TruyenHHH.com

Taekook An Truoc Roi Tinh Sau

Kim Thái Hanh thong dong mở cửa phòng, ánh mắt tối tăm bất định giấu ở chỗ tối nhìn Điền Chính Quốc bước vào, sau đó hắn đi theo sát, không chút lưu tình đóng cửa phòng.

Rầm một tiếng cánh cửa đóng lại thiếu chút nữa đập cái mũi cao thẳng của Cẩu Vãn Tinh vào, hắn ta đứng ở trước cửa phòng đóng chặt thì thầm chửi hai câu, sau đó nhếch miệng, lắc lắc thẻ phòng trong tay bỏ chạy.

Điền Chính Quốc vẫn như bình thường sải bước vào gian phòng, rõ ràng lúc này bước chân có thêm vài phần nóng nảy, anh vòng qua phòng khách nhìn về phía hồ bơi ngoài cửa sổ sát đất, lại đi vào phòng ngủ nhìn lướt qua rồi phát hiện một bóng người cũng không có.

"Người đâu? Người đó đâu?"

Hắn nhìn Điền Chính Quốc tức giận chất vấn hắn, bộ dáng quan tâm loạn cả lên này làm hắn không nhịn được thầm nghĩ đáng yêu, ấm áp trong lòng sinh sôi nảy nở.

Tuy nhiên, mong muốn trêu chọc người ta vẫn chưa giảm bớt cho nên hắn khoanh hai tay trước ngực mình, giả vờ không quan tâm trả lời: "À, có lẽ là đi ra ngoài rồi."

Anh thấy Cẩu Vãn Tinh không đi theo, lại hỏi: "Cẩu Vãn Tinh đâu?"

Kim Thái Hanh bĩu môi: "Dọa chạy mất dép rồi."

Điền Chính Quốc nhìn vẻ mặt không sao cả của hắn, quả thật tức giận, anh nhìn chằm chằm hắn nói: "Các cậu biết bản thân đang làm cái gì không? Vẫn còn là học sinh đó!"

Kim Thái Hanh hơi nhíu mày, ghen tuông trong lòng lại cuồn cuộn dâng lên, không khỏi hỏi ngược lại: "Cho nên, hôm nay bất kể là gặp học sinh nào thì anh cũng sẽ đến ngăn cản à?"

"Đương nhiên rồi." Điền Chính Quốc đột nhiên tỉnh lại trong chớp mắt, "Chờ đã, ý cậu là gì?"

Hắn vẫn nhíu mày, tức giận đến môi trên không tự giác khẽ nhếch lên: "Thầy giáo nhiệt tình như vậy bảo sao mỗi ngày đều có giáo viên nữ vây quanh anh!"

Điền Chính Quốc nhất thời không hiểu tại sao: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

Kim Thái Hanh nhẫn tâm đánh đổ bình dấm chua loét: "Ngày hôm qua anh chơi bóng em đến xem, nhiều người đưa nước cho anh như thế cơ mà, ánh mắt người ta đều phát sáng hết đó!"

Điền Chính Quốc ngẩn ra, lại sinh ra vài phần cảm giác bị nắm thóp, vội vàng giải thích: "Các cô ấy là đồng nghiệp của tôi, đưa nước thì làm sao? Mọi người trong đội đều đã uống mà!"

Hắn truy đuổi không rời: "Vậy còn có một ông thầy buồn nôn nói anh có phải là Omega không, hắn ta còn muốn đến ký túc hỏi anh, hắn ta không có ý gì tốt! Rất nhiều người vì anh thần hồn điên đảo đấy!"

Cả người Điền Chính Quốc cứng đơ. Cái đống lộn xộn gì thế này, làm sao cứ như kiểu tình nhân bị bắt gian thông dâm vậy?

Anh nhẹ nhàng thở ra, sau một thời gian ngắn thì não bộ bắt đầu chuyển hướng, anh lại nhìn lướt qua bốn phía, trong ngoài đều trống không, căn bản cũng không có cái gọi là kim chủ ở đây.

Rõ ràng người bị đùa giỡn chính là mình.

