TruyenHHH.com

Taekook Goi Ban Than La Chong

.

Sau khi chèo thuyền với nhau xong, cả 4 người lại chạy lại túp lều chuẩn bị cho bữa ăn trưa. Jungkook cắn nhẹ môi, bé còn chưa gọi điện thông báo với ba mẹ, với tình hình này kiểu gì HoSeok và Jimin cũng lôi kéo bé ngủ lại qua đêm ở nhà y. Bé con cũng ham vui lắm luôn.

"Mấy đứa ngồi xuống thảm ăn cơm đi nè" Từ xa, giọng nói ấm áp của mẹ HoSeok vang lên, giờ này bác với bác trai mới đến để mang đồ ăn cho mấy đứa.

"Vâng ạ"

Cả 4 người ngồi xuống ngay ngắn, nhìn ngắm các món ăn bắt mắt, bốc lên mùi thơm ngào ngạt khiến chúng không thể cưỡng lại được.

"Jungkook~ ahhh một miếng đi nào" trong khi Jungkook đang thẫn thờ ngồi nghĩ, Jimin gắp một miếng cơm cuộn đút vào miệng cậu.

"Cậu cũng ăn đi Jimin" Jungkook cười cười rồi ăn lấy miếng cơm cuộn.

"Jimin à, người cậu cần nên đút là đây này" HoSeok ngồi bên cạnh thấy cảnh tượng đó thì nũng nịu bĩu môi.

"Xừ.. Kệ cậu chứ! Tớ chỉ gắp cho Jungkook thân yêu của tớ thôi" Jimin khoác lấy vai Jungkook, lè lưỡi trêu đùa con người đang đỏ bừng mặt lên.

Taehyung nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi chướng mắt nhưng cũng chỉ im lặng cúi đầu ăn. Đột nhiên có một bàn tay tròn tròn xinh xinh gắp một miếng cơm cuộn rồi giơ ra trước mặt cậu. Taehyung ngẩng đầu lên, thì ra là Jungkook.

"Taehyung...cậu cũng ăn đi nè" Jungkook mỉm cười một cái rất xinh.

"Được rồi"

Taehyung mỉm cười, há miệng chuẩn bị ăn thì đột nhiên có một con chim chim bay ngang qua đớp ngay lấy miếng cơm cuộn trên tay Jungkook. Cậu tròn mắt nhìn Jimin ăn ngon lành mà không khỏi tức tối, lại muốn đạp một cước đá bay con chim kia ra ngoài vũ trụ.

"Yahh! Park Jimin!!" Taehyung cắn răng, mặt đỏ bừng lên nhìn vẻ mặt đắc ý của Jimin.

"Woahh cơm của Jungkook đút đúng là ngon quá trời quá đất luôn nè" Thế mà Jimin kia không nhận ra mùi nguy hiểm, mồm nhai nhai cơm cuộn, vẫn tiếp tục trêu ngươi Taehyung.

"Cậu mau nhả ra! Là của Jungkook đút cho tớ cơ mà? Mau nhả ra ngay"

Taehyung nhào tới nắm lấy mặt của Jimin, tay bóp bóp hai má của nhóc, muốn nhóc nhè ra. Cơm đó là cơm tình yêu của Jungkook dành cho cậu mà, Jimin không khỏi bất ngờ, la oé oé lên, tay cố đẩy con hổ trên người mình ra.

"Không nhả đó rồi sao? Cậu làm gì được tớ chứ" Jimin nuốt ực miếng cơm một cái rồi quay sang nhởn nhơ với khuôn mặt đang đen xì của Taehyung.

"Jimin chết bầm..hmm.. Kookie à! Đút lại cho tớ một miếng đi" Taehyung liếc xẻo Jimin một cái rồi quay sang há miệng làm nũng với bé con.

"Ơ..Taehyung!"

"Thôi nào thôi nào...hai người trẻ con quá cơ"

Jungkook lên tiếng trước khi hai người chuẩn bị lại cãi nhau tiếp, tay nhẹ nhàng cầm miếng cơm cuộn đút cho Taehyung. Cậu nhai nhai miếng cơm với vẻ mặt hết sức vui sướng, quay sang cười đểu với Jimin làm cho cậu nhóc nghẹn lời không biết nói gì. Jungkook nhìn cảnh tượng đấy cũng đành cười khổ rồi gắp cho HoSeok một miếng.

