Ta Dua Vao Ban Com Hop O Vung Dat Hoang Tro Thanh Nguoi Thang Nhan Sinh
Edit: Min
Một con rắn nhỏ, mảnh mai đang trừng mắt nhìn bọn họ, nó ngửi thấy một mùi hương cực kỳ hấp dẫn.Là củ cải trong hang à?Mùi này dường như còn thơm hơn cả mùi củ cải thông thường...Canh củ cải trong cốc bắt đầu sôi lục bục, gấu mèo đưa móng ra, cẩn thận nhấc chiếc cốc đã được nung đỏ khỏi đống lửa.Doãn Thu Trì: ..................Vặn nắp cốc ra, mùi thơm đậm đà lập tức ập đến. Củ cải trong hang được ninh mềm nhũn, những miếng nhỏ đã tan ra hoà vào nước. Hơi nóng bốc lên kèm theo hương thơm thanh mát, gấu mèo dí sát mặt vào, hơi nước bám đầy lông.Nước canh trong veo, hơi ánh lên sắc trắng ngà, vỏ củ cải đỏ và lá xanh nổi lẫn bên trong, đỏ – xanh xen kẽ, tạo nên màu sắc hấp dẫn đến khó cưỡng.Mùi vị này hoàn toàn khác với món canh củ cải thông thường.Trước giờ Doãn Thu Trì luôn thấy mùi củ cải luộc rất kỳ lạ, có vị lưu huỳnh, tanh đất, cay hăng và nồng nặc.Nhưng nồi canh này lại toát lên hương vị đậm đà, thanh khiết, không cần nêm nếm gì mà vẫn thơm ngọt tự nhiên.Hương thơm ấy kích thích vị giác, khiến bụng cậu cồn cào.Gấu mèo húp hai ngụm, mắt sáng rỡ.Nó do dự một lát, rồi đưa cốc cho Doãn Thu Trì, còn chép miệng chưa đã thèm.Doãn Thu Trì: .....Nó vặn nắp lại, rồi mang cốc đặt ngoài cửa hang cho nguội bớt. Vài phút sau, nó lại đưa cốc cho cái con người sợ bỏng kia.Canh vẫn còn nóng, một ngụm trôi xuống cổ họng, hơi ấm lập tức lan toả khắp cơ thể. Vị ngọt thanh, canh mịn màng, củ cải mềm tan trong miệng, lá cải nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi, để lại dư vị thanh mát dịu nhẹ.Không cần bất kỳ gia vị nào, món canh này tự thân đã trọn vẹn vị ngon.Đoan Thu Trì chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến việc dùng chung cốc với gấu mèo nữa, vài ngụm canh nóng vào bụng, cảm giác như đang thật sự được "ăn một bữa".Chiếc cốc này là loại dung tích lớn, uống xong một cốc đầy canh củ cải, toàn thân Doãn Thu Trì như được sưởi ấm, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến.Gấu mèo lại chẳng biết chạy đâu mất rồi, không biết trong hang này nó có bị lạc không?Sau này ra khỏi đây, phải nghĩ cách để còn liên lạc được với nhau...Mệt mỏi đến giới hạn, Doãn Thu Trì lại ngủ thiếp đi.Một con rắn nhỏ từ góc hang bò ra, ngắm nghía người kia một lúc. Cuối cùng không chống lại nổi sức hấp dẫn của canh củ cải, nó len lén bò vào cốc, cẩn thận liếm từng giọt canh còn sót lại.Lần nữa tỉnh lại, đống lửa vẫn cháy âm ỉ, ánh sáng từ hướng Đông Nam chiếu rọi vào.Không phải trời sắp tối, mà là trời sắp sáng.