Taegi Day Dua Khong Dut
Mân Doãn Khởi khựng lại khi nghe Kim Tại Hưởng nói như vậy, cậu nghiêng đầu nhìn đôi mắt nâu sậm của hắn. "Anh nghiêm túc? Có biết khi về nhà em sẽ xảy ra chuyện gì không? ". Mân Doãn Khởi lo lắng, ba mẹ cậu sống ở ngoại ô, từ Bắc Kinh đến đấy cũng hơn năm giờ đồng hồ. Khoảng cách địa lí là cái gì hiện không đáng nói, nếu ba mẹ cậu mà gặp Kim Tại Hưởng, còn biết quan hệ của hai người hiện tại, rất có khả năng Kim Tại Hưởng sẽ bị trói lại bắt cưới Mân Doãn Khởi. Nam nhân vừa ưu tú vừa có địa vị, con đường vàng như vậy có bậc phụ huynh nào lại bỏ qua. Không nói ba mẹ cậu, hàng xóm xung quanh đều có con gái lớn cần gả, Kim Tại Hưởng về đó bọn họ chỉ hận không thể mở một cuộc tuyển vợ cho Kim Tại Hưởng. Mân Doãn Khởi đau đầu nghĩ, bị Kim Tại Hưởng cọ qua cọ lại đến nhột, cậu né tránh, bị lại hắn dán tới. "Xảy ra chuyện gì? Cưới em thì anh chịu". Kim Tại Hưởng ngược lại không hề lo lắng như Mân Doãn Khởi, thản nhiên trả lời, còn nghiêm túc suy nghĩ xem nên ra mắt ba mẹ 'vợ' như thế nào mới để lại ấn tượng sâu sắc. Mân Doãn Khởi thở dài, hắn như vậy cậu không dẫn hắn về sợ là hắn sẽ ôm chân cậu ăn vạ mất. Mân Doãn Khởi nhíu mày, nhìn hắn như gấu koala đang đu trên người mình, không biết đám nhân viên ở công ty có biết bộ dạng này của sếp lớn nhà bọn họ hay không. "Còn công ty, anh bỏ như vậy? ". Mân Doãn Khởi cũng không có ý định về lâu, chỉ là đã đến kỳ nghỉ đông, trường học cũng cho học sinh nghỉ. Bọn họ chia tay từ khi bắt đầu lập thu, đông sang lại quay về bên nhau, mùa đông quá lạnh để một mình. "Không phá sản nổi đâu, cho dù có phá sản thật, cũng đủ nuôi em ba đời ". Kim Tại Hưởng không nhìn đến vẻ mặt khinh bỉ của Mân Doãn Khởi. Rút mặt vào cổ người yêu hưởng thụ ấm áp và hương thơm quen thuộc vốn đã ngấm vào xương tủy. Mân Doãn Khởi nghe Kim Tại Hưởng bá đạo, đánh lên bàn tay đang siết lấy eo cậu. "Ba mẹ anh sẽ buồn lắm nếu nghe anh nói câu này". Mân Doãn Khởi chỉ đơn giản là đùa một câu cũng không nghĩ Kim Tại Hưởng lại buông cậu ra, sắc mặt tức khắc thay đổi. "Mẹ anh đã nói gì với em? ". Hôm qua hắn đã nghe Mân Doãn Khởi ấm ấm ức ức nói mẹ hắn đến tìm cậu. Chỉ là lúc đó đang dỗ dành người, chỉ sợ buông lỏng một chút người này liền sẽ chạy đi không cho hắn cơ hội. Xong liền 'mây mưa' cả đêm, đến giờ hắn mới nhớ ra. Không khỏi có chút khó chịu. Mân Doãn Khởi nhìn Kim Tại Hưởng đối diện không vui, cậu cúi đầu, vò vạt áo, vốn cũng không muốn nhắc lại. Bây giờ Kim Tại Hưởng đã bên cậu, những thứ trước đó cậu có thể coi như chưa có gì xảy ra, chỉ cần người này mãi nhìn cậu tha thiết như vậy, đặt cậu trong mắt, đặt cậu trong tâm. Nhân sinh chỉ cần như vậy, ấm ức cũng chả là gì nữa rồi! "Anh đừng có thái độ như vậy khi nhắc đến mẹ mình chứ, em với bà ấy gặp nhau nói chuyện một chút về anh thôi". Mân Doãn Khởi cũng không nói dối, cậu với bà Kim quả thật là nói về Kim Tại Hưởng. Chỉ là hình thức nói chuyện có chút không vui vẻ, bà Kim cũng không hề niềm nở và Giang Ly chẳng mang ý tốt. Cuối cùng là Mân Doãn Khởi không diễn nổi một đoá bạch hoa vô hại. Tất nhiên những câu này cậu đều không có nói ra. "Về anh? Bà