Taegyu Xk Doan Mong
Kim Lan đến nay xã tắc đều bình ổn dưới sự trị quản của Hoàng Thái hậu. Bên ngoài dường như không mang theo chút giông bão, chỉ là bên trong, một màn lạnh lẽo bủa vây.Hoàng đế Choi Beomgyu vẫn an nghỉ trên giường bệnh, đôi mắt ngày càng trở nên vô hồn đến lạ thường, thái y ngày ngày đều theo lịch trình mà đến chăm sóc cậu.Kim Hyein sáng nay vẫn như mọi khi, dành chút ít thời gian đến Ngự hoa viên, chủ ý là muốn ngắm nhìn những bông hoa sen vừa chớm nở, tựa hồ lại thêm một nỗi nhớ da diết.Quả là, yêu một người thực khó, để quên đi người mình yêu lại càng khó.Cung nữ theo bên cạnh hầu hạ, ngày ngày nhìn chủ tử mang muộn phiền, bản thân cũng không thoải mái hơn là bao. "Hoàng hậu, người có phải lại nhớ Hoàng Đế rồi không?"Nghe đến đây chợt trĩu nặng trong lòng, Kim Hyein cười nhàn nhàn, mắt đậu trên những cánh sen hồng."Không phải lại nhớ, mà là lúc nào cũng không thể quên"Cung nữ kia lên tiếng trấn an"Người đừng nghĩ nhiều nữa, nô tì nghĩ, sau khi
Hoàng Đế tỉnh lại sẽ cảm nhận được tấm lòng của người"Nàng rũ mi mắt"Chỉ sợ là...sẽ không có ngày đó"Đột nhiên từ bên ngoài, một tên thái giảm hớt hải chạy vào. Dường như có chuyện gì rất cấp bách cần bẩm báo."Nô tài tham kiến Hoàng Hậu"Kim Hyein dùng khăn tay lau nhẹ vài giọt nước mắt chảy xuống gò má, trở lại vẻ mặt lãnh đạm như thường"Là có chuyện gì mà ngươi lại vội vã thế?""Bẩm Hoàng hậu, nô tài vừa nghe nói...Vương gia sắp trở về rồi!"Kim Hyein dường như không thể đứng vững, bước chân hơi loạng choạng với lấy cung nữ bên cạnh.Xem ra sau này, nàng không thể sơ hở được nữa...**Chiếc áo sơ mi vương mùi hương nước hoa đó, hắn thẳng tay đem nó vứt đi.Hôm nay hắn đi làm là lúc Beomgyu vẫn chưa thức dậy, nửa bước cậu cũng không ra khỏi phòng. Đến chiều tối về cũng vẫn vậy, không khí trong nhà đột nhiên hiu quạnh hẳn đi. Biết cậu chắc còn đang giận về chuyện ngày hôm qua, hắn lúc nãy trên đường đi làm về đã ghé siêu thị mua nhiều đồ tươi, sẽ nấu bữa tối thịnh soạn cho cậu.Beomgyu cả ngày hôm nay đã tự nhốt bản thân trong phòng. Cậu đứng ở ban công, trông ra phía ngoài đường. Khung cảnh tấp nập khiến tâm tư theo đó cũng rối loạn. Chỉ cần nghĩ đến thứ mùi hương lưu lại trên áo của hắn, cậu lại không ngừng suy diễn đến những điều tiếp theo. Ngẩn ngơ không biết giờ giấc, mặc kệ cả bụng dạ đói cồn cào. Taehyun chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, hắn mở cánh cửa phòng bước vào. Ngay khi hắn định mở miệng nói gì đó, cậu lại nhanh chóng bỏ đi vào phòng tắm, làm hắn nuốt lại lời nói xuống cuống họng. Sự yên lặng này của Beomgyu phần nào đó khiến hắn cảm thấy không thoải mái.Taehyun ngồi đợi cậu ở bàn ăn, trước mặt là rất nhiều đồ ăn bắt mắt, dường như đã sắp nguội lạnh. Hắn điểm qua đồng hồ trên tường, đã năm mươi phút đồng hồ, Beomgyu vì sao còn chưa chịu vác mặt xuống đây? Ruột gan hắn trở nên sốt sắng. Tính kiên nhẫn không hiểu vì sao lại mất hết, hắn bực dọc chạy lên tầng hai. Cánh cửa vừa bật mở đã nhìn thấy Beomgyu đang đứng thẫn thờ ở ban công "Choi Beomgyu!" Hắn gắt gao gọi tên cậu, sau đó tiến lại gần hơn "Vì sao không xuống ăn tối?"Beomgyu hơi thu mình lại, ngoảnh mặt đi chỗ khác"Không đói"Taehyun nghiến răng"Chuyện ngày hôm qua là sự cố, cậu là trẻ con hay sao mà còn giận dỗi?"Beomgyu thở dài"...anh hiểu lầm rồi, tôi không giận dỗi. Mà tôi còn chẳng có tư cách để giận dỗi anh, tôi đối với anh rốt cuộc..." Ngừng lời nói lại, cậu xoay bước vào bên trong"Tôi hơi mệt nên ngủ trước"Taehyun lúc này đã thực sự bị Beomgyu chọc cho phát điên lên. Hắn gắt gỏng nắm lấy cố tay của cậu, rất nhanh đã áp sát cậu vào tấm cửa kính trong suốt."Mới gần tám giờ, ngủ nghỉ cái gì?"
"...nhưng có thể hôn thêm không?"
