TruyenHHH.com

Taegi Luat Giao Thong Duong Bo

Tôi tỉnh dậy vào cái lúc mà người ta đã quá ngao ngán với bữa cơm trưa và thòm thèm một chén trà chiều. Gã vẫn nấu bữa sáng cho tôi như thường, cứ như đó là một nhiệm vụ cao cả gã phải thực hiện hàng ngày, và tôi là cái thằng chết dấp mà gã phải phục dịch. Tôi ghét phải chịu ơn huệ từ những người mà tôi không có lấy một chút vừa mắt nào. Gã vẫn để lại cho tôi một tờ giấy ghẻ hờm; và tôi vẫn làm theo cái kiểu tôi thường làm, là ném thẳng nó vào chiếc thùng rác thối thây nào đó.

Tôi quyết định đi lang thang đâu đó, ném bớt thời gian qua cửa sổ. Cảnh trời thật chán ngắt, chán ngơ. Tuyết vẫn còn rơi như điên. Trông đẹp khiếp! Tôi ghé vào một cái công viên tệ lậu nào đấy. Công viên thường có rất nhiều trẻ con, lũ trẻ rất hay tò mò. Ôi! Sự tò mò của chúng khủng khiếp tợn. Một điều nữa là bạn sẽ chẳng bao giờ biết được trong cái đầu óc non trẻ, lũ choắt con ấy đang nghĩ cái chó má gì? Chúng sẽ khiến bạn cười bể bụng với những suy nghĩ trời đánh thánh vật của chúng.

Tôi không ưa trẻ con. Nghe xôm tợn! Nhưng bọn trẻ thường khá phiền phức và ngốn hàng tá thời gian của bạn, chúng luôn đặt câu hỏi. Bọn thật kì quặc!

Tôi lót dạ bằng một chiếc hamburger nhặt đâu đấy trong một cái tiệm bánh dở hơi. Khi đói thì cái gì đút vào miệng cũng ngon. Tôi bắt một chiếc taxi đến tiệm sách mà tôi hay ghé. Tôi là cái thằng ngược đời khiếp, tôi dốt nát nhưng lại ham đọc sách. Sách ngốn khá nhiều thời gian của tôi. Khi đọc sách bạn có cảm giác như bạn đang đàm tiếu với thằng tác giả, và nếu làm thân được với nó tôi còn muốn bảo nó có thể viết lại cuốn sách theo hướng khác không? Trông không những mỉa mai mà còn có vẻ khả ố nhỉ?

Bạn sẽ không kiếm được cái taxi nào ra hồn ở cái phố toàn ngớ ngẩn này. Thằng cha tay lái của tôi trông xôm tợn, cha đó có bộ râu quai nón khiếp đảm, có cảm tưởng mấy cọng râu của hắn có thể chọc tiết tôi như chơi. Tôi khai mào một cuộc trò chuyện với tay già này, chắc thằng cha có thể trả lời được câu hỏi của tôi.

"Này, anh!" Tôi nói. "Anh có biết mấy con chó chúng quen nhau như nào không, ý tôi là làm sao chúng nhận biết được bạn tình của mình?"

"Biết cái gì á?"

"Bạn tình ấy? Anh biết chúng yêu nhau như nào không?"

"Ai yêu nhau?"

"Mấy con chó ấy, thường thì chúng gửi tín hiệu tình yêu cho đối phương như nào. Tôi cũng có nuôi một con chó, nhưng cậu bé vẫn chưa có bạn tình. Anh có biết không?"

Tay tài xế quay phắt ra đằng sau, nhìn tôi xởi lởi. Thằng cha nóng nảy tợn! "Biết thế quái nào được? Mà chú biết cái quái quỷ ấy làm gì?" Hắn sạc vào mặt tôi.

"Vậy thôi. Anh đừng quan tâm nhiều quá làm gì?"

"Ai quan tâm? Quan tâm chó má gì?"

Khiếp! Thằng cha có óc khôi hài gớm. Tôi tốp chỉ muốn khơi mào vài cuộc trò chuyện, nhưng hắn nóng như lửa, nên tôi thôi. Nhưng thằng cha lại khơi lại chủ đề vừa nãy. "Chú cứ nghĩ như con người yêu nhau ấy."

"Người thì khác. Tôi đang nói mấy con chó ấy."

"Khác cái gì? Chả khác quái gì cả?" Hình như thứ gì cũng có thể khiến cho thằng cha bực tức. Hắn dừng lại một lúc, rồi lại quạt vào mặt tôi. "Chúng cảm mến nhau. Trời đất quỷ thần ạ! Chú dùng cái não của mình đi."

"Được rồi! Nhưng làm sao mà chúng yêu nhau được ấy. Ý tôi là..."

"Yêu cái gì? Ai yêu?" Thằng cha nhìn tôi như thể tôi vừa gây ra tội hại gì cho hắn.

"Thôi được rồi, vậy làm sao chúng nó biết con nào là bạn tình của mình?"

"Cái gì bạn tình? Bạn tình gì cơ?" Hắn hét vào mặt tôi, và tôi cứ sợ hắn sẽ tông chiếc xe chết dấp của hắn vào cột đường, hay gốc cây nào đó.

"Nhưng chúng không thể cứ vừa nhìn thấy nhau là yêu nhau ngay được. Phải có một tín hiệu gì đó."

