Taegyu Tinh Hay Mau
Hắn đưa anh đến một căn phòng mù mịt, những bóng đèn cũ kỉ hắt lên vài tia sáng yếu ớt, gây cảm giác mờ ảo, u ám. Một chàng trai trẻ ngồi một góc co rúm, khẽ run lên, khóc tức tưởi. Cậu ta vừa nghe tiếng chân bước đến, vội ngẩng mặt lên, thấy anh, liền sợ hãi, run bần bật. "Đ-đừng sợ. Tôi sẽ không gây hại gì đến tính mạng của cậu. Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ cứu cậu ra khỏi đây.", thấy thế anh liền trấn an người đối diện một câu. Cậu ta liền gạt đi nước mắt, mặt rạng rỡ lên hẳn. "Th-thật không? Anh giúp tôi thật sao?", cậu ta nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, hỏi lại. Một con người vô hại, đáng thương đến thế. Có thể có một tương lai tươi sáng phía trước, lại bị bắt đến đây. Thật sự anh giận bản thân, vì biết nhưng không thể giúp họ. Đã biết bao nhiêu người bị bọn hắn giết không tha, bao nhiêu khát khao sự sống nhưng lại bị bọn hắn xua tay. Càng nghĩ, anh càng bứt rứt tâm can. "Nh-nhưng anh muốn tôi giúp anh chuyện gì?" "Tôi cần máu..của cậu." "G-gì cơ?", giọng nói như hụt hơi, đầy vẻ tuyệt vọng. Người cứ nghĩ mình sắp được cứu, nhưng lại nghe đến một từ máu. Hy vọng tưởng chừng như đang bừng lên, lại bị dập tắt ngay sau đó. "Anh cũng như bọn đáng sợ ngoài kia. Việc anh nói giúp tôi cũng chỉ là lời biện minh cho tội ác của anh trước người sắp bị mình giết thôi, đúng không?" Người không còn một chút hy vọng được sống, không sợ hãi nữa, mà nói lên những lời đầy sự hận thù. "Tôi không còn nhiều thời gian. Một là giúp tôi và cậu sẽ được sống. Hai là cậu bị bọn ngoài kia lấy mạng. Cậu chọn đi." Anh nói vậy cũng chỉ để người trước mặt suy nghĩ cho thật kĩ chứ chắc chắn rằng bằng mọi giá sẽ đưa cậu ta ra khỏi đây. "Sao tôi phải trả lời anh?" "Giờ cậu nghĩ xem, tôi hay bọn hắn có hút cạn máu của cậu cũng thế thôi. Tại sao lại không thử tin tôi một lần?", người trước mắt quá đa nghĩ, anh đành phải giải thích. Đúng thế, nếu có bị hút cạn máu, anh hay bọn kia cũng khác gì nhau? Nhưng chẳng phải xác suất được cứu cao hơn sao? Nếu anh không giúp thì cũng chẳng phải dài dòng với cậu làm gì. "Được." Là một ma cà rồng khát máu dữ dội, từ nãy đến giờ có thể nói và kiềm chế được như thế đã là vi diệu rồi. Nhưng cũng không sao, đã có cơ hội cứu giúp, anh không thể nhắm mắt xua tay. Đôi đồng từ đen láy dần chuyển sang đỏ rực, răng nanh sắc nhọn, đưa đến cổ cậu ta. /Phập/ Chàng trai có thể cảm nhận được sự tê nhức không nguôi. Cơ thể anh dần trở lại hồi phục. Đôi mắt dần quay lại thực trạng cũ, răng nhọn cũng biến mất hoàn toàn. "Cậu vẫn ổn?" Cậu ta vẫn hơi choáng váng vì vừa mất đi một lượng máu không ít một cách đột ngột, nhưng vẫn đủ có thể đi lại được. "Tôi không sao." "Vậy là tốt rồi." "Xin lỗi." "Vì điều gì?" "Vì ban đầu không tin tưởng anh." "Tôi không bận tâm đến chuyện đó đâu. Cậu ổn là tốt rồi."
. "Mày đưa nó đi đâu đấy?" Hắn vừa thấy anh bước ra, cùng với một con người rụt rè. lủi thủi theo sau, tỏ vẻ khó hiểu, hỏi. Chàng trai phía sau vừa nghe tên đó hỏi, bất giác giật mình rồi run lẩy bẩy. "Đưa cậu ta ra khỏi đây." "Mày định dùng khả năng đó để nó quên đi mọi chuyện à?" "Không liên quan đến mày thì đừng nhiều lời." "Tại sao không hút cạn máu nó? Thấy bọn con người sống dai dẳng làm tao ngứa hết cả mắt." "Tao không giống mày. Giờ thì im lặng lại đi." Nói rồi anh đưa cậu về nhà theo chỉ dẫn của cậu. "T-tôi cảm ơn." "Không có gì." "Tôi c-có thể hỏi tên của anh được không?" "Có nói thì đến mai, cậu cũng sẽ quên tôi là ai thôi." Anh đáp lại câu trả lời của đối phương rồi lái xe đi mất.
