiệt cơ thể. Nhưng mà, nó có làm thế được với Chính Quốc không nhỉ? Cơ mà Chính Quốc có vẻ khó chịu với cái áo đầy bụi bẩn đang dính chặt vào người lắm, nó cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, liền đưa tay cởi áo của Chính Quốc ra. Rồi khi chiếc áo hoàn toàn được lột ra, Thái Hanh ngỡ ngàng trước những gì mình đang nhìn thấy. Xung quanh người của Chính Quốc... là những vết bầm tím chằng chịt.Một tiếng sau, Chính Quốc mới dần tỉnh táo lại một chút. Vừa mở mắt ra, em đã thấy Thái Hanh đang cặm cụi làm gì đó, phần ngực lại hơi ngứa ngáy khó chịu."Anh Thái Hanh...?"Nghe được giọng nói của Chính Quốc, Thái Hanh mừng như bắt được vàng, liền bỏ lọ cồn iot và chiếc bông băng trên tay xuống bàn. Nó đỡ Chính Quốc ngồi dạy rồi chạy đến tủ lạnh lấy ba gói kem túi ra đưa cho em."May quá em tỉnh rồi. Em đỡ mệt chưa? Nè, em ăn đi."Chính Quốc nhận lấy ba gói kem mát lạnh trong tay, chưa dám mở ra luôn."Em... hình như hết nóng rồi anh ạ. Cái này, là kem ạ?""Ừ, kem túi. Anh mua đó, em ăn đi!" Chính Quốc không thích ăn một mình, em thấy chẳng vui gì cả. Đôi bàn tay nhỏ nhắn chìa ra trước mặt Thái Hanh, em ngập ngừng hỏi:"Anh ăn vị nào ạ?""Thôi anh không ăn, anh mua cho em mà." - Thái Hanh đẩy tay Chính Quốc lại. "Nhưng, ăn một mình không vui. Lần trước anh cũng ăn mì trẻ em với em mà, vui hơn hẳn."Chính Quốc đã nói vậy rồi, Thái Hanh sợ nhất là làm em buồn đấy. Thực ra lúc đó nó cũng chẳng nghĩ gì, chỉ muốn mua cho Chính Quốc ăn thôi. Giờ nghĩ lại cũng thấy hơi thèm một chút, nhưng mà nó cũng không dám nói ra, liền bảo:"Thôi được rồi. Thế em hai, anh một. Em chọn cho anh một vị đi.""Anh thích vị nào?""Em chọn vị nào thì anh thích vị đấy."Nói thế thì nói làm gì, làm cậu khó chọn quá. Cuối cùng Chính Quốc chọn vị Socola, vì đây là vị em thích nhất, chắc hẳn Thái Hanh cũng sẽ thích vị này. Đúng thật là Thái Hanh thích vị Socola, Chính Quốc chọn khéo quá là khéo. Hai đứa trẻ ngồi trong nhà, chỉ nhìn nhau ăn kem thôi cũng đã đủ vui sướng rồi.Đang tập trung hút túi kem, Thái Hanh đột nhiên lên tiếng:"Quốc, ai đánh em thế?"Chính Quốc giật nảy mình, vội lắc đầu nguầy nguậy: "Đâu, có ai đánh em đâu. Sao tự nhiên anh hỏi thế?""Em còn nói dối anh à?"Chính Quốc thấy ánh mắt của Thái Hanh đang nhìn vào người mình, em mới thấy giờ mình đang không mặc áo, toàn bộ vết bầm đều lộ rõ mồn một rồi, giờ biết nói sao đây?"Em... hôm nay đi đưa báo, em chạy nhanh quá nên bị ngã."Thái Hanh hiển nhiên là không tin, vết này không thể là bị ngã, bị ngã kiểu gì mà áo có cả vết giày trên đấy được? Thái Hanh lại vặn hỏi:"Em mà không nói thật, từ giờ anh sẽ không nói chuyện với em nữa."Đòn trí mạng được tung ra, Chính Quốc hiển nhiên dao động rồi. Thế những mãi cậu vẫn cứ ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi, Thái Hanh liền xoa đầu Chính Quốc:"Không phải sợ, cứ nói đi, anh sẽ giải quyết hết luôn." - Thái Hanh tự nhiên tự tin ghê gớm luôn."Là mấy anh...""Anh nào?""Mấy anh lớn lớn mà lần trước anh dẫn em đi chơi cùng ý, ở cái sân tập thể ý."Thái Hanh ngẫm lại, chắc hẳn Chính Quốc đang nói đến mấy đứa bạn hàng xóm cậu chơi cùng. "Chúng nó làm gì em?""Các anh ý bảo... Tại em mà anh không chơi với mấy anh ý nữa, anh chỉ chơi với em thôi. Còn bảo anh không mua đồ ăn vặt cho họ nữa, tại em đã cướp mất rồi." - Chính Quốc cúi gằm mặt, hai bàn tay đan chặt vào nhau. "Thế rồi có một anh lao vào xô em, thế nên