TruyenHHH.com

Ta Than Toi Thuong Phat Song Truc Tiep Than Quai

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau này nhân cách của nguyên chủ sẽ không ra nữa. Vai chính sẽ chỉ có tà thần, nguyên chủ đã chết.

Mấy chương trước cũng có ghi thân thể nguyên chủ không thể thừa nhận thần thức của Trúc Dật, cho nên cần năng lượng tín ngưỡng để duy trì, như vậy thân thể mới không hỏng mất.

------------------

Trúc Dật ngơ ngác ngồi dậy từ trên mặt đất, dòng chữ màu đen trước mặt cậu hợp thành một hình trạm xăng dầu, nhưng trên bình xăng lại viết hai chữ "dầu cải".

"Tôi có thể không chọn sao?" Cậu nức nở hỏi.

【......】

【Không thể nga.】

Không thể thì không thể, bán manh cái gì chứ.

Trúc Dật khóc chít chít mà nghĩ vậy.

Vừa rồi cậu đau đến không có cách nào xem, ngay cả cái ly ban đầu chứa di động ở đâu cũng quên, chỉ có thể đoán mò.

Trúc Dật run rẩy nâng tay, chỉ đại vào một cái ly.

【Hì hì hì, đoán trúng rồi sao?】

【Hình như không đoán trúng nga!】

Tiêu Chấp Trướng nghe vậy, trong mắt như sắp phun ra lửa.

Lúc hắn chọn, chữ màu đen nói là "Hình như đoán trúng", kết quả là không đoán trúng.

Trúc Dật chọn xong, chữ màu đen lại nói Trúc Dật "Hình như không đoán trúng", có phải đại biểu là Trúc Dật đoán trúng không?

【Công bố đáp án!】

Chữ màu đen tản ra, cái ly bên trái ngã xuống.

Vẫn không có!

Trúc Dật thu hồi bàn tay đang run rẩy.

Cậu không ôm hy vọng, cho nên không thất vọng.

Tiêu Chấp Trướng nhẹ nhàng thở phào.

Hiện tại vẫn là 0:0, tất cả lại về điểm xuất phát.

Chỉ là...

Hắn quay đầu nhìn Trúc Dật.

"Nên giết cậu ta hay không giết?"

Chỉ cần hắn muốn động thủ, Trúc Dật sẽ không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.

Nhưng mà... đáy mắt Tiêu Chấp Trướng hiện lên ánh sáng âm u, duỗi tay sờ sờ vòng cổ.

Mạng của Trúc Dật tạm thời còn hữu dụng, hắn sẽ giữ lại.

Sương đen tản ra, lần đếm ngược thứ hai lại bắt đầu.

Một đóa tường vi không tổn hao gì một lần nữa xuất hiện, lần này nó vẫn rơi vào tay Trúc Dật.

Quyền lựa chọn đối với Trúc Dật mà nói, kỳ thật là một củ khoai lang bỏng tay.

Nhưng cậu biết, cho dù không có đóa hoa này, Tiêu Chấp Trướng cũng muốn giết cậu.

Ra ngoài dự kiến của hắn, Tiêu Chấp Trướng không ra tay, chỉ khinh miệt nhìn Trúc Dật như xem một con kiến.

Khi một người có thể toàn quyền nắm giữ quyền sinh sát, ánh mắt như vậy không kỳ quái.

Trúc Dật không biết vì sao, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Chỉ là cảm thấy, ánh mắt này rất quen thuộc.

"Lão đại vì sao không giết thằng đó?!" Đại Toàn ngoài sương mù, khó hiểu lầm bầm.

Ánh mắt của Lam Trù qua lại giữa Trúc Dật và Tiêu Chấp Trướng.

"Trước khi trận thi đấu này kết thúc, hắn sẽ không giết Trúc Dật." Lam Trù đột nhiên cười, "Xem ra thằng thiểu năng trí tuệ này cũng không hoàn toàn ngu xuẩn."

"Ai cho phép mày vũ nhục lão đại của tao ---" Đại Toàn quay đầu, khi đối diện với ánh mắt của Lam Trù thì tức khắc ngậm miệng.

Hắn không phải là Bào A, hắn biết Lam Trù là ai và biết thực lực của Lam Trù.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Đại Toàn cười mỉa, chuyển đề tài: "Vậy mày nói lão đại không giết Trúc Dật, nguyên nhân là sao?"

"Bởi vì hắn cần Trúc Dật mở đường hộ hắn." Ánh mắt Lam Trù một lần nữa dừng trên người Tiêu Chấp Trướng, chính xác là trên cái vòng cổ của Tiêu Chấp Trướng, "Đá khá may mắn, đạo cụ vận khí có giá trị hai trăm vạn tích phân, sau khi sử dụng, người sử dụng sẽ có giá trị may mắn áp đảo mọi người."

Đại Toàn ngơ ngác nhìn Tiêu Chấp Trướng, hắn không biết Tiêu Chấp Trướng mang theo vòng cổ này, nhưng Lam Trù lại phát hiện trước. Xem ra đánh giá về Lam Trù trên diễn đàn không phải là giả.

