TruyenHHH.com

Taejae On Again

Thời tiết ngày một lạnh hơn, càng muộn thì trời còn đổ tuyết. Jaehyun vừa nhập bệnh án vào máy tính, vừa liếc nhìn đồng hồ. Cái thời tiết này khiến cậu vừa vui vừa lo.

Từ khi từ bệnh viện trở về, Jaehyun bắt đầu có cảm giác tình cảm của mình được chấp nhận. Cậu gần như đã dọn tới ở hẳn nhà Taeyong sau vài lần anh nói rằng không yên tâm để cậu đi đường về muộn như vậy, sợ rằng đường trơn trượt dễ xảy ra tai nạn. Quần áo mỗi ngày mang một ít lại cũng đã chiếm gần nửa tủ quần áo, trong phòng tắm có thêm một đôi dép nhựa, một cái bàn chải đánh răng, trong bếp có thêm cái bát, đôi đũa, kệ sách trong phòng khách có thêm các tài liệu nha khoa, phòng ngủ của anh cũng biến thành của cậu, còn anh qua ngủ với nhóc Súp Lơ, giờ nhìn khắp căn nhà, chỗ nào cũng có dấu ấn của cậu. Nền nhiệt ban đêm càng giảm sâu thì cảm giác thành tựu càng bập bùng nhen nhóm trong cậu.

Nhưng vụ kiện Taeyong đang theo khiến anh ngày một bận rộn hơn, hôm nay lại là một ngày nữa anh về nhà muộn. Đã hơn chín rưỡi và tuyết lại đang rơi. Jaehyun đẩy laptop ra, ôm gối co người trên ghế, nhìn những bông tuyết li ti rơi chầm chầm dưới cột đèn đường trước nhà, vừa nóng ruột nhìn mâm cơm để phần cho anh đã nguội ngắt đã lâu. Nghe nói Taeyong và thân chủ muốn có thêm bằng chứng nên dù vai của anh vẫn phải băng cố định cũng chẳng cản được công việc trút xuống đầu như những trận tuyết kia. Chẳng có việc nào ra hình ra dáng mà bẵng đi một lúc lại vừa dày vừa nặng, vùi lấp hết cả đường về nhà.

Tối nay khi đọc truyện cho nhóc Súp Lơ trước khi đi ngủ, thằng bé cứ nài nỉ cậu đọc thêm một truyện nữa rồi lại một truyện nữa, âu cũng vì nó muốn cố thức thêm một lúc chờ anh mà cuối cùng vẫn ngủ quên mất, Jaehyun vừa thấy yêu lại vừa thấy thương.

Chờ mãi rồi Jaehyun cũng nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại trước cổng, cậu vội vàng đứng dậy, cầm theo một cái ô ra mở cửa. Taeyong vừa loay hoay bước xuống xe, được cậu che ô nhưng nét mặt không vui. "Sao em lại ra đây? Áo khoác đâu mà không mặc vào?"

Jaehyun nhìn lại mình, đúng là vội quá quên mất. Cậu lè lưỡi, tiện thể nhích người đi sát vào anh hơn và trộm cười khi anh để yên. ''Có vài bước thôi mà. Còn anh nữa, sao tóc ướt thế này?''

''Anh tưởng xe mình gọi tới rồi nên đi ra đường, mà tài xế nhầm cổng nên phải chờ thêm một tẹo.'' Lần này đến lượt Taeyong cười trừ rồi đánh trống lảng. "Hôm nay Súp Lơ ngoan chứ?"

Jaehyun bật cười với mấy câu một vài, một chút của hai người, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, rồi lại nhận ra anh cũng gọi Chenle thành Súp Lơ giống cậu từ lúc nào, nụ cười càng lan đến đuôi mắt. "Nó nhớ anh đấy, sáng mai cố gắng ăn sáng cùng thằng bé rồi hẵng đi.''

Taeyong đặt túi xách có laptop và tập tài liệu dày cộp xuống sofa và gật đầu. "Mai chúng mình cùng đưa Chenle đi học rồi đi làm sau được chứ?"

Jaehyun hít vào một hơi căng tràn lồng ngực vì vui sướng khi nghe thấy chữ ''chúng mình'', bước chân quay lại đóng cửa cũng nhẹ bẫng và lơ lửng như những bông tuyết trắng trong gió. Ánh mắt cậu đuổi theo một bông tuyết sáng lên dưới ánh đèn đường, tới một chiếc xe đã phủ tuyết trắng khá dày đỗ ở cách mấy nhà. Cậu nhớ lúc chiều khi đón Chenle về cũng thấy chiếc xe ở đó mà thấy hơi kì lạ.

''Jaehyun?"

Tiếng Taeyong gọi từ phòng bếp khiến cậu quay ra trả lời anh. Khi quay lại chiếc xe nổ máy rồi đi mất. Jaehyun lắc đầu, tự nhủ chắc là khách của nhà hàng xóm rồi khóa cửa, trở vào trong nhà.

''Anh đi tắm đi.'' Cậu giơ tay lên xới tóc của Taeyong sau khi anh vừa ăn cơm xong. Bữa cơm muộn kết thúc chóng vánh nên những lọn tóc ẩm lạnh vẫn nguyên đó, khiến cậu không khỏi nhíu mày. ''Cả gội đầu nữa, cảm thì mệt đấy.''

Taeyong chớp đôi mắt to nhìn cậu một cái, gật đầu rồi đi vào nhà tắm làm cậu không khỏi liên tưởng đến Chenle mỗi khi được cậu dặn dò. Jaehyun phải kiềm chế bản thân lại để không nhéo má anh như nhéo má thằng bé vì đáng yêu.

