Taegyu Nothin Yet
summary:"nếu không mở lời trước, liệu có ai biết anh đang đơn phương cậu không?tình yêu chớm nở dễ tổn thương đến vậy, liệu cậu có nỡ để mầm non ấy lụi tàn không?"nói vậy thôi chứ bé beomgyu thích bạn taehyun lâu lắm rồi mà không dám thổ lộ á, thứ nhất tại vì bé ngại, làm bé ngại là bé dỗi đấy. thứ hai vì bé là người sống nội tâm, trầm tính, làm gì có ai hướng nội mà lại chủ động trước đâu. thứ ba là vì bé sợ bị từ chối, bé sợ đến tình bạn hai người cũng không giữ được, nếu như thế thì bé sẽ buồn lắm. vậy nên, bé quyết định đơn phương.*amour non réciproque: unrequited love———————————————————————"hoá ra là chúng ta đều học chung lớp 3-4 luôn hả?" taehyun mắt chữ o miệng chữ a ngạc nhiên mà lên tiếng."đó là lí do chúng ta ở chung một cái lều đó, đồ ngốc ạ""ủa anh? tí quay xong show gặp em" cậu bày ra vẻ mặt thực sự nghiêm trọng, lại không quên gằn giọng xuống để dằn mặt anh bé.mọi người xung quanh cười ầm lên vì vẻ mặt hoang mang của beomgyu, nhưng đâu có ai biết bé đang dỗi trong lòng nhiều chút vì taehyun thế mà lại không có ấn tượng gì về anh những ngày đầu tiên ấy. còn đối với beomgyu, nụ cười tỏa nắng ngày hôm đó của cậu đã vương vào lòng anh, khiến trái tim anh lỡ đánh rơi một nhịp mà tới giờ vẫn chưa nhặt lại được đây, thực sự muốn dỗi người ta quá đi mà...."hôm nay mọi người đều vất vả rồi" đó là soobin, một người trưởng nhóm "mẫu mực" vừa lên tiếng, nhưng bé beomgyu biết thừa, thật ra tiếng lòng của anh phải là "ulatr, cuối cùng cũng được tan làm", hoặc có thể...beomgyu vừa nhét chữ vào lòng soobin đấy, cũng là do ca làm việc hôm nay dày đặc quá, thực sự bé muốn về và làm bạn với cái giường lắm rồi.trước khi rời đi, 5 thành viên lần lượt lễ phép chào và cảm ơn ekip, beomgyu cũng mệt lắm nhưng anh cũng không quên nở một nụ cười thật tươi trước khi rời đi, bởi có người nói với anh rằng chỉ cần nhìn thấy anh cười là mệt mỏi bay hết đi đấy, anh phải dành tặng "món quà chữa lành" cho những con người đã cố gắng làm việc để đưa những chương trình chất lượng nhất đến moa chứ.chào hỏi xong xuôi thì bước chân anh cũng cứ thế mà hướng về phía kang taehyun, không phải chủ ý của anh đâu, là taehyun có sức hút quá mà."beomgyu-hyung anh chú ý chút đi, thiếu chút nữa là va vào người em rồi" "không phải là em hẹn anh sau show gặp nhau à" khuôn mặt thì xinh xắn đáng yêu như cục bông nhỏ, nhưng khuôn miệng thì đã xị xuống chỉ thiếu nước viết lên ba chữ "anh đang dỗi".taehyun bật cười, cậu thực sự không biết ai mới là hyung đây. "anh mới là đồ ngốc đấy". nói rồi cậu quay gót chui vào xe trước, để lại bé beomgyu tức đến xì khói.được, em thích thì anh chiều, chính thức dỗi em từ giờ tới...sáng mai beomgyu nói là làm đấy, anh đã không nói chuyện với taehyun trong suốt 30 phút ngồi trên xe di chuyển về kí túc xá đó, taehyun là gì chứ, anh không thèm.vừa khi chiếc xe dừng bánh, beomgyu đã nhảy vội xuống, chẳng nói chẳng rằng lao thẳng về phòng của mình, nhưng thực tế là mới tới cửa phòng thôi."beomgyu-hyung, anh không tính ăn gì hả?" taehyun cầm lấy tay anh, níu anh lại trước khi con người này tính bỏ bữa."gì chứ, đâu có liên quan tới em" beomgyu trả lời với chất giọng khó chịu pha chút miễn cưỡng. anh tính là vào phòng ăn tạm mấy gói snacks hôm trước taehyun mua cho đỡ đói, xong xuôi còn lên giường ngủ chứ mắt anh díu lại như ai đấy dán keo rồi, cứ dùng dằng