Ta Dua Vao Ban Com Hop O Vung Dat Hoang Tro Thanh Nguoi Thang Nhan Sinh
Edit: Min
Đúng như người ta nói: Chỗ này không giữ được bạn, thì còn có chỗ khác giữ bạn.Doãn Thu Trì là một đầu bếp có tiếng, sau khi bị đuổi khỏi nhà, lập tức thuê lại một chiếc xe bán đồ ăn cũ kỹ, tự mình sửa sang lại, định bán đồ ăn sáng gần trường đại học để linh hoạt kiếm sống.Sáng nay, Doãn Thu Trì lái xe đến chỗ đỗ quen thuộc, với tay bật lửa chuẩn bị bán bữa sáng.ẦM——Một tiếng nổ lớn vang lên phía sau kèm theo sóng xung kích dữ dội, trước mắt Doãn Thu Trì chỉ còn một màu trắng xoá ——Cái bình gas chết tiệt này!!Người không giữ anh lẽ ra là gia đình! Chứ không phải cả trái đất chứ!!.....Âm thanh ù đặc trong tai vẫn chưa dứt, thứ đầu tiên Doãn Thu Trì cảm nhận được là mùi hôi thối nồng nặc của xác rữa. Sau đó, một luồng gió lạnh buốt quất thẳng vào người khiến anh bừng tỉnh. Doãn Thu Trì mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên một núi rác khổng lồ.Quần áo trên người anh đã cháy xém, nhưng lạ kỳ thay, bản thân lại không bị thương chút nào. Những thứ gần bình gas đều đã hóa thành than đen, may mà một góc khác của xe vẫn còn vài món có thể tận dụng.Anh và chiếc xe đang ở trên đỉnh núi rác. Nhìn quanh qua khung cửa kính vỡ của xe, khung cảnh hiện ra vô cùng hỗn loạn: những căn nhà bằng đá đen và đất bị tuyết trắng phủ kín một nửa, cây cối thì vặn vẹo to lớn kỳ dị, bầu trời thỉnh thoảng có những con chim khổng lồ bay ngang, miệng kêu "quác quác" nghe rợn người. Phía sau là bức tường cao vút, bên trong tường chẳng thể nhìn rõ.Rõ ràng... đây không phải thế giới anh từng sống.Anh... xuyên không rồi à?!Doãn Thu Trì vươn tay chạm vào cửa xe, chỗ ban đầu gắn khoá thông minh bỗng hiện lên một hàng chữ:"Sửa chữa xe bán hàng?""Cửa sổ: 2 quặng đen, cửa xe: 5 quặng đen, bàn chế biến: 200 quặng đen, chức năng gập: 500 quặng đen, hệ thống năng lượng: 1000 quặng đen...""Mở khóa khu sinh hoạt?"Doãn Thu Trì đọc nhỏ: Đây là... bàn tay vàng sao?Anh còn đang suy nghĩ thì bỗng một giọng loa phóng thanh vang lên inh ỏi:Năm phút nữa bắt đầu đổ rác!Mời người dân gần bãi rác lập tức rời đi!Lập tức rời đi!!Âm thanh đột ngột vang lên làm Doãn Thu Trì giật mình tỉnh hẳn.Sau đó anh lập tức phản ứng: Phải rời khỏi núi rác này ngay!Doãn Thu Trì nắm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh ra, gió lạnh lập tức ùa vào, thổi khiến anh lùi lại một bước.Anh nhảy khỏi xe, chạy hai bước vòng ra phía sau, áp tay lên thùng xe, cố sức đẩy.Không nhúc nhích!Doãn Thu Trì đổi tư thế quay lưng về phía xe, lấy cả thân mình ép vào đẩy xuống dốc ——Vẫn không nhúc nhích! Giống như bị kẹt ở đâu đó. Doãn Thu Trì lập tức chạy lên phía trước xem xét ——Một bên bánh xe bị sụt xuống, kẹt giữa hai mảnh bê tông phế liệu. Anh vội vàng tìm quanh đống rác, may thay tìm được một tấm ván gỗ dài.Doãn Thu Trì ngồi xổm xuống, chêm tấm ván vào giữa bánh xe và đống rác, sau đó đứng dậy, dùng sức dẫm từng nhịp cho tấm ván ghìm chặt xuống.Tấm ván được chêm chắc chắn vào giữa bánh xe và bê tông, anh định dùng nó làm đòn bẩy nâng bánh xe lên.Gió rét cắt da cắt thịt quất vào tay vào mặt, Doãn Thu Trì gần như không còn cảm giác gì ở đầu ngón tay, chỉ còn là một mảng tê dại. Anh toát mồ hôi, nhưng gió lạnh thổi đến khiến quần áo ướt sũng đông cứng lại trên người. Hít thở bằng mũi thì hơi lạnh đóng băng cả khoang mũi, anh phải há miệng thở dốc, nhưng không khí lạnh tràn vào lại khiến cổ họng anh ho sặc sụa.