TruyenHHH.com

Taegyu Xk Doan Mong

Mỗi người một nơi, một dòng thời gian hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng nhịp đập trái tim vẫn hoà làm một.

Ở Seoul, Taehyun mong mỏi Beomgyu bao nhiêu, thì nơi chốn Kim Lan, cậu cũng nhung nhớ hắn khôn nguôi.

Mấy ngày qua, Vương gia Choi Beomseok vừa được kế vị, cả hoàng cung đều rất bận rộn. Mọi người cũng ít lui tới hơn hẳn. Vì vậy, cậu mới có thời gian thảnh thơi, không cần lúc nào cũng vờ vật nằm ở trên giường. Bản thân vốn đâu mắc phải bệnh khó chữa gì.

Cơn đói cồn cào kêu lên từ khoang bụng của Beomgyu, cậu chép miệng thở dài một hơi. Cũng phải, đóng giả bệnh tật mỗi ngày đều sẽ không có thức ăn đàng hoàng, chỉ toàn là cháo loãng và Tây dược. Hơn thế, bây giờ khẩu vị của cậu, chỉ có duy nhất bếp trưởng Kang Taehyun mới làm hài lòng được.

Choi Beomseok hôm nay tâm trạng khá tốt, mọi chuyện dường như đã diễn ra thuận lợi theo cách mà gã mong muốn. Ngồi trên kiệu, gã thoang thoảng nhếch lấy một nụ cười không đứng đắn

"Công công, đưa trẫm đến Hoàng Nhạc cung"

Lee công công cúi đầu, răm rắp nghe theo. Nhưng cũng không thể phủ nhận một điều, kể từ khi đi theo hầu hạ Choi Beomseok, ông đều không có lấy một chút thoải mái.

Trước kia khi Kim Lan quốc là Choi Beomgyu trị vì, cậu luôn nới lỏng những quy tắc trong Hoàng cung, rất hiếm khi khắt khe với mọi người. Vì vậy, ai ai trong cung đều ôn hòa mà yêu mến, cho dù ngày trước cậu có sủng hạnh một nam nhân đi chăng nữa, đàm tiếu không thể tránh nhưng chung quy lại vẫn là được triều đình lẫn bách tính tôn trọng.

"Hoàng thượng giá đáo!!"

Kiệu vừa dừng trước cổng Hoàng Nhạc cung, Choi Beomseok chậm rãi bước xuống, hai tay chắp ở phía sau hông. Không chần chừ mà đi thẳng vào bên trong.

"Nương nương, tân Hoàng Đế đến rồi!"

Nô tỳ Soomin, là người luôn theo sát bên Hoàng hậu, ít nhiều cũng thấu đáo nỗi lòng của nàng. Thấy bên ngoài truyền đến một tràng hành lễ, liền trở sang bẩm báo với nàng.

Trái với sự cuống cuồng của Soomin, Kim Hyein lại hết mực bình tĩnh, lúc này còn có thể nhấp một ngụm trà hoa cúc, thơm nhẹ nhàng.

Choi Beomseok ngang nhiên tiến vào sâu bên trong tẩm cung, lệnh cho đám nô tài canh cửa ở bên ngoài.

"Nô tỳ bái kiến Hoàng Đế!"

"Ngươi lui ra một lát, ta có chuyện cần nói với Hoàng hậu"

Lời nói của gã bây giờ, một chữ cũng là mệnh lệnh, chỉ sợ có ý trái lại liền bị đem ra chém đầu. Soomin khẽ đưa mắt nhìn chủ tử của mình, đến khi nhận được dấu hiệu an tâm từ nàng, mới có thể lui ra bên ngoài.

Cánh cửa gỗ kèn kẹt khép lại, là lúc Beomseok để lộ ra bộ mặt thật của gã, vô sỉ!

"Nàng dám không hành lễ với trẫm? Có phải nàng nghĩ trầm vì còn lưu luyến với nàng mà sẽ bỏ qua hay không?"

Kim Hyein nghe gã nói xong liền lấy khăn tay che miệng, bật cười, thoáng chút khinh thường

"Lưu luyến? Vương gia nghĩ ta thực sự cần hay sao?
Đừng nghĩ một bước lên mây rồi có thể tự cho mình là Thiên đế! Ta thà chết chứ không hề muốn được ngươi lưu luyến, thứ dơ bẩn!!"

