TruyenHHH.com

Ta Dua Vao Ban Com Hop O Vung Dat Hoang Tro Thanh Nguoi Thang Nhan Sinh

Edit: Min

Sợi mì dai giòn sần sật, củ khoai đất mềm bùi, đậu que khô dẻo dai, từng sợi mì đều được áo đều gia vị.

Doãn Thu Trì không làm nhiều, chỉ vài đũa là hết sạch.

Anh lấy cuốn sổ tay ra, vừa hồi tưởng hương vị khi nãy vừa viết bản tổng kết.

Cuốn sổ này là nơi anh ghi lại toàn bộ kế hoạch trong mấy ngày gần đây. Doãn Thu Trì lật ngược cuốn sổ lại, bắt đầu viết từ trang cuối cùng.

Sốt thịt, mứt trái cây...

Nếu thêm sốt thịt vào mì xào sẽ giúp món ăn đậm đà hơn, chứ vị hiện tại hơi đơn điệu.

Nước trái cây cũng có thể thay bằng mứt pha loãng với nước.

Doãn Thu Trì bắt đầu nấu thịt sốt.

Thịt mỡ và nạc chia tỉ lệ 1:1, băm nhỏ thành hạt lựu. Thịt mỡ sau khi ra mỡ sẽ teo lại, nên mùi mỡ cũng không quá ngấy.

Anh làm nóng nồi, cho dầu vào, thêm gia vị. Không cần nhiệt quá cao, chiên khoảng hai phút rồi vớt gia vị ra, tiếp tục cho thịt mỡ vào.

Thịt mỡ chiên đến khi vàng giòn thì cho thịt nạc vào.

Nấu đến khi nước rút cạn, dầu trở lại trong thì thêm vào một muỗng gia vị bí truyền. Tiếp đó là hai muỗng đường đỏ, vài lát gừng, một chút muối. Vì không có tương đậu hay nước tương nên đành bỏ qua, nhưng nhờ có đường đỏ mà màu sắc món ăn vẫn rất đẹp mắt.

Vị chủ đạo là ngọt mặn hài hòa, hương vị khá ổn.

Doãn Thu Trì lại xào thêm một phần mì nữa, lần này anh cho nhiều nước sốt thịt hơn.

Quả nhiên, sốt thịt làm hương vị của món mì thêm phần phong phú, vừa cho vào miệng đã cảm nhận được tầng tầng lớp lớp hương vị, vị mặn ngọt của thịt, mùi thơm nồng của gia vị, cùng hương lúa mì từ sợi mì...

Ăn thêm một phần mì xào nữa, Doãn Thu Trì cảm thấy mình hơi bị ăn quá no rồi.

Ăn xong thì phải vận động một chút, nên anh tranh thủ dọn dẹp đống nguyên liệu nấu ăn.

Con trùng thông dường như hoàn toàn không để ý chuyện mình bị chuyển chỗ mấy lần, vẫn sống ngon lành trong cái hộp.

Lần trước rơi xuống hang động, con gấu mèo ấy tha về không ít nấm. Đối chiếu với sách hướng dẫn nấu ăn, mấy cây nấm này không ngờ đều là nấm không độc.

Doãn Thu Trì lại càng nhớ con vật nhỏ thông minh kia.

Anh xâu các cây nấm lại thành chùm, treo lên bên cửa sổ.

Ngoài ra còn có vài mảnh rêu sống ở môi trường ấm áp và ẩm ướt trong hang động, bây giờ đã khô và mất nước.

Nhưng Doãn Thu Trì vẫn cẩn thận đối chiếu từng cái một.

Không ngờ đây lại là một loại có thể tăng hương vị món ăn, có thể thay thế bột ngọt!

Doãn Thu Trì mừng rỡ như điên, ôm rêu quay vòng vòng.

Thức ăn ở thế giới này, nói hay thì là nguyên vị nguyên chất, nói khó nghe thì là ôm cây gặm vỏ, đuổi dị thú cắn thịt.

Nhưng theo sách dạy nấu ăn, loại rêu này yêu cầu môi trường sống cực kỳ khắt khe, chỉ một số ít tầng lớp đặc quyền mới được dùng đến.

Thế nên, thân phận của con gấu mèo kia đúng là có vấn đề.