Ăn rồi đúng là dễ đói hơn, hình như lại ngửi thấy mùi củ cải trong hang...Chẳng phải canh củ cải đã cất đi rồi sao?Doãn Thu Trì mơ mơ màng màng ngồi dậy, một đống củ cải trong hang lăn từ người anh xuống.Gấu mèo thì đang ôm cả đống củ cải, trông có vẻ vẫn muốn tiếp tục chất lên người anh.Doãn Thu Trì: ......Thật không biết nó kiếm được từ đâu ra, chẳng lẽ lại chạy vào nơi sâu hơn trong hang?Ngoài củ cải, còn có đủ thứ kỳ lạ khác: những cụm nấm hình thù đặc biệt, vài loại rêu không biết tên, cả mấy con cá nhỏ chưa to bằng bàn tay cũng bị bắt lên.Doãn Thu Trì không nghĩ nhiều, gom tất cả bỏ vào túi trữ đồ.Túi trữ đồ vừa chứa hết chỗ này thì cũng đầy, anh đành lấy ba lô ra.Chắc cũng đến lúc quay về rồi, không biết tiểu đội có còn đợi không, hay là tưởng anh chết đâu ngoài này rồi.Điền Tiếu chắc sẽ buồn lắm...Biết đâu thành Điền Không Cười thật rồi.Trước khi đi, anh dập tắt đống lửa, rồi cầm lấy chiếc cốc.Sao cốc nặng thế?Doãn Thu Trì cầm cốc lên nhìn vào bên trong, chẳng lẽ có thứ gì rơi vào?Anh dùng một tay hứng, tay kia cầm cốc, nghiêng đổ thứ bên trong ra.Một con rắn rơi xuống tay.Cảm giác trơn tuột, lại còn dính nước súp ấm nóng, càng thêm phần nhớp nháp.Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm phải lớp da rắn, Doãn Thu Trì giật mình hoảng hốt, vung tay mạnh đến mức suýt bay lên trời.Con rắn nhỏ đang ngái ngủ bị hất văng ra, đập vào vách đá, vẫn còn choáng váng.Không ổn!Doãn Thu Trì lập tức phản ứng, chụp lấy cái cốc, lao vọt một bước đến chỗ con rắn, nhân lúc nó chưa kịp hoàn hồn liền úp ngược cái cốc lên, nhốt nó lại.Sau đó nhanh tay xoay cốc đứng lên, vặn chặt nắp lại.Doãn Thu Trì ôm chặt cái cốc, vui ra mặt.Con rắn này trông cũng ngon đấy chứ, đợi có đủ gia vị và thiết bị chuyên dụng, nhất định sẽ tìm cách chế biến thật hợp lý.Bán cũng được, ăn cũng tuyệt!Ha ha, đúng là lộc bất ngờ! Lộc bất ngờ!Cái cốc giờ đã có "người ở", Doãn Thu Trì đành dùng tay đi múc nước mấy lần liền, cuối cùng vẫn là gấu mèo để ý thấy, tự thu lửa lại.Lửa do nó tạo ra đúng là khó tắt, trên người con cự thú kia cũng vậy, dị năng lửa khác hẳn lửa thường thật.Thu dọn đơn giản một chút, gấu mèo lanh lẹ bò ra ngoài trước. Doãn Thu Trì đưa ba lô ra ngoài, rồi tay chân phối hợp, vất vả một lúc lâu, được gấu mèo kéo lên mặt đất.Vách đá trơn ướt, lại mọc đầy rêu.Doãn Thu Trì ngày thường cũng hay vận động, thể lực anh vốn tốt, không trèo lên được thật sự không phải do yếu mà là do vách đá quá trơn.Anh đứng dậy, phủi đất, đeo ba lô lên, xác định lại phương hướng, rồi men theo mặt trời mà đi.Mặt trời đã lên cao, hai người lại quay lại chỗ xác con cự thú.Sau trận tuyết lớn, xác con thú bị đông cứng.Mùa đông đúng là hơn hẳn mùa hè ở điểm này, đồ bỏ ngoài trời cũng coi như được bảo quản luôn.May mà xuyên đến đúng mùa đông, nếu không thì đâu có chuyện tốt thế này cho anh nhặt được. Ban đầu Doãn Thu Trì còn hơi oán cái mùa này, giờ lại cảm thấy may mắn.Xác con thú