TruyenHHH.com

[TAEHYUNG & You] TỐNG PHI ĐỘC SỦNG

5

NgaHunh933

Nữ Vương của Hồ yêu quốc quả nhiên là kẻ thâm độc, bà ta trị thương cho Thạc Trân và Chí Mẫn xong liền cho hai y uống Cửu Hồ độc - đây là loại độc dược do chính bà ta tu luyện thành , chỉ cần bà ta độc bài chú thì người uống phải Cửu Hồ độc sẽ đau đớn tột cùng , mất hết nhận thức, nếu không có thuốc giải thì không bao lâu sẽ tẩu hỏa nhập ma sa vào ma đạo không còn đường quay về.

Sau khi trị thương xong , Thạc Trân và Chí Mẫn vẫn còn hôn mê bất tỉnh . Hai người họ được đặt nằm lên một tảng đá được tích toàn dương khí vì ở Linh Sơn là nơi lạnh giá vô cùng , người bình thường sẽ không sống nổi quá 2 canh giờ.

Lát sau, hai y cũng từ tỉnh lại .

" Thạc Trân!huynh tỉnh rồi!" - Ngọc Tú.

" Chí Mẫn!huynh sao rồi?" - Song Nhi.

" Bọn huynh đang ở đâu vậy?" - Thạc Trân.

" Ở đây là Linh Sơn!" - Ngọc Tú.

" Linh Sơn!" - Thạc Trân + Chí Mẫn.

" Ta từng nghe Thái sư nói, Linh Sơn là nơi ngự trị và là lãnh thổ của hồ yêu ! Sao chúng ta lại ở đây?" - Chí Mẫn.

" Cả 4 người chúng ta đều bị mấy tên hắc y nhân ( người của Kim quốc) đánh trọng thương! Là Nữ Vương của Hồ yêu quốc đã ra tay cứu chúng ta về đây!" - Song Nhi.

" Thật sao?" - Thạc Trân.

" Đúng vậy! Nữ Vương đã trị thương cho cả 4 chúng ta!" - Ngọc Tú.

" Vậy hai muội có sao không?" - Thạc Trân.

" Bọn muội! Bọn muội không sao!" - Ngọc Tú.

" Phải rồi!Tử Lan đâu? Muội ấy đâu?" Chí Mẫn.

" Đúng rồi! Tử Lan đâu? " - Thạc Trân.

" Tử Lan bị đám người đó bắt đi rồi!" - Ngọc Tú.

" CÁI GÌ? " Thạc Trân+ Chí Mẫn.

" Tử Lan bị bắt đi rồi! Là ai đã làm chuyện này?" - Chí Mẫn.

" Nếu ta đoán không lầm ! Là Kim Tại Hưởng giả vờ đồng ý cho chúng ta đưa Tử Lan về Tống quốc rồi âm thầm sai người phục kích bắt cóc muội ấy về!" - Thạc Trân.

" Rất có thể!" - Ngọc Tú+Song Nhi.

" Không ngờ tên Kim Tại Hưởng lại thủ đoạn đến như vậy! Ngay cả thái tử của Tống quốc cũng dám ám sát!" - Chí Mẫn.

" Nhưng mà Nữ Vương thật sự đã cứu chúng ta sao? Bà ta là hồ yêu mà!" - Chí Mẫn.

" Hồ yêu thì đã sao! Cũng có kẻ xấu kẻ tốt! Không phải yêu quái nào cũng hại người!" - Song Nhi.

Đúng lúc Nữ Vương xuất hiện.

" Các ngươi tỉnh rồi sao?" - Nữ Vương.

"Bà là...?" Thạc Trân+Chí Mẫn.

" Ta là Nữ Vương của Hồ yêu quốc !" - Nữ Vương.

" Là bà đã cứu chúng tôi sao?" - Thạc Trân.

" Phải! Ta vô tình đi ngang qua thấy các ngươi gặp nạn nên ra tay giúp đỡ!" - Nữ Vương.

" Nếu vậy thì đa tạ Nữ Vương cứu giúp!" - Thạc Trân+ Chí Mẫn.

" Ở đây là chốn vạn yêu tà khí song thiên các ngươi không nên ở lâu! Mau đi đi!" - Nữ Vương.

" Nhưng chúng tôi chưa đền ơn cứu mạng?" - Thạc Trân.

" Không cần! Các ngươi đi đi ! Chuyện ơn nghĩa ta không quan tâm!" - Nữ Vương.

