TruyenHHH.com

Ta mang thai hy vọng của toàn cầu

Chương 12: Hắc long

anMinh168

Bí thư Kim cũng luống cuống.

Đây căn bản không thể trách cô, binh lính Ám Tinh cường đại thiện chiến, bọn họ ngự long vốn không cần đến mấy đồ bảo hộ này nọ đều có thể ngồi vững trên lưng rồng. Đâu giống như Giản Lạc, loạn thành một đoàn còn to gan lớn mật túm sừng rồng!

Nhìn Giản Lạc “A a a” rơi xuống cô cũng gấp theo, nhưng cô đâu có cánh!!!

Trên không Giản Lạc mơ hồ thấy được khoảng cách mình với mặt đất nhanh chóng rút ngắn lại, trong nháy mắt ngay cả di ngôn cũng nghĩ mất lượt rồi.

Không nghĩ tới kiếp này có thể chết dưới tay rồng, xuống địa phủ cũng có thể chống nạnh giương oai mấy trăm năm a.

“Hô!”

Một trận gió thoảng qua, Giản Lạc đang nhắm mắt chờ chết bỗng cảm giác dưới thân xuất hiện lực cản, nhưng bên tai vẫn còn lưu tiếng gió rít gào. Cậu không dám mở mắt, chỉ có thể dùng tay lung tung sờ soạng, xúc cảm đến tay có chút lạnh lẽo mà cứng rắn, từng khối sắc bén rõ ràng, giống như… vảy.

Được cứu rồi?
Tính ra tiểu kim long kia vẫn còn có chút lương tâm.

Giản Lạc vui sướng mở mắt, kết quả lọt trong tầm mắt đâu phải tiểu kim long tiểu hồng long gì đó đâu, trái lại một con rồng khổng lồ sừng sững bay lượn giữa trời đã đón lấy cậu. Đây là một hắc long so với tiểu kim long lúc trước còn lớn hơn vài lần, cơ thể tràn ngập sức bật cùng nguy hiểm, tuy ngồi trên lưng nó diện tích hoạt động được nhân lên khá nhiều nhưng cũng đồng thời kéo theo từng đợt run rẩy của khổ chủ.

Hắc long chậm rãi đáp xuống, ngừng trên mặt đất. Giản Lạc bị dọa cho choáng váng không dám cử động, hắc long thế nhưng cũng không mất kiên nhẫn mà hất cậu xuống.

Bí thư Kim cách đó không xa nửa ngày mới hoàn hồn chạy tới: “Em không bị sao chứ?”
Trái tim Giản Lạc vẫn còn loạn nhịp, chậm chạp nói: “Không sao ạ?”

“……”

Không sao thì em mau xuống dưới đi, cứ ngồi trên lưng Nguyên soái như thế sẽ chết người đấy!
Giản Lạc không phải không muốn xuống. Nhưng chân mềm nhũn rồi, căn bản không động đậy được. Nhưng cậu ngại mặt mũi không muốn nói thật với bí thư Kim, đành phải dày mặt dính mông vào lưng rồng, tiện thể cảm tạ ân nhân cứu mạng.

Giản Lạc vỗ vỗ lưng hắc long, mỉm cười nói: “Hắc long đại ca, cảm ơn đã cứu mạng tiểu đệ.”

Đôi mắt hắc long đỏ rực như máu, tựa hồng ngọc cao quý nhưng cũng ẩn chứa đầy nguy hiểm của loài mãnh thú. Liếc một cái cũng đủ khiến cả người Giản Lạc chấn động, thiếu chút nữa tè ra quần.

Giàn Lạc chân càng mềm oặt, ghé sát vào lưng rồng: “Hắc long đại ca quả nhiên là nhân trung hào kiệt, long trung nhân tài kiệt xuất trong thiên hạ, trượng nghĩa trọng tình cứu vớt bá tánh. Thật sự vô cùng cảm kích không gì báo đáp. Bất quá tiểu đệ thấy đại ca phẩm đức cao khiết khẳng khái nhất định sẽ không cần mấy thứ hồi báo tầm thường đấy ha ha….”

Bí thư Kim: “……”

Cậu được đấy.

Từ lúc cô nhập ngũ tới nay, chưa thấy người nào dám bò lên người Lục Thời Phong đâu. Toàn tinh tế mọi người đều biết, Long tộc Long Vương là một con hắc long, cũng là hắc long cuối cùng trong vũ trụ, đó là người mà ai nghe tiếng cũng sợ vỡ mật. Theo tin đồn Lục Thời Phong dùng sức một người có thể hủy hoại cả một tinh cầu.

Vậy mà lúc này, lão long đáng sợ ấy lại bị nhân loại yếu ớt cưỡi lên lưng, hơn nữa cậu còn không ý thức được nguy hiểm, lại nhải không yên cũng thôi đi, còn dám sờ lên vảy rồng. Thật làm càn!

Hắc long nghiêng măt, cặp mắt màu máu cùng Giản Lạc đang hết sức lảm nhảm đối diện.