đúng như suy đoán, là loài động vật giống gấu, nhưng bộ xương lớn hơn gấu rất nhiều, người gầy rộc, trông như nó cũng chật vật sống sót qua mùa đông. Bộ lông thô ráp, lại còn bị cháy xém.Mà này, mùi gấu nướng cháy cũng thơm phết đấy chứ!Nhưng thế giới này động vật không ngủ đông à?Doãn Thu Trì lẩm bẩm trong đầu một lúc, rồi lại nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, làm sao mang con cự thú này ra ngoài.Ánh mắt anh rơi lên người gấu mèo.Gấu mèo: ............Con gấu kia ít nhất cũng phải sáu bảy trăm cân, mà gấu mèo thì chưa đến hai mươi cân.Thế nhưng, dưới ánh mắt mong đợi của Doãn Thu Trì, gấu mèo vẫn bước đến bên con gấu khổng lồ, cố sức kéo thử.Đúng là gấu mèo này khỏe thật, lúc anh bị kẹt trong đống rác cũng là nó đẩy cả xe đồ ăn ra cứu, giờ đến con gấu nặng cả tạ cũng kéo được.Tuy rằng trông y như kiến khiêng voi...Con người và động vật khác nhau ở chỗ, con người biết dùng công cụ.Xác cự thú đụng phải không ít cây trên đường đi, Doãn Thu Trì bèn tìm quanh một hồi, rồi gọi gấu mèo lại, cùng nhau kéo về bốn khúc gỗ dài gần bằng thân gấu.Đặt bốn khúc gỗ dưới thân gấu, giống như gắn thêm "bánh xe", kéo đi liền nhẹ nhàng hơn hẳn.Gấu mèo đi trước kéo, còn Doãn Thu Trì thì cứ nhặt những khúc gỗ rơi lại phía sau, lần lượt đặt lại đằng trước.Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, bọn họ cũng quay lại được cổng vào khu ngoài số 3.Người đầu tiên phát hiện ra họ là Điền Tiếu.Cô sững người, rồi kích động hẳn lên.Gương mặt cô đầy vẻ khó tin, nhanh chóng chạy bổ về phía họ."Anh vẫn còn sống á!"Điền Tiếu hét to, sau đó có vẻ cảm thấy câu đó hơi xui, liền vội sửa lại: "Không phải, ý em là mấy ngày nay anh đi đâu đấy!""Hôm đầu tiên bọn em còn đi tìm anh, mà chẳng thấy đâu cả...""Còn cái áo anh mặc, trời ơi, sao lại bị thương đến nôn ra máu vậy..."Cô càng nói thì biểu cảm càng trở nên kinh ngạc, cuối cùng là cứng họng, bởi vì cô đã nhìn thấy con gấu to tướng phía sau họ!Điền Tiếu há hốc miệng, mắt tròn xoe, run rẩy giơ tay chỉ ra sau lưng họ: "Cái... cái kia là gì!""Anh đừng nói mấy ngày qua anh vật lộn với cái thứ đó đấy nhé?!" Điền Tiếu ôm đầu la lên."Cỡ đó cũng đúng..." Doãn Thu Trì vốn không giỏi ăn nói, suy nghĩ một chút rồi nói, "Gấu mèo chạy mất, anh đuổi theo, thì thấy nó với con gấu này đang đánh nhau. Gấu đánh trúng anh, rồi nó chết luôn."Điền Tiếu tròn mắt đầy hoang mang.Anh nói vậy khác gì chưa nói?Doãn Thu Trì bèn lấy viên đá trong túi ra."Là cái này." Doãn Thu Trì đưa hai nửa viên đá cho Điền Tiếu xem, "Con gấu đánh trúng viên này, rồi bị bật ngược ra chết luôn.""Em biết đây là gì không?"Điền Tiếu cầm lấy viên đá, mở ra, đóng lại, mở ra, đóng lại."Khu này có khá nhiều quặng đá có năng lượng đặc biệt." Điền Tiếu tự hỏi, "Hai nửa viên đá này nhìn cũng thú vị thật."