"Cậu cũng ăn đi này Hobi.."

"Cảm ơn cậu nha!"

Trong khi cả 4 người đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên Jimin của chúng ta nhảy dựng lên, khuôn mặt hốt hoảng nhìn 3 người còn lại. Miệng nhóc vẫn còn đang nhai thức ăn, lắp bắp nói.

"Nè! Các cậu biết chuyện gì xảy ra ở đây không vậy?"

"Có chuyện gì sao?" Taehyung vừa ăn vừa quay sang nhìn nhóc.

"Để tớ kể cho các cậu nghe. Cách đây 2 năm trước, ở đây đã xảy ra một vụ mất tích, người mất tích là một gia đình gồm 5 thành viên. Không ai thấy hay chứng kiến hoặc biết nguyên nhân xảy ra vụ mất tích. Chỉ biết vài ngày sau đó...người ta tìm thấy xác chết của 5 người tại 5 địa điểm khác nhau...5 thi thể đều bị sát hại một cách dã man. Ghê lắm ghê lắm lun"

Jimin vừa kể vừa ôm lấy mặt mình sợ hãi, 3 người còn lại nghe cũng không khỏi xanh mặt. Jungkook run run lên, mắt ngập nước, chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng máu me be bét mà bé sợ đến tái xanh mặt. Taehyung ở bên cạnh cũng sợ, cậu quay sang nhìn bé con thấy Jungkook sợ muốn khóc thì nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, nhẹ giọng an ủi.

"Đừng sợ"

Jungkook quay sang nhìn Taehyung rồi gật gật đầu, đúng rồi bé có cậu ở bên cạnh bảo vệ và yêu thương bé rồi, không sợ nữa.

"Vậy..cậu có biết hình dáng của thủ phạm không vậy?" HoSeok nuốt nhẹ nước bọt, giọng run run vang lên.

"Tớ chỉ biết rằng hắn ta có hình dáng rất to lớn và béo, trên vai vác một bao tải to đùng. Chắc bên trong đó có dụng cụ!" Jimin nói nói, nhóc cầm miếng bánh nhai chóp chép.

Khi Jimin nói đến đây, bỗng mọi thứ xung quanh đột nhiên im phăng phắc, ai ai cũng đều rùng mình vì cái mát lạnh khi gió thổi qua. HoSeok nhẹ nhàng cất hộp cơm lại, nói khẽ.

"Thôi được rồi..đừng nghĩ đến mấy chuyện đáng sợ nữa! Lại đây cùng tớ ăn bánh sinh nhật đi!"

HoSeok nở một nụ cười hình trái tim rồi chạy lon ton đi lấy bánh sinh nhật. 3 đứa nhóc kia cũng trở nên vui vẻ rồi chạy theo bóng lưng y. HoSeok lôi nhẹ trong hộp ra một chiếc bánh sinh nhật vô cùng bắt mắt. Bánh được phủ một lớp kem màu tím hoà cùng với màu xanh, trên mặt bánh còn có hình nhân vật Mang mà HoSeok vô cùng thích. Y sung sướng nhìn chiếc bánh, nhẹ nhàng cắm những ngọn lên đủ màu lên chiếc bánh rồi chấp tay lại.

"Happy birthday to you..Happy birthday to you..." Giọng hát non nớt trong sáng của những đứa trẻ vang lên. HoSeok cười niềm nở, y cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi có những người bạn bên cạnh mình. Y thổ nhẹ nến, mọi người xung quanh vỗ tay rộn ràng.

"Hobi, cậu ước gì vậy? Nói đi nói đi" Jungkook tò mò nhìn y.

"Không có nói đâu mà! Nếu như nói điều ước của mình ra thì sẽ không thành sự thật đâu!" Hoseok lắc đầu rồi cắt bánh cho từng người ăn.

"Vậy thôi" Jungkook bĩu môi rồi cho một miếng bánh vào miệng mình.