—— Một phút nữa sẽ đổ rác! Mời người dân gần khu vực rời đi ngay!Tấm ván bị sức nặng của xe ép đến biến dạng, nhưng cuối cùng vẫn nâng được bánh xe lên, Doãn Thu Trì lập tức vòng ra sau, dồn toàn lực đẩy ——Một bóng đen khổng lồ bao trùm xuống, lòng bàn tay Doãn Thu Trì bắt đầu đổ mồ hôi, dính chặt vào lớp sắt lạnh buốt của xe.Chiếc xe bắt đầu trượt xuống từ từ."Rắc——"Tấm ván cuối cùng cũng gãy vụn.Bánh xe lại lần nữa sụp xuống.Trái tim Doãn Thu Trì lạnh đi một nửa.Anh ngẩng đầu lên, cái thùng rác đã bắt đầu nghiêng. Anh hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.Anh nghĩ, có lẽ mình nên bỏ cuộc, bỏ luôn cái "bàn tay vàng" chưa kịp kiểm tra kia, lột bỏ lớp da bị đông cứng trên xe, tự lo đường thoát thân mà chạy xuống dưới.Nhưng mà, trong một thế giới tan hoang như thế này, chỉ cần nhìn đám người nhặt rác rình rập dưới chân núi rác là biết.Muốn sống sót ở đây, chắc chắn không dễ.Doãn Thu Trì không biết một kẻ bị thương, mất đi chỗ trú duy nhất như anh sẽ sống sót ở nơi này kiểu gì. Cảm giác bất lực bất chợt ập tới.Bị đuổi khỏi nhà, không tìm được việc làm, mua trúng cái xe bán hàng sắp thành sắt vụn, rồi lại xuyên không tới cái thế giới đổ nát này...Bỗng có cảm giác lông lá mềm mềm chạm vào chân, Doãn Thu Trì lập tức nghĩ có khi chân mình bị tê rồi.Anh cúi đầu nhìn xuống, là một con gấu mèo.Gấu mèo đứng bằng hai chân, phát hiện Doãn Thu Trì đang nhìn mình thì ngẩng đầu lên nhìn lại, sau đó giơ tay làm động tác cổ vũ, rồi chỉ vào cái xe, ra hiệu bảo anh cùng đẩy một tay.Doãn Thu Trì ngớ ra một lúc, nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh hơn cái đầu, anh cúi người, cùng gấu mèo dốc sức đẩy xe....Doãn Thu Trì, cái xe và con gấu mèo đang cưỡi trên đầu anh, cùng nhau lăn lộn từ trên đống rác đổ xuống. Thỉnh thoảng có vài món rác nhỏ đập trúng anh, cũng có vài món vượt qua cả anh, nhưng cuối cùng họ không bị đống rác khổng lồ nuốt chửng.Doãn Thu Trì hơi choáng váng. Phía sau là âm thanh ầm ầm do rác va đập, còn trên người thì... là một con gấu mèo thành tinh?Sau tai họa, Doãn Thu Trì nắm chặt bàn tay đỏ rát vì bỏng lạnh, thở hổn hển từng ngụm to.Gấu mèo tinh nhảy lên cái xe, đôi mắt đen láy đánh giá anh, thấy Doãn Thu Trì cũng đang nhìn mình thì hất mặt lên kiêu ngạo, hai tay chống hông.Doãn Thu Trì cảm thấy trong lòng nhẹ bẫng, nhớ lại pha trốn chết vừa rồi, rồi nhìn con gấu mèo đang chống hông kia.Giống hệt mấy cảnh hoạt hình luôn ấy chứ!Nỗi hoảng sợ và hoang mang trong lòng Doãn Thu Trì bỗng chốc tan biến. Tay vẫn rát như lửa đốt, nhưng tâm trạng thì bỗng nhiên nhẹ nhõm, phấn chấn hẳn lên.Doãn Thu Trì bật cười chẳng vì lý do gì cả.Xuyên tới thế giới khác thì đã sao! Ở đâu anh cũng có thể sống cho ra trò!Gấu mèo tưởng Doãn Thu Trì đang cười mình, tức đến mức phồng cả hai má......Đám người nhặt rác bắt đầu tràn lên núi rác. Doãn Thu Trì nghỉ ngơi một lúc rồi lùi xe sang bên cạnh, nhường đường cho họ đi qua."Cậu trai, cái xe nát này bán không?"Doãn Thu Trì quay sang nhìn về phía phát ra giọng nói, là một trạm thu mua phế liệu."Dì Vương! Mấy cuốn sách này cháu muốn bán! Dì có thu không ạ?" Một cô bé đeo ba lô đi tới trạm phế liệu, cắt ngang lời Doãn Thu Trì đang định nói.Dì Vương ở trạm phế liệu quay đầu lại, ánh mắt chuyển sang cô bé: "Không đi học nữa à? Sao lại đem sách bán?""Trời ơi, học hành có ích gì đâu dì, học mấy năm cũng chẳng thi nổi vào khu căn cứ! Giờ cháu gia nhập một đội nhỏ, định đi tham gia săn đông, tới khu ngoài số 3 thử vận may xem sao."Cô bé nói xong một cách rất thản nhiên, sau đó quay sang thấy Doãn Thu Trì: "Ơ? Trông anh chẳng giống người khu ngoài tí nào. Mà đàn ông trong căn cứ thì mùa đông thế này đâu có ra ngoài lang thang!""Không phải là anh phạm tội gì rồi bị đuổi ra khỏi đó đấy chứ!?"Cô bé có vẻ rất chắc chắn với phỏng đoán của mình, không đợi Doãn Thu Trì trả lời đã hỏi tiếp: "Bên trong căn cứ trông như thế nào vậy?""