mấy anh khác cũng nhảy vào."Thái Hanh càng nghe càng điên tiết, bọn nó đúng là ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp bé. Bốn thằng con trai to cao mập mạp mà lại xúm vào đánh một đứa bé tí tẹo, đã thế còn bảo Chính Quốc cướp mất đồ ăn vặt của chúng nó. Thái Hanh trước kia vẫn luôn hào phóng mua đồ ăn vặt cho mọi người, bố mẹ cậu cũng rất thoải mái. Nếu bọn nó đã nói vậy, thì không thể tha thứ được."Em đừng nghe chúng nó nói, em chẳng làm gì sai cả. Chúng nó mới sai tè le ý, anh không chơi với bọn đấy nữa. Để anh gặp rồi xử chúng nó nhá?"Chính Quốc lắc đầu nguầy nguậy: "Thôi anh. Em không sao đâu mà, anh đừng đánh nhau nhé?"Chính Quốc không dám kể với Thái Hanh là do sợ mình sẽ làm hai bên tức giận mà nghỉ chơi. Nhưng mà Thái Hanh lại còn định đi đánh nhau, dù nghĩ thế nào nhưng mà vẫn thấy hai bên không được... cân sức cho lắm. Chính Quốc đã nói vậy, Thái Hanh cũng đành tạm thời cho qua, nhưng mà nghĩ thế nào cũng vẫn cay cú lắm nha. Chính Quốc đã nhỏ người còn bị bọn kia đánh đến bầm dập thế này, chắc chắn là đau đớn lắm, càng nghĩ càng thấy xót. Nãy nó cũng sát trùng qua cho Chính Quốc rồi, làn da trắng nõn này mà để lại vết bầm thì không được đâu, nó phải bảo vệ em thật cẩn thận."Thôi được rồi. À mà sao em đợi anh trước cổng thế?"Lúc này Chính Quốc mới sực nhớ ra lí do mình chạy đến đây giữa trưa. Em lục từ trong túi của mình chục hòn bi ve mới toanh, nhìn vẫn sáng bóng. "Này, em tặng anh đấy."Thái Hanh xoè bàn tay đỡ lấy, chục hòn bi va vào nhau cạch cạch lần lượt lăn vào tay của Hanh. "Hình như hôm nay anh hết năm học đúng không. Cái này tặng anh, coi như quà chúc mừng nhá!"Thái Hanh nhìn qua, đây đều là những viên bi mới, vẫn chưa bị trầy xước tí nào. Thật ra nó đều có những hòn bi ve này rồi, nhưng được nhận từ Chính Quốc vẫn có cảm giác vui sướng khôn tả. Thái Hanh cẩn thận cho đống bi vào một cái hộp rồi đóng nắp. "Cơ mà, em có mấy cái này kiểu gì thế?""Bí mật."Hỏi thế nào Chính Quốc cũng không chịu nói, dĩ nhiên là em sẽ không nói rồi. Vừa qua em được thưởng do đã chăm chỉ đi đưa báo, một phần tiền em dùng để mua quà cho gia đình, phần còn lại em liền nghĩ tới Thái Hanh nên mua quà cho anh, còn về phần em chỉ cần thấy mọi người vui là em cũng đủ vui rồi. Nhưng em không nói với ai đâu, đây là bí mật của em thôi."Ừ, thế khi nào hai anh em mình chơi cái này nhé!""Vâng ạ."Hè năm đó, Chính Quốc và Thái Hanh gần như hôm nào cũng gặp nhau. Lúc thì hai đứa chơi bi ve, lúc thì đánh trận giả với bạn cùng lớp của Thái Hanh, anh nào cũng rất thân thiện với em chứ không hề bắt nạt em. Một hôm, Thái Hanh bảo với Chính Quốc:"Chính Quốc, ngày mai em có muốn lên Hồ Gươm với anh không?""Hồ Gươm á? Em..." Nói đến đây, Chính Quốc lại im bặt. Thật ra em cũng muốn đi lắm, nhưng mà hai đứa trẻ thì sao đi với nhau được? Dù em hay đi đưa báo một mình, nhưng mà Thái Hanh đi đâu xa cũng đều có bố mẹ đi cùng cả. "Đi cùng chú nha Chính Quốc." - Bố của Thái Hanh từ đâu đi ra vỗ nhẹ vai em. "Mai chú chở Thái Hanh đi chơi, nhưng đi hai người cũng chán. Chính Quốc đi cùng nhé, hai anh em đi với nhau cho vui."Chính Quốc ngại ngùng, em cũng chỉ nói "dạ" rồi lại im thin thít. Thấy vẻ chần chừ của em, bố của Thái Hanh liền hiểu ý:"Quốc cho chú xin số điện thoại của bố mẹ, chú sẽ gọi điện để xin nhé. Không phải lo, ngày mai chú qua đón đi chơi."Chính Quốc mừng rỡ gật đầu, em đọc số điện thoại của mẹ lên, vui mừng nắm chặt tay Thái Hanh. Hôm đó về nhà, mẹ Chính Quốc đã nhận được điện thoại của bố Thái Hanh, hai người nói chuyện một lúc rồi cúp máy. "Sướng quá nhỉ, mai được lên Hồ Gươm rồi nhé! Mà đây có phải bố của cậu bé tên là Thái Hanh con hay kể không?""