Taeguk Ban Cung Phong La Ten Luu Manh Hoan
Thời tiết Seoul đầu thu se se lạnh, đúng như thời gian đã hẹn Jeon Jungkook khệ nệ ôm theo một chồng sách vở hướng tới thư viện, cái đống bài luận dài như tấu chương kia khiến bạn thỏ này đau đầu mãi không thôi. Nào là bài khảo sát thực tập, tiểu luận đấy đang vẫy gọi bạn Jeon.
Vừa bước chân đến thư viện, Jungkook nhanh chân tìm bàn trống để ngồi, không quên giữ chỗ cho Kim Taehyung.
Quái lạ thật, hẹn người ta tám giờ sáng mà bây giờ chưa thấy đâu cả. Jungkook thở hắt một cái, trời đất làm gì ta mặc kệ, điều cần thiết bây giờ là đi ngủ.
Chuyện kể ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là hôm qua cậu cùng tên bạn cùng nhà kiêm người yêu thức tới hai giờ sáng.
Tai hại để lại là bây giờ mắt cậu xuất hiện hai cái quầng thâm hệt như con gấu trúc Trung Hoa.
Jeon Jungkook kê đầu bằng mấy cuốn sách, ngục đầu xuống bàn rồi thiếp đi từ lúc nào không hay. Chính bản thân cậu chẳng biết được rằng, có một tên xấu tính nào đấy đang làm mấy trò kì cục.
"Chu choa coi cái nết ngủ kìa."
Park Jimin nhiệt tình phô trương cái nết ngủ của thằng bạn thân, còn không quên chụp lại vài tấm. Cái này mà gửi cho Kim Taehyung chắc hắn vỡ mộng mất.
Người tính không bằng trời tính, Jimin hôm nay đến mượn mấy cuốn sách về gen di truyền để ôn thi. Vừa hay lại gặp bạn thân Jeon.
"Jeon Jungkook, dám bỏ bổn thiếu gia này theo trai, đợt này ngươi chết chắc."
Tay lia lịa chụp hình phát ra tiếng 'tách tách' nhưng lại chẳng biết đằng sau lưng có sát khí. Jimin vẫn nhởn nhơ bắt trọn những bức ảnh hiếm có.
"È hèm... Hình như bạn sinh viên họ Park có sở thích chụp lén hoa đã có chủ nhỉ?"
Kim Taehyung từ lúc nào đã đứng ở phía sau, ho hắng vài cái, mí mắt giật giật, vẻ mặt khó coi cực kì. Không hiểu sao đến tận bây giờ hắn vẫn chẳng ưa nổi tên họ Park này. Trái tính tình chăng? Như lửa với nước vậy.
"Ơi trời đất ơi! Hú cái hồn!"
Jimin la lớn giữa bầu không khí tĩnh lặng của thư viện làm tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn. Anh vội bụp miệng. Vạ miệng là có chuyện liền.
"Lỡ miệng thôi mà làm gì nhìn người ta dữ vậy? Nhìn nữa tôi móc mắt mấy người! Quân khốn nạn!"
Jimin nói lí nhí trong miệng như tiếng muỗi kêu nhưng Kim Taehyung vẫn có thể nghe được liền đáp lại: "Nếu muốn làm ngôi sao thì cậu có thể nói to lên một chút, đảm bảo mọi người sẽ rất vui."
Taehyung nhe răng cười trêu ngươi, còn không quên tặng cho một cái nháy mắt như muốn bắn chết người ta.
Bảy bảy bốn mươi chín con mắt cộng thêm cặp diều hâu của Kim Taehyung nhìn chằm chằm. Park Jimin thẹn quá hóa giận liền bỏ về, không quên để lại cho hắn một câu:
"Ngươi ra trường rồi thì đừng nài nỉ ta chụp hình người yêu cho đấy nhé, còn lâu. Con hổ mập đáng ghét!!!"
Jimin cố gắng ngân dài câu nói, rồi ôm chồng sách chuồn mất.
"Lêu lêu... Con hổ mập..."
Tiếng khúc kha khúc khích cười kia là của ai đó?
"Con hổ mập... Gì? Mập hồi nào? Quá đáng vừa thôi!" Taehyung bĩu môi.