" Ơn nghĩa của Nữ Vương sau này có cơ hội chúng tôi nhất định sẽ đền đáp! Xin Cáo từ!" - Chí Mẫn.

Rời khỏi Linh Sơn , đám người của Thạc Trân lên đường trở về Tống quốc để bẩm báo sự tình với Tử Khiêm hoàng.

Sau khi biết chuyện , Tử Khiêm hoàng liền sai sứ giả đến Kim quốc một chuyến để điều tra thật hư . Doãn Kỳ và Chính Quốc cũng xin được đi theo để hỗ trợ .

Kim Quốc

" Kim Tại Hưởng! Mau thả ta ra! Tên cẩu thái tử ! Khôn hồn thì mau thả ta ra! " - Tử Lan.

Tử Lan bị Kim Tại Hưởng nhốt vào Lạc Hưng cung suốt 3.ngày liền không ăn không uống.

" Kim Tại Hưởng! Ngươi có nghe ta nói gì không? Mau thả bổn công chúa ra!" - Tử Lan.

Dĩ nhiên là Kim Tại Hưởng không nghe thấy tiếng nàng mắng chửi rồi vì bây giờ hắn đang ở đại điện thỉnh an Kim Vương .

Cùng lúc đó , đoàn người của Tống quốc đã vào được Kim Tử Thành . Doãn Kỳ cưỡi ngựa đi đằng trước phong thái lãnh đạm băng lãnh cao ngút trời , Doãn Kỳ từ nhỏ đã rất khác với các vị thái tử khác, y là người làm mà không nói , bên ngoài lúc nào cũng dựng lên cho đối phương một tảng băng dày nhưng bên trong lại là người ấm áp và thấu hiểu , y còn là kẻ rất kiệm lời và là người rất biết giữ bình tĩnh. Trái ngược với hoàng huynh của mình, Chính Quốc cưỡi ngựa đi đằng sau như hưởng ngoạn . Y thích thú với cảnh kinh thành nhộn nhịp của Kim quốc , trai gái đứng nép hai bên chăm chú ngắm nhìn y và Doãn Kỳ không rời mắt . Nụ cười của Chính Quốc thật làm cho trái tim của hàng vạn nữ nhi tan chảy.

Cuối cùng họ cũng vào đến hoàng cung gặp Kim Vương , sau một hồi thăm hỏi thật quả nhiên Tử Lan đã bị Kim Tại Hưởng bắt về giam lỏng tại Lạc Hưng cung. Kim Vương sau khi biết hết mọi chuyện ngài vô cùng tức giận và bắt Kim Tại Hưởng phải xin lỗi sứ giả và hai hoàng huynh của Tử Lan. Ngài còn mời người của Tống quốc ở lại dạo chơi vài ngày sau đó sẽ cho Đại Quốc Sư và Kim Tại Hưởng đích thân hộ tống Tử Lan và người của Tống quốc về nước để cho Tử Khiêm hoàng tùy ý xử lý .

Ngày hôm sau , Chính Quốc rủ Tử Lan và Doãn Kỳ ra hoàng cung chơi . Tử Lan vốn ham chơi dĩ nhiên là lập tức đồng ý, nhưng Doãn Kỳ lại không có hứng thú . Suy nghĩ một lát Doãn Kỳ cũng đành thuận ý , Chính Quốc và Tử Lan ham chơi lại nông cạn nếu y để cho chúng đi một mình thì thế nào cũng xảy ra chuyện.

Họ cải trang thành thường dân đi dạo phố khắp nơi ,.gian hàng nào Tử Lan và Chính Quốc cũng ghé vào . Thật tình làm Doãn Kỳ đi theo đau cả đầu .

Phố sá ở Kim quốc quả thật đông đúc vô cùng, Tử Lan lo mua kẹo hồ lô mà bị lạc lúc nào không hay. Quay lại thì chả Doãn Kỳ và Chính Quốc đâu nữa , nàng liền chạy khắp nơi tìm hai hoàng huynh của mình . Lạc vào một con hẻm nhỏ , Tử Lan bất ngờ bị mấy tên có vẻ ngoài thô kệch bậm trợn đánh ngất xỉu .
Khi tỉnh lại , nàng đã nằm trong một căn phòng lạ .

" Cô nương ! Tỉnh rồi à!" - Ma ma.

" Bà là ai? Ở đây là đâu?Sao tôi lại ở đây?" - Tử Lan.