Thật vất vả tích góp được dũng khí chưa được bao lâu liền bị đánh bay mất, Giản Lạc run rẩy bò xuống: “Ngại quá, ngại quá, tôi xuống liền, xuống liền.”
Chân cậu hiện đã mềm như bún, chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân bò xuống. Đôi tay chạm đến vảy rồng ngăm đen mới phát hiện hóa ra đây không phải thuần đen, mặt trên còn dày đặc hoa văn không đồng nhất, thoạt nhìn có chút kỳ quái.

Vừa thất thần chút, bàn chân đã trượt một cái, Giản Lạc không điều chỉnh trọng tâm kịp, mắt thấy sắp tè ra quần đáp đất.”

Đang nghìn cân treo sợi tóc, đuôi rồng đúng lúc đánh một cái, không nghiêng không lệch tiếp được nhân loại.

“Ui…”

May có đuôi rồng làm đệm nhún, Giản Lạc xem như hữu kinh vô hiểm đáp trên bụi cỏ, khi hương ngai ngái ngập tràn khoang mũi cậu mới có cảm giác sống lại trong cõi chết.

Bí thư Kim chạy đến đỡ cậu dậy: “Không có việc gì chứ?”
Giản Lạc lắc đầu, vội vàng nhìn về phía hắc long: “Cảm ơn hắc long đại ca.”
Nghĩ nghĩ, lại thấy lời cảm ơn này không đủ nặng so với mạng mình, cậu liền mỉm cười xạn lạn, bổ sung một câu: “Anh đúng là một chú rồng tốt!”
Bí thư Kim trầm mặc.

Chú rồng tốt… chú rồng tốt…

Chỉ một câu cũng khiến cấp dưới trầm mặc, địch nhân rơi lệ.

Nguyên soái tốt thì cô đủ tự tin tất cả sinh vật trong vũ trụ xứng đáng được gọi là thiên thần.

Lục Thời Phong xoay đầu, giương cao đôi cánh, không để ý tới nhân loại ngu ngốc mà bay đi.

Giản Lạc từ mặt đất ngước lên: “Hắc Long đại ca thật đẹp trai.”
Bí thư Kim gật gật đầu. Điều này thì ai cũng công nhận.

“Anh ấy thích ăn gì?” Giản Lạc vẫn muốn trả ơn: “Anh ấy đã cứu em,  em có thể báo đáo anh ấy một bữa không?”
Bí thư Kim nghĩ: Em đã ký hợp đồng rồi, ngài ấy ăn gì không phải việc em có thể định đoạt.

Bất quá Nguyên soái không có lưu lại, khả năng cao không muốn cho nhân loại biết thân phận? Vậy cô cũng không thể tự khai ra được.

Bí thư Kim liền nói: “Hắc long đại ca của em bình thường đều ăn rau dưa với thịt giống chúng ta, nên em cứ tùy tiện làm là được.”
Giản Lạc: “Được ạ, em biết rồi.”
……….

Bên kia

Khi khoai lát chiên cùng bỏng ngô ở trên mạng tiểu bạo một phen, cũng kéo theo sự chú ý của không ít người.

Nhóm đầu bếp Ám Tinh nhân cũng không ngoại lệ.

Trung tâm Thiên thành tọa lạc một tòa kiến trúc tên “Nguyệt Sắc”, đây là nơi tập trung tất cả mỹ thực Ám Tinh. Có thể tới nơi này tiêu phí thì cũng vào loại không giàu cũng quý. Mà nơi đây đầu bếp cùng là nhân trung long phượng, nhân tài kiệt xuất.

“Anh Lâm, đây là nhóm trang web gần nhất vừa ra sản phẩm mới.”
Một cô gái đưa thức ăn tới.

Đầu bếp được gọi là anh Lâm đang đứng trước bếp, nghe vậy liền xoay nguời nhìn thoáng qua, khó có chút nghi hoặc: “Lần này sao lại có tên trang web khác?”
Cô gái nói: “Gần đây có một trang web nhỏ ra sản phẩm mới rất ngon, em cảm thấy anh nên nếm thử xem.”
Anh Lâm mỉm cười: “Được em khen như thế anh cũng thật muốn thử  chút.”
Cô gái đem đĩa thịt nhím phóng tới trước mặt anh: “Xin mời thưởng thức.”

Mỗi tháng đều có rất nhiều chủ bá sáng tạo món ăn mới, chẳng nhưng cung cấp cho người xem thưởng thức, càng hi vọng có thể lọt vào mắt xanh của các nhà hàng khách sạn. Việc này đối với họ là vinh quang lớn lao. Đặc biệt nếu có thể được Nguyệt Sắc tung cành ô liu, chẳng những mang đến cho mình một lượng lớn khách hàng mà còn phi thường có mặt mũi.

Anh Lâm cầm đôi đũa gắp miếng thịt mềm mềm đưa lên miệng: “Béo mà không ngán, không tồi.”
“Còn món khác nữa.”
“Kém hơn một chút.” Anh Lâm thở dài buông đũa: “Nhưng vẫn thiếu hương vị nào đó.”