Jungkook ôm bụng cười với câu nói của Jimin. Vừa nãy tiếng hét kia thất thanh quá làm bạn thỏ giật mình tỉnh luôn. Tình cờ nghe được vài câu của hắn và chàng trai trẻ họ Park.
"Bị cười vô mặt cũng biết quê chứ bộ." Taehyung giở giọng ỉu xìu.
"Anh cũng biết quê hả? Thường ngày xông pha bất chấp lắm cơ mà?"
"..."
Jungkook chu chu cái môi, liền bị hắn bắt trọn hôn nhẹ một cái. Chỉ là cái hôn thoáng qua nhưng cũng ngại muốn chết. Ở đây có biết bao nhiêu là người.
"..."
Khuôn mặt cứ thế mà đỏ hồng cả lên, thoáng chốc nhìn cậu đã hệt như trái cà chua chín đỏ mọng nước. Chỉ biết lấy cuốn sách che mặt, Jungkook muốn trốn khỏi cái nơi vừa xảy ra một chút nhốn nháo ban nãy hay đào luôn một cái hố to ở đây để chui tọt xuống cũng không tệ.
"Sao lại giấu chứ? Chẳng phải rất dễ thương?"
Hắn mỉm cười thỏa mãn, vì một lý do nào đó mà Taehyung rất thích khuôn mặt của Jungkook mỗi lần cậu xấu hổ. Đo đỏ dễ thương, dễ mến ai mà chẳng mê chứ. Jungkook mím môi nhìn người yêu, cậu muốn hóa thành chú thỏ gian manh để phang luôn cái đống sách này vào đầu hắn.
"Không thèm nói nữa..."
Vừa dứt câu Jeon Jungkook liền gục mặt xuống bàn, nói đúng hơn là đống sách vở ngập ngụa trên chiếc bàn gỗ.
"Em mệt sao?" Kim Taehyung đưa tay nghịch nghịch mấy lọn tóc rối của cậu.
"Ừm... là thiếu ngủ đó, anh xem này! Chắc thành gấu trúc tới nơi rồi nè." Cậu vừa nói vừa ũ rũ nhìn hắn.
Mấy hôm nay quả là không ổn chút nào, cái kỳ thi chết tiệt này làm cậu muốn gục ngã. Còn tận hai năm nữa, Jungkook đếm trên từng đầu ngón tay. Nhìn đống 'deadline' chạy mãi chẳng hết liền thở dài.
"Ôi trời ạ, hai năm sau không có anh đi học cùng em biết sống sao bây giờ?" Jungkook nằm dài ra bàn như con robot hết pin.
"Có gì đâu, anh sẽ đi kiếm tiền nuôi em thành bé mập mạp."
"Haha... tính nuôi em thành heo chắc?" - Câu nói của hắn làm cậu phải híp mắt cười.
"Heo cũng được, miễn Jungkookie của anh luôn vui vẻ."
"Lúc đó em xí hoắc rồi không yêu em nữa đúng không?"
Jungkook vờ giận dỗi, cắm ống hút vào hộp sữa chuối mà người yêu vừa mang đến. Không quên xéo sắc mà liếc một cái.
"Hỏi khó quá sao mà trả lời."
"Không biết trả lời chứng tỏ không thương em."
"Ừ phải phải, không thương. Chỉ muốn yêu đến trọn đời trọn kiếp thôi."
Taehyung không ngại ngần hôn cái 'chóc' vào má cậu, hai đôi tay đan vào nhau. Dường như có một sự ấm áp nào đó, một nhiệt độ đặc biệt cùng hai trái tim hòa cùng chung nhịp đập.
"Sau này, không được nói năng nhăng cuội như thế nghe chưa. Em nên nhớ, Kim Taehyung này hiện tại chỉ yêu một mình em, một mình Jeon Jungkook!"
"Phải rồi, hai năm sau không có anh phải học cho thật tốt, mỗi ngày sẽ đến đón em. Được không?"
Jungkook nhìn hắn rồi lại dời mắt xuống đôi tay đang nắm lấy nhau. Cuộc sống đã đảo lộn đi không ít, dù sao hiện tại cậu đang rất hạnh phúc. Có lẽ cậu đã chọn đúng người, một chàng trai tính cách có đôi lúc trẻ con làm cậu bất lực nhưng bù lại luôn tin tưởng cậu, luôn đợi cậu mở lòng, mang tới cho cậu niềm vui.
