TruyenHHH.com

Taekook Chuyen Tau Dem

chuyến tàu đêm

...

Những vết thương trên người Jungkook hôm qua nay đã hở miệng, băng cá nhân thông dụng không còn đủ che lấp nó, khuôn mặt em bầy nhầy lớp make up lẫn phấn che khuyết điểm, vết máu loang lổ khắp sơ mi đã sớm đông thành mảng lớn. Đỏ, thật đỏ.

Khóe miệng em chảy máu từng dòng, nhưng em mặc kệ, thật vướng víu khi phải lau nó nhiều lần, dù gì hôm nay cũng không có ý định về nhà.

Taehyung im lặng đứng một góc quan sát, cho dù hoàn toàn có thể đến hỏi Jungkook rốt cuộc đã có chuyện gì vừa xảy ra, có vẻ như mọi thứ đang ngày càng tồi tệ hơn. Nhưng cái tính sợ phiền hà người khác đã kịp ngăn anh, chuyến tàu cuối cùng trong ngày đủ khiến tâm trạng Taehyung trùng xuống ít nhiều, thật quá sức khi phải bận tâm thêm chuyện khác, tốt nhất vẫn không nên xen vào.

Mệt mỏi công việc, áp lực cuộc sống, mọi thứ dần kéo cả hai lệch khỏi quỹ đạo. Nếu như Taehyung sống vì gia đình, thì Jungkook hoàn toàn không biết bản thân đang sống vì cái gì, không mục tiêu, không tương lai, em vỏn vẹn tuổi mười bảy đến trường cùng sự rách nát trong cái xã hội thối rữa.

Mẹ em, vừa phát hiện phấn nền cùng kem che khuyết điểm biến mất, điên tiếc tìm kiếm giữa đêm và Jungkook mãi không quên được cú tát từ bà khi thấy nó nằm ngay ngắn nơi ngăn kéo của đứa con trai lớn.

"Mày tốt nhất không nên sống trên đời này! Tao thật sai lầm khi sinh mày ra! Thằng dơ bẩn!!"

Đó là những gì em nghe được từ mẹ sau khi cánh cửa được gọi là nhà khép lại. Giống như cách ai đó đẩy hết phiền phức ra khỏi cuộc đời, Jungkook nghĩ lại, đúng thật, em chính là "rác" của bố mẹ, chẳng ai mong muốn một đứa con bất bình thường với cái giới tính em đang cố vứt bỏ, em yêu đàn ông, đứa cháu đích tôn duy nhất của họ Jeon yêu đàn ông.

Mẹ không biết, em dùng mĩ phẩm của mẹ tạo thành vỏ bọc cho mình, chẳng tốt đẹp gì khi để lớp phấn dày đặc thấm qua vết thương đang rỉ máu, chỉ càng khiến nó ngày càng nặng hơn, lâu lành và lở loét. Cũng chỉ vì Jungkook không muốn mẹ đau lòng, mặc nhiên dùng nó như một lớp mặt nạ.

Mẹ à, em yêu đàn ông. Nhưng không có nghĩa em hoàn toàn là một đứa con gái. Jeon Jungkook, ba từ này vốn dĩ đẹp biết bao, chỉ vì một phút lầm lỡ tỏ tình với bạn thân cùng lớp, tương lai của Jungkook được dán lên cùng những tờ note dày đặc trên bàn và trên tường.

"Chết đi! Đồ đồng tính."

Cắt.

Những vết cắt chi chít nơi cánh tay. Em tự tử bất thành năm em tuổi mười lăm, nhìn thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của mẹ, Jeon Jungkook hứa sẽ sống thật tốt để chăm sóc bà, người duy nhất trên đời này yêu thương em.

Đổ vỡ.

Ba Jungkook có người đàn bà khác. Ngày cuối cùng trước hôm chia ly, ông đem nhân tình về trước mặt mẹ, sỉ nhục người đã sinh cho ông ấy một đứa con trai được cho là "bệnh tật". Và rồi, mẹ em từ ấy chẳng còn là mẹ của Jeon Jungkook tuổi mười lăm.

Chầm chậm đổ mớ thuốc ngổn ngang trên tay, trông chúng thật nhiều màu sắc, hoàn toàn đối lập với cuộc sống chỉ toàn những mảng đen trắng loang lổ của em. Vị đắng tràn vào thực quản xuống cuống họng, Jungkook khẽ nhăn mũi tay lục lọi hộp sữa trong cặp, vui vẻ uống nó như thứ ngọt ngào duy nhất trên cõi đời dành cho mình.

Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, có vẻ như Jungkook không có ý định nghe nó, trực tiếp đeo headphone giống cái cách vẫn hay dùng khi muốn trốn chạy thế giới. Chẳng mấy chốc, đoàn tàu chỉ còn lại tiếng bánh xe cũ kĩ ma sát trên đường ray cùng âm thanh yên ắng thành phố khi về đêm.

Taehyung khẽ khịt mũi. Anh chưa từng thích về nhà lúc đêm muộn, nhưng tài liệu đổ đống ở công ti không cho phép thời gian ngắn đi, ngược lại còn có dấu hiệu kéo dài.

