TruyenHHH.com

Taejin Hoan Ao Mong

"Tôi và em là người yêu của nhau, thậm chí có thể làm gì cũng đã làm hết rồi. Tại sao chúng ta không thể lấy nhau?"

JiMin cắn chặt môi khiến nó nhợt hẳn đi, chóp mũi cũng trở nên đỏ ửng lên và hốc mắt ngập nước. "Anh còn không biết lí do sao? Đừng biến hôn nhân của chúng ta trở nên giống như cuộc hôn nhân của người trong mộng của anh."

"JiMin." NamJoon gằn giọng cảnh cáo, thế nhưng cũng chẳng tìm lại được bình tĩnh nào cho JiMin, cậu chẳng chút nao núng, xách túi đứng dậy. "Anh đừng nói với em về chuyện này nữa."

Nói rồi cậu lập tức rời đi, cái tính bướng bỉnh quả nhiên khó chữa.

Tuy JiMin cũng biết không nên nhắc về Kim SeokJin như thế, cậu cũng biết anh rất không thích cậu nhắc về anh ấy, thế nhưng mà cậu thực sự không chịu nổi.

NamJoon nói muốn lấy cậu? Để lấp chỗ trống, làm người thay thế cả đời này cho Kim SeokJin sao? Không, cậu cũng có lòng tự trọng, cũng muốn sống một cuộc sống cho riêng mình chứ, cậu không muốn cả đời này đóng giả làm người khác.

Tại sao anh ấy lại độc ác như thế?

JiMin luôn nghĩ rằng, chân tình của mình sẽ suy chuyển được NamJoon, nhưng dường như cậu lầm rồi. Anh ấy sẽ chẳng thể quên đi tình cũ, và cậu sẽ mãi chỉ là lựa chọn thứ hai trong số các lựa chọn của anh ấy mà thôi.

JiMin bước chân chẳng còn vững vàng nổi, ngồi sụp xuống nơi vỉa hè vắng người, bắt đầu cắn răng nhịn khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, lem khắp gương mặt vốn đáng yêu non trẻ của cậu.

Thôi nào, đứng dậy đi Park JiMin, khóc thì cũng có giải quyết được gì sao? Thế nhưng mà JiMin chẳng ngừng lại được, thút thít khóc. Cậu cố gắng trở thành một người trưởng thành giống như Kim SeokJin lắm rồi, thế mà sao NamJoon vẫn chẳng nhìn về phía cậu? Vẫn chẳng yêu thương cậu?

JiMin khóc như đứa trẻ, bao nhiêu mặt nạ cậu cố khoác lên trong chốc lát đều vỡ vụn, trả lại một Park JiMin còn trẻ dại, non nớt và dễ tổn thương.

"Nhóc con, vậy mà em luôn nói mình không sao?"

JiMin ngơ ngác ngẩng mặt, cậu khóc đến chẳng biết chiếc xe đỗ ngay bên cạnh mình từ lúc nào, cũng chẳng biết thân hình cao lớn kia bước ra ngồi xổm ngay trước mặt cậu được bao lâu.

Kim NamJoon ngồi xổm khiến bộ quần vest đắt tiền của anh nhăn nhúm, chẳng chút phù hợp. Nhưng anh không hề quan tâm, đôi mắt chỉ chăm chú vào gương mặt bầu bĩnh đẫm nước mắt trước mặt. Hắn giơ tay, bàn tay to lớn ấm áp dịu dàng lau nước mắt cho cậu.

"Từ nay đừng có cố bày ra vẻ trưởng thành với tôi, biết chưa?"

JiMin khịt mũi, tuy là đã hết khóc rồi nhưng mặt hãy còn đỏ ửng và sưng hết cả lên, càng làm cho cậu trông giống trẻ con. Đáng yêu thế này, vậy mà sao cứ cố làm Kim SeokJin thành thục đó?

Kim NamJoon bật cười, khiến cho má lúm hơi hiện lên trước ánh mắt nâu trong vắt của JiMin. "Và khi khóc đừng trốn tôi, tuy đúng là tôi chưa thể nói yêu em... nhưng tôi có thể lau nước mắt cho em."

Lời nói kiểu gì thế này? Park JiMin không hiểu vì sao bật cười giữa nước mắt tèm lem, cũng không rõ mình đang cảm thấy đau lòng hay là được an ủi nữa, nhưng cậu vẫn thật muốn cười.

JiMin gật đầu, cũng rất nguyện ý dựa vào lòng NamJoon cùng cái ôm nồng ấm kia.

Và cậu bỗng chốc lại nghĩ, ấm áp này, rồi cậu sẽ giữ được bao lâu? Chỉ cần... Kim SeokJin quay lại, mọi chuyện sẽ chấm dứt thôi, một kẻ thay thế như cậu, cũng sẽ bị xóa nhòa mà thôi.

Rồi ngày đó, cũng sẽ đến thôi, phải không?

