Taekook Em Quoc Cua Anh Hanh
Bình thường buổi trưa Chính Quốc sẽ ngủ một tiếng, nhưng hôm nay chỉ mới ba mươi phút thôi đã thấy em nhỏ cầm Màn Thầu lẽo đẽo đi xuống phòng khách tìm anh.Cũng bởi vì sợ làm em thức giấc nên Thái Hanh mới xuống phòng khách chơi game.Đang chơi thì bỗng một thứ gì đó ngã ập vào đùi mình. Không đoán thì cũng biết là thứ gì."Sao Quốc không ngủ tiếp mà xuống đây hửm?""Anh ơi~ Quốc muốn ôm cơ."Mắt tròn lim dim, vô thức đưa hai tay về phía trước vòi anh ôm.Nào ngờ không những được anh ôm mà còn bị hôn đến muốn xệ luôn cặp má bầu bĩnh.Thái Hanh bế em trong lòng, ngã người về phía sau cho em thoải mái. Tay vỗ đều đều ở mông người nhỏ.Em nhỏ dạo này đặc biệt dính người, hễ anh đi đâu lâu một xíu là liền chạy đến đòi anh ôm, đòi anh bế.Ngủ được một giấc đã đời, Chính Quốc bị tiếng tivi đánh thức. Mặc dù Thái Hanh đã bật tiếng rất nhỏ nhưng có lẽ tai của em nhỏ cực kì thính.Bản tin hôm nay dự báo có sao băng vào lúc mười một giờ tối nay. May mắn thay ngày mai là chủ nhật nên hôm nay hai bạn nhỏ có thể xin ba mẹ thức để đón sao băng.Chị phóng viên vừa nói dứt lời thì Chính Quốc như tỉnh cả ngủ, hớn hở quay sang nói với anh ngay lập tức:"Anh ơi! hôm nay có sao băng đó."Thái Hanh đưa tay nựng má em, anh lớn nhướn mày hỏi:"Quốc có muốn xem sao băng không?""Dạ có ạ.""Nhưng mà anh không thích xem."Thái Hanh giả vờ y như thật, mood trong người em nhỏ đều tuột đi hết.Em bễu môi khẽ thở dài.Thái Hanh buồn cười véo nhẹ cằm em cưng chiều nói nhỏ."Chiều em."Chính quốc rất nhanh cười đến độ em không khép được miệng.Cái em nhỏ này cười cũng nhanh mà buồn cũng lẹ.Hôm nay ba Kim quyết định cho nhân viên về sớm, vì hôm nay mẹ Kim có dặn sẽ nấu một bữa ăn thật ngon vào tối nay.Phía mẹ Kim, bà là hiệu trưởng vốn rất bận rộn nhưng vẫn tạm gác lại mọi công việc để về nhà thật nhanh. Ba mẹ Kim hôm nay tranh thủ về sớm như vậy cũng bởi vì muốn dành thời gian cho hai bạn nhỏ đang đợi ở nhà.Mẹ Kim đang dọn dẹp tài liệu thì tiếng điện thoại reo inh ỏi."Em nghe đây.""Vợ xong chưa? Anh sang đón nhé?""Vâng."Ba Kim nhanh như cắt cầm lấy chìa khóa đi đón vợ, để còn nhanh về nhà với mấy bạn nhỏ.Ba mẹ Kim luôn nhẹ nhàng với nhau như vậy. Thậm chí lúc cãi nhau, họ không dùng vũ lực mà cùng nhau ngồi lại nói chuyện rõ ràng sau đó thì làm hòa, cũng có khi giận dỗi vài ba ngày rồi thôi. Cũng chính vì thế mà tạo ra một Kim Thái Hanh luôn nhẹ nhàng, ôn nhu, yêu thương em nhỏ hết mực.Một đứa trẻ muốn nó thật tốt thì việc đầu tiên là các bậc ba mẹ cần phải làm gương. Khi ba mẹ luôn nhẹ nhàng với trẻ thì trẻ sẽ từ đó mà luôn nhẹ nhàng, cư xử dịu dàng với những người xung quanh như cách mà chúng đã từng nhìn thấy.•Vừa vào đến nhà đã nghe thấy giọng đáng yêu của người nào đó luyên thuyên về việc hôm nay có sao băng."Thế á? Để dì chuẩn bị đồ ăn rồi mình cũng nhau đón sao băng nhé.""Dạ!"Mẹ Kim thuận tay bẹo má sữa của Chính Quốc một cái. Con trai bà chăm em khéo thật đấy."Quốc à, em có muốn uống sữa không?"Giọng của Thái Hanh từ phòng bếp nói vọng ra."Dì ơi, Quốc đi uống sữa đây ạ."Nói rồi Chính Quốc chạy vụt vào phòng bếp tìm anh.Bà Kim thấy vậy lại nhớ đến câu chuyện của Chính Quốc và Thái Hanh mà cười tủm tỉm. Chuyện là thế này:_
Thuở Chính Quốc một tuổi, Thái Hanh bốn tuổi.Lúc ấy mẹ Kim có dắt Thái Hanh sang nhà Chính Quốc chơi.Trẻ nhỏ thường hay bị chảy nước miếng, Chính Quốc cũng không ngoại lệ, em thường xuyên bị chảy nước miếng lắm nên một ngày em phải thay rất nhiều áo. Thấy em hay bị chảy nước miếng nên Thái Hanh không thích em vậy mà không biết vì sao khi em lớn lên một tí, em lại càng đáng yêu hơn thì lúc đấy cũng chẳng biết vì sao mà mọi điều không thích kia lại biến đi đâu mất.Và bây giờ là một Kim Thái Hanh yêu thương em Điền Chính Quốc cực kì.