mãi thế này có khi anh đứng mà vào giấc ngủ mất. còn nữa, taehyun muốn anh ăn tối đúng không, được, thế thì người ta bỏ bữa luôn.taehyun thừa biết con gấu nhỏ này đang dỗi, nên sự lựa chọn tốt nhất là phải sử dụng biện pháp cưỡng chế thôi. cậu khẽ cau mày, buông xuống một câu không nặng không nhẹ."vậy anh có ăn không?"ai cũng được nhưng đừng là taehyun nóng tính, beomgyu biết điều đáp lại một câu cụt lủn "ăn mì"nói rồi anh vùng tay cậu ra, mở cửa rồi chạy biến vào trong phòng.trời lạnh nhưng beomgyu vẫn quyết định đi tắm, bởi ngâm mình trong dòng nước nóng cũng là cách khiến anh thư giãn, giải tỏa mệt mỏi và lấy lại tinh thần sau những buổi luyện tập kiệt sức. sau khi đốt nến thơm, anh đưa tay với cái khăn rồi nhanh chóng an tọa trong bồn tắm nơi hơi nước nghi ngút bốc lên. mọi thớ cơ trên cơ thể cứ thế được thả lỏng, anh đắm chìm trong làn nước rồi vi vu theo dòng suy nghĩ của riêng mình, chỉ là anh chẳng hay biết có một chàng trai đã bước vào phòng mình từ lúc nào rồi."beomgyu-hyung, mì của anh đây" cậu cứ thế tiện tay đẩy cửa vào phòng. căn phòng bứt phá sạch sẽ, ngăn nắp, đâu đó còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ cốc nến thơm beomgyu dụng tâm đặt nơi kệ đầu giường. ánh mắt hiếu kì của taehyun đảo quanh một vòng, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu bước vào phòng riêng của anh, nhưng mỗi lần đặt chân tới đây, cậu không thể cưỡng lại được mà khám phá thêm một lần nữa. nội thất trang trí là hoàn toàn đơn giản, không hề có chút khoa trương, cầu kì thế nhưng vẻ tinh tế lại được bật lên gấp bội phần. gam màu chủ đạo là sắc trắng sạch sẽ, lại được ánh vàng của chiếc đèn nơi góc phòng làm dịu xuống khiến mọi thứ trở nên hài hòa, ấm áp. quan sát một hồi thì ánh mắt của cậu vô tình rơi xuống cuốn sách nhỏ được đặt trên bàn làm việc. không phải em cố ý đọc đâu nha, là nó mở sẵn chờ em thưởng thức ácậu sóc nghĩ thầm rồi bắt đầu lướt trên những dòng chữ nắn nót."nếu không mở lời trước, liệu có ai biết mình đang đơn phương em không?tình yêu chớm nở dễ tổn thương đến vậy, liệu em có nỡ để mầm non ấy lụi tàn không?"cậu dừng lại một hồi, trong lòng như có như không nổi lên một nỗi khó chịubeomgyu-hyung đang thích thầm ai sao? sao anh ấy lại không nói với mìnhvà cậu cũng chẳng hiểu, tại sao nơi bàn tay kia lại bất giác nắm lại, có lẽ là dùng hơi nhiều lực nên gân tay nổi rõ trên từng thớ cơ. chuyện gì chứ chuyện hyung nhà cậu có người thương, cậu phải mừng cho hyung mới phải chứ.đọc, phải đọc tiếpđấy là cả ý trí và con tim cậu bảo cậu phải làm tiếp chuyện xấu kia, cám dỗ như vậy thì sao có thể ngừng lại được đây.nhanh tay lật sang trang trước, bày ra trước mắt cậu là bức họa không được coi là kiệt tác nhưng lại thuận mắt vô cùng, một bé sóc đang đứng cạnh một bé gấu, nét vẽ tỉ mỉ đến mức thể hiện được cả nét mặt của bé gấu đang hạnh phúc như thế nào khi tay trong tay với người bạn của mình.hyung thực sự rất khéo tay, vẽ gì cũng đẹp nhưng vẽ sóc là đẹp nhất đấytaehyun bỗng chốc thả lỏng cơ tay, hình như nỗi khó chịu kia giảm đi một nửa rồi thì phải.cậu lại lật một trang nữa."hôm nay, khi di chuyển lên chỗ nhảy bungee bằng thang máy, taehyun đã níu tay và nép vào người mình, mình đã thực sự rất hạnh phúc khi cũng có thể trở thành chỗ dựa cho em ấy, có ổn không nếu chúng ta trở thành chỗ dựa cho nhau"lại một trang, một trang nữa..."bởi