" Đừng sợ!Ta là ma ma ở đây! Đây chính là Hoa Xuân Viện! Cô nương đã bị bán vào đây đó!" -Ma ma.

" Ta bị bán vào kỷ viện sao? " - Tử Lan.

" Đúng vậy! Thôi ngoan nào! Ta sẽ không bạt đãi cô nương! Cô nương quả thật rất xinh đẹp! Từ nay cô sẽ là hoa khôi ở đây!" - Ma ma.

"Bà bị điên sao? Bà biết ta là ai không? Ta là đương kim công chúa của Tống quốc và là Thái tử phi của Kim quốc đó!" - Tử Lan.

" Hừ! Ta mặc kệ ngươi là ai ! Ngươi đã bị bán vào đây thì phải nghe lời ta ! Nếu không đừng có trách ta !" - Ma ma.

" Bà dám làm gì ta? Khôn hồn thì mau thả ta ra nếu không để hoàng huynh của ta tìm đến đây sẽ lật tung kỷ viện của bà đó!" - Tử Lan.

" Ngươi hù ai đó? Để ta coi hoàng huynh của ngươi.làm sao tìm được ngươi! NGƯỜI ĐÂU? Mau đem nha đầu thối này nhốt vào nhà kho bỏ đói ả cho ta! Khi nào ả chịu tiếp khách thì mới thả ra!" - Ma ma.

" Nè nè! Mụ đàn bà thối kia  mau thả ta ra! " - Tử Lan.

Về phía của Doãn Kỳ và Quốc , hai y không ngừng tìm kiếm Tử Lan khắp nơi . Trời cũng gần tối rồi , rốt cuộc Tử Lan đang ở đâu ?

Hoa Xuân Viện

" Ây ! Kim công tử! Lâu quá không gặp ngài đến ủng hộ! Thật là nhớ ngài chết đi được!" - Ma ma.

" Hôm nay ta không được vui! Nếu bà có cách làm cho ta vui thì số ngân lượng này là của bà!" - Tại Hưởng.

" Kim công tử quả nhiên hào phóng! Dĩ nhiên là có! Có cách làm cho công tử vui! " - Ma ma.

Lão ma ma cho ngươi thả Tử Lan ra còn trang điểm và thay y phục cho nàng ép nàng tiếp rượu.

" Kim công tử! Tôi vừa mới tìm được.một cô nương tuyệt sắc giai nhân! Chim sa cá lặn! Để cô ấy tiếp rượu cho ngài!" - Ma ma.

Tử Lan vừa bước vào phòng , Kim Tại Hưởng đã trợn tròn mắt mà sặc cả rượu .

" Tống Tử Lan! Sao ngươi lại ở đây?" - Tại Hưởng.

" Ta bị bắt cóc bán vào đây! Không ngờ nhìn ngươi chính nhân quân tử như vậy mà cũng vào mấy chỗ tửu sắc này!" - Tử Lan.

" Đó là chuyện của ta! " - Tại Hưởng.

" Không nói nhiều nữa! Ngươi mau đưa ta về hoàng cung!Ta không muốn ở đây!" - Tử Lan.

" Ngươi nhờ vả ta đó sao? Còn dám ra lệnh! Bây giờ nếu ngươi qùy xuống cầu xin ta cứu ngươi thì ta sẽ niệm tình mà suy nghĩ lại!" - Tại Hưởng.

" Nè Kim Tại Hưởng! Ngươi đừng có ép người quá đáng!Ta không qùy!" - Tử Lan.

" Thế thì gọi ta một tiếng tướng công cũng được!" - Tại Hưởng.

"Ngươi đừng có nằm mơ!" - Tử Lan.

" Vậy ta đi đây! Chúc hai vị hoàng huynh của ngươi sớm tìm ra ngươi!" - Tại Hưởng.

" Kim Tại Hưởng! Ngươi không được bỏ ta lại đây! " - Tử Lan.

" Sao nào?" - Tại Hưởng.

" Tướng công! Xin chàng hãy cứu thiếp! Thiếp không muốn ở lại đây!" - Tử Lan.

" Hahaha! Coi như ngươi may mắn mới gặp được ta ở đây!" - Tại Hưởng.

Tử Lan hậm hực lườm liếc Kim Tại Hưởng , trong bụng thầm chửi rủa hắn , đợi về đến Tống quốc nàng sẽ cho hắn biết tay.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com