ấy có gây khó dễ với em? ". Kim Tại Hưởng nhíu mi nghi ngờ, giọng điệu chất vấn, hắn làm sao không biết mẹ hắn như thế nào. Sinh ra là một đại tiểu thư hào môn cao quý, kết hôn liền trở thành một phu nhân quý phái. Chưa từng chịu khổ, chưa từng cúi đầu, nói bà sẽ có thái độ tốt với Mân Doãn Khởi, Kim Tại Hưởng làm sao tin? Thái độ Kim Tại Hưởng không tốt mi tâm cũng nhíu chặt Mân Doãn Khởi đối diện giọng điệu bá đạo đó thật sự đuối lý. Cậu bò tới ngồi vào lòng Kim Tại Hưởng, ôm lấy cổ hắn, hôn lên chiếc cằm nhọn như an ủi, không có trả lời. Kim Tại Hưởng biết đây là ngầm thừa nhận, đau lòng cúi đầu hôn lên chóp mũi Mân Doãn Khởi, hai tay ôm lấy eo cậu, để cậu dựa vào lòng hắn. Kim Tại Hưởng thu liễm khí tức, có chút lực bất tòng tâm, bà ấy là mẹ của hắn, có thể cùng bà ấy cải nhau long trời lở đất sao? Bất lực hôn mấy cái lên má Mân Doãn Khởi."Nếu mẹ đã không đồng ý để anh lấy em. Vậy thì em dẫn anh về nhà em đi, anh gả cho em, chúng ta ở ngoại ô sống, không cần trở lại thành phố, hôn nhân ổn định thì nhận nuôi một đứa bé, mẹ anh có muốn cũng không thể làm khó chúng ta, sẽ không làm khó em nữa, bởi con trai bà ấy, toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh Mân Doãn Khởi". Kim Tại Hưởng cười, ấm áp như gió xuân hơi thở sức sống mạnh mẽ nở rộ như đoá hoa trước nắng mai. Ánh mắt lăn tăn gợn sóng yêu thương cuồng nhiệt, sóng tình nhẹ nhàng lưu chuyển, đồng tử phản chiếu hình ảnh Mân Doãn Khởi ôm cổ hắn hai mắt rưng rưng, gương mặt đỏ au, môi nhỏ hơi mím lại như đứa trẻ. Kim Tại Hưởng yêu thương cúi đầu, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, môi còn vương lại hơi ấm chóng vánh nhưng mang đầy tình yêu nồng đậm. Mân Doãn Khởi vùi đầu vào hõm cổ Kim Tại Hưởng, nấc nhẹ, lặng lẽ rơi nước mắt. Kim Tại Hưởng đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, khoé môi vẽ lên nụ cười mãn nguyện. Không thể trực tiếp chống đối vậy thì chỉ còn cách gián tiếp chiến tranh. ...Bà Kim nhìn Giang Ly từ phòng bếp mang ra đĩa trái cây gọt sẵn, ý cười hài lòng lan rộng đến khoé mắt. "Sắc mặt của con mấy hôm nay rất tốt, có chuyện gì vui sao? ". Bà Kim nhẹ nhàng hỏi, tay ghim một miếng táo đưa lên miệng. Giang Ly cúi đầu dịu dàng cười. "Kim phu nhân, cháu với ngài chắc là sẽ không có duyên trở thành mẹ con". Giang Ly nắm tay bà Kim, hỏi một đằng trả lời một nẻo, chân thành nơi đáy mắt hướng bà Kim giải bày. Nếu cô đã sớm nhận thức được sự việc, sẽ không ngu ngốc chạy theo một người không bao giờ vì cô mà ngoái đầu. Khoảng thời gian này thật sự quá đau khổ nhưng Giang Ly đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước, ít nhất là không còn cảm giác tội lỗi dày vò. Bà Kim ngạc nhiên nhìn cô, lời bên môi chưa kịp thốt ra. "Thưa phu nhân, Quách tiểu thư có việc tìm ngài". Tiếng quản gia rõ ràng, bà Kim quay đầu nhìn, Giang Ly trợn mắt nhìn nữ nhân mặc váy hoa đơn giản, cả người tựa hồ toát ra hơi thở thanh xuân, nụ cười rạng rỡ thuần khiết như bạch liên hoa. Giang Ly rùng mình, không hổ là diễn viên!
___________To be continue...!
___________To be continue...!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com