Phải không, SeokJin khi ở trong căn nhà lạnh lẽo đó cũng đã nghĩ như thế. Ngày bị ruồng bỏ cũng sẽ đến. Và rồi nó cũng đến. SeokJin cứ nghĩ là đã chuẩn bị tâm lí từ trước rồi, vậy thì ngày ấy đến cũng có sao nào? Nhưng kết quả, đau đớn vẫn cứ là đau đớn.

JungKook giương đôi mắt to tròn trong vắt ấy lên nhìn y, JungKook rất yêu thích y, cũng luôn luôn quấn y lắm, nhưng mà bé cũng càng ngày càng nhận ra, rằng chú ấy sao trông buồn quá. Vậy là khi ăn cơm xong xuôi, khi hai chú cháu đang ngồi sopha xem tivi thì nhóc đã leo lên người y mà hỏi nhỏ. "Chú SeokJin... chú buồn chuyện gì ạ?"

SeokJin giật mình nhìn thỏ con đang giương mắt tròn nhìn mình, cưng chiều cười. "Chú đâu có."

JungKook trề môi. "Có phải vì bà nội mắng chú không ạ?"

SeokJin lập tức giật mình, tròn mắt nhìn nhóc con trong lòng mình. Không lẽ sáng nay nó nghe hết cuộc nói chuyện của y với bà Kim? Nhưng có lẽ là không, vì JungKook đã lập tức tiếp lời. "Giống như bà mắng Kookie, bà lúc nào cũng mắng con cả."

SeokJin thở dài, với một đứa nhóc mới có năm tuổi như JungKook mà cũng phải tàn nhẫn đến thế sao? Y ôm nhóc vào lòng, hi vọng có thể truyền cho nó hơi ấm, và cả yêu thương. Thế nhưng mà JungKook chẳng có vẻ gì là đang tổn thương, ngược lại còn ôm SeokJin để an ủi. "Chú SeokJin đừng buồn, có con thương chú, có ba TaeHyung thương chú!"

SeokJin lập tức bật cười, vuốt mái tóc mây bồng bềnh của nó. "Kookie thương chú thì chú hạnh phúc nhất trên đời rồi!" Rồi lại mỉm cười hôn cái chóc lên bầu má phúng phính của nó. "Nhưng sao con biết là ba TaeHyung thương chú?"

SeokJin cứ nghĩ nó chỉ vì quá yêu thích y mà nói bừa vậy để an ủi y thôi, nhưng ngoài ý muốn là điều JungKook nói ra, đủ để khiến cho y thực sự sửng sốt.

"Vì trong ví ba có hình chú SeokJin!"

TaeHyung vẫn để hình y trong ví?

"Ví là nơi để hình người mình yêu thương nhất."

TaeHyung nói nhỏ, rót từng thanh âm trầm thấp tựa như mật vào bên tai SeokJin, khiến cho y cười khúc khích. Khi ấy, bức hình y có thể thấy là của gia đình hắn.

Và lúc ấy, y đã nghĩ liệu có thể là hình mình ở nơi đó không, nếu mà y có thể lấy được hắn ấy?

Một cuộc sống hạnh phúc, vẹn toàn nhiều màu hồng.

Quả là một cuộc sống trong mơ, nhưng là đúng theo nghĩa đen.

SeokJin chau mày, khe khẽ gõ lên trán JungKook. "Kookie, không được bịa chuyện!"

Chuyện này sao có thể? Bọn họ li hôn năm năm rồi, hơn nữa còn chẳng phải trong hòa bình êm ấm gì, hắn không hận y đến xương tủy là đã tốt lắm rồi. Thậm chí ngày ấy khi bọn họ là vợ chồng hắn còn chẳng để hình y ở đó nữa là bây giờ, làm sao mà có thể?

Nhưng JungKook không phải đứa trẻ nói dối, bị chú SeokJin mà nó yêu thích nhất mắng thì trề môi bảo. "Con không bịa chuyện! Ví ba để hình chú SeokJin với hình của con!"

SeokJin nhíu mày, tuy là hoang đường đấy, nhưng nhìn JungKook hiện tại không hề giống nói dối mà ngược lại còn rất oan ức vì bị nghi ngờ khiến cho y không khỏi hoang mang. Vậy là thằng bé nói thật?

SeokJin đau lòng nhìn nhóc khóc đến tội, dịu dàng vỗ về. "Nín đi, chú thương, chú không mắng con nữa."

"Vậy chú đồng ý về nhà với ba con con ạ?"

Nhóc này sao mà cơ hội thế? SeokJin bật cười, nhéo má yêu cho nó một cái. "Cái này phải hỏi ba con biết không nhóc?"

JungKook lại bĩu môi, xem ra vẫn rất bất mãn vì ba nó chưa chịu tỏ tình với chú SeokJin, phụng phịu víu vào chân SeokJin để nũng nịu. Nhưng chưa để cho nó làm nũng y cho xong, bên ngoài hành lang đã vang lên tiếng ồn ào khiến y phải nhíu mày dặn dò JungKook ở yên trong nhà để y ra xem có chuyện gì.

Ngoài kia là một cô gái, vóc dáng xinh đẹp mảnh khảnh rất đẹp mắt, cô ấy đang đứng trước cửa nhà TaeHyung, tay đập rầm rầm vào cánh cửa gỗ im lìm.