Điền Tiếu đem trả lại viên đá cho Doãn Thu Trì, ra hiệu cho anh thử tách ra – ghép lại lần nữa.Khi tách ra, viên đá hơi nóng lên. Gắn lại thì trở về trạng thái bình thường.Tách càng xa thì cảm giác nóng càng yếu, nhưng vừa ghép lại là nhiệt độ tăng mạnh ngay.Doãn Thu Trì cầm viên đá, cũng thấy khá kỳ lạ: "Em biết có cách nào biến viên đá này thành hai cái vòng cổ không?"Điền Tiếu nghiêng đầu suy nghĩ: "Thì xỏ dây luồn vào là xong mà? Em gái em làm mấy thứ này giỏi lắm!""Ra ngoài rồi em dắt anh đi tìm nó, nó mê làm mấy đồ nhỏ xinh thế này lắm!"Khi Doãn Thu Trì và Điền Tiếu đang trò chuyện, đã có rất nhiều người xung quanh tụ lại.Doãn Thu Trì phát hiện ra đầu tiên, từ lúc đến thế giới này, anh luôn cảm thấy có ánh mắt quan sát quanh mình. Ở kiếp trước, anh cũng thường bị vây quanh, nhưng đó đều là vì đồ ăn, hiếm khi có ánh mắt nào thật sự muốn hiểu con người anh."Cậu được đấy, nhóc!" Có người lớn tiếng khen, "Con gấu này, cậu bán không?"Có người vừa mở miệng, lập tức kéo theo người khác, suýt nữa lại biến thành một cảnh náo loạn.Doãn Thu Trì thấy đội trưởng tới, vội vàng cất tiếng gọi: "Đội trưởng!"Đội trưởng quay lại, trông thấy Doãn Thu Trì bị vây trong đám đông, người đã mất tích mấy ngày nay.Đội trưởng cũng len vào giữa, nhìn từ đầu đến chân, xác nhận Doãn Thu Trì không sao mới thở phào: "Tốt... tốt lắm..." Sau đó liếc thấy thứ đằng sau anh, nuốt nước bọt, có phần căng thẳng, "Tôi nghe nói ở đây có gấu tỉnh lại nên mới tới...""Nếu cậu định bán... có thể bán cho tôi được không..."Có lẽ sợ người khác nghĩ mình đang lấy tình cảm ra ép, giọng hắn rất nhỏ, nói cũng chậm: "Em gái tôi đang bệnh, cần xương gấu..."Doãn Thu Trì thấy vẻ u sầu trong mắt đội trưởng không giống như giả, mà anh cũng đâu định bán cả con."Được thôi, tôi vốn cũng định giữ lại phần thịt, anh cần xương thì trả theo giá thị trường là được."Đội trưởng ngẩng đầu, trong mắt hình như có lệ: "Mùa này hiếm khi thấy gấu xuất hiện, cậu bán cho người khác chắc chắn được giá cao hơn tôi..."Doãn Thu Trì thấy bán cho đội trưởng cũng không tệ, chỗ quặng kia cũng đâu thể giao hết cho anh một lúc. Dù không hiểu rõ đội trưởng lắm, nhưng những người khác trong đội lại rất tin tưởng hắn, chắc là người không tồi.Đội trưởng khép mắt lại, nói: "Tôi đi tìm người biết phân thịt tới ngay."Doãn Thu Trì vừa đồng ý với đội trưởng, liền có người trong đám đông tỏ vẻ bất mãn."Thằng nhóc này trông gầy gò yếu ớt, nhìn cũng chẳng giống có dị năng lợi hại gì, còn dắt theo một con gấu mèo, đừng bảo mấy thứ kia là trộm được đấy nhé."Người lên tiếng là gã ria mép."Lão Vương, cậu mà mua thứ này, coi chừng rước họa vào thân."Hai chữ "coi chừng" gã nhấn cực kỳ nặng, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía gã.