Cán cân trong lòng, trọng lượng cái gọi là "được bao dưỡng" kia trực tiếp biến mất, nhưng mà mũi cân cũng không nghiêng về phía một đáp án khác Lục Đông đưa ra mà dần dần trượt về phía "không biết" với "nguy hiểm".

Anh chọc phải một người không nên chọc, một người có lẽ sẽ khơi cuộc sống yên bình của anh thành sóng lớn. Không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với hắn nữa.

Chuông báo động trong lòng vang lên, Điền Chính Quốc mạnh mẽ đẩy hắn một cái: "Tên lừa đảo!"

Khi thấy anh muốn tông cửa mà ra, Kim Thái Hanh kinh hoảng không chút suy nghĩ xông lên ôm người vào trong ngực, mà Điền Chính Quốc không có kỳ phát tình kiềm chế nên sức lực cũng không nhỏ, hơn nữa anh liều mạng giãy giụa, hai người đàn ông vặn vẹo cùng một chỗ.

"Thả tôi ra!"

Tiếng của anh chưa bao giờ cuồng loạn như thế, Kim Thái Hanh sợ tới mức tim cũng thắt chặt, siết chặt người trong ngực khẩn cầu: "Thầy à, em sai rồi, em không nên trêu đùa anh, là do em ghen, do em sợ hãi, xin anh đừng đi..."

Điền Chính Quốc bị lời thổ lộ bất thình lình làm hoảng sợ, sức lực trên tay buông lỏng, sau một khắc đã bị đối phương ôm lấy đè lên trên giường. Mặt giường mềm mại như nước biển bao vây anh vào, thân thể anh lún xuống, ngay sau đó hắn cũng đè lên.

Một nụ hôn nóng rực mà kịch liệt phủ lên môi Điền Chính Quốc, trong nháy mắt cướp đi hô hấp của anh, tiếng nước từ miệng lưỡi giao triền rõ ràng quanh quẩn trong căn phòng trống trải, anh nức nở kêu lên, trái tim căng chặt, hung hăng cắn môi hắn một cái.

Kim Thái Hanh đau đớn kêu một tiếng, hắn nâng nửa người rồi giơ tay lên, bên sườn mặt kéo ra một vết máu. Bởi vì áp sát quá gần nên màu đỏ trong mắt Điền Chính Quốc phóng đại, cả người anh hoảng hốt, hơi sức từ chối lập tức buông bỏ một nửa.

Dây dưa trong lúc kích thích kích phát toàn bộ ý chí chiến đấu của Alpha, khóe miệng Kim Thái Hanh nhếch lên, liếm liếm mùi máu tươi trên môi, ánh mắt nồng đậm như muốn lột sạch người ta, một luồng khoái cảm tàn sát bừa bãi từ đáy lòng bốc lên, trong nháy mắt đốt cháy hắn.

Giáo viên thích kiểu như này à? Mẹ kiếp, thích chết mất.

Kim Thái Hanh xé rách miếng ngăn cách sau gáy, mạnh mẽ nhào tới.

Mùi rượu có cảm giác áp bách cực mạnh trong nháy mắt xộc vào khoang mũi Điền Chính Quốc, cả người anh cứng lại, não bộ lập tức đứt đoạn như bị người ta bóp cổ rót cả một chai rượu nồng độ cao vào, miệng mũi đều bị chất lỏng chôn vùi. Kim Thái Hanh hai nhát đã lột sạch anh, vật cứng ngắc sớm cao ngất kia bật ra, kéo chân anh muốn đâm vào.

Xâm phạm nóng bỏng đặt ở cửa vào ướt đẫm, Điền Chính Quốc khôi phục một chút từ trong hít thở không thông, tiếng gào thét đè nén rốt cuộc thốt ra. Ký ức đáng sợ thời thơ ấu như một quả bom nổ tung trong đầu, chấn động hình ảnh giờ phút này đến vỡ vụn lộn xộn, cũng bật nỗi sợ hãi chôn sâu trong lòng anh ra.

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt qua màng nhĩ Kim Thái Hanh kéo anh từ bờ vực mất khống chế trở về, Điền Chính Quốc dưới thân đã cuộn tròn thành một cục, cả người run lẩy bẩy, khuôn mặt trắng đến ngay cả môi cũng không còn huyết sắc.

"KHÔNG ĐƯỢC, KHÔNG ĐƯỢC..."