Chắc chắn không phải động vật hoang dã, vì theo sách, gấu mèo vốn không phải sinh vật bản địa ở vùng này.

Chúng thoát ra từ trại nuôi hoặc vườn thú trước tận thế, sống sót nhờ khả năng thích nghi cao, nhưng chưa tiến hóa đến mức có trí tuệ vượt trội.

Nếu là thú cưng của nhà giàu...? Không nói đến chuyện nó trốn ra kiểu gì, nhà giàu nuôi thú mà lại không lắp cửa chống trốn à? Dù cho có bản lĩnh trốn được, thì khế ước ký kết đâu rồi...

Còn nữa, vì sao nó lại giúp anh...

Con vật này đúng là đầy rẫy nghi vấn...

Doãn Thu Trì tạm gác lại nghi ngờ về con gấu mèo, dù sao thì nó cũng chạy mất rồi.

Anh chạm tay vào sợi dây chuyền trên cổ, dĩ nhiên là vẫn không có động tĩnh gì...

Doãn Thu Trì thở dài một hơi, từ lúc đến thế giới này, anh thở dài ngày càng nhiều.

Rửa bát xong, anh dọn dẹp đơn giản một chút rồi lên giường ngủ.

Bật đèn tốn quặng tinh, đèn dầu thì hại mắt.

Tốt nhất là đi ngủ sớm một chút.

Ngày mai là lần đầu tiên anh ra xe bán đồ ăn, chắc chắn Kỷ Minh Minh sẽ đến ủng hộ.

Hy vọng ông chủ nhỏ bụng dạ hẹp hòi kia bận rộn thử nghiệm gia vị mới, ít nhất trong vài ngày đầu đừng có đến quấy rầy.

Trời mới tờ mờ sáng, Doãn Thu Trì đã dậy rửa mặt xong xuôi.

Vẫn còn hơi ngái ngủ, nên anh đẩy cửa xe ra ngoài.

Liền bắt gặp ánh mắt của Kỷ Minh Minh, ánh mắt như thể đã sẵn sàng đón nhận cái chết, tuyệt vọng pha lẫn một chút điên cuồng.

Kỷ Minh Minh tối qua về rất muộn. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô thường đến chạng vạng tối bắt đầu phục kích lũ động vật hay ra ngoài ban đêm.

Dùng cách đó để xả stress, đồng thời trút giận lên cấp trên, đồng nghiệp, bữa trưa, bữa tối, cây cối, không khí...

Cô đến tận nửa đêm mới về, dĩ nhiên không thấy những thay đổi trong sân nhà.

Mà sáng sớm lại là lúc cô mơ màng nhất, vội vàng đi làm, chẳng ai để ý sân nhà có thêm cái gì.

Sáng sớm đối với Kỷ Minh Minh, chẳng khác gì đã chết. Dù có con gấu đứng giữa sân, cô cũng chẳng quan tâm.

Doãn Thu Trì dè dặt lên tiếng: "...Chào buổi sáng?"

Nhưng nhìn dáng vẻ của Kỷ Minh Minh, rõ ràng là không ổn lắm rồi...

Khi nhìn rõ người trước mặt là ai, Kỷ Minh Minh kinh hô một tiếng, lùi hẳn ba bước.

Doãn Thu Trì: "......"

Anh trông đáng sợ đến vậy sao?

Biểu cảm hoảng loạn này là sao chứ?

Kỷ Minh Minh há hốc mồm: "A!!! Thì ra em sống ở đây!"

Doãn Thu Trì: "......"

Người kỳ quặc là cô mới đúng đấy. Rõ ràng ở sát vách chị Vương mà làm như chưa từng gặp bao giờ vậy!

Nhưng nghĩ lại thì cũng không trách được, Kỷ Minh Minh ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng, đến tận khuya mới về.

Còn chị Vương thì thường làm việc từ trưa trở đi, lại hay ra ngoài.

Hai người gần như không đụng mặt nhau bao giờ...

Ang chuyển đến đây, cô không biết cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ có chuyện ông hàng xóm bên kia sắp nghỉ việc là cô có nghe loáng thoáng.