"Nói cách khác, chỉ cần Tiêu Chấp Trướng dùng đạo cụ này, giá trị may mắn của Trúc Dật tuyệt đối không bằng hắn." Lam Trù bổ sung, "Nếu tao là hắn, tao sẽ kêu Trúc Dật chọn một cái ly trước, vì Trúc Dật xui hơn tao nên cậu ấy nhất định sẽ chọn sai ly. Sau đó, tao liền có thể chọn 1 trong 2 cái ly, hơn nữa có đạo cụ may mắn là có 90% khả năng chọn đúng ly."

"Không lỗ là lão đại!" Đại Toàn nghe vậy liền cảm thán.

Lam Trù cau mày gãi gãi đầu.

Đá khá may mắn chỉ có thể sử dụng một lần trong mỗi lần phát sóng trực tiếp. Nếu Tiêu Chấp Trướng không đoán đúng lần thứ hai, vào lần thứ ba, đạo cụ sẽ mất hiệu lực, Trúc Dật liền gặp nguy hiểm.

Bởi vì lúc đó, cậu không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì nữa.

30 giây đếm ngược nhanh chóng kết thúc, Tiêu Chấp Trướng vẫn luôn đứng tại chỗ không cướp hoa.

【Ơ, lần này các ngươi hài hòa thế.】

【Như vậy chơi không vui.】

【Thôi kệ đi, bắt đầu xoay, mở to mắt mà xem nha!】

Ba cái ly cao nửa người một lần nữa chuyển động, từ chậm sang nhanh dần, trở nên mơ hồ không rõ.

Đột nhiên, chúng ngừng lại, bầu không khí tĩnh lặng.

【Mời người có quyền ưu tiên đưa ra lựa chọn.】

Hoa tường vi trong tay Trúc Dật biến mất, cậu nhìn lòng bàn tay trống rỗng rồi nhìn về phía ba cái ly trắng.

"Muốn tôi chọn sao?" Trúc Dật khẩn trương nhìn Tiêu Chấp Trướng một cái.

Tiêu Chấp Trướng cười ha hả, nhưng không từ chối.

Trúc Dật khẽ cắn môi: "Vẫn là cái ly bên trái."

Loảng xoảng.

Cái ly ngã xuống đất.

Quả nhiên vẫn trống rỗng.

Trong mắt Trúc Dật lộ ra vẻ thất vọng.

Lần này cậu đã nỗ lực quan sát cái ly, nhưng chờ đến khi chọn, trong đầu cậu vẫn mờ mịt như cũ.

Tiêu Chấp Trướng không cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Có đá khá may mắn áp chế, Trúc Dật không có khả năng tìm ra di động nhanh hơn hắn.

Tuy hắn có 10% khả năng chọn sai ly, nhưng Tiêu Chấp Trướng không khẩn trương.

May mắn là tương đối, thực lực là tuyệt đối.

Tiêu Chấp Trướng cong khóe miệng: "Tao chọn cái kia."

【Người thứ hai không khẩn trương một chút nào nha!】

【Ngươi xem hắn cười tiện như vậy, có phải hắn cho rằng mình thắng rồi không?】

Tiêu Chấp Trướng: "......"

【Tuy không muốn hắn thành công, nhưng chúng ta phải công bố đáp án.】

Sương đen hợp thành một cái mặt khóc U^U, ngày thường thì sẽ thấy dễ thương nhưng không ai ở đây có thể cười.

Ngay cả Tiêu Chấp Trướng tràn đầy tự tin giờ cũng cảm thấy ớn lạnh.

"Lão đại hẳn là đoán đúng chứ." Giọng nói của Đại Toàn không tự tin lắm.

Lam Trù nhìn chằm chằm dòng chữ màu đen, trầm mặc không nói.

Tiêu Chấp Trướng đoán đúng hay không, đều sẽ dẫn đến đường chết cho Trúc Dật.

Một là bị Tiêu Chấp Trướng giết.

Một là bị sương đen giết.

Nhưng cậu ta không giúp gì được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, gửi hy vọng vào việc Trúc Dật sẽ tâm thần phân liệt quay lại bình thường. Tuy không biết khi tâm thần phân liệt lại rồi thì, Trúc Dật có thể làm gì.

Lúc này cái ly Tiêu Chấp Trướng chọn đột nhiên ngã xuống, công bố đáp án.

Dưới cái ly kia không có gì.

"Tao không thể đoán sai!" Tiêu Chấp Trướng nhìn sương đen, chất vấn nó, "Có phải mấy người đã giấu di động đi rồi không!?"

Sương đen nhanh chóng tạo thành chữ.

【Đương nhiên không, di động ở dưới cái ly.】

"Mẹ nó." Tiêu Chấp Trướng nắm chặt tay, cứng ngắc quay đầu nhìn về Trúc Dật.

Đóa hoa tường vi một lần nữa xuất hiện trong tay Trúc Dật, cậu không dám nhìn Tiêu Chấp Trướng. Sự nháy bén với nguy hiểm làm cậu ý thức được, Tiêu Chấp Trướng thật sự muốn giết cậu.

