Chương 5 : Tìm kiếm dưới cơn mưa
Jungkook bước đi trong mưa, từng bước chân loạng choạng như muốn ngã quỵ. Cậu không còn cảm nhận được những giọt nước lạnh lẽo từ bầu trời, mà cảm thấy mình như đang chìm trong một vực thẳm vô hình. Cái lạnh từ bên ngoài không thể sánh bằng cái lạnh trong lòng, nơi trái tim cậu đã chết từ lâu, không còn chút ấm áp nào.Mỗi bước đi, cậu lại nhớ đến Taehyung. Không phải những kỷ niệm đẹp đẽ, mà là những giây phút đau đớn. Cái cách Taehyung lừa dối cậu, cái cách anh khiến cậu cảm thấy mình chỉ là một công cụ để thỏa mãn bản thân. Cậu đã cố gắng quên, nhưng không thể. Mỗi ngóc ngách trong thành phố này đều gợi lại hình ảnh của Taehyung, làm tim cậu nhói lên.Cậu không biết mình đang tìm kiếm cái gì, chỉ biết rằng, trong sâu thẳm, cậu vẫn khao khát một điều duy nhất: sự tha thứ từ Taehyung. Cậu không muốn nghĩ đến những điều sai trái trong quá khứ, nhưng những vết thương ấy vẫn chưa lành. Cậu không thể buông bỏ, nhưng cũng không thể tiếp tục sống trong nỗi đau này.Jungkook lướt qua một quán cà phê quen thuộc, nơi hai người từng ngồi với nhau, tay trong tay, cười đùa như không có gì có thể phá vỡ họ. Cậu không thể ngừng nghĩ về những khoảnh khắc đó, nhưng rồi lại tự nhủ mình không thể quay lại. Đã quá muộn rồi. Cậu đã quyết định rời đi, và không thể quay lại nữa.Trong khi đó, ở một nơi khác, Taehyung không ngừng tìm kiếm Jungkook. Anh không thể chịu đựng được sự trống rỗng khi không có cậu bên cạnh. Anh đã sai, quá sai khi để mình lún sâu vào những cuộc vui, những thú vui phù phiếm mà không nghĩ đến cảm giác của Jungkook. Anh đã đánh mất cậu, và giờ đây, anh không biết phải làm gì để sửa chữa.Cảm giác hối hận trong lòng Taehyung lớn đến mức không thể diễn tả bằng lời. Mỗi đêm, anh tự hỏi mình đã làm gì sai, và liệu còn cơ hội nào để lấy lại những gì anh đã mất. Anh nhớ từng nụ cười của Jungkook, nhớ từng cái ôm ấm áp, từng cái hôn nhẹ nhàng. Nhưng tất cả đã tan biến trong một giây phút sai lầm.Anh không thể sống thiếu Jungkook. Đó là sự thật mà anh không thể chối bỏ. Mỗi giây phút không có cậu, anh cảm thấy như mình đang chết đi một chút. Anh phải tìm cậu, phải cầu xin sự tha thứ. Nếu không, anh sẽ không thể sống tiếp.---Cơn mưa vẫn chưa dứt. Từng giọt nước rơi xuống như muốn xóa đi tất cả những ký ức đau buồn trong lòng mỗi người. Jungkook đang đi giữa dòng người vội vã, không hề chú ý đến việc mình đang đi đâu. Cậu chỉ biết rằng mình cần phải đi, cần phải tránh xa tất cả những nơi có thể gợi lại hình ảnh của Taehyung.Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ kéo cậu lại, khiến cậu ngã vào một lồng ngực quen thuộc. Mùi hương của Taehyung, cái cảm giác ấm áp ấy, tất cả đều khiến trái tim Jungkook loạn nhịp. Cậu ngẩng mặt lên, và chỉ một khoảnh khắc sau, đôi mắt của Taehyung hiện lên trước mặt cậu.“Jungkook…” Taehyung thì thào, giọng anh khàn đặc như bị nghẹn lại. “Anh đã tìm em khắp nơi.”Jungkook không thể phản ứng ngay lập tức. Cậu chỉ đứng đó, tim đập mạnh, nhưng không thể thốt ra lời nào. Cái đau trong lòng, cái tức giận và sự hận thù khiến cậu không thể nhìn thẳng vào mắt Taehyung. Cậu đã từng yêu anh rất nhiều, nhưng giờ đây, cậu không biết phải làm gì. Những lời nói của Taehyung, những lời xin lỗi, đã quá muộn màng rồi.“Em không thể đi như thế này,” Taehyung tiếp tục, đôi mắt anh ánh lên sự tuyệt vọng. “Anh không thể sống thiếu em, Jungkook. Anh sai, anh biết là anh sai. Nhưng em có thể tha thứ cho anh không? Em có thể quay lại với anh không?”Jungkook lắc đầu, không thể thốt ra một lời nào. Lòng cậu thắt lại, cậu muốn khóc, nhưng không thể. Tất cả những gì cậu cảm thấy lúc này là sự trống rỗng. Mỗi lời của Taehyung chỉ càng làm trái tim cậu đau thêm. Cậu không thể quay lại, không thể sống trong những dối trá và lừa dối nữa.“Anh đã làm gì sai?” Taehyung nghẹn ngào, không thể hiểu tại sao Jungkook lại lạnh lùng như vậy. “Anh không thể mất em. Anh sẽ thay đổi, em không phải sợ nữa.”Jungkook muốn nói điều gì đó, nhưng những từ ngữ không thể thoát ra khỏi miệng. Cậu chỉ muốn Taehyung buông tay cậu ra, để cậu được tự do, để cậu không phải tiếp tục sống trong nỗi đau này nữa. Nhưng tay của Taehyung quá mạnh, và trái tim cậu lại yếu đuối đến mức không thể rời bỏ.“Anh không thể thay đổi những gì đã xảy ra, Taehyung. Đã quá muộn rồi,” Jungkook nói, giọng cậu vang lên như một lời kết thúc. “Em không muốn tiếp tục như thế này nữa.”Taehyung không thể chấp nhận điều đó. Anh muốn nắm chặt Jungkook, muốn kéo cậu lại bên mình, nhưng cậu lại lùi bước. Mỗi giây phút im lặng kéo dài như một đòn tấn công mạnh mẽ vào trái tim anh. Anh đã làm tất cả những điều tồi tệ nhất, và giờ đây, anh không biết làm gì để cứu vãn.---Jungkook đứng lặng yên dưới cơn mưa, trái tim như bị xé nát từng mảnh. Taehyung đứng đối diện, không thể nói thêm một lời nào. Cả hai đều im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi, từng giọt từng giọt, như thể thời gian đang ngừng lại.Trong lòng Taehyung, có một nỗi tuyệt vọng chưa từng có. Anh đã mất tất cả, nhưng không thể mất Jungkook. Anh không thể để cậu rời xa mãi mãi. Nhưng liệu có còn hy vọng không?Jungkook quay lưng bước đi, từng bước xa dần, và Taehyung vẫn đứng đó, không thể chạy theo, không thể làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com