Cậu nhất định sẽ trân trọng, nhất định là vậy!
"Taehyungie!"
"Hửm?"
"Em yêu anh! Cảm ơn vì đã đến!"
_____________________
Vừa bước chân đến thư viện, Jungkook nhanh chân tìm bàn trống để ngồi, không quên giữ chỗ cho Kim Taehyung.
Quái lạ thật, hẹn người ta tám giờ sáng mà bây giờ chưa thấy đâu cả. Jungkook thở hắt một cái, trời đất làm gì ta mặc kệ, điều cần thiết bây giờ là đi ngủ.
Chuyện kể ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là hôm qua cậu cùng tên bạn cùng nhà kiêm người yêu thức tới hai giờ sáng.
Tai hại để lại là bây giờ mắt cậu xuất hiện hai cái quầng thâm hệt như con gấu trúc Trung Hoa.
Jeon Jungkook kê đầu bằng mấy cuốn sách, ngục đầu xuống bàn rồi thiếp đi từ lúc nào không hay. Chính bản thân cậu chẳng biết được rằng, có một tên xấu tính nào đấy đang làm mấy trò kì cục.
"Chu choa coi cái nết ngủ kìa."
Park Jimin nhiệt tình phô trương cái nết ngủ của thằng bạn thân, còn không quên chụp lại vài tấm. Cái này mà gửi cho Kim Taehyung chắc hắn vỡ mộng mất.
Người tính không bằng trời tính, Jimin hôm nay đến mượn mấy cuốn sách về gen di truyền để ôn thi. Vừa hay lại gặp bạn thân Jeon.
"Jeon Jungkook, dám bỏ bổn thiếu gia này theo trai, đợt này ngươi chết chắc."
Tay lia lịa chụp hình phát ra tiếng 'tách tách' nhưng lại chẳng biết đằng sau lưng có sát khí. Jimin vẫn nhởn nhơ bắt trọn những bức ảnh hiếm có.
"È hèm... Hình như bạn sinh viên họ Park có sở thích chụp lén hoa đã có chủ nhỉ?"
Kim Taehyung từ lúc nào đã đứng ở phía sau, ho hắng vài cái, mí mắt giật giật, vẻ mặt khó coi cực kì. Không hiểu sao đến tận bây giờ hắn vẫn chẳng ưa nổi tên họ Park này. Trái tính tình chăng? Như lửa với nước vậy.
"Ơi trời đất ơi! Hú cái hồn!"
Jimin la lớn giữa bầu không khí tĩnh lặng của thư viện làm tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn. Anh vội bụp miệng. Vạ miệng là có chuyện liền.
"Lỡ miệng thôi mà làm gì nhìn người ta dữ vậy? Nhìn nữa tôi móc mắt mấy người! Quân khốn nạn!"
Jimin nói lí nhí trong miệng như tiếng muỗi kêu nhưng Kim Taehyung vẫn có thể nghe được liền đáp lại: "Nếu muốn làm ngôi sao thì cậu có thể nói to lên một chút, đảm bảo mọi người sẽ rất vui."
Taehyung nhe răng cười trêu ngươi, còn không quên tặng cho một cái nháy mắt như muốn bắn chết người ta.
Bảy bảy bốn mươi chín con mắt cộng thêm cặp diều hâu của Kim Taehyung nhìn chằm chằm. Park Jimin thẹn quá hóa giận liền bỏ về, không quên để lại cho hắn một câu:
"Ngươi ra trường rồi thì đừng nài nỉ ta chụp hình người yêu cho đấy nhé, còn lâu. Con hổ mập đáng ghét!!!"
Jimin cố gắng ngân dài câu nói, rồi ôm chồng sách chuồn mất.
"Lêu lêu... Con hổ mập..."
Tiếng khúc kha khúc khích cười kia là của ai đó?
"Con hổ mập... Gì? Mập hồi nào? Quá đáng vừa thôi!" Taehyung bĩu môi.
Jungkook ôm bụng cười với câu nói của Jimin. Vừa nãy tiếng hét kia thất thanh quá làm bạn thỏ giật mình tỉnh luôn. Tình cờ nghe được vài câu của hắn và chàng trai trẻ họ Park.
"Bị cười vô mặt cũng biết quê chứ bộ." Taehyung giở giọng ỉu xìu.
