TruyenHHH.com

Taejin Hoan Ao Mong

TaeHyung hắng giọng, nghiêm khắc nhìn JungKook. "Không được nói bậy, cũng không được vừa ăn vừa nói. Ba dạy con sao?"

JungKook bị mắng liền sợ, cúi đầu ăn tô cháo của mình. SeokJin cũng gạt vẻ không tự nhiên của mình, hắng giọng nói. "Ừm, JungKook ăn nhiều một chút. Chú vẫn còn nhiều."

JungKook nghe SeokJin nói, gương mặt đang xị xuống lập tức sáng lên, đôi mắt to tròn còn cười thành hình bán nguyệt dễ thương.

Thật đáng yêu quá!

SeokJin tuy không biết mẹ thằng bé là ai, có quan hệ thế nào với Kim TaeHyung nhưng y vẫn không kìm được cảm giác yêu quý dành cho nhóc này. Vừa thuần khiết lại thật đáng yêu. Thằng bé ở với một người hắc ám cứng nhắc như TaeHyung, có lẽ cũng thấy sợ hãi lắm. SeokJin nghĩ đến đây, càng muốn yêu chiều JungKook nhiều hơn.

Quả nhiên như dự đoán, đã nghe tiếng TaeHyung nghiêm khắc vang lên. "JungKook ăn xong đem bát để vào bồn."

"Dạ!" Thế nhưng thằng bé JungKook này đặc biệt nghe lời TaeHyung răm rắp, trông cũng không có vẻ gì bất mãn.

"JungKook ra ngoài chơi đi, để chú rửa cho."

JungKook đôi mắt lấp lánh, đôi môi dày đỏ mọng chu ra. "Con cảm ơn chú ạ."

Có lẽ TaeHyung đã dạy dỗ thằng bé rất nghiêm khắc thật, vì chẳng mấy đứa nhỏ tuổi như thế lễ phép đến vậy.

TaeHyung nhìn JungKook chạy ra phòng khách, ngồi sụp xuống thảm ôm đống lego vào người lắp tới lắp lui. Hắn suy nghĩ đôi chút, lại bước vào bếp, không nói gì mà im lặng dựa tường nhìn SeokJin rửa bát. SeokJin bị nhìn tới mất tự nhiên đến mức phải hỏi. "Anh nhìn cái gì?"

TaeHyung mới chịu ngừng lại, hơi thở dài ra vang vọng trong không gian bếp yên ắng. "Em không tò mò về JungKook?"

SeokJin dừng động tác, đôi mắt cũng hướng về TaeHyung. Tất nhiên y tò mò, nhưng y không nghĩ hắn lại chủ động hỏi y. Điều này khiến y ngạc nhiên, TaeHyung vốn không phải tuýp người sẽ đi giải thích với y những chuyện như thế này. Kể cả khi hai người còn là vợ chồng.

Kim TaeHyung đã khác nhiều lắm, hắn đã trở thành người đàn ông thực thụ rồi.

"Anh sẽ nói cho em sao?"

TaeHyung nghe xong, thậm chí còn cười. "Nếu không thì sao anh lại hỏi em?"

SeokJin thả chiếc bát trong tay xuống bồn, quay hẳn ra đối diện với hắn người đang đứng cách y chỉ một mét. "Tại sao anh phải nói cho em?"

TaeHyung nhìn đôi ngươi nâu xinh đẹp của SeokJin, gần đến có thể nghe được hơi thở dịu nhẹ hương bạc hà của SeokJin đối diện. "Anh... chỉ là muốn thôi." SeokJin nghe xong, biểu cảm thoáng chốc trở nên căng cứng. Câu nói này... y nên hiểu như thế nào?

SeokJin vẫn còn đang mơ hồ về câu nói kia đã nghe giọng TaeHyung vang lên. "Anh nhận nuôi JungKook ở cô nhi viện."

Cô nhi viện?

Câu nói này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của SeokJin. Y đã nghĩ đến hắn từng lấy một cô gái nhưng cô ấy bỏ đi, hay thậm chí mất. Hoặc là cô ta không liên quan tới hắn, muốn lừa hắn nên mới có con... Nhưng ngoài ý muốn, JungKook là được hắn nhận nuôi ở cô nhi viện.

SeokJin không kìm được, hỏi. "Tại sao?"

TaeHyung hơi cười, ánh mắt mông lung nhìn vô định. "Chắc cũng là anh có duyên với thằng bé."

TaeHyung chỉ nói tới vậy, liền rời khỏi phòng bếp. SeokJin cũng không hỏi thêm, riêng chuyện TaeHyung nhận nuôi JungKook từ cô nhi viện cũng đã khiến y ngạc nhiên. Nhưng tại sao hắn còn nói chuyện này với y?