Có vẻ cô cũng nghe ra SeokJin mở cửa, lập tức quay đầu nhìn y chằm chằm, sau đó giận dữ nhíu mày đôi chận nện giày cao gót cái rầm xuống nền đá hoa bên dưới. "Sao anh lại ở đây?"

Cái gì thế này?

Đây không phải cô nàng hôm nọ ở văn phòng bỏ thuốc Kim TaeHyung sao?

SeokJin thở hắt ra một hơi, nhìn cô gái đang tức giận đi về phía mình.

"Anh làm gì rồi hả? TaeHyung oppa đâu rồi?"

SeokJin miễn cưỡng thở dài. "Tôi làm được gì chứ? Sao cô không gọi hỏi anh ấy?"

"Anh ấy không trả lời điện thoại của tôi!" Cô gái bực bội nói. "Rõ ràng anh ấy nói với tôi mấy hôm trước đi công tác, nay về mà!"

Có ngược không vậy, rõ ràng mấy hôm trước có ở nhà còn mấy hôm nay mới đi công tác mà? Nhưng SeokJin đủ thông minh để hiểu, anh ấy hẳn không thích cô gái này nên mới cố tình nói dối như vậy.

"Sao anh lại ở đối diện nhà anh ấy?" Cô gái vẫn không thôi bực tức, không chút kiêng nể lườm nguýt SeokJin.

"Đấy là việc của tôi." SeokJin nhẹ giọng nói, toan về lại nhà rồi đóng cửa lại, vì cô gái này quá chi là khó chịu đi. Thế nhưng mà cô lại níu y lại. "Này anh, không phải anh đã li hôn anh ấy rồi à? Anh đang cố tình để quyến rũ anh ấy đó à?"

SeokJin thở dài, cũng định chẳng tiếp chuyện cô này nữa đâu, nhưng mà ngoài dự đoán JungKook lại nhảy ra, cái tay ngắn bụ bẫm chống nạnh đanh đá quát. "Cô không được bắt nạt chú SeokJin!"

SeokJin nhìn bé mà không khỏi giật mình, vội bế bổng bé lên để nói. "Nào, Kookie đừng nháo!"

"Ai đây, con anh hả?"

Cái gì đây, cô ta đến JungKook cũng không biết? Thế mà đòi ở đó giành Kim TaeHyung với y? SeokJin cũng biết là mình hẳn sẽ phải nhường hắn cho ai vào một ngày nào đó, thế nhưng mà cô gái trước mặt này thì không được, không xứng đáng làm vợ TaeHyung hay là làm mẹ JungKook!

"Không phải con tôi, là con TaeHyung. Cô không biết hả?"

Cô gái trước mặt trợn mắt nhìn JungKook đã lớn đến nhường này ở trong vòng tay SeokJin, phải gọi là shock không nói nên lời. Cứ nghĩ TaeHyung chỉ có một người vợ cũ thôi chứ, nào đâu biết còn có một đứa con lớn thế này? Hơn nữa Kim SeokJin là con trai, sao mà hai người họ có con được?

"Là TaeHyung nhận nuôi." SeokJin kiên nhẫn giải thích. "Và anh ấy đi công tác rồi, gửi nhờ JungKook ở đây, được rồi chứ? Giờ thì mời cô tránh ra giúp tôi."

SeokJin nói thế nhưng cũng chẳng chờ cô nàng tránh ra, lập tức đưa tay gạt cô ra để đóng cửa lại.

Thế nhưng cô nàng có vẻ cũng không phải dạng vừa, nhanh như chớp chộp tay y lại, nghiến răng nói. "Nhưng rõ ràng là anh ấy đã chẳng cần anh nữa rồi. Đúng là mặt dày!"

Dứt lời cô cũng chẳng để SeokJin nói thêm, quay lưng bỏ đi không ngoái lại lấy một lần.

"Huhu, JungKook không thích mấy cô ấy..." JungKook được SeokJin thả xuống thì giậm chân bành bạch trên nền nhà. "Con thích chú SeokJin cơ..."

SeokJin thở dài, hẳn là năm năm qua cũng có nhiều người thích TaeHyung mà ve vãn hắn lắm, vừa giàu có lại còn điển trai, có ai là không thích cơ chứ? Nhưng mà SeokJin cũng hiểu, các cô ấy thường thích TaeHyung thôi chứ không thích JungKook đâu, đời nào mà mẹ kế lại đi thương con chồng chứ? Hơn nữa bọn họ hẳn sẽ mong có gia đình của riêng họ, chứ không phải có thêm nhóc con JungKook từ đâu chui ra chẳng chút thân thích gì đâu. Nhưng SeokJin dù thương JungKook thì cũng không thể vì thế mà chuyện bọn họ có thể dễ dàng giải quyết được. Y bất lực, chỉ đành biết ôm JungKook vào lòng, yêu chiều vỗ về nó. 

Dù chính y cũng biết khó có thể ở cạnh Kim TaeHyung được thêm nữa, nhưng SeokJin vẫn mong hắn có thể tìm được ai đó yêu thương anh ấy và cả JungKook thật lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com