Con người ở thế kỉ mai mươi mốt này, vốn dĩ đã tự mình phân hoá giai cấp bằng định nghĩa kẻ trên kẻ dưới, danh phận giám đốc và nhân viên, chế độ bao đời cuối cùng đều chung mục đích bốc lột nhau.

Thật buồn cười cho thứ gọi là thế giới "công bằng".

"God, tell us the reason youth is wasted on the young
It's hunting season and the lambs are on the run
Searching for meaning, but are we all lost stars
Trying to light up the dark."

-Lost stars-

Bất chợt tiếng hát em vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của Taehyung nơi xa xăm ngoài kia. Bình yên và nhẹ nhàng, thanh âm trầm ấm vang vọng trong toa tàu nhỏ khép kín, không biết Jungkook hay không, nhưng trái tim Taehyung đang rung lên từng hồi.

Giọng hát là thứ duy nhất em có, cho dù khuôn mặt em cũng thuộc dạng ưa nhìn, học hành lại tốt, thế nhưng chỉ vì là một đứa đồng tính, danh xưng này đã che hết mọi thứ tốt đẹp của Jungkook trước mắt người đời.

Tấm lòng em xinh đẹp tựa như cách hoàng hôn nhè nhẹ buông xuống Seoul mỗi chiều, sẵn sàng nhường chiếc ô cho cụ già đang một mình trú mưa, sẵn sàng cho người vô gia cư hết tiền tiêu vặt mình có, em thầm lặng sống những tháng ngày làm theo bản năng.

Chịu đựng rồi băng bó, băng bó rồi chịu đựng, mà chẳng hề có tiếng kêu than. Vì Jungkook sợ, sợ bản thân sẽ khiến chủ nhiệm liên luỵ, người chủ nhiệm hiện tại của em, thầy ấy quá tốt bụng để vướng vào một tên đồng tính rẻ mạt, luôn cố tình che giấu vết thương bằng nụ cười ngu ngốc mỗi khi gặp thầy.

Và rồi, Jungkook sống những tháng ngày chỉ có em hay biết. Vết thương nơi gần bụng đang dần hoại tử, một lúc một đau, cộng dồn thêm việc ăn uống không đều độ, chẳng mấy chốc tổn thương nặng nề. Căn bệnh ấy không ngừng tàn phá em từng ngày.

"Ashii..."

Tiếng rên khe khẽ cắt đứt giai điệu bài hát. Nhìn Jungkook đau đớn ôm lấy thân dưới tuôn đầy máu, Taehyung hốt hoảng chạy đến bên em, hơi thở gấp gáp tạo thành làn sương xuyên qua thân ảnh mờ nhạt. Máu em nhỏ tí tách xuống sàn tàu. Đỏ, thật đỏ.

"Em ơi? Em có sao không?"

Taehyung hỏi. Thế nhưng chẳng có câu trả lời nào đáp lại anh ngoài tiếng kêu đầy đau đớn của Jungkook.

"Tôi sẽ gọi cấp cứu! Đợi nhé!"

Khẩn trương lục tìm điện thoại nơi túi áo, Taehyung mở khoá điện thoại ấn số thật nhanh.

Cuộc gọi không thể thực hiện được.

Mẹ kiếp, anh nhìn màn hình, từng vạch sóng yếu ớt chầm chậm vỡ giống như máu em rơi xuống tay anh.

Taehyung nhất thời không nghĩ được gì, mặc cho đoàn tàu không ngừng chạy băng băng, anh ấn chuông khẩn cấp, chiếc nút đỏ reo lên một lúc, sau đó kèm theo tiếng "rè rè" chói tai.

"Em ơi, đừng có sao nhé."

Như một kẻ điên độc thoại. Taehyung ngồi xuống quan sát Jungkook đang nằm co ro trên ghế, nét mặt khó chịu lấn át đôi mắt xinh đẹp ngày nào, chắc hẳn là rất đau. Đồng hồ đã gần một giờ đêm, khi xuống toa tàu Taehyung nhất định sẽ mang Jungkook đến bệnh viện, không thể bỏ lơ em thêm lần nào nữa, cho dù anh đã từng rất sợ phiền phức từ người khác.

"Khụ."

Tiếng ho nghẹn đặc nơi cuống họng, Jungkook khó khăn đứng lên trước mắt Taehyung. Em mang vội áo khoác trên người, thân ảnh mờ nhạt bước đi chập chững giữa ánh đèn lập loè trong toa tàu.

"Jungkook! Jungkook!"

Taehyung gọi tên em rất nhiều, bản năng bây giờ không cho phép anh suy nghĩ thêm gì khác khi Jungkook trước mắt đang ngày một xa.

Và rồi.

Khoảnh khắc Taehyung chạy đến bên em.

Cánh tay vươn đến bờ vai không ngừng run lên vì cơn đau, hụt hẫng xuyên qua thân ảnh mờ nhạt của Jungkook như chưa hề chạm phải thứ gì đó đang tồn tại.

Em biến mất, trước ngã rẽ rời khỏi sân ga.

Đồng hồ điểm một giờ sáng.

Chuyến tàu cuối cùng của ngày thứ bảy.

Ngày thứ bảy kể từ khi em mất.

_________________



BwiKie957

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com