Tớ ước rằng chúng ta sẽ mãi mãi vui vẻ như thế này. Tớ cũng mong rằng cậu và Taehyung sẽ có một kết thúc êm đềm...

.

Bằng lời dụ dỗ ngon ngọt của gia đình HoSeok, sự lè nhè của Jimin và ánh mắt kì vọng đầy ấm áp của Taehyung, Jungkook cũng đành gọi về cho anh SeokJin để báo rằng mình sẽ ngủ lại. Gia đình HoSeok thuê 3 căn phòng, một phòng của bố mẹ y ngủ, hai phòng còn lại để bốn người tự chia. Jimin thấy vậy nhanh chóng kéo HoSeok vào phòng trong khi y còn đang ú ớ nhìn Taehyung.

"Thôi bọn tớ ngủ chung nhé! Hai người ngủ ngon nha!"

Giọng Jimin vang lên rồi tắt hẳn khi nhóc vào trong phòng, Jungkook nhẹ nhàng quay sang e dè nhìn Taehyung. Bé sợ cậu sẽ cảm thấy khó xử hoặc không muốn đó.

"Nếu như cậu không..."

"Chúng ta vào phòng thôi Jungkookie"

Taehyung cầm lấy balo của hai người rồi đi vào trong phòng. Căn phòng lớn có một chiếc giường ở chính giữa cùng với tivi được gắn ở tường, có thêm phòng tắm vô cùng tiện nghi và đầy đủ. Jungkook nhìn quanh một lượt rồi dừng tầm mắt vào chiếc giường. Vậy là bé với Taehyung sẽ ngủ chung với nhau sao?

"Cũng đã ngủ với nhau không ít, cậu còn ngại sao Jungkook" khi nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng đấy của bé, Taehyung cũng đoán ra được phần nào.

"Không..không phải mà" Jungkook quay sang, miệng lắp bắp.

"Được rồi nè! Cậu xếp đồ đi Jungkook! Tớ ra ngoài có chút việc"

Taehyung cười nhẹ nhàng, xoa đầu Jungkook rồi bước ra khỏi cửa. Bé con ú ớ nhìn theo bóng lưng của cậu rồi mới bò lên giường để xếp quần áo. Sau một hồi cất đồ đạc gọn gàng, Jungkook nhìn lên đồng hồ, cũng đã gần 9 giờ rưỡi rồi mà Taehyung vẫn chưa về phòng. Bé con rất lo đó.

"Taehyung...sao cậu chưa về?"

Jungkook thở dài, bèn bật tivi lên coi cho đỡ chán, đồng thời cũng chờ Taehyung về. Nhưng đến gần 10 giờ vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu, Jungkook mới thật sự lo lắng và sợ hãi, có khi nào Taehyung bị bắt cóc rồi không? Nghĩ đến đây, bé leo xuống mặc chiếc áo khoác, tay cầm theo đèn pin và một cái gậy nhỏ để đi tìm Taehyung.

Jungkook đi ra khỏi khách sạn, nhìn xung quanh hầu như mọi người đều đã tắt đèn đi ngủ, con đường chỉ còn mỗi ánh sáng của đèn đường chiếu xuống. Bé con run run nhẹ, tay bật đèn pin lên bắt đầu bước đi, tay kia thì cầm cây gậy. Vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, Jungkook cảnh giác nhưng không khỏi sợ hãi. Gió lạnh thổi qua khiến bé con không khỏi rùng mình.

"Taehyung..Taehyung! Cậu đâu rồi vậy?"

Jungkook gọi lớn lên, nhưng không ai đáp lại càng khiến cậu bé sợ hơn. Đột nhiên sau lưng cậu có tiếng bước chân nặng trĩu, tiếng thở phì phò vang lên. Bé con run rẩy, quay đầu ra đằng sau nhìn. Một cái bóng to lớn và béo tròn hiện lên, là một người đàn ông, trên vai vách một bao tải vô cùng lớn đang bước tiến. Jungkook nhớ lại lời kể của Jimin vào buổi trưa, kẻ sát nhân kia cũng có hình dáng không khác gì người đang tiến gần về phía bé.