Hắn không muốn y hiểu lầm hắn? TaeHyung muốn nói với y rằng, 5 năm qua hắn không lấy thêm ai, cũng không làm gì cả?

Nhưng kể cả hắn có làm thế cũng có vấn đề gì? Hai người đã li hôn rồi, đâu còn gì ràng buộc? Kể cả giờ phút này y đã quay trở về thì thực chất, hai người cũng không có quan hệ nào cả.

Ngày ấy có thể là y đã sai, hay TaeHyung cũng đã sai. Cả hai chỉ làm cho đôi bên thêm mệt mỏi. Tuy nhiên khi y quyết định trở về Hàn Quốc, điều SeokJin muốn thay đổi không phải quá khứ, mà là hiện tại.

Nhưng giờ đây, điều y muốn thay đổi dường như không chỉ như vậy, mà là cả tương lai sắp tới nữa.

"JungKook, chú về đây." SeokJin cười, lại ngồi xuống xoa mái đầu mềm mượt của thằng bé. JungKook vui vẻ cười, lại đưa bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy ngón tay trỏ của SeokJin mà lấy lòng. "Mai chú lại sang nấu ăn cho JungKookie được không ạ?"

SeokJin cười, hào phóng gật đầu đáp ứng JungKook. Thằng bé thấy thế thì vui lắm. JungKook chưa bao giờ được ăn ngon đến thế, nếu tiếp tục được ăn đồ chú xinh đẹp nấu chắc chắn bé sẽ thích lắm.

TaeHyung nhìn bộ dạng tham ăn của JungKook, vừa giận vừa buồn cười, kéo thằng bé lại. "Chú còn bận việc, sao mà sang phục vụ tiểu tổ tông con được."

JungKook bị ba chỉnh, xụ mặt nhưng vẫn không dám cãi. SeokJin thấy thế liền xua tay. "Không sao, có thể nấu cho con."

JungKook nghe xong mắt lại sáng lên. TaeHyung vốn luôn nghiêm khắc với bé, giờ có một chú xinh đẹp bênh vực bé, ba lại không cản hay mắng chú. Điều này khiến bé thích chú vô cùng, chỉ muốn chú xinh đẹp ở lại hẳn bên cạnh cha con bé.

JungKook nhìn TaeHyung, thấy ba không phản đối gì liền cười tới tít mắt, đôi mắt lại tạo thành đường cong dài dài. "Con cảm ơn chú."

SeokJin cười, xoa đầu JungKook một hồi rồi mới quyến luyến rời khỏi về nhà mình.

Căn nhà này SeokJin mới chuyển tới, hiển nhiên không thể có loại không khí như bên nhà TaeHyung. Y hơi chép miệng thở dài, nhìn đống bánh vẫn còn nằm trên bàn. Vốn định mang tặng cả tầng mà lại ở bên nhà TaeHyung đến lúc về cũng đã muộn rồi. SeokJin đem đống bánh cất vào tủ, dứt khoát đi tắm.

SeokJin cũng từng nghĩ về chuyện trùng hợp này. Nhưng y thực sự không hay biết điều gì. Nếu có thật là có ý, chắc chắn chỉ có thể là trợ lí Im. Nhưng anh ta cũng đâu có biết chồng cũ của y là TaeHyung. Mà có biết đi chăng nữa thì việc cố tình này cũng không ý nghĩa gì, xét theo lí mà nói thì vợ chồng cũ gặp mặt chỉ có khó xử chứ đâu hay ho gì.

Có lẽ thật sự là vô tình. Điều này khiến SeokJin nhoẻn nụ cười. Vì lần duy nhất vô tình giữa SeokJin và TaeHyung, chỉ có lần đầu tiên hai người gặp nhau. Còn những lần khác đều là SeokJin cố tình.

Phải, đều là y cố tình.

Vì y muốn có tiền. Vì y tham vọng khối tài sản của Kim TaeHyung.

Đó chính là trọng tội của y. Khiến y vẫn phải sống trong đớn đau đến giờ phút này. Dù bao nhiêu đau khổ đi chăng nữa cũng không thể xóa nhòa được những mặc cảm tội lỗi của y.

Và y cũng biết, mình không có tư cách để bắt TaeHyung phải tha thứ cho y.

Ngày mới lại bắt đầu trong nặng nhọc, hôm nay y phải đích thân tới để chọn vị trí cho nơi đặt Jusqu'au bout. Cũng có rất nhiều việc phải chuẩn bị cho Jusqu'au bout đầu tiên tại một đất nước xa lạ ngoài Pháp như Hàn Quốc. Chuỗi nhà hàng này có thể thành công tại Pháp, cũng không có nghĩa là sẽ thành công tại Hàn Quốc.