...Không biết." Doãn Thu Trì nhìn cô gái lạ như thể quen từ kiếp trước này, chỉ có thể trả lời như vậy.Dì Vương chen vào: "Tôi thấy cậu ta chui từ bãi rác ra, có khi lúc căn cứ xử lý thì đã xoá trí nhớ rồi cũng nên."Doãn Thu Trì: "......"Thế là anh bỗng dưng có một thân thế hợp lý!Cô bé gật đầu như đã hiểu ra, "Ừm, thế thì rất có thể anh ta từng gây ra chuyện lớn đấy!""Nhưng mà những người có thể gây ra chuyện lớn... chắc chắn là người rất có năng lực rồi." Cô bé ra vẻ trầm ngâm, rồi nói tiếp, "Hay là anh gia nhập đội tụi em đi?"...Đứa ngốc nhà ai thế này? Không sợ anh là kẻ chuyên buôn người à?Cô bắt đầu đếm ngón tay, nói cho Doãn Thu Trì nghe những lợi ích khi gia nhập đội của họ: "Nhìn anh này, mới đến khu ngoài, chắc chắn chưa có gì trong tay. Mà sắp đến mùa đông rồi, nhất định phải tích trữ ít lương thực đúng không? Hơn nữa..."Cô ghé sát lại nói nhỏ, "Nếu anh gia nhập đội bọn em, em sẽ tặng anh chỗ sách này! Anh cũng nên tìm hiểu lại kiến thức ở đây một chút, thấy sao?"Cô càng nói càng hào hứng, như thể Doãn Thu Trì đã gật đầu đồng ý tham gia, rồi quay sang nói với dì Vương: "Dì Vương, cho anh ấy mượn viên tinh thạch đo dị năng đi ạ!"Dì Vương mỉm cười khom lưng, lấy ra một viên đá màu bạc đen, ra hiệu bảo Doãn Thu Trì đặt tay lên.Doãn Thu Trì làm theo. Anh cũng muốn biết, sau khi xuyên tới đây, liệu mình có dị năng gì không.Ngón tay vừa chạm vào viên đá, một lớp màng ánh bạc liền lan ra từ đầu ngón, nhanh chóng bao phủ cả cánh tay anh. Sau đó, một cảm giác ấm áp dần lan tới, lòng bàn tay phát ra ánh sáng trắng, viên đá bạc đen bị ánh sáng ấy bao trùm, dần dần trở nên nhạt màu.Cô bé ghé sát lại hơn, dì Vương cũng ngồi thẳng người."Là dị năng tinh lọc sao?!" Dì Vương kinh ngạc nói, "Có dị năng này không những miễn nhiễm với phóng xạ, mà nếu đạt cấp cao còn có thể tinh lọc mọi thứ tiếp xúc nữa đấy!""Bảo sao trông anh khoẻ mạnh như thế! Chỉ tiếc viên tinh thạch này là đồ bỏ, không đo được cấp bậc dị năng."Cô bé rút từ trong túi ra một tấm bản đồ nhàu nát, đưa cho Doãn Thu Trì: "Đây là bản đồ khu ngoài do em tự vẽ đó! Em cho anh mượn ít quặng đen, anh đi mua chút đồ cần thiết nhé, tối mai bọn mình khởi hành!"Kế hoạch hoạt động của Doãn Thu Trì cứ thế bị cô bé sắp xếp đâu ra đấy.Doãn Thu Trì vươn tay nhận lấy bản đồ.Cô lục túi một hồi không thấy quặng đen đâu, bèn ngại ngùng cười cười với anh, gãi đầu: "Ban nãy định mang sách ra bán, quên mang ví rồi." Sau đó lại vỗ đầu một cái như sực nhớ ra, "À đúng rồi, có đậu đây!"Chỉ thấy cô bé mở balo, lấy ra một túi đậu xám xịt, từng hạt còn to hơn cả nho, nhăn nheo thô ráp, rồi bốc hai vốc, nhét vào túi Doãn Thu Trì: "Đám này không đáng giá đâu, nhưng cũng khá là..."Cô bé ngập ngừng một chút, rồi nghiêm túc nói: "Khá khó ăn, nhưng cách làm thì đơn giản, nướng lên là được."Vài người nhặt phế liệu đang vác chiến lợi phẩm đi tới, cô bé không làm phiền dì Vương nữa, dặn Doãn Thu