"Ahhhh...cứu tôi!!!"

Không nghĩ ngợi gì nữa, Jungkook nhắm mắt chạy thật nhanh về phía trước, miệng la hét không ngừng, bé sợ đến mức rơi cả đèn pin xuống. Taehyung đang đi mua đồ ăn về, hôm nay có mấy tiệm tạp hoá nghỉ khiến cậu phải thục mạng chạy ra xa để mua đồ ăn. Cậu biết Jungkook sẽ đói và bé lại rất thích ăn vặt nên mới đích thân đi mua. Đang đi thì cậu nghe thấy tiếng hét quen thuộc, chưa định hình được Jungkook đã đâm ngay vào người mình.

"Ahh..cứu tôi..huhu!! Cứu tôi" Jungkook vẫn la hét không ngừng, không dám mở mắt ra.

"Nào nào Jungkook! Tớ Taehyung đây" Taehyung nhăn nhẹ mặt sau cú va chạm, tay chạm lên vai của bé.

"Tae.. Taehyung..cứu tớ. Tên sát nhân..mà Jimin hôm nay kể..hắn đang đi ở kia kìa"

Vừa nói Jungkook vừa luống cuống chỉ tay ra đằng sau. Taehyung nghe vậy cũng run lên, nhận ra có bóng dáng người đang tiến đến, cậu soi đèn pin lên người đó rồi bật cười nhẹ nhàng.

"Jungkookie, cậu thật ngốc! Người đó là bác lao công mà"

Jungkook quay đầu ra đằng sau, đúng là bác lao công đang dọn dẹp kia mà, làm bé con sợ hú hồn hú vía. Miệng bé bĩu nhẹ, vẻ mặt đầy dỗi hờn, thấy thế Taehyung lên tiếng.

"Sao cậu lại ra đường lúc này? Có biết như vậy nguy hiểm lắm không? May đó là bác lao công"

"Tớ..tớ tìm cậu..." Jungkook run rẩy nói, đầu cúi xuống tỏ vẻ hối lỗi.

"Cậu lo cho tớ sao Jungkook?" Nghe đến đây, Taehyung bật cười rồi xoa đầu bé.

"Đúng vậy! Ai kêu đột nhiên đêm khuya...cậu lại ra ngoài không nói một câu nào, còn đi hẳn 1 tiếng nữa.. Tớ sợ cậu bị làm sao cho nên mới đi tìm cậu..."

"Tớ đi mua đồ ăn cho cậu"

Taehyung vừa nói vừa giơ bịch đồ ăn lên, Jungkook nhìn rồi còn cảm thấy hối lỗi hơn nữa. Cậu khẽ vươn tay, kéo Jungkook vào lòng ôm chặt để ủ ấm bé, để cậu bé không còn sợ nữa. Jungkook tròn mắt trước hành động của Taehyung, đầu dựa vào lồng ngực ấm áp của cậu. Cảm động không ngừng, bé choàng tay qua eo Taehyung ôm lại.

"Hyungie..cậu về rồi"

.

Jungkook nhìn tấm lưng đang quay lại với bé, thật muốn vươn tay ôm lấy tấm lưng ấm áp đó. Dạo gần đây, Taehyung vô cùng ấm áp, luôn bên cạnh, yêu thương và bảo vệ bé. Cậu không biết rằng những hành động đó đã vô tình gieo dắt hi vọng cho Jungkook. Bé khẽ vươn tay cầm lấy bàn tay to lớn của Taehyung, nhỏ giọng nói.

"Taehyung, sau này ai làm người yêu của cậu..sẽ hạnh phúc lắm. Nếu như, cậu thật sự không thích tớ...thì hãy tìm một người yêu cậu hơn tớ yêu nhé.."

Jungkook khẽ rơi một giọng nước mắt trong suốt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Taehyung khẽ mở mắt ra, cậu chưa ngủ và đã nghe hết lời nói của bé. Cậu quay sang nhìn Jungkook, nhìn khuôn mặt thiên thần kia đang ngủ say, tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Jungkook.

"Thật sự sẽ có người yêu tớ nhiều hơn cậu yêu tớ sao?"

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com