"Không đúng!" Kỷ Minh Minh đột nhiên hét toáng lên. Hôm nay cô dậy muộn, nếu không thì chắc Doãn Thu Trì cũng chẳng thấy mặt cô, "Chị phải đi chặt cây rồi! Trưa nói chuyện tiếp nha!"

Vừa hét vừa bò đi như rắn trườn vào bóng tối...

Doãn Thu Trì: "......"

Thôi kệ, trưa cũng gặp lại mà.

Nhưng công việc này cực đến vậy sao? Ai nấy trông như xác không hồn vậy.

Anh đứng giữa sân nhà, bắt đầu tập mấy động tác thể dục giữa giờ học hồi cấp hai.

Thật sự tỉnh táo hơn hẳn!

Buổi sáng nay có ba việc phải làm: xử lý rêu, nấu mứt trái cây, làm mì xào!

Đầu tiên là đem quả mọng ngâm đường trong hai tiếng.

Trong lúc đó, Doãn Thu Trì tranh thủ xử lý đám rêu.

Loại rêu này tên là rêu đỏ, mọc trên các vách đá ẩm, gần như không dính bụi, màu đỏ trầm, hoàn toàn khác loại rêu xanh mọc trong nước.

Vì rêu đỏ rất sạch, nên không cần rửa nhiều, Doãn Thu Trì bẻ vụn rêu ra, đổ vào chảo sắt đã nung nóng rồi đảo đều.

Mùi hương ngào ngạt, cực kỳ tươi và đậm, xộc thẳng vào mũi, phải nói là ngon gấp chục, không, gấp trăm lần bất kỳ loại gia vị nào anh từng nếm!

Nhưng rêu rất dễ co lại khi gặp nóng, mà lúc đầu cũng chẳng có bao nhiêu, đảo xong chỉ còn một lớp mỏng dính dưới đáy chảo.

Doãn Thu Trì cẩn thận đổ thứ quý giá này vào lọ đựng gia vị.

Chỉ vừa đến nửa lọ nhỏ...

Không biết con gấu mèo kia kiếm nó ở đâu ra. Giờ muốn ngửi thôi cũng không có cơ hội.

Gia vị quý giá thế này chắc chắn không thể dùng đại trà trong cơm hộp, Doãn Thu Trì quyết định chỉ dùng cho những dịp đặc biệt.

Còn cơm hộp thì vẫn phải làm kiểu bình dân, dễ thay thế, để sau này có ai làm cũng không quá phức tạp.

Trong cơm hộp mà chỉ có mỗi mì xào thì có vẻ hơi đơn điệu, Doãn Thu Trì lấy ra hộp trùng.

Không làm món gì với chúng sớm là sẽ... lỡ sinh tình cảm mất.

Rồi lại coi chúng như "bản thay thế" của gấu mèo...

Dù trong sách có hướng dẫn cách chế biến loại trùng này, nhưng Doãn Thu Trì cũng không chắc người khác có chịu ăn không...

Anh lật mấy trang, cuối cùng cũng tìm được cách chế biến trông... có vẻ dễ chấp nhận hơn.

Đầu tiên làm nóng chảo đổ dầu vào, dầu nóng thì thả trùng vào chiên vàng, vớt ra.

Rồi chuyển lửa lớn, tăng nhiệt, chiên lại lần hai.

Trùng tròn mập biến thành màu vàng giòn rụm.

Dùng dao nung đỏ, bổ đôi từng con. Vỏ ngoài sau khi chiên đã giòn tan, lưỡi dao chém xuống phát ra tiếng "rắc" giòn tan.

Sức nóng của dao khiến phần thịt bên trong cũng định hình ngay, tạo thành lớp vỏ giòn cả trong lẫn ngoài.

Tiếp theo, cắt củ khoai đất thành sợi, nấm thì băm nhỏ. Đổ bớt dầu trong chảo đi một nửa, mở lửa lớn cho tất cả nguyên liệu vào chiên, rắc gia vị bí truyền, thêm chút muối.

Lửa lớn kích thích hương thơm bốc lên ngào ngạt, chiên xong, đổ ra đĩa!

Tất nhiên là Doãn Thu Trì phải nếm trước.

Củ khoai đất bên ngoài giòn bên trong mềm, nấm thơm dai, còn trùng...