vì lịch trình nên hôm nay mình và taehyun được ra về sớm hơn, tụi mình đã trốn ra trước thời gian đó để đi đến quán cà phê trước trường, ăn hotdog và uống một chút nước có ga. thực sự taehyun đẹp quá, ăn cùng em ấy mà mình cứ nhìn lén mấy lần, ngại quá đi mà"là hôm đó, hôm beomgyu-hyung mua cho mình một chai soda vào lần đầu tiên đến canteen trường cùng nhau...cạnh.là tiếng mở cửa vô tình khiến cậu thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.hô hấp gần như đình trệ, cậu là bị bắt gian ngay tại trận, chầm chậm quay đầu mặt đối mặt với anh."taehyun à, em đang làm gì vậy?"anh vừa tắm xong, mở cửa tiến ra ngoài, hơi nước vẫn còn một tầng dày lưu luyến lớp da thịt mềm mại, trắng trẻo nhưng lại không kém phần săn chắc của một người luyện nhảy đã lâu. mái tóc đen, dài chớm vai vẫn còn lưu luyến vài giọt nước phá cách ẩn hiện như những viên châu được đính trên nền trời thăm thẳm. anh bằng đôi mắt đen láy hướng về phía chàng trai kia, trong ánh mắt ấy là chút ngạc nhiên, nhưng phần nhiều là khó chịu, ghét bỏ."có phải em đã đọc rồi hay không?"lại là một khoảng lặng như tờ, taehyun biết, lẽ ra cậu phải lên tiếng phủ nhận đi hoặc chí ít là nhận lỗi đi chứ. nhưng cổ họng cậu cứ thế mà nghẹn lại, không rõ là do vẻ quyến rũ của hyung khi vừa bước ra khỏi phòng tắm hay là do nhân vật chính trong cuốn nhật ký này lại là cậu chứ không phải ai khác."biết rồi thì cũng nói gì đi" beomgyu là thực sự muốn hét lên lắm rồi đó, đừng giả vờ tàng hình như vậy nữa, anh cũng khó xử lắm chứ."em...anh ăn mì đi, không nở ra là ăn mất ngon đấy" đôi mắt bồ câu của cậu vẫn không dám nhìn thẳng, taehyun là vẫn chưa sẵn sàng đối diện với sự việc này, người beomgyu đơn phương là cậu, beomgyu luôn thích cậu, người mà cậu luôn coi là hyung quý giá.beomgyu đáp lại cậu bằng một nụ cười "vậy em ra ngoài trước đi, anh sẽ tự rửa bát""em luôn muốn anh hãy tiếp tục tươi cười. bởi vì em cũng cảm thấy hạnh phúc khi anh vui trong đợt quảng bá của chúng ta nên...beomgyu hyung, fighting!"em muốn anh cười, nhưng đừng cười như thế, đây đâu phải dáng vẻ em muốn thấy từ anh, anh khó chịu thì cũng phải nói ra chứ, đừng một mình chịu đựng"em xin lỗi, em..."nhưng beomgyu nào có để taehyun nói hết câu, anh ghét bị từ chối mà."có ra không anh phải mặc quần áooo" beomgyu nói mà gần như là hét lên đấy, từ chối gì thì từ chối chứ trong cái hoàn cảnh trần như nhộng thế này là không ổn rồi.taehyun vội vàng bừng tỉnh, gương mặt điển trai cũng luyến tiếc lưu vài sắc hồng."vậy em ra ngoài trước" nói rồi cậu cúi mặt, nhanh chân mở cửa bước ra, cũng không quên đóng cửa chính lại cẩn thận cho anh."chứ sao, đây phòng anh mà, đồ lưu manh..." anh nói vọng ra với tông giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng hơi cay đã xộc lên sống mũi từ lúc nào rồi, taehyun không về là anh sẽ khóc trước mặt cậu mất, mà khóc xấu lắm, ai lại để crush thấy mặt xấu của mình chứ. ...cứ thế một tuần trôi qua, anh thì cư xử với cậu như thể chưa có chuyện gì xảy ra. còn cậu thì cứ thấy anh lại gần là lúng ta lúng túng như ngồi trên đống lửa.