SeokJin hiểu điều này, chính trợ lí Im cũng từng nói với y trước đây. SeokJin cũng đã khảo sát và nhờ cả NamJoon khảo sát giùm y. Tuy chuẩn bị khá tốt nhưng SeokJin cũng không khỏi lo sợ.

"Trợ lí Im, anh nghĩ chúng ta có thể thành công không?"

Trợ lí Im nhìn SeokJin. "Anh lo sợ như vậy tại sao còn về đây?"

SeokJin hơi cười, vị trợ lí này đúng là rất thẳng thắn, chẳng bao giờ như đám người kia xu nịnh sợ hãi y. "Dù tôi có thất bại, anh vẫn sẽ bên cạnh tôi chứ?"

Trợ lí Im lặng thinh, chốc lát đem ánh mắt ổn định nhìn y. "Tôi sẽ giúp anh thành công."

SeokJin nhoẻn miệng cười cười. Quả nhiên là trợ lí Im, anh ta sẽ chỉ ở bên những người tỏa sáng rực rỡ, hoặc có thể tỏa sáng mà thôi. Nhưng thực chất SeokJin cũng không sợ đến vậy, nếu thực sự lỗ y cũng vẫn sẽ mỉm cười chấp nhận thôi.

"Jin! Em chuẩn bị đến đâu rồi." Chất giọng ấm của NamJoon vang lên sau lưng, SeokJin ngạc nhiên quay đầu lại, quả nhiên là bóng dáng ấy.

"NamJoon! Sao anh lại tới đây?"

Thân là giám đốc công ty đối thủ mà lại đích thân vào đây, không phải hơi táo bạo rồi sao? SeokJin trân trân nhìn anh, mà anh vẫn cứ thật thong dong.

Kim NamJoon nhìn vẻ mặt khó hiểu của SeokJin liền cười. "Sao đâu nào, là trung tâm thương mại thì đâu cấm ai vào?"

SeokJin cũng cười theo, nghiêng đầu. "Anh đúng là khác người."

NamJoon nghe thế chỉ nhún vai, thong dong ngồi xuống chiếc ghế đã sắp được ở đó. SeokJin cười xua tay. "Bụi đó anh."

NamJoon chẳng mấy quan tâm, vẫn yên vị trên đó. "Em có cần anh giúp gì không?"

SeokJin hơi gật đầu. "Thế đến hôm em khai trương anh có thể đến được không?"

NamJoon chép chép miệng. "Anh chỉ sợ em ngại với chồng cũ thôi." Lời nói ra nửa đùa nửa thật khiến SeokJin thu lại nụ cười. Y tất nhiên chẳng làm gì khuất tất, hay có lỗi với NamJoon. Thế nhưng tình cảm anh dành cho y nhiều như thế, tất nhiên sẽ khiến y nảy sinh cảm giác thương cảm.

NamJoon nhìn gương mặt nghiêm chỉnh của SeokJin, bất chợt bật cười. "Anh đùa đấy, anh sẽ đến."

SeokJin nghe xong, miệng cũng vẽ nên nụ cười theo anh.

Cánh cửa kính hoàn toàn trong suốt, nụ cười đọng trên gương mặt SeokJin hoàn toàn thu vào đáy mắt người nào đó, khiến hắn dường như không thể tiếp tục cước bộ. Không phải vì nụ cười kia đẹp thế nào, mà là vì lòng hắn khó chịu thế nào.

"Giám đốc Kim, ngài cũng nên về nhà với vợ, cậu ấy sẽ buồn lắm đấy."

TaeHyung hạ kính trên sống mũi xuống. Công việc tuy còn bề bộn, nhưng câu nói kia của thư kí làm hắn trùng xuống. Hắn đã 2 tháng không về nhà đúng giờ rồi. SeokJin có lẽ cũng sẽ buồn.

TaeHyung đem tài liệu dẹp qua một bên, nhanh chóng rời công ty.

Nhưng khi hắn đi qua quán rượu gần nhà, đã thấy một cảnh không nên thấy. Quán rượu có phần kính trong hoàn toàn khiến hắn có thể thấy mọi điều.

SeokJin ngồi đó, xinh đẹp ôm lấy li rượu trong tay, bên cạnh là một Kim NamJoon tuấn tú. Quả là rất đẹp đôi.

Kim NamJoon nói điều gì đó rồi cười, kéo theo SeokJin cũng cười. Y cười tới vô tư, một nụ cười mà Kim TaeHyung chưa từng thấy.

Giây phút ấy hắn nhận ra, cái gọi là tiền không thể mua mọi thứ. Và điều nguy hiểm hơn là nếu tin tưởng vào suy nghĩ ấy, chắc chắn sẽ chỉ đem lại đau thương.

Dù là khi còn trẻ dại, hay là khi đã trưởng thành như hiện tại, cuộc đời hắn vẫn gắn với Kim SeokJin và những nỗi đau người ấy đem lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com