Hoàng Đế tỉnh lại sẽ cảm nhận được tấm lòng của người"Nàng rũ mi mắt"Chỉ sợ là...sẽ không có ngày đó"Đột nhiên từ bên ngoài, một tên thái giảm hớt hải chạy vào. Dường như có chuyện gì rất cấp bách cần bẩm báo."Nô tài tham kiến Hoàng Hậu"Kim Hyein dùng khăn tay lau nhẹ vài giọt nước mắt chảy xuống gò má, trở lại vẻ mặt lãnh đạm như thường"Là có chuyện gì mà ngươi lại vội vã thế?""Bẩm Hoàng hậu, nô tài vừa nghe nói...Vương gia sắp trở về rồi!"Kim Hyein dường như không thể đứng vững, bước chân hơi loạng choạng với lấy cung nữ bên cạnh.Xem ra sau này, nàng không thể sơ hở được nữa...**Chiếc áo sơ mi vương mùi hương nước hoa đó, hắn thẳng tay đem nó vứt đi.Hôm nay hắn đi làm là lúc Beomgyu vẫn chưa thức dậy, nửa bước cậu cũng không ra khỏi phòng. Đến chiều tối về cũng vẫn vậy, không khí trong nhà đột nhiên hiu quạnh hẳn đi. Biết cậu chắc còn đang giận về chuyện ngày hôm qua, hắn lúc nãy trên đường đi làm về đã ghé siêu thị mua nhiều đồ tươi, sẽ nấu bữa tối thịnh soạn cho cậu.Beomgyu cả ngày hôm nay đã tự nhốt bản thân trong phòng. Cậu đứng ở ban công, trông ra phía ngoài đường. Khung cảnh tấp nập khiến tâm tư theo đó cũng rối loạn. Chỉ cần nghĩ đến thứ mùi hương lưu lại trên áo của hắn, cậu lại không ngừng suy diễn đến những điều tiếp theo. Ngẩn ngơ không biết giờ giấc, mặc kệ cả bụng dạ đói cồn cào. Taehyun chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, hắn mở cánh cửa phòng bước vào. Ngay khi hắn định mở miệng nói gì đó, cậu lại nhanh chóng bỏ đi vào phòng tắm, làm hắn nuốt lại lời nói xuống cuống họng. Sự yên lặng này của Beomgyu phần nào đó khiến hắn cảm thấy không thoải mái.Taehyun ngồi đợi cậu ở bàn ăn, trước mặt là rất nhiều đồ ăn bắt mắt, dường như đã sắp nguội lạnh. Hắn điểm qua đồng hồ trên tường, đã năm mươi phút đồng hồ, Beomgyu vì sao còn chưa chịu vác mặt xuống đây? Ruột gan hắn trở nên sốt sắng. Tính kiên nhẫn không hiểu vì sao lại mất hết, hắn bực dọc chạy lên tầng hai. Cánh cửa vừa bật mở đã nhìn thấy Beomgyu đang đứng thẫn thờ ở ban công "Choi Beomgyu!" Hắn gắt gao gọi tên cậu, sau đó tiến lại gần hơn "Vì sao không xuống ăn tối?"Beomgyu hơi thu mình lại, ngoảnh mặt đi chỗ khác"Không đói"Taehyun nghiến răng"Chuyện ngày hôm qua là sự cố, cậu là trẻ con hay sao mà còn giận dỗi?"Beomgyu thở dài"...anh hiểu lầm rồi, tôi không giận dỗi. Mà tôi còn chẳng có tư cách để giận dỗi anh, tôi đối với anh rốt cuộc..." Ngừng lời nói lại, cậu xoay bước vào bên trong"Tôi hơi mệt nên ngủ trước"Taehyun lúc này đã thực sự bị Beomgyu chọc cho phát điên lên. Hắn gắt gỏng nắm lấy cố tay của cậu, rất nhanh đã áp sát cậu vào tấm cửa kính trong suốt."Mới gần tám giờ, ngủ nghỉ cái gì?"
Beomgyu khó xử, khoảng cách này khiến cậu ngượng ngùng đến đỏ mặt, cậu cúi gằm xuống không dám đối diện ánh mắt hắn
"Làm cái gì vậy? Tránh ra!"Taehyun cười khẩy, nụ cười vô cùng mất lý trí. Bản thân hắn lúc này đã không thể kiểm soát được, liền đem môi mình áp vào đôi môi mềm mại của Beomgyu. Đôi mắt Beomgyu vì bất ngờ mà trợn to hết mức, chỉ vài giây sau khi thích nghi được liền hợp tác cùng hắn. Cậu chủ động đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng hắn như trước kia đã từng, nhưng không ngờ lại bị lưỡi của hắn đẩy trở ngược lại. Lần này là hắn càn quét khoang miệng cậu, mút mát đến tê dại đến từng hơi thở.Nhiệt độ cơ thể Beomgyu đột ngột tăng, chưa bao giờ cậu cảm thấy hít lấy một chút dưỡng khí lại khó khăn đến mức này. Trước kia hôn Taehyun ở Kim Lan thành, là cậu đối xử dịu dàng, bây giờ lại bị đàn áp rất mãnh liệt.Đây có lẽ là lần đầu tiên Taehyun chủ động hôn người khác. Trước đây hắn cũng từng xem qua vài bộ phim tình cảm, cảnh hôn diễn ra hắn cũng không có ý định bỏ qua, vì vậy kinh nghiệm cũng coi như là có.Ngấu nghiến đôi môi nhỏ của Beomgyu đến khi sưng đỏ, hắn lúc này mới dời đi để cậu được thở. "Đừng giận nữa"Beomgyu ái ngại nhìn hắn"Tôi không giận nữa...""...nhưng có thể hôn thêm không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com