"Anh cũng biết quê hả? Thường ngày xông pha bất chấp lắm cơ mà?"
"..."
Jungkook chu chu cái môi, liền bị hắn bắt trọn hôn nhẹ một cái. Chỉ là cái hôn thoáng qua nhưng cũng ngại muốn chết. Ở đây có biết bao nhiêu là người.
"..."
Khuôn mặt cứ thế mà đỏ hồng cả lên, thoáng chốc nhìn cậu đã hệt như trái cà chua chín đỏ mọng nước. Chỉ biết lấy cuốn sách che mặt, Jungkook muốn trốn khỏi cái nơi vừa xảy ra một chút nhốn nháo ban nãy hay đào luôn một cái hố to ở đây để chui tọt xuống cũng không tệ.
"Sao lại giấu chứ? Chẳng phải rất dễ thương?"
Hắn mỉm cười thỏa mãn, vì một lý do nào đó mà Taehyung rất thích khuôn mặt của Jungkook mỗi lần cậu xấu hổ. Đo đỏ dễ thương, dễ mến ai mà chẳng mê chứ. Jungkook mím môi nhìn người yêu, cậu muốn hóa thành chú thỏ gian manh để phang luôn cái đống sách này vào đầu hắn.
"Không thèm nói nữa..."
Vừa dứt câu Jeon Jungkook liền gục mặt xuống bàn, nói đúng hơn là đống sách vở ngập ngụa trên chiếc bàn gỗ.
"Em mệt sao?" Kim Taehyung đưa tay nghịch nghịch mấy lọn tóc rối của cậu.
"Ừm... là thiếu ngủ đó, anh xem này! Chắc thành gấu trúc tới nơi rồi nè." Cậu vừa nói vừa ũ rũ nhìn hắn.
Mấy hôm nay quả là không ổn chút nào, cái kỳ thi chết tiệt này làm cậu muốn gục ngã. Còn tận hai năm nữa, Jungkook đếm trên từng đầu ngón tay. Nhìn đống 'deadline' chạy mãi chẳng hết liền thở dài.
"Ôi trời ạ, hai năm sau không có anh đi học cùng em biết sống sao bây giờ?" Jungkook nằm dài ra bàn như con robot hết pin.
"Có gì đâu, anh sẽ đi kiếm tiền nuôi em thành bé mập mạp."
"Haha... tính nuôi em thành heo chắc?" - Câu nói của hắn làm cậu phải híp mắt cười.
"Heo cũng được, miễn Jungkookie của anh luôn vui vẻ."
"Lúc đó em xí hoắc rồi không yêu em nữa đúng không?"
Jungkook vờ giận dỗi, cắm ống hút vào hộp sữa chuối mà người yêu vừa mang đến. Không quên xéo sắc mà liếc một cái.
"Hỏi khó quá sao mà trả lời."
"Không biết trả lời chứng tỏ không thương em."
"Ừ phải phải, không thương. Chỉ muốn yêu đến trọn đời trọn kiếp thôi."
Taehyung không ngại ngần hôn cái 'chóc' vào má cậu, hai đôi tay đan vào nhau. Dường như có một sự ấm áp nào đó, một nhiệt độ đặc biệt cùng hai trái tim hòa cùng chung nhịp đập.
"Sau này, không được nói năng nhăng cuội như thế nghe chưa. Em nên nhớ, Kim Taehyung này hiện tại chỉ yêu một mình em, một mình Jeon Jungkook!"
"Phải rồi, hai năm sau không có anh phải học cho thật tốt, mỗi ngày sẽ đến đón em. Được không?"
Jungkook nhìn hắn rồi lại dời mắt xuống đôi tay đang nắm lấy nhau. Cuộc sống đã đảo lộn đi không ít, dù sao hiện tại cậu đang rất hạnh phúc. Có lẽ cậu đã chọn đúng người, một chàng trai tính cách có đôi lúc trẻ con làm cậu bất lực nhưng bù lại luôn tin tưởng cậu, luôn đợi cậu mở lòng, mang tới cho cậu niềm vui.
Cậu nhất định sẽ trân trọng, nhất định là vậy!
"Taehyungie!"
"Hửm?"
"Em yêu anh! Cảm ơn vì đã đến!"
_____________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com