Dù là tự mình làm, anh vẫn phải lấy can đảm mới dám ăn.

Nhưng cắn vào thì không có mùi vị kỳ lạ gì cả, vỏ ngoài đã được phủ đầy gia vị, bên trong là vị thơm của protein.

Trùng chiên cực kỳ giòn, cắt đôi rồi cũng chẳng còn nhận ra hình dạng ban đầu nữa.

Lúc này chính là lúc phải tự tâng bốc bản thân và thứ gia vị bí truyền kia, không cần biết chiên xào với món gì cũng đều hợp vô cùng.

Nếu sau này có thể mở rộng kinh doanh, bán luôn loại gia vị này, Doãn Thu Trì định sẽ đặt tên thương hiệu là 【Thập Mấy Hương Doãn Thu Trì】

Vì hiện giờ anh chưa gom đủ các loại gia vị, đến lúc đó chắc chắn sẽ thêm thành phần mới, còn phải điều chỉnh lại tỷ lệ nữa.

Vậy nên tạm gọi là Thập Mấy Hương đi!

Món trùng chiên được nêm thập mấy hương không còn chút mùi tanh nào, thậm chí còn ngon hơn thịt của dị thú gấu.

Cơ thể của mấy con dị thú to xác kia tích tụ đủ loại chất độc hại, mà thân hình lớn như vậy thì thịt tất nhiên sẽ dai và nặng mùi tanh.

Nhưng mấy con côn trùng nhỏ bé này thì khác, chưa kịp lớn đã bị bắt, thịt mềm và mịn, đúng lúc ngon nhất.

Chỉ cần có người thử qua thì chắc chắn sẽ bán được!

Doãn Thu Trì quyết định sẽ chiên riêng món này, đợi đến khi mọi người tin tưởng tay nghề của anh rồi mới tung ra set cơm hộp cố định.

Lúc này mứt quả đã ngâm xong, Doãn Thu Trì đổ quả vào nồi bắt đầu nấu chậm, vừa đun vừa khuấy liên tục để không bị khét đáy nồi.

Không có kỹ thuật gì phức tạp, chỉ cần kiên nhẫn là được.

Mứt nấu xong, chua ngọt vừa vặn, Doãn Thu Trì rót một ly nước rồi cho mứt vào khuấy đều.

Vị chua ngọt của mứt hòa quyện với hương thơm thanh mát của rêu, quả nhiên còn ngon hơn uống nước lọc rất nhiều.

Chờ đến khi đồ nước ngọt nhỏ này không còn là quà tặng kèm nữa mà được bán riêng, anh có thể điều chỉnh độ ngọt của mứt theo sở thích khách hàng.

Đến lúc đó có khi đám quả mới đã lại chín rồi.

Sắp đến trưa, Doãn Thu Trì quyết định lái xe đến lâm trường, có như vậy mới thu hút được nhiều khách hơn.

Thế là anh lái xe bán đồ ăn ra ngoài, lần đầu tiên anh chạy xe bán đồ ăn ở chỗ này.

Ở đây hình như không có bằng lái xe thì phải, ít nhất là chưa ai bảo anh cần thi.

Chạy xe đúng là nhanh hơn đi bộ nhiều, Doãn Thu Trì mới phát hiện thì ra lâm trường cũng không cách khu dân cư bao xa.

Công nhân khai thác gỗ vẫn đang chăm chỉ làm việc, Doãn Thu Trì cũng bắt đầu nhóm lửa đổ dầu.

Lần này nhất định phải làm nhiều một chút.

Một mẻ mì to đổ vào chảo xào liên tục, thật nhiều rau, thật nhiều gia vị.

Tất cả đều là phần lớn, cả mùi thơm cũng vậy.

Mùi thơm từ xe bán đồ ăn lan ra bốn phía, những công nhân làm việc cả buổi sáng đều bụng đói cồn cào.

Cái gì vậy trời! Sao họ chưa từng ngửi thấy mùi gì thơm đến thế!

Không biết bụng ai là người réo lên đầu tiên.

Mùi thơm như bào mòn ý chí con người, giờ họ chỉ muốn ăn cơm! Ăn cơm! Ăn cơm thôi!

Đám công nhân đói đỏ cả mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com