. Anh sau bao cơn đau cùng cực, cũng về đến nhà rồi. Vừa thoát khỏi ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Bây giờ người anh nghĩ đến chỉ có cậu. Anh ngồi lên giường, cắm điện thoại hết sạch pin vào ổ điện cạnh đầu tủ. /Ting ting ting/ Cả mấy chục thông báo 'đã có cuộc gọi đến' của cậu xuất hiện trên màn hình khóa. Có lẽ cậu đã lo cho anh lắm, ai thấy anh lúc ấy mà không lo cho được đây? Nhìn dải tin nhắn cậu gửi nữa. Trái tim bỗng chốc nhức nhối. Anh liền bấm vào nút 'gọi lại'.
. Cậu đang ngồi thất thần trong phòng, nỗi sợ anh đi mất cứ dày vò cậu. Trí óc cứ nghĩ ra cả ngàn suy nghĩ, cậu đã khóc rất nhiều, nhưng chẳng thể làm gì khi không biết anh đi đâu được. /Reng reng reng/ Cậu lập tức cầm điện thoại lên, mong đó là anh. Nhưng không, là cuộc gọi của Yeonjun, cậu không biết bạn cậu gọi cậu có chuyện gì, chắc là chuyện khi nãy cậu gặp Soobin và và kể về anh nhưng cậu làm gì bận tâm chứ! Vì bây giờ trong đầu cậu chỉ có anh thôi. Cậu vứt đi điện thoại sang một bên, cúi đầu vào đầu gối mà tuyệt vọng. /Reng reng reng/ Chính xác là cuộc gọi của anh, nhưng cậu chỉ nghĩ là Yeonjun đang gọi lại thôi Tiếng chuông cứ ngắt rồi lại phát lên, anh đang lo cho cậu lắm, thế nhưng cậu không biết. "Đừng reo nữa!", cậu thét lớn rồi lấy hai tay bịt tai mình lại. Vì khóc nhiều, khiến cơ thể mất nước mà mệt lừ đi, cậu từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ.
. Mau bắt máy đi mà. Anh bên đây lòng như lửa đốt, tự trách mình đã quát cậu có phần lớn tiếng, khiến cậu lo đến điện hàng chục cuộc thế này, cậu mà ngất đi hay có chuyện gì, anh sống cũng không nổi mất. Bản thân bây giờ như ngồi trên đống lửa vậy. Thế thì phải đến nhà để gặp cậu. Dẫu giờ cũng đã trễ rồi, dẫu khoảng cách hai người không gần đi chăng nữa.
. "T-taehyun? Sao cháu lại đến đây giờ này?" Bà không khỏi thắc mắc khi ai đó đến bấm chuông nhà vào giờ này và đó lại là anh. "E-em ấy hình như..cầm nhầm đồ của cháu nên cháu đến để lấy lại ạ..tại cháu đang cần gấp để làm việc ạ!", anh gãi gãi đầu, ấp úng nói. Anh bịa một lí do để nói với mẹ cậu. Nếu nói ra sợ mẹ cậu lại lo lắng nữa. "Ừ được chứ! Cháu cứ vào đi.", bà cũng thông cảm cho anh.
. Vừa bước vào phòng, tim anh như hẫng đi một nhịp khi thấy cậu ngồi co ro ở góc phòng, gục mặt vào đầu gối, không biết cậu có đang tỉnh giấc không. Anh tiến lại gần, dường như trong không gian tĩnh mịch này, có thể nghe thấy tiếng thở đều của cậu, anh ngồi xuống cạnh cậu, vòng tay quanh cậu, kéo cậu vào lòng mình. "Taehyunie à.. đừng đi..", cậu lẩm bẩm vài từ. Xin lỗi em. Có lẽ tôi đã khiến em lo lắng rất nhiều rồi. Cảm nhận được hơi ấm thân thuộc, cậu lờ mờ mở mắt, ngước nhìn, là người cậu đang mong chờ. Bao nhiêu nỗi lo lắng, suy tư như vỡ òa, cậu bật khóc, ôm chặt lấy anh. "T-taehyunie, anh đến rồi..hức.."___________________________ Đừng quên VOTE cho fic của au nếu thấy hay nha<3
. "Mày đưa nó đi đâu đấy?" Hắn vừa thấy anh bước ra, cùng với một con người rụt rè. lủi thủi theo sau, tỏ vẻ khó hiểu, hỏi. Chàng trai phía sau vừa nghe tên đó hỏi, bất giác giật mình rồi run lẩy bẩy. "Đưa cậu ta ra khỏi đây." "Mày định dùng khả năng đó để nó quên đi mọi chuyện à?" "Không liên quan đến mày thì đừng nhiều lời." "Tại sao không hút cạn máu nó? Thấy bọn con người sống dai dẳng làm tao ngứa hết cả mắt." "Tao không giống mày. Giờ thì im lặng lại đi." Nói rồi anh đưa cậu về nhà theo chỉ dẫn của cậu. "T-tôi cảm ơn." "Không có gì." "Tôi c-có thể hỏi tên của anh được không?" "Có nói thì đến mai, cậu cũng sẽ quên tôi là ai thôi." Anh đáp lại câu trả lời của đối phương rồi lái xe đi mất.