Cô gái cong cong khóe mắt, đưa tay đẩy khoai chiên cho hắn: “Vậy nếm thử cái này.”
Anh Lâm nhíu nhíu mày, đĩa khoai chiên này chiên thật tùy ý, sắc vàng đậm nhạt chồng chéo lên nhau, nhìn không ra màu sắc nguyên bản, mặt ngoài thoạt trông cứng rắn mất đi vẻ mềm mại vốn có.

‘Em bảo cái này ăn ngon?” Anh Lâm có chút không tin tưởng.

Cô gái nguýt một tiếng: “Đừng vội kết luận, anh trước nếm thử đi.”
Anh Lâm không lay chuyển được, đành cầm một miếng bỏ vào miệng. Khoai chiên được dụng cụ bảo quản nguyên vẹn vẫn giữ được độ giòn xốp ban đầu, không giống như khi luộc mềm mại. Miếng khoai như có ma lực, kích thích đầu lưỡi tản mạn hương vị ngọt ngào thơm nồng.

Cô gái vừa chống cằm, cười tủm tỉm: “Có phả tự vả?”
Anh Lâm đáy mắt hiện lên tia hài lòng: “Ông chủ cuối tháng này muốn lại đây thị sát, ông ấy luôn yêu cầu đồ ăn của chúng ta phải có sáng tạo độc đáo, món khoai chiên này xuất hiện thật đúng lúc.”

Cô gái tò mò: “Ý anh là?”

Anh Lâm cơ hồ kết luận ngay: “Vị chủ bá này rất có linh khí, nơi đây điều kiện tốt như vậy có thể bồi dưỡng hắn, chắc chắn sẽ sớm ngày thành tài.”
“A!”Cô gái suýt nhảy cẫng lên: “Thật tốt quá, như vậy em có thể mỗi ngày đều được ăn khoai chiên.”

“……”

Chỉ biết đến ăn.

Trong căn cứ quân sự, Giản Lạc không biết mình bị người khác thương nhớ tới, đang ở nhà ăn vui sướng nấu cơm. Nơi này điều kiện so với ở nhà còn tốt hơn trăm lần. Khiến cậu kinh hỉ chính là,lúc ở nhà chỉ có thể dùng khoai tây hoặc ngô, nhưng loại rau dưa khác muốn cũng không mua được, nhưng nơi này lại bất đồng.

Từ loại rau dưa đời đầu tới loại mới phát minh, muốn loại nào có loại đó.

Đầu bếp nhà ăn là một ông chú đang xắt thịt, Giản Lạc lặng im ở bên cạnh gọt vỏ khoai tây. Ông chú gợi chuyện: “Cháu một nhân loại có thể phấn đấu đến ngày hôm nay thật không dễ dàng. Bí thư Kim đưa cháu tới?”
Giản Lạc gật đầu: “Vâng.”

“Cô ấy có dẫn cháu tham quan nơi này chưa?” Ông chú tay nhanh thoăn thoắt, từng lát từng lát thịt đáp xuống thớt: “Tuy rằng có một số cấm địa, tỷ như nơi huấn luyện tác chiến chúng ta không thể tới. Nhưng vẫn còn nhiều chỗ giải trí lắm, chúng ta có thể sử dụng chung với binh lính.”

Giản Lạc đem khoai đã gọt sạch vỏ thả vào trong bồn nước rửa sạch: “Có ạ, cháu còn thấy rồng nữa.”
Ông chú có chút đắc ý: “Rất đẹp đúng không? Toàn vũ trụ chỉ nơi đây có rồng, địa phương khác có mơ cũng không được.”
Giản Lạc nói: “Đúng là rất đẹp, nhưng cũng nguy hiểm. Hôm nay cháu suýt nữa bị ném từ trên cao xuống, cũng may có một soái long hảo tâm bay đến cứu.”

Ông chú có điểm tò mò: “Là do ngoài ý muốn sao? Con rồng nào cứu cháu?”
Giản Lạc nhớ lại vị ân nhân cứu mạng liền mỉm cười tươi rói: “Là một hắc long đại ca phi thường hùng vĩ, tuy bề ngoài hơi đáng sợ nhưng bù lại tâm địa lại rất tốt. Nếu không có anh ấy cháu có thể không được ngồi  ở đây đâu. Đúng rồi, chú có biết hắc long đại ca tên gì không, cháu muốn chuẩn bị một chút điểm tâm để báo đáp ân tình.”
Ông chú: “…..”

Ban đầu t định dịch hắc long đại ca ra nghĩa thuần Việt. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định để như cũ. Một phần cũng bởi tên thuần Việt hơi buồn cười, một phần t muốn hắc long đại ca này như cái tên đặc biệt của bạn nhỏ dành cho bạn lớn ý. Nó vừa đáng yêu lại vừa hài hài. Ai có cách gọi khác có thể cmt góp ý cho t nha. Thân~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com