TruyenHHH.com

Taegyu Xk Doan Mong

"Ngươi làm cái quái gì vậy?! Lập tức dừng tay!!"

Kim Hyein vẫn như mọi ngày, đến thăm Beomgyu một thân một mình, căn bản để không đám nô tài thấy được đôi mắt đẫm lệ và dáng vẻ yếu đuối của mình.

Vừa đẩy cửa bước vào, nàng đã không khỏi hoảng hồn vì cảnh tượng trước mắt. Đứng hình vài giây sau đó liền chạy đến đẩy Choi Beomseok ra.

Gã bất ngờ ngã ngửa, ánh mắt cực kì oán hận nhìn dáng vẻ Kim Hyein chạy đến bên giường Beomgyu, một cách đầy lo lắng  

"Chà, Hoàng hậu, nàng đến thực không đúng lúc"

Nàng xoáy sâu ánh mắt uất hận nhìn gã, khuôn miệng buông ra những lời lẽ cay độc như có thể khiến gã mất đi kiểm soát.

"Câm miệng! Một tên khi quân dám cả gan động vào Thánh Thượng như ngươi không đáng sống, mau cút đi trước khi ta còn tử tế!!"

Gã đứng dậy phủi y phục rồi lại cười lớn một trận

"Hoàng hậu nương nương liệu đã quên mất thân phận của ta bây giờ rồi hay sao?"

Kim Hyein nhếch miệng

"Ta không phục!"

Gã ngưng cười, đường nét trên gương mặt đanh lại, nghiêm túc trước lời nói

"Nàng không phục cũng phải, trước kia khi phản bội ta, nàng đâu nghĩ sẽ có một ngày ta đạt được như thế này?"

"Đứa con của chúng ta, nếu như còn sống, mùa đông năm nay có lẽ đã tròn một tuổi. Nàng vì Choi Beomgyu mà làm mọi cách phá bỏ cái thai, bây giờ lại đóng vai thê tử mẫu mực, nàng thực không cảm thấy một chút nào hổ thẹn hay sao?"

Quả thực nửa chữ gã nói ra đề không sai. Nhưng nếu nói những điều nàng đã gây ra đều do tình yêu che mắt mà mù quáng, có lẽ nên gọi là đáng thương hơn là đáng trách.

Hai năm trước đây, khi bản thân vẫn còn thơ mộng trong vòng tay của sư huynh và mẫu nương, Kim Hyein tưởng chừng như sống ở thiên đường, muốn gì đều được nấy. Sư huynh của nàng là đại tướng quân được cố Hoàng Đế trọng dụng nhất, số lần nàng ra vào Hoàng triều cũng phải quá mười lần. Mỗi một lần, trong lòng nàng rất mong mỏi để gặp được Nhị Hoàng tử Choi Beomgyu, dù chỉ tình cờ lướt qua, nàng lại không ngăn được trái tim mình. Kì thực, Nhị Hoàng tử này không những không để ai an phận trong tâm mắt quá lâu, hơn thế còn không có cảm xúc với nữ nhân. Nhưng một khi đã khắc sâu một người vào tận xương tủy, đến chết nàng cũng khó mà quên đi Choi Beomgyu.

Kiên định chờ đợi, ngày mà Kim Hyein hằng mong mỏi cũng đã đến.

Hoàng Đế ban hôn, tiểu muội của Đại tướng quân chính thức trở thành đích phu nhân của Nhị Hoàng tử - người sẽ trở thành Hoàng Đế kế vị của Kim Lan.

Không phải đôi phu thê nào đến với nhau cũng sẽ hạnh phúc

Beomgyu đến một lần cũng không chung giường với thê tử, ngày ngày đều ra bên ngoài đến tận canh ba mới trở về.

Kim Hyein trong lúc cảm thấy bế tắc, tuyệt vọng, đã đánh đối lấy thứ đáng quý của nữ nhân đế nhận lấy hạnh phúc. Biết được Nhất Hoàng tử đã có ý với mình từ lâu, nàng dùng số can đảm còn lại, cùng với gã ta một đêm. Sau đó mong mỏi đêm tiếp theo cùng Choi Beomgyu, chủ ý là muốn báo hỷ.

Nàng lợi dụng Choi Beomseok là muốn có hỷ thật nhanh cùng Choi Beomgyu, khao khát sự yêu thương của cậu và cả Hoàng triều.

Nhưng thật không may mắn, vào đêm thị tẩm lần đầu với Nhị Hoàng tử phi, cố Hoàng Đế xém một chút nữa thì hít phải một loại khói gây mê, sau đó tên thuộc hạ vào báo tin gì đó. Cậu liền không nghĩ nhiều mà rời đi ngay. Kim Hyein như sụp đổ hoàn toàn, không những không thành công mà đứa bé trong bụng đã được hai tuần hơn. Đến cuối cùng đều thất bại, nàng quyết định tìm mọi cách phá bỏ nó.