đừng bày ra vẻ mặt như thể anh đang ép em chứsau hàng tiếng đồng hồ luyện nhảy, luyện thanh, cuối cùng các thành viên cũng có một chút thì giờ nghỉ ngơi trước khi bước vào ca luyện tập tiếp theo. beomgyu mệt mỏi đặt lưng xuống mặt sàn không vương chút hơi ấm, mặc kệ dạ dày đang gào thét, cồn cào lên từng đợt. "beomgyu, em phải ăn gì đã chứ?" soobin lên tiếng, đôi chân cũng bước về phía người đang nằm dài trên sàn. yeonjun cũng vào cuộc, anh tính xốc ngược con người này dậy để lôi xuống phòng ăn của công ty đấy, nhưng cuối cùng thế nào lại nhẹ giọng buông xuống một câu "ăn gì để anh mày lấy cho, lấy tạm áo anh gối đầu đi, dạo này anh thấy mày gầy lắm rồi đấy nhé"huening kai cũng tới gần, đưa tay xoa đầu anh nhỏ "sống lành mạnh lên cho em nhờ"tất cả khung cảnh này thu gọn vào trong mắt người còn lại, cậu đứng từ xa nhìn anh, bày ra vẻ mặt không liên quan tới mình nhưng lồng ngực phản chủ lại nhói lên từng cơn.vậy mà bảo là thích người ta ànghĩ rồi cậu quay gót bỏ đi, cứ đứng đây nữa là chân cậu sẽ lao về phía beomgyu-hyung mất.sau giờ nghỉ trưa là ca tập tiếp theo, mỗi thành viên đều gắng sức hoàn thành công việc của mình, bởi họ đều mong muốn xuất hiện trước mặt moa với một hình ảnh chỉn chu và hoàn hảo nhất...."em không tính về sao beomgyu, muộn lắm rồi đó" soobin tiện tay đưa cho anh chai nước khoáng, kèm với lời nhắc nhở ra dáng một leader thực thụ."một chút nữa em về, em phải ghé qua studio để viết nốt bài nhạc đang soạn dở đã""vậy nhớ về sớm, đừng để mọi người lo lắng đấy"nói rồi anh khoác vai yeonjun bước ra khỏi cửa, để lại một khoảng lặng đến đáng sợ trong không gian kia.beomgyu ghét sự tĩnh lặng bức bối bủa vây này. vậy nên, đầu giường ngủ, anh luôn có một cái đài nhỏ, nó sẽ phát ra những tiếng động gì đó giúp anh vào giấc ngủ dễ dàng hơn. vậy nên, anh luôn là người pha trò, bắt chuyện và tạo bầu không khí cho cả nhóm, anh nói nhiều, nhiều đến mức mọi người cảm thấy phiền và bắt đầu bơ anh, mọi người nhưng có lẽ không bao gồm taehyun, vì cậu luôn để anh trong tầm mắt. phải chăng thế nên, anh nỡ đem cậu đặt gọn trong tim rồi, làm sao để đưa cậu ra ngoài đây, đưa cậu ra rồi liệu rằng trái tim anh có ổn không.cộc, cộc, cộc.tiếng gõ cửa vô tình đẩy anh ra khỏi dòng suy nghĩ.anh chẳng buồn đứng lên mở cửa cho người kia vào, chỉ nói vọng lại một câu "em nói rồi, về trước đi, tí nữa em sẽ về mà""beomgyu-hyung, là em"chất giọng ấm áp, êm ru như mật ngọt nhẹ rót vào tai anh, là chất giọng anh luôn say đắm bấy lâu nay."taehyun à, về trước đi em, anh sẽ về sau" "anh mở cửa cho em vào được không?""thật ra là cửa không khóa...""..."taehyun bình tĩnh đẩy cửa bước vào, chuyện gì đến cũng phải đến, đối diện với vấn đề cũng là một cách để giải quyết nó."beomgyu-hyung, chuyện tình cảm của anh...""tiếp đi" beomgyu cắt ngang, anh có vẻ rất giỏi trong việc chọc quê người khác, tiện thể bày ra vẻ mặt như đang nghe một câu chuyện phiếm không liên quan tới mình.taehyun là thực sự nghiêm túc rồi đó, cậu không muốn anh khi ở cạnh mình mà cũng phải đội lên lớp vỏ bọc tỏ ra là mình ổn như thế kia.chẳng nói chẳng rằng, cậu tiến tới lại gần bên anh, xoay ghế anh lại, ép anh nhìn vào mắt mình, đôi chân kia cứ thế khuỵu gối xuống, đôi bàn tay kia lại nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, cất giọng nói tiếp. "em xin lỗi, là em chưa từng yêu ai, nhưng không sao, anh có thể dạy em, dạy em cách yêu anh, có được không..." tất cả sự chân thành này phản chiếu lại trong cặp mắt đen nhánh của người kia, bỗng dưng anh muốn khóc quá."gì mà sến súa vậy...""...nhưng muốn theo học thì phải gọi anh là thầy đấy"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com