"Giời sinh ra thế. Chúng tự thế. Trời ạ! Chú để cái não của chú đi đằng nào? Chúng tự sinh tự diệt, chú hiểu không? Chúng tự thế rồi. Giời ạ!" Tôi khoái thằng cha này ở chỗ, hắn cũng hay than giời, than đất như tôi. Nhưng tôi kết thúc cuộc giao tiếp sáo rỗng ở đây, hắn có thể tông cái xe phải gió của hắn vào đâu đấy. Và thằng cha nóng nảy như pháo hoa, không thể bàn luận được gì cả.

Hắn thả tôi ở tiệm sách tôi hay lui tới, tôi đưa tiền cho hắn và thằng cha ấy vẫn không bỏ qua chuyện tình yêu của mấy con chó. "Nghe này, chắc chú không nghĩ mấy con chó cũng hẹn hò và có hôn lễ các thứ chứ?"

"Không, không phải thế..."

"Được rồi."

Thằng cha đóng cửa đánh sập, rồ máy, vít ga phóng như điên. Tôi cười rũ rồi rảo bước vào tiệm sách mà tôi hay đến. Lão trông coi hiệu sách cũ này, hôm nay tôi không thấy lão. Lão già ấy nhộn tợn! Sẽ rất thú vị nếu như được nói chuyện với lão, bạn có cảm tưởng bạn sẽ không phải nghĩ gì, để đầu óc lửng lơ và ngồi tán phét với lão. Lão đã già đinh cóc tía, cái lưng khom khom, chân tay khúc khuỷu, và bộ ngực ọp ẹp của lão khi mà trông thấy bạn sẽ phải tự hỏi lão còn sống để làm gì? Nhưng bạn nên quen một lão già như thế, vì lão vẫn còn có thú vui tận hưởng mọi lạc thú của trần đời, dù một chân lão đã mấp mé bên miệng huyệt.

Không có lão nói chuyện, tôi đâm ra buồn ngủ. Và tôi lăn quay ra ngủ thật. Tôi ngủ miết và tỉnh dậy vào cái lúc người ta chỉ muốn rúc trong chăn. Tôi đặt trả cuốn sách tôi đọc dở trên kệ. Cứ đêm buông là tôi lại thấy rầu thối ruột. Không có gì tốt đẹp ở trong cái bóng tối đen thùi thui ấy cả.

Tôi không muốn bắt taxi, thằng cha tài xế nào cũng tệ lậu như thằng cha tôi gặp chiều nay. Và tôi chán ngắt khi lại phải ngồi khơi mào câu chuyện dở hơi với một tay ngẩn ngẩn, ngơ ngơ nào đấy. Gió vẫn thổi và trời lạnh khiếp!

Tôi ghé vào một quán bar nằm chênh vênh trên vệ đường. Lạnh như này thì nên làm một cốc rượu để ấm người. Nhưng quán đông khiếp! Tôi đang tự hỏi chính sách kế hoạch hóa gia đình ở cái Đại Hàn này hình như có vấn đề? Tôi ngồi bừa trên một cái ghế trống, xung quanh tôi toàn những thằng cha già và các mẹ hợm hĩnh, đểu giả. Bạn sẽ gặp đủ loại người ở đây. Ngồi cạnh bàn tôi có hai con mẹ trông khá buồn cười. Một nàng có mái tóc hoe hoe, nàng ta ngồ ngộ, còn con mẹ cạnh nàng trông xuống cấp đến tỉ năm rồi. Tuy nhiên bạn không nên nói điều này ra một cách sỗ sàng, chúng không êm tai lắm khi họ nghe được. Tôi bắt chuyện với hai cô ả.

"Hai cô đến từ đâu?"

"Cái gì?"

"Tôi hỏi hai cô đến từ đâu?" Hai ả không để ý lời tôi lắm, mắt các ả cứ dáo dác nhìn quanh phòng.

"Đâu đấy trên trái đất này." Con mẹ tóc hoe có óc khôi hài đáo để. Còn ả tệ lậu ngồi cùng nàng tóc hoe thì không quan tâm lắm lời tôi nói.

Tôi cười nhạt, chìa ly rượu về phía cô ả tóc hoe. "Tôi uống với cô được chứ?"

"Cái gì á?" Ả có cái tật giống thằng Jimin là luôn để bạn phải nhắc lại hai lần.

"Làm một ly chứ." Tôi nói.

Ả cũng chìa ly rượu về phía tôi và tu cái ực. Trông con bé thật đần, tôi muốn gõ một cái thật kêu lên đỉnh đầu bã đậu của nàng.

"Các cô thích Rondo a La Turk không?" Tôi hỏi thế vì thằng cha nghệ sĩ dương cầm nào đấy đang chơi bản nhạc gần giống với của Mozart. Tôi không sành về dương cầm cho lắm. Tôi hỏi thế để khơi mào cuộc trò chuyện chút đỉnh.

"Cái gì cơ?"

"Rondo a La Turka. Các cô có thích không?"

"Tur... gì cơ?" Nàng tóc hoe nói, còn con mẹ bên cạnh thì vẫn dáo dác để mắt lượn khắp phòng.

"Các cô không cần trả lời nếu các cô không muốn."

"Bình thường." Nàng nói, như là ban cho tôi một cái ơn huệ gì đó lớn lắm.

"Qúy cô đây thật biết thưởng thức cái đẹp của âm nhạc."

"Cái gì á?"

Tôi đầu hàng. Bạn không thể nghe được một câu trả lời ý nghĩa nào từ miệng hai con hình nhân ấy. Tôi đứng dậy trả tiền và quyết định ra khỏi quán bar thổ tả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com