Đúng rồi mẹ ạ! Mai chú ý chở con đi với anh Thái Hanh đó."Mẹ Chính Quốc mỉm cười xoa đầu cậu con trai của mình. Bà và bố của chính Quốc đều là dân lao động, bận quanh năm ngày tháng, chẳng mấy khi chở được con đi chơi. Những dịp thế này hoạ hoằn lắm mới có một lần, bà cũng muốn để con trai mình được thoải mái một hôm.Sáng hôm sau, bố của Thái Hanh đã lái xe máy đến trước cửa nhà của Chính Quốc, hai bên chào hỏi tay bắt mặt mừng vài câu, bố mẹ của Chính Quốc cảm ơn liên tục rồi mới đi làm. "Thái Hanh để em ngồi giữa đi, con phải ôm chặt em nhé."Thái Hanh và Chính Quốc vui vẻ ôm lấy người bố Thái Hanh, hai đứa cứ cười tít mắt suốt."Nào, khởi hành nhé!"Chiếc xe máy bon bon chạy trên từng con phố nhỏ. Chú Hoàng - bố của Thái Hanh lái xe qua từng phố cổ, rồi chở hai đứa đi mua kem Tràng Tiền trước khi lên Hồ Gươm. Lúc chọn vị, Chính Quốc còn tự hào khoe Thái Hanh mình đã đọc được hết các chứ trên bảng vị kem rồi, Thái Hanh vui vẻ xoa đầu em. Khi nhân viên vừa hỏi đến, Thái Hanh và Chính Quốc đồng thanh hô vị Socola, lúc này Thái Hanh mới quay sang hỏi:"Ớ, em cũng thích vị Socola à?"Chính Quốc gật đầy cái rụp: "Vâng, vị tủ của em đó! Anh cũng thích đúng không?"Miền ký ức của Thái Hanh trở về lần trước, Chính Quốc không ngần ngại đưa luôn túi kem vị Socola cho mình, giờ nó mới biết đấy là vị mà Chính Quốc thích nhất. Trong lòng nó vừa thấy tội lỗi, mà cũng thấy cảm động lắm luôn: Chính Quốc đã đưa mình vị em thích nhất."Ừ, thích."Thích, cả Socola, cả Quốc.Vừa mua kem xong, chú Hoàng liền chở hai đứa ra Hồ Gươm trước khi kem chảy. Ba người, một lớn hai nhỏ ngồi trên một chiếc ghế đá ven hồ, hai nhỏ thì cứ tíu tít nói chuyện vui vẻ. Gió hồ thổi tan đi cái nóng nực của mùa hè, cảnh hồ trước mặt, nhưng trong ánh mắt hai đứa trẻ chỉ phản chiếu hình bóng của một người mà thôi."Nào, hai đứa quay ra đây làm một kiểu ảnh nào."Thái Hanh kéo tay Chính Quốc đứng ra ven hồ, bố của Thái Hanh hôm nay có đem theo một chiếc máy ảnh đời mới rất xịn, liền đem ra chụp xung quanh."Rồi, một hai ba chiiii nhé!""Một!""Hai!""Ba!"Tấm ảnh được rửa ra, Thái Hanh giữ một tấm, Chính Quốc giữ một tấm. Trong ảnh là hai cậu bé đang bá vai nhau nhoẻn miệng cười, đằng sau là dấu bút nắn nót:"Hà Nội, 28 tháng 6 năm 2005,
Chính Quốc và Thái Hanh ở Hồ Gươm."Rồi, dàn đồng ca mùa hạ cũng ngơi nghỉ, nắng hạ đương nhạt màu. Lá đã ngả vàng, se se gió thổi.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội.
______________
Bật mí tí tẹo là còn hai chap nữa (không phải một chap đâu nè) là phải tạm biệt anh em Thái Hanh và Chính Quốc rồi. Tui cũng muốn đi lên Hồ Gươm với hai anh em lắm, cho đăng ký một chỗ được không TT?
Chính Quốc và Thái Hanh ở Hồ Gươm."Rồi, dàn đồng ca mùa hạ cũng ngơi nghỉ, nắng hạ đương nhạt màu. Lá đã ngả vàng, se se gió thổi.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội.
______________
Bật mí tí tẹo là còn hai chap nữa (không phải một chap đâu nè) là phải tạm biệt anh em Thái Hanh và Chính Quốc rồi. Tui cũng muốn đi lên Hồ Gươm với hai anh em lắm, cho đăng ký một chỗ được không TT?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com