Điền Chính Quốc ấp úng, môi run rẩy, nước mắt trong suốt đã tràn đầy hốc mắt. Bây giờ Kim Thái Hanh mới biết mình đã phạm phải bao nhiêu tội ác, sợ tới mức duỗi tay muốn an ủi anh.

Nhưng mà đầu ngón tay vừa chạm vào bả vai anh thì cả người Điền Chính Quốc kịch liệt như bị điện giật, nước mắt giống như hạt châu đứt dây lăn xuống, toàn thân run rẩy càng thêm mạnh, hai tay ôm đầu trốn vào trong góc. Hắn sợ tới mức như mất hồn, không biết làm sao ngẩn cả người, nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh, không nói một lời ôm người vào ngực từ sau lưng.

Pheromone nồng đậm rất nhanh thay đổi nhịp điệu hóa thành dịu dàng trấn an, nhẹ nhàng lại làm cho người ta say mê, Kim Thái Hanh ôm người kéo chăn lên che lại, hạ thấp giọng an ủi: "Em xin lỗi, em không cố ý... Chính Quốc, anh không sao chứ..."

Kim Thái Hanh thật không ngờ, hắn tự cho là người yêu chơi đùa với nhau mà lại mang đến cho đối phương tổn thương lớn như vậy.

Hắn dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt anh, mà nước mắt vẫn cuồn cuộn không ngừng tuôn ra làm ướt bàn tay Kim Thái Hanh, giống như từng cục vàng nện vào ngực hắn, đánh cho ruột gan hắn đứt từng đoạn, hắn đành phải ôm chặt đối phương, hết lần này tới lần khác vụng về biểu đạt áy náy của mình.

Qua rất lâu, rốt cuộc Điền Chính Quốc khôi phục bình tĩnh trong lòng hắn, đầu óc cũng trong quá trình dần dần tỉnh táo thanh lý đống hỗn độn sau vụ nổ, lần nữa chôn vùi cảm xúc không khống chế được. Anh ngửi thấy mùi hương khiến anh thoải mái lại mơ màng, nhịn xuống ép buộc mình phải tỉnh lên, muốn thoát khỏi vòng tay này.

Ngay khi Điền Chính Quốc khẽ giật giật thân thể, Kim Thái Hanh lại nhạy cảm nhận thấy được ý đồ của anh, lập tức cầm bả vai ôm anh trở về, sức mạnh cũng không ngang ngược nhưng không cho phép từ chối, Điền Chính Quốc cảm giác đầu vai đột nhiên dính vệt nước, chợt nghe bên tai vang lên âm thanh cực kỳ tủi thân: "Em xin lỗi, em thật sự sai rồi... Em thích anh... Cầu xin anh đừng đi mà..."

Trong lòng Điền Chính Quốc bỗng nhiên sụp đổ, nước mắt lại ướt đẫm hốc mắt, anh chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy người ôm anh đang khóc đến ào ào, đau lòng muốn chết.

Kim Thái Hanh thu hồi ánh mắt mơ hồ mà sắc bén ngày thường, thay vào đó là sám hối với buồn bã vô tận, hình dáng mắt hẹp dài kéo xuống trở nên lớn mà tròn, cực kỳ giống con chó to đùng vì cắn hỏng sofa bị chủ nhân khiển trách, vô tội đáng thương cực kỳ. Môi dưới của hắn còn bởi vì vết cắn mà sưng lên, cục máu phồng lên ở chỗ vết thương làm cho người ta liếc mắt một cái liền cảm thấy đau đớn.

Điền Chính Quốc thấy hắn khóc thương tâm như vậy thì trái tim mình cũng trùng xuống, chua xót nhưng không nói nên lời. Đã từng trải qua một vết thương rất lớn khiến anh không có biện pháp đối mặt với một phần tình cảm nóng bỏng như thế, anh không có cách đáp lại, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Bóng đêm dịu dàng mang theo một chút ánh sáng bao phủ ở vùng biển này, thiết bị gia dụng thông minh trong phòng ngủ đúng giờ bật đèn vàng mông lung, trái tim hai người cũng theo bóng đêm buông xuống mà yên lặng lại, hết thảy dần dần trở về bình tĩnh.