Choi Beomseok sau khi biết được liền đau buồn khôn xiết, đứa con của gã có lẽ đã đầu thai vào nhầm nơi, là mẫu thân của nó quá non trẻ và dại dột.

Kim Hyein nghe xong như bị đâm phập trúng tim đen, ngay sau khi gã vừa dứt lời liền gắt gỏng

"Ta nói câm miệng! Chuyện đã qua từ lâu ta cấm ngươi được nhắc lại. Bây giờ ngươi muốn động đến Thánh Thượng, bước qua thân xác của ta trước!!"

Nàng lại vì Choi Beomgyu...

*

*

Taehyun là lần đầu tiên làm việc nhưng lại mất tập trung một cách rất lạ, trong lòng đột nhiên dâng đến một cỗ bất an. Đầu óc hắn bay bổng, lơ đễnh đến không định hình được việc mình đang làm.

"A!" Hắn khẽ suýt xoa một tiếng khi lưỡi dao nhọn cứa vào đầu ngón tay, mái túa dần ra từ vết cắt. Yelena đứng bên cạnh, thấy như vậy liền hốt hoảng

"Bếp trưởng anh bị sao thế, để tôi..."

"Myungho, lấy giúp tôi hộp sơ cứu." Taehyun bỏ qua Yelena, trực tiếp nhờ vả Myungho.

Lại thêm một lần tuyệt tình là thêm một lần tự tay lấy dao rạch vài đường trong tim. Yelena lần nào cũng chỉ lắng lặng cho qua, cô trở lại với công việc.
Vết thương ở tay được dán băng sơ sài, nhưng sự bất an trong lòng vẫn không vơi đi phần nào, mà ngày càng gây cho hắn cảm giác rất khó chịu.

Kang Taehyun trở về nhà lúc bảy giờ tối, như mọi ngày. Bàn tay hắn chợt nặng nề mở khóa cửa. Điều kì lạ ở đây, Beomgyu ở nhà nhưng tại sao lại không mở đèn, căn nhà rõ ràng không có lấy một hơi ấm.

Cánh cửa hé mở, ánh đèn đường rọi vào bên trong. Taehyun cố gắng định hình những thứ vụn vỡ rơi đầy dưới sàn, hắn gần như mất hết lý trí chạy vào trong

"Choi Beomgyu!??"

Những mảnh thuỷ tinh nhỏ dưới sàn đâm vào lòng bàn chân của Taehyun, xuyên qua đôi tất truyền đến một cảm giác lạnh ran, nhưng điều đó đã không còn quan trọng.

"C...Cậu bị làm..sao thế này! Beomgyu đừng doạ tôi....Choi Beomgyu tôi không đồng ý để cậu đùa giỡn như vậy!!"

Hắn lao tới ôm Beomgyu dậy, cố gắng lay động bao nhiêu đi chăng nữa cậu vẫn yên tĩnh nhắm mắt. Ghé sát vào lồng ngực cậu, hắn vẫn nghe được tiếng tim đập, nhưng hơi thở cậu lại yếu ớt như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Ngay lúc này đây, hắn đã không còn lấy một chút tỉnh táo. Taehyun chẳng còn điều gì lọt vào tâm trí, liền bế xốc cậu lên tay. Sau đó chạy thẳng ra đường bắt taxi đi đến bệnh viện.

Beomgyu bất động trong vòng tay hắn, bàn chân hắn cũng đang không ngừng chảy máu

Vậy mà,

Hắn chẳng thể nào chùn lại nửa bước, giống như đang phải cứu cả thế giới của mình vậy...

Một thế giới chứa trong một con người nhỏ nhắn, tưởng chừng nếu con người này vô tình biến mất, hắn lúc đó cũng không biết bản thân sẽ như thế nào.

Choi Beomgyu từ khi nào đối với hắn quan trọng đến thế?

Từ khi cậu đột ngột bước vào cuộc sống của hắn...

Hắn mỗi ngày đều muốn giờ làm việc trôi qua thực nhanh chóng, để trở về nhà, đơn thuần chỉ để trò chuyện cùng cậu.

Hắn còn muốn những ngày nghỉ thời gian trôi chậm lại, để được bên cậu lâu hơn.

Hắn luôn muốn trêu chọc Beomgyu, là vì muốn cậu làm nũng với hắn một chút.

Sự tức giận của cậu khi lọt vào mắt Taehyun dường như đều hóa thành đáng yêu.

Hắn từng nói không sợ cậu giận, nhưng kì thực nếu cậu có giận, hắn không muốn cũng phải ép bản thân mình xin lỗi trước.

Người ta không phải hay gọi đây là tình yêu hay sao? Chân Taehyun hình như ngày một đau, nhưng mà không thể đau bằng vết thương trong lòng.

Choi Beomgyu...làm ơn hãy tỉnh lại!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com