Taeyong theo thường lệ, ngồi vào bồn tắm, ngửa đầu tựa vào thành bồn và nhắm mắt lại. Từ khi bị thương, cậu đã giúp anh gội đầu đôi ba lần, rút kinh nghiệm từ những lần trước đã thuận tay hơn nhiều, một phần cũng vì Taeyong không còn ngại ngần như trước. Gương mặt anh trước mắt cậu bây giờ bình yên và thư thái. Jaehyun tự thưởng cho mình một phút để nhìn ngắm, thầm cảm thán từng đường nét trên gương mặt ấy trong khi chầm chậm làm ướt tóc.

Sắc mặt anh hơi sạm vì thiếu ngủ, quầng mắt thâm thấy rõ, dưới ánh đèn nhà tắm trở nên nhợt nhạt, tương phản với màu tóc đen tuyền và hàng mi dài đang khép lại, cứ như một bức tranh màu nước.

"Anh nhớ uống nhiều nước vào nhé."

Jaehyun khẽ nói khi nhìn đến đôi môi khô nẻ của anh. Taeyong ừm một tiếng, chẳng rõ là đáp lại hay là thoải mái khi những ngón tay cậu xoa dầu gội thành những vòng tròn nhỏ trên đỉnh đầu anh. Cậu nhìn tới yết hầu nổi bật trên cần cổ đang ngửa ra sau, cổ áo sơ mi mở rộng để lèn cái khăn tắm quanh phía sau lưng nên mở vài cúc, lộ ra xương quai xanh gồ lên và hõm cổ sâu dưới làn da tái nhợt.

Anh gầy quá.

Cậu thầm trách anh lo cho người khác thì hết mình còn bản thân lại bỏ mặc. Nếu cậu không quan tâm đến anh thì chẳng đành lòng. Nếu cậu muốn ngừng tình cảm của mình lại thì cũng chẳng nỡ. Đáng ghét thật đấy Lee Taeyong, cứ làm người khác thích mình mà chẳng hề hay biết. Cậu lén bĩu môi rồi xả nước, xong xuôi thì ra ngoài để anh tắm.

Jaehyun giúp anh sấy tóc ở phòng mình để không ảnh hưởng đến Chenle. Taeyong đi thẳng tới bên giường rồi ngồi khoanh chân, lại nhắm mắt lại không nói gì cả. Tiếng ro ro từ máy sấy là thanh âm duy nhất vang lên giữa đêm lặng. Jaehyun hài lòng khi những sợi tóc mềm trượt qua ngón tay cậu, mái đầu sau khi sấy khô bông lên khiến anh trông như một chú cún.

''Được rồi, đi ngủ được rồi.''

Cậu vừa dứt lời, Taeyong lập tức đổ xuống giường, đầu đáp xuống gối và chui người vào chăn yên vị làm cậu tròn cả mắt. Jaehyun bối rối đến không biết làm gì, ngập ngừng đứng tại chỗ một lúc trong khi tiếng thở của Taeyong dần trở nên đều đều. Cậu chết trân, chẳng rõ đây là đùa hay thật. Nhưng trước nay Taeyong có bao giờ đùa? Jaehyun tặc lưỡi, tự nhủ có lẽ vì quá mệt nên anh theo thói quen ngủ luôn, đây vốn là giường của anh mà, cậu đành chấp nhận ra sofa ngủ.

Cực chẳng đã, Jaehyun vươn người qua Taeyong, định lấy cái gối phía bên trong giường thì anh đã vòng tay qua ôm ngang eo cậu khiến cậu hốt hoảng ngã xuống. Taeyong trở người một chút để gạt chân cậu vào trong rồi lại nằm bất động.

Jaehyun trợn tròn cả mắt, không dám tin bản thân đang được anh ôm trong lòng. Tim cậu đập như trống dồn, ù hết cả hai tai, người cậu cũng như bốc cháy nhưng người đang ôm cậu chẳng mảy may suy suyển. Cậu đánh liều ngẩng đầu lên xem liệu anh có thực sự đã ngủ không, và cậu vô cùng hối hận... vì đập vào mắt cậu bây giờ là môi anh, khiến cậu lập tức cúi xuống, tự biến mình thành một ấm nước sôi.

Jaehyun úp mặt vào hai tay, không thể tin nổi tình huống này thực sự đang xảy ra. Anh cứ như thế này thì cậu phải làm sao? Quá quẫn bách, cậu cựa mình muốn thoát ra nhưng lại một lần nữa ước gì bản thân đã không làm thế vì bàn tay của Taeyong trượt xuống mông cậu và vỗ nhẹ theo nhịp, miệng anh lẩm nhẩm.

"Chenle... không sao... Taeyong đây rồi...''

...

A?

Ra là vậy.

Jaehyun yên tâm hơn vì biết mình không phải bị trêu nhưng cũng không thấy nên vui nổi. Cậu bỏ cuộc, nằm yên rồi nhắm mắt. Dù sao bị coi là một bé trai bốn tuổi vẫn hơn ngủ ngoài sofa.   

---

.

.

.

Mình viết chap này sau khi gội đầu, sấy tóc, buồn ngủ và nghe ''Love'' của Lana Del Rey nên có kết quả như thế này đấy. Mặc dù mình bắt đầu băn khoăn liệu mạch của fic này có phải đang chơi tàu lượn hơi chóng mặt vì chap trước khổ đau chap sau lại sâu răng hay không nhưng mà thôi cứ đăng đã ha, vì dạo này mình nhớ péo quá : (

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com