_Đấy, chuyện là vậy đấy!Hôm nay các món ăn gồm có: sườn nướng, kimbap và lẩu nấm vì hai bạn nhỏ không ăn được cay. Lúc nảy mẹ Kim có điện rủ ba mẹ Chính Quốc sang chơi nhưng hai người họ đều bận cả."Một hai ba zôoooo."Ba mẹ Kim mỗi người một cốc bia còn hai bạn kia là hai cốc nước ngọt."Khàa đã quá Pepsi ơi."Chính Quốc khà một tiếng sảng khoái nói lớn."Ngốc ạ, uống coca mà đã quá Pepsi ơi."Thái Hanh cốc nhẹ lên đầu em một cái.Sau đó là cả bốn người đồng loạt cười lớn.Ba Kim nướng sườn chín bao nhiêu đều gắp vào chén của ba người đầy ắp hết cả nhưng chén mình thì trống không.Mẹ Kim thấy vậy liền đút cho ba Kim một miếng sườn vừa có mỡ vừa có nạc ngon vô cùng."Anh cũng ăn đi."Ba Kim vui vẻ há miệng ăn miếng sườn mà vợ mình đút cho.•10:30Ai cũng ăn no bể bụng, tranh thủ vận động một chút bằng việc dọn dẹp đồ ăn.Hai bạn nhỏ sẽ bưng chén đũa xuống cho mẹ Kim rửa còn ba Kim sẽ rọt trái cây để một lát ăn trong lúc đợi sao băng.Dù trong nhà có quản gia có thể rửa chén giúp nhưng theo quan điểm của mẹ Kim thì những gì bà làm được thì bà sẽ tự làm. "Xong rồi!"Ba Kim dựng bốn ghế tựa liền nhau, bây giờ chỉ còn việc đợi sao băng đến nữa thôi.Nhìn qua nhìn lại thì phát hiện cục bông Điền Chính Quốc ngủ mất rồi!!!Lúc trưa thì háo hức xem sao băng nhất nhà luôn mà bây giờ lại lăn ra ngủ thế này."Quốc, Quốc có muốn nhìn sao băng không sao lại ngủ rồi."Thái Hanh lay lay người em, cuối cùng Chính Quốc cũng chịu mở mắt.Vừa đúng lúc trên đời có một tia sáng vụt qua. Ai cũng nhanh chóng nhắm mắt ước điều ước của mình.
•
Một em chap bị bỏ quên...
Thuở Chính Quốc một tuổi, Thái Hanh bốn tuổi.Lúc ấy mẹ Kim có dắt Thái Hanh sang nhà Chính Quốc chơi.Trẻ nhỏ thường hay bị chảy nước miếng, Chính Quốc cũng không ngoại lệ, em thường xuyên bị chảy nước miếng lắm nên một ngày em phải thay rất nhiều áo. Thấy em hay bị chảy nước miếng nên Thái Hanh không thích em vậy mà không biết vì sao khi em lớn lên một tí, em lại càng đáng yêu hơn thì lúc đấy cũng chẳng biết vì sao mà mọi điều không thích kia lại biến đi đâu mất.Và bây giờ là một Kim Thái Hanh yêu thương em Điền Chính Quốc cực kì.
_Đấy, chuyện là vậy đấy!Hôm nay các món ăn gồm có: sườn nướng, kimbap và lẩu nấm vì hai bạn nhỏ không ăn được cay. Lúc nảy mẹ Kim có điện rủ ba mẹ Chính Quốc sang chơi nhưng hai người họ đều bận cả."Một hai ba zôoooo."Ba mẹ Kim mỗi người một cốc bia còn hai bạn kia là hai cốc nước ngọt."Khàa đã quá Pepsi ơi."Chính Quốc khà một tiếng sảng khoái nói lớn."Ngốc ạ, uống coca mà đã quá Pepsi ơi."Thái Hanh cốc nhẹ lên đầu em một cái.Sau đó là cả bốn người đồng loạt cười lớn.Ba Kim nướng sườn chín bao nhiêu đều gắp vào chén của ba người đầy ắp hết cả nhưng chén mình thì trống không.Mẹ Kim thấy vậy liền đút cho ba Kim một miếng sườn vừa có mỡ vừa có nạc ngon vô cùng."Anh cũng ăn đi."Ba Kim vui vẻ há miệng ăn miếng sườn mà vợ mình đút cho.•10:30Ai cũng ăn no bể bụng, tranh thủ vận động một chút bằng việc dọn dẹp đồ ăn.Hai bạn nhỏ sẽ bưng chén đũa xuống cho mẹ Kim rửa còn ba Kim sẽ rọt trái cây để một lát ăn trong lúc đợi sao băng.Dù trong nhà có quản gia có thể rửa chén giúp nhưng theo quan điểm của mẹ Kim thì những gì bà làm được thì bà sẽ tự làm. "Xong rồi!"Ba Kim dựng bốn ghế tựa liền nhau, bây giờ chỉ còn việc đợi sao băng đến nữa thôi.Nhìn qua nhìn lại thì phát hiện cục bông Điền Chính Quốc ngủ mất rồi!!!Lúc trưa thì háo hức xem sao băng nhất nhà luôn mà bây giờ lại lăn ra ngủ thế này."Quốc, Quốc có muốn nhìn sao băng không sao lại ngủ rồi."Thái Hanh lay lay người em, cuối cùng Chính Quốc cũng chịu mở mắt.Vừa đúng lúc trên đời có một tia sáng vụt qua. Ai cũng nhanh chóng nhắm mắt ước điều ước của mình.
•
Một em chap bị bỏ quên...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com