. Anh sau bao cơn đau cùng cực, cũng về đến nhà rồi. Vừa thoát khỏi ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Bây giờ người anh nghĩ đến chỉ có cậu. Anh ngồi lên giường, cắm điện thoại hết sạch pin vào ổ điện cạnh đầu tủ. /Ting ting ting/ Cả mấy chục thông báo 'đã có cuộc gọi đến' của cậu xuất hiện trên màn hình khóa. Có lẽ cậu đã lo cho anh lắm, ai thấy anh lúc ấy mà không lo cho được đây? Nhìn dải tin nhắn cậu gửi nữa. Trái tim bỗng chốc nhức nhối. Anh liền bấm vào nút 'gọi lại'.
. Cậu đang ngồi thất thần trong phòng, nỗi sợ anh đi mất cứ dày vò cậu. Trí óc cứ nghĩ ra cả ngàn suy nghĩ, cậu đã khóc rất nhiều, nhưng chẳng thể làm gì khi không biết anh đi đâu được. /Reng reng reng/ Cậu lập tức cầm điện thoại lên, mong đó là anh. Nhưng không, là cuộc gọi của Yeonjun, cậu không biết bạn cậu gọi cậu có chuyện gì, chắc là chuyện khi nãy cậu gặp Soobin và và kể về anh nhưng cậu làm gì bận tâm chứ! Vì bây giờ trong đầu cậu chỉ có anh thôi. Cậu vứt đi điện thoại sang một bên, cúi đầu vào đầu gối mà tuyệt vọng. /Reng reng reng/ Chính xác là cuộc gọi của anh, nhưng cậu chỉ nghĩ là Yeonjun đang gọi lại thôi Tiếng chuông cứ ngắt rồi lại phát lên, anh đang lo cho cậu lắm, thế nhưng cậu không biết. "Đừng reo nữa!", cậu thét lớn rồi lấy hai tay bịt tai mình lại. Vì khóc nhiều, khiến cơ thể mất nước mà mệt lừ đi, cậu từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ.
. Mau bắt máy đi mà. Anh bên đây lòng như lửa đốt, tự trách mình đã quát cậu có phần lớn tiếng, khiến cậu lo đến điện hàng chục cuộc thế này, cậu mà ngất đi hay có chuyện gì, anh sống cũng không nổi mất. Bản thân bây giờ như ngồi trên đống lửa vậy. Thế thì phải đến nhà để gặp cậu. Dẫu giờ cũng đã trễ rồi, dẫu khoảng cách hai người không gần đi chăng nữa.
. "T-taehyun? Sao cháu lại đến đây giờ này?" Bà không khỏi thắc mắc khi ai đó đến bấm chuông nhà vào giờ này và đó lại là anh. "E-em ấy hình như..cầm nhầm đồ của cháu nên cháu đến để lấy lại ạ..tại cháu đang cần gấp để làm việc ạ!", anh gãi gãi đầu, ấp úng nói. Anh bịa một lí do để nói với mẹ cậu. Nếu nói ra sợ mẹ cậu lại lo lắng nữa. "Ừ được chứ! Cháu cứ vào đi.", bà cũng thông cảm cho anh.
. Vừa bước vào phòng, tim anh như hẫng đi một nhịp khi thấy cậu ngồi co ro ở góc phòng, gục mặt vào đầu gối, không biết cậu có đang tỉnh giấc không. Anh tiến lại gần, dường như trong không gian tĩnh mịch này, có thể nghe thấy tiếng thở đều của cậu, anh ngồi xuống cạnh cậu, vòng tay quanh cậu, kéo cậu vào lòng mình. "Taehyunie à.. đừng đi..", cậu lẩm bẩm vài từ. Xin lỗi em. Có lẽ tôi đã khiến em lo lắng rất nhiều rồi. Cảm nhận được hơi ấm thân thuộc, cậu lờ mờ mở mắt, ngước nhìn, là người cậu đang mong chờ. Bao nhiêu nỗi lo lắng, suy tư như vỡ òa, cậu bật khóc, ôm chặt lấy anh. "T-taehyunie, anh đến rồi..hức.."___________________________ Đừng quên VOTE cho fic của au nếu thấy hay nha<3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com