Qua hồi lâu, lâu đến căn phòng yên tĩnh có thể nghe được âm thanh kim rơi xuống đất, lâu đến nỗi chỉ còn lại tiếng thở cùng nhịp tim của hai người thì Kim Thái Hanh ngừng nước mắt, lấy hết dũng khí nhìn người trước mặt, do dự mở miệng.

"Chính Quốc, em thật sự rất thích anh, từ sau khi ôm anh ngủ thì em mới phát hiện mình có thể ngủ thiếp đi, chỉ có khi ở bên cạnh anh thì em mới có thể cảm thấy an tâm, thật đấy ạ..."

Nhưng mà mũi hắn lại chua chua, giọng nói mang theo vài phần nức nở, "Em biết anh muốn đẩy em ra, anh lừa em nói đã ba mươi tuổi chính là muốn dọa em chạy mất không phải sao? Em cũng sợ nếu đường đột nói cho anh tấm lòng của mình thì anh sẽ càng ghét em, em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp... Nhưng hôm nay, hình như em đã làm hỏng chuyện mất rồi."

Kim Thái Hanh rất muốn nhịn nước mắt xuống, hắn cảm thấy mình sắp mất hết hình tượng, hận không thể tìm một khe hở chui vào, nhưng nước mắt vẫn giống như vỡ đê không ngừng chảy ra ngoài, hoàn toàn không có biện pháp khống chế.

Hắn khóc đến vành mắt cũng đỏ, mũi cũng đỏ, đèn đêm chiếu ánh sáng ấm áp lên mặt hắn, chiếu đến mức nhìn hắn như một con heo con đang chờ làm thịt, mà dao mổ ở trên tay đối phương còn là tự tay mình đưa qua.

Điền Chính Quốc đau lòng nhìn mặt mềm mại không ai biết của hắn, Kim Thái Hanh trong mắt giống như một con mãnh thú nhỏ đang giữ lại chủ nhân, lộ cái bụng yếu ớt nhất ra cho mình, nội tâm anh giãy giụa giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn.

"Tôi không ghét cậu."

Giọng của anh nhẹ như một sợi lông vũ nhưng ở trong lòng hắn nổi sóng to gió lớn, trong ánh mắt Kim Thái Hanh nhìn anh đang chậm rãi hiện ra ánh sáng mong chờ.

Điền Chính Quốc nhớ tới chuyện Kim Thái Hanh được đại học Brown chọn, mi mắt rũ xuống, lại ngẩng lên.

"Chờ cậu tốt nghiệp đã nhé?" Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi mắt sáng bóng bị nước mắt nhuộm, "Chờ cậu tốt nghiệp, không còn là học sinh của tôi nữa thì tôi sẽ trả lời cậu."

Một khắc kia, Kim Thái Hanh hoảng hốt nhìn thấy bộ dáng thiên đường, ánh sáng cam ấm áp trải đều trên khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo trước mắt, phản chiếu người trong lòng hắn như thiên sứ thánh khiết.

Bỗng nhiên bên ngoài nổ một chùm pháo hoa rực rỡ, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong đôi mắt như lưu ly của Điền Chính Quốc, trong mắt anh rực rỡ hiện ra vẻ đẹp đầy màu sắc. Kim Thái Hanh bị từng đợt tiếng pháo hoa hấp dẫn quay đầu thấy được một màn chói mắt ngoài cửa sổ.

Người dân trên bãi biển đang ăn mừng đêm nay với pháo hoa và chào đón Giáng sinh.

Kim Thái Hanh thật lòng thật ý bật cười, từ tốn nhưng không mất đi hoạt bát, hàm răng trắng nõn dày đặc mà sắp xếp gọn gàng, khuôn mặt hơi phồng lên thẳng thắn truyền đạt tâm tình chủ nhân.

Hắn quay đầu ôm chặt anh, có chút thấp thỏm hỏi: "Chính Quốc, Giáng sinh vui vẻ. Tối nay, anh ở lại được không? Ở lại với em."

Điền Chính Quốc im lặng một lát, cuối cùng vẫn ở lại trong lòng hắn đáp một tiếng "Ừ"

Tiếng chuông lúc 12 giờ vang lên, anh nói thêm: "Giáng sinh vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com