Đơn thuần chỉ là vài câu nói thốt ra từ một nữ nhân yếu đuối, nhưng đối với Beomseok chính là cực hình đang dày xéo nội tâm của gã. Cố nén cơn tức xuống, gã đột ngột thay đổi giọng điệu nhu nhược đến khó tin

"Hyeinie, nàng nhất định không thể cho ta thêm một cơ hội hay sao? Đứa bé kia xem như đừng nhớ đến, nhưng nàng ít ra cũng phải nghĩ cho ta chứ?"

"Nàng vì lợi ích cho bản thân mà nhẫn tâm lợi dụng tình cảm của ta, không lẽ một chút thương xót cho ta cũng không giành được?"

Kim Hyein bỗng bật cười thật lớn. Nàng vẫn ngồi yên trên ghế, khẽ chỉnh chu lại nếp nhăn trên y phục, xa xăm nói.

"Trước đây đúng là ta sai, nhưng sau đó ta đã lẳng lặng để yên mặc ngươi làm càn rồi gán hết cho tên thị vệ Kang đó biết bao là tội danh mà hắn chưa từng phạm. Ta làm như vậy vẫn còn chưa báo đáp đủ lầm lỗi với ngươi hay sao?"

Nàng hơi xúc động, ngừng lại một lát để trấn tĩnh

"Ngươi làm ơn buông tha đi, ta vốn không có tình ý với ngươi, ngươi cũng rõ ràng điều ấy kia mà?"

"Người trong lòng ta là Hoàng Đế, dù là trước đây hay mãi sau này cũng chỉ có thể là một mình chàng! Kẻ khác không bao giờ có thể bước vào!"

Nàng nói, cố ý nhấn mạnh câu ở phía sau, với mục đích muốn đập tan đi cái ý nghĩ ngông cuồng vừa rồi Vương gia mới nói lên. Nhưng thực không ngờ, mấy lời này đã khiến gã phát điên thật rồi!

"Nhưng nàng không phải cũng biết, trong lòng Choi Beomgyu chỉ để hình bóng nam nhân kia!"

Gã nói đúng rồi, sự thật vốn là như vậy.

"Nhưng Kang thị vệ đã chết rồi, hắn ta chịu oan ức thay ngươi mà chết. Vì đó mà Hoàng Đế mới ra nông nỗi này!!"

Hóa ra, dù là người đã chết đi, nàng vẫn không dễ dàng gạt bỏ được thù hận. Choi Beomseok giữ thần sắc tức giận rời khỏi Hoàng Nhạc cung. Đợi gã đi khuất, Kim Hyein mới dám để sự yếu đuối được bộc phát ra bên ngoài. Nàng ngồi thụp xuống dưới sàn, nơi ngực trái đang thực sự nhức nhối.


Đồ đạc đang yên vị trên bàn đột ngột bị bàn tay đầy sức lực của Choi Beomseok gạt bay ra khắp phía.
Tròng mắt gã đỏ lừ, giống như bao nhiêu tức giận đều chất chứa ở bên trong. Ruột gan lại như bị nung chín, gã gào thét lên trong tức giận.

Choi Beomseok từ nhỏ đã có bản tính nóng nảy, rất dễ mất bình tĩnh. Có lần gã đã đánh gãy chân một con ngựa của Thái Thượng Hoàng vì nó dẫm nát quả bóng đá mà gã thích nhất.

Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính xấu đã không khắc phục được, lại càng phát tác thêm.

Nghĩ ngợi, gã liền cầm theo kiếm, sau đó nhân lúc mấy tên nô tài canh phủ không để ý, thoáng cái đã đến được nơi cửa sau của An Thành cung.

Beomgyu hiện đang ngồi ở trên bàn đọc sách, giác quan của cậu vốn nhạy bén nên có thể nghe tiếng tiếng bước chân ngày một dồn dập hơn. Thoáng có chút sợ hãi, cậu cấp bách để sách lên kệ, sau đó trở lại giường nằm.

Tiếng đạp cửa vào rất mạnh bạo. Beomgyu nằm trên giường thiết nghĩ, không phải gia nô đều bị điều đến Ngự Thiện phòng phụ giúp cho buổi yến tiệc tối nay rồi hay sao? Là ai dám mạo phạm một cách hung tợn thế này?

"Ha, Choi Beomgyu, ta còn định sẽ không kết thúc đệ sớm thế này, nhưng Hoàng hậu, nàng ấy là bức ta đến phát điên rồi!"

Beomgyu nghe được giọng nói quen thuộc từ rất lâu, lập tức nhớ ra là hoàng huynh của mình. Vương gia Choi Beomseok đi chinh chiến ở biên giới phía Nam không lâu bây giờ đã trở về rồi ư? Cậu có chút vui mừng, nhưng lại không thể đứng dậy hỏi han hoàng huynh ngay lúc này, chỉ đành giấu nhẹm cảm xúc trong lòng.

Choi Beomseok từng bước tiến lại gần long sàng, nơi Beomgyu vẫn đang hôn mê sâu suốt sáu tháng trời. Gã nhìn chằm chằm vào gương mặt của cậu, quả xứng danh là Thiên tử, mọi thứ đều được thiên phú hoàn hảo đến khó tin. Đến cả ngôi vị Hoàng Đế, Thái Thượng Hoàng cũng bỏ qua con trai cả là gã mà trao lại ngôi cho Choi Beomgyu. Ngay từ khi cậu được sinh ra, vị trí của gã ở trong Hoàng cung tuyệt nhiên đã bị lu mờ. Đến bây giờ ngay cả người mà gã yêu cũng một lòng hướng về cậu. Choi Beomseok thực sự chỉ mãi đứng phía sau lưng nhìn Choi Beomgyu không ngừng toả sáng như vầng dương chói lọi.

Gã đưa tay chạm vào tấm chăn được phủ lên ngang ngực cậu, cười khổ một tiếng

"Vì sao luôn luôn là ngươi? Vì sao ngươi lại xuất hiện và cướp đi mọi thứ từ ta? Ngươi rõ ràng chỉ là kẻ đến sau, nhưng ngươi lại có được tất cả những thứ ngươi muốn"

"Ngươi cũng chưa từng nghĩ đến cảm giác của ta, ngươi vốn dĩ luôn coi vị Hoàng huynh này như một cái bóng đen vô hình mà thoả thích dẫm đạp"

Dù có chút không nỡ, nhưng càng để mọi thứ tiếp tục diễn ra như thế này, gã sẽ không có thêm được một giây phút nào nhẹ nhõm.

Beomgyu sau khi nghe được hết tiếng lòng của Choi Beomseok, cậu cảm thấy tâm trí hết sức rối bời. Rõ ràng là cậu đã quá vô tâm ư? Ngay cả người thân cận nhất của mình mà những chuyện như vậy bây giờ cậu mới được biết. Choi Beomgyu đã sống một cách trọn vẹn hoàn hảo với cuộc đời, vậy nên cậu là đang bị trời phạt, phạt cho cậu phải chịu trách nhiệm với nỗi đau mình đã vô tình gây ra cho những người thân xung quanh

"Xem như ta tiễn ngươi về suối vàng sớm một chút, cũng như gạt bỏ đi tảng đá đang đè nặng trong lòng ta lúc này"

Ám khí đang cận kề trước mặt, nhưng Beomgyu vốn không có ý định phản đối.

Điều này cậu đã suy nghĩ mấy ngày qua. Nếu một lần nữa chết đi, liệu rằng cậu có được gặp Kang Taehyun một lần nữa hay không? Dù là trong bất kỳ cuộc đời nào khác?

Nếu có thể như vậy, Kim Lan rộng lớn mà Beomgyu cất công gây dựng cậu nguyện buông bỏ nó, bởi vì cậu thực sự cần tìm đến hạnh phúc.

Nơi hạnh phúc chính là nơi có Kang Taehyun.
Số phận vốn đã tự an bài, không phải là hôm nay cũng là ngày sau. Chi bằng cậu đánh liều một phen, chỉ mong có thể như ước nguyện. Nếu như ước vọng không thành, vậy thì khi Beomgyu chết rồi sẽ xuống Hoàng Tuyền và chờ đợi, đợi đến khi nào gặp lại được Kang Taehyun ở nơi đó.

Bất kể nơi nào có anh, ở đó chính là nhà của em.

Beomgyu thả lòng người, xem như cược một ván với định mệnh.

Chỉ một lần này nữa thôi. Kang Taehyun, em muốn gặp anh!!

Phập!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com