Trúc Dật lui về phía sau một bước: "Anh... anh đừng động thủ, xin anh."

Tiêu Chấp Trướng cười lạnh: "Tao mà không động thủ thì chờ mày tìm được di động trước hả?"

Chữ trên sương đen nhanh chóng hợp lại.

Trúc Dật vội nói: "Lỡ đâu tôi không tìm thấy thì sao?"

Sắc mặt Tiêu Chấp Trướng không hề thay đổi, nhưng trong lòng thực sự có lo lắng về điều đó. Nếu Trúc Dật không tìm thấy, tỷ lệ thắng của hắn có thể từ một phần ba biến thành một phần hai.

"Sương đen nói bên thua mới bị trừng phạt, chỉ cần chúng ta không thua, sẽ không có ai bị phạt!" Đại khái là bị bức đến mức nóng nảy, tốc độ nói chuyện của Trúc Dật trở nên lưu loát, "Tôi có thể đưa hoa cho anh để anh chọn trước!"

"Hoặc là anh thắng, hoặc chúng ta hòa." Trúc Dật nôn nóng bổ sung.

【Hắn nói như vậy, ta suýt tin đấy.】

【Đừng cố tìm lỗ hổng từ chúng ta ~ chơi quá trớn thì làm sao đây?】

"Sương đen không phủ nhận, chứng tỏ hòa là điều có thể!"

"Nhưng nó cũng không thừa nhận." Tiêu Chấp Trướng lạnh lùng nói, "Hơn nữa tao không thể tin mày."

"Tôi có thể thề, nếu anh không tìm được, tôi tuyệt đối không chọn." Trúc Dật run rẩy nói.

Tiêu Chấp Trướng lấy ra một cây đao từ tay áo: "Dù mày đã cố hết sức để thuyết phục tao, nhưng ngại quá, kẻ yếu là phải nhường đường cho kẻ mạnh."

Tiêu Chấp Trướng vừa nói xong, sương đen bắt đầu đếm ngược.

Trúc Dật thấy đàm phán thất bại, liền khập khiễng đi ra rìa sân thi đấu.

Tiêu Chấp Trướng theo sau cậu, động tác không nhanh không chậm, nhưng ánh mắt không còn sự vui sướng như lúc cướp hoa tường vi lần đầu.

"Đừng chạy, nếu tao đã cầm súng tiến vào thì mày chỉ có đường chết thôi." Tiêu Chấp Trướng nói, "Đứng đó không nhúc nhích, tao sẽ cho mày chết một cách thoải mái hơn. Ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng không có thù hận sâu đậm phải không?"

Lời nói ôn hòa của Tiêu Chấp Trướng truyền đến bên tai Trúc Dật, giống như tiếng ngâm xướng của lệ quỷ đòi mạng.

Cậu cắn răng chịu đựng đau đớn, chạy chậm để kéo khoảng cách với Tiêu Chấp Trướng.

00:20

Chỉ còn hai mươi giây, Tiêu Chấp Trướng dù chắc thắng cũng không còn đi bộ thong dong nữa. Hắn sải bước đuổi theo Trúc Dật, hai người đã cách khu chính giữa sân rất xa, có thể thấy rõ người bên ngoài sương đen.

Ánh mắt Tiêu Chấp Trướng rơi xuống người Lam Trù.

Mặt Lam Trù vẫn không biểu tình như trước, nhưng lo âu trong mắt cậu ta không thoát khỏi ánh mắt Tiêu Chấp Trướng, hắn thấy thế khinh miệt cười.

"Trúc Dật, nếu cậu không quay lại, mạng liền không còn đó." Lam Trù thầm nghĩ.

Lúc này, cậu ta không còn chút hy vọng cho việc Trúc Dật tâm thần phân liệt lại, chỉ mong Trúc Dật cầm cự được hai mươi giây cuối.

Dù sao cũng có một phần ba cơ hội thắng.

Người tính không bằng trời tính, đột nhiên Trúc Dật ngã mạnh xuống đất, cả buổi vẫn không bò dậy.

Hóa ra lúc cậu chạy trốn, vừa đúng lúc đi qua Bào A. Bào A đột nhiên điên loạn nhào vào cậu. Trúc Dật vốn đi không vững, căn bản không kịp phản ứng, cùng Bào A ngã xuống đất.

"Thần toàn trí toàn năng! Xin ngài hãy giáng xuống thần phạt!" Bào A điên loạn nhìn cậu, nước miếng phun ra từ miệng.

Mặt Trúc Dật như đeo mặt nạ mà chuyển từ sợ hãi thành lạnh lùng, đôi mắt đen nhanh chóng chuyển sang màu vàng rồi lập tức trở lại bình thường.

Sau đó cậu ngẩng đầu, trên mặt vẫn giữ vẻ sợ hãi.

Ánh sáng của mặt trời và mặt trăng giao nhau, Tiêu Chấp Trướng đứng trước mặt Trúc Dật, bóng râm phủ xuống người cậu.

Nhưng hắn không thấy rằng trong bóng ma, sự sợ hãi vô lực trong mắt Trúc Dật giống như một màn diễn vụng về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com