Một con rắn nhỏ, mảnh mai đang trừng mắt nhìn bọn họ, nó ngửi thấy một mùi hương cực kỳ hấp dẫn.Là củ cải trong hang à?Mùi này dường như còn thơm hơn cả mùi củ cải thông thường...Canh củ cải trong cốc bắt đầu sôi lục bục, gấu mèo đưa móng ra, cẩn thận nhấc chiếc cốc đã được nung đỏ khỏi đống lửa.Doãn Thu Trì: ..................Vặn nắp cốc ra, mùi thơm đậm đà lập tức ập đến. Củ cải trong hang được ninh mềm nhũn, những miếng nhỏ đã tan ra hoà vào nước. Hơi nóng bốc lên kèm theo hương thơm thanh mát, gấu mèo dí sát mặt vào, hơi nước bám đầy lông.Nước canh trong veo, hơi ánh lên sắc trắng ngà, vỏ củ cải đỏ và lá xanh nổi lẫn bên trong, đỏ – xanh xen kẽ, tạo nên màu sắc hấp dẫn đến khó cưỡng.Mùi vị này hoàn toàn khác với món canh củ cải thông thường.Trước giờ Doãn Thu Trì luôn thấy mùi củ cải luộc rất kỳ lạ, có vị lưu huỳnh, tanh đất, cay hăng và nồng nặc.Nhưng nồi canh này lại toát lên hương vị đậm đà, thanh khiết, không cần nêm nếm gì mà vẫn thơm ngọt tự nhiên.Hương thơm ấy kích thích vị giác, khiến bụng cậu cồn cào.Gấu mèo húp hai ngụm, mắt sáng rỡ.Nó do dự một lát, rồi đưa cốc cho Doãn Thu Trì, còn chép miệng chưa đã thèm.Doãn Thu Trì: .....Nó vặn nắp lại, rồi mang cốc đặt ngoài cửa hang cho nguội bớt. Vài phút sau, nó lại đưa cốc cho cái con người sợ bỏng kia.Canh vẫn còn nóng, một ngụm trôi xuống cổ họng, hơi ấm lập tức lan toả khắp cơ thể. Vị ngọt thanh, canh mịn màng, củ cải mềm tan trong miệng, lá cải nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi, để lại dư vị thanh mát dịu nhẹ.Không cần bất kỳ gia vị nào, món canh này tự thân đã trọn vẹn vị ngon.Đoan Thu Trì chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến việc dùng chung cốc với gấu mèo nữa, vài ngụm canh nóng vào bụng, cảm giác như đang thật sự được "ăn một bữa".Chiếc cốc này là loại dung tích lớn, uống xong một cốc đầy canh củ cải, toàn thân Doãn Thu Trì như được sưởi ấm, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến.Gấu mèo lại chẳng biết chạy đâu mất rồi, không biết trong hang này nó có bị lạc không?Sau này ra khỏi đây, phải nghĩ cách để còn liên lạc được với nhau...Mệt mỏi đến giới hạn, Doãn Thu Trì lại ngủ thiếp đi.Một con rắn nhỏ từ góc hang bò ra, ngắm nghía người kia một lúc. Cuối cùng không chống lại nổi sức hấp dẫn của canh củ cải, nó len lén bò vào cốc, cẩn thận liếm từng giọt canh còn sót lại.Lần nữa tỉnh lại, đống lửa vẫn cháy âm ỉ, ánh sáng từ hướng Đông Nam chiếu rọi vào.Không phải trời sắp tối, mà là trời sắp sáng.Ăn rồi đúng là dễ đói hơn, hình như lại ngửi thấy mùi củ cải trong hang...Chẳng phải canh củ cải đã cất đi rồi sao?Doãn Thu Trì mơ mơ màng màng ngồi dậy, một đống củ cải trong hang lăn từ người anh xuống.Gấu mèo thì đang ôm cả đống củ cải, trông có vẻ vẫn muốn tiếp tục chất lên người anh.Doãn Thu Trì: ......Thật không biết nó kiếm được từ đâu ra, chẳng lẽ lại chạy vào nơi sâu hơn trong hang?Ngoài củ cải, còn có đủ thứ kỳ lạ khác: những cụm nấm hình thù đặc biệt, vài loại rêu không biết tên, cả mấy con cá nhỏ chưa to bằng bàn tay cũng bị bắt lên.Doãn Thu Trì không nghĩ nhiều, gom tất cả bỏ vào túi trữ đồ.Túi trữ đồ vừa chứa hết chỗ này thì cũng đầy, anh đành lấy ba lô ra.Chắc cũng đến lúc quay về rồi, không biết tiểu đội có còn đợi không, hay là tưởng anh chết đâu ngoài này rồi.Điền Tiếu chắc sẽ buồn lắm...Biết đâu thành Điền Không Cười thật rồi.Trước khi đi, anh dập tắt đống lửa, rồi cầm lấy chiếc cốc.Sao cốc nặng thế?Doãn Thu Trì cầm cốc lên nhìn vào bên trong, chẳng lẽ có thứ gì rơi vào?Anh dùng một tay hứng, tay kia cầm cốc, nghiêng đổ thứ bên trong ra.Một con rắn rơi xuống tay.Cảm giác trơn tuột, lại còn dính nước súp ấm nóng, càng thêm phần nhớp nháp.Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm phải lớp da rắn, Doãn Thu Trì giật mình hoảng hốt, vung tay mạnh đến mức suýt bay lên trời.Con rắn nhỏ đang ngái ngủ bị hất văng ra, đập vào vách đá, vẫn còn choáng váng.Không ổn!Doãn Thu Trì lập tức phản ứng, chụp lấy cái cốc, lao vọt một bước đến chỗ con rắn, nhân lúc nó chưa kịp hoàn hồn liền úp ngược cái cốc lên, nhốt nó lại.Sau đó nhanh tay xoay cốc đứng lên, vặn chặt nắp lại.Doãn Thu Trì ôm chặt cái cốc, vui ra mặt.Con rắn này trông cũng ngon đấy chứ, đợi có đủ gia vị và thiết bị chuyên dụng, nhất định sẽ tìm cách chế biến thật hợp lý.Bán cũng được, ăn cũng tuyệt!Ha ha, đúng là lộc bất ngờ! Lộc bất ngờ!Cái cốc giờ đã có "người ở", Doãn Thu Trì đành dùng tay đi múc nước mấy lần liền, cuối cùng vẫn là gấu mèo để ý thấy, tự thu lửa lại.Lửa do nó tạo ra đúng là khó tắt, trên người con cự thú kia cũng vậy, dị năng lửa khác hẳn lửa thường thật.Thu dọn đơn giản một chút, gấu mèo lanh lẹ bò ra ngoài trước. Doãn Thu Trì đưa ba lô ra ngoài, rồi tay chân phối hợp, vất vả một lúc lâu, được gấu mèo kéo lên mặt đất.Vách đá trơn ướt, lại mọc đầy rêu.Doãn Thu Trì ngày thường cũng hay vận động, thể lực anh vốn tốt, không trèo lên được thật sự không phải do yếu mà là do vách đá quá trơn.Anh đứng dậy, phủi đất, đeo ba lô lên, xác định lại phương hướng, rồi men theo mặt trời mà đi.Mặt trời đã lên cao, hai người lại quay lại chỗ xác con cự thú.Sau trận tuyết lớn, xác con thú bị đông cứng.Mùa đông đúng là hơn hẳn mùa hè ở điểm này, đồ bỏ ngoài trời cũng coi như được bảo quản luôn.May mà xuyên đến đúng mùa đông, nếu không thì đâu có chuyện tốt thế này cho anh nhặt được. Ban đầu Doãn Thu Trì còn hơi oán cái mùa này, giờ lại cảm thấy may mắn.Xác con thú đúng như suy đoán, là loài động vật giống gấu, nhưng bộ xương lớn hơn gấu rất nhiều, người gầy rộc, trông như nó cũng chật vật sống sót qua mùa đông. Bộ lông thô ráp, lại còn bị cháy xém.Mà này, mùi gấu nướng cháy cũng thơm phết đấy chứ!Nhưng thế giới này động vật không ngủ đông à?Doãn Thu Trì lẩm bẩm trong đầu một lúc, rồi lại nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, làm sao mang con cự thú này ra ngoài.Ánh mắt anh rơi lên người gấu mèo.Gấu mèo: ............Con gấu kia ít nhất cũng phải sáu bảy trăm cân, mà gấu mèo thì chưa đến hai mươi cân.Thế nhưng, dưới ánh mắt mong đợi của Doãn Thu Trì, gấu mèo vẫn bước đến bên con gấu khổng lồ, cố sức kéo thử.Đúng là gấu mèo này khỏe thật, lúc anh bị kẹt trong đống rác cũng là nó đẩy cả xe đồ ăn ra cứu, giờ đến con gấu nặng cả tạ cũng kéo được.Tuy rằng trông y như kiến khiêng voi...Con người và động vật khác nhau ở chỗ, con người biết dùng công cụ.Xác cự thú đụng phải không ít cây trên đường đi, Doãn Thu Trì bèn tìm quanh một hồi, rồi gọi gấu mèo lại, cùng nhau kéo về bốn khúc gỗ dài gần bằng thân gấu.Đặt bốn khúc gỗ dưới thân gấu, giống như gắn thêm "bánh xe", kéo đi liền nhẹ nhàng hơn hẳn.Gấu mèo đi trước kéo, còn Doãn Thu Trì thì cứ nhặt những khúc gỗ rơi lại phía sau, lần lượt đặt lại đằng trước.Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, bọn họ cũng quay lại được cổng vào khu ngoài số 3.Người đầu tiên phát hiện ra họ là Điền Tiếu.Cô sững người, rồi kích động hẳn lên.Gương mặt cô đầy vẻ khó tin, nhanh chóng chạy bổ về phía họ."Anh vẫn còn sống á!"Điền Tiếu hét to, sau đó có vẻ cảm thấy câu đó hơi xui, liền vội sửa lại: "Không phải, ý em là mấy ngày nay anh đi đâu đấy!""Hôm đầu tiên bọn em còn đi tìm anh, mà chẳng thấy đâu cả...""Còn cái áo anh mặc, trời ơi, sao lại bị thương đến nôn ra máu vậy..."Cô càng nói thì biểu cảm càng trở nên kinh ngạc, cuối cùng là cứng họng, bởi vì cô đã nhìn thấy con gấu to tướng phía sau họ!Điền Tiếu há hốc miệng, mắt tròn xoe, run rẩy giơ tay chỉ ra sau lưng họ: "Cái... cái kia là gì!""Anh đừng nói mấy ngày qua anh vật lộn với cái thứ đó đấy nhé?!" Điền Tiếu ôm đầu la lên."Cỡ đó cũng đúng..." Doãn Thu Trì vốn không giỏi ăn nói, suy nghĩ một chút rồi nói, "Gấu mèo chạy mất, anh đuổi theo, thì thấy nó với con gấu này đang đánh nhau. Gấu đánh trúng anh, rồi nó chết luôn."Điền Tiếu tròn mắt đầy hoang mang.Anh nói vậy khác gì chưa nói?Doãn Thu Trì bèn lấy viên đá trong túi ra."Là cái này." Doãn Thu Trì đưa hai nửa viên đá cho Điền Tiếu xem, "Con gấu đánh trúng viên này, rồi bị bật ngược ra chết luôn.""Em biết đây là gì không?"Điền Tiếu cầm lấy viên đá, mở ra, đóng lại, mở ra, đóng lại."Khu này có khá nhiều quặng đá có năng lượng đặc biệt." Điền Tiếu tự hỏi, "Hai nửa viên đá này nhìn cũng thú vị thật."Điền Tiếu đem trả lại viên đá cho Doãn Thu Trì, ra hiệu cho anh thử tách ra – ghép lại lần nữa.Khi tách ra, viên đá hơi nóng lên. Gắn lại thì trở về trạng thái bình thường.Tách càng xa thì cảm giác nóng càng yếu, nhưng vừa ghép lại là nhiệt độ tăng mạnh ngay.Doãn Thu Trì cầm viên đá, cũng thấy khá kỳ lạ: "Em biết có cách nào biến viên đá này thành hai cái vòng cổ không?"Điền Tiếu nghiêng đầu suy nghĩ: "Thì xỏ dây luồn vào là xong mà? Em gái em làm mấy thứ này giỏi lắm!""Ra ngoài rồi em dắt anh đi tìm nó, nó mê làm mấy đồ nhỏ xinh thế này lắm!"Khi Doãn Thu Trì và Điền Tiếu đang trò chuyện, đã có rất nhiều người xung quanh tụ lại.Doãn Thu Trì phát hiện ra đầu tiên, từ lúc đến thế giới này, anh luôn cảm thấy có ánh mắt quan sát quanh mình. Ở kiếp trước, anh cũng thường bị vây quanh, nhưng đó đều là vì đồ ăn, hiếm khi có ánh mắt nào thật sự muốn hiểu con người anh."Cậu được đấy, nhóc!" Có người lớn tiếng khen, "Con gấu này, cậu bán không?"Có người vừa mở miệng, lập tức kéo theo người khác, suýt nữa lại biến thành một cảnh náo loạn.Doãn Thu Trì thấy đội trưởng tới, vội vàng cất tiếng gọi: "Đội trưởng!"Đội trưởng quay lại, trông thấy Doãn Thu Trì bị vây trong đám đông, người đã mất tích mấy ngày nay.Đội trưởng cũng len vào giữa, nhìn từ đầu đến chân, xác nhận Doãn Thu Trì không sao mới thở phào: "Tốt... tốt lắm..." Sau đó liếc thấy thứ đằng sau anh, nuốt nước bọt, có phần căng thẳng, "Tôi nghe nói ở đây có gấu tỉnh lại nên mới tới...""Nếu cậu định bán... có thể bán cho tôi được không..."Có lẽ sợ người khác nghĩ mình đang lấy tình cảm ra ép, giọng hắn rất nhỏ, nói cũng chậm: "Em gái tôi đang bệnh, cần xương gấu..."Doãn Thu Trì thấy vẻ u sầu trong mắt đội trưởng không giống như giả, mà anh cũng đâu định bán cả con."Được thôi, tôi vốn cũng định giữ lại phần thịt, anh cần xương thì trả theo giá thị trường là được."Đội trưởng ngẩng đầu, trong mắt hình như có lệ: "Mùa này hiếm khi thấy gấu xuất hiện, cậu bán cho người khác chắc chắn được giá cao hơn tôi..."Doãn Thu Trì thấy bán cho đội trưởng cũng không tệ, chỗ quặng kia cũng đâu thể giao hết cho anh một lúc. Dù không hiểu rõ đội trưởng lắm, nhưng những người khác trong đội lại rất tin tưởng hắn, chắc là người không tồi.Đội trưởng khép mắt lại, nói: "Tôi đi tìm người biết phân thịt tới ngay."Doãn Thu Trì vừa đồng ý với đội trưởng, liền có người trong đám đông tỏ vẻ bất mãn."Thằng nhóc này trông gầy gò yếu ớt, nhìn cũng chẳng giống có dị năng lợi hại gì, còn dắt theo một con gấu mèo, đừng bảo mấy thứ kia là trộm được đấy nhé."Người lên tiếng là gã ria mép."Lão Vương, cậu mà mua thứ này, coi chừng rước họa vào thân."Hai chữ "coi chừng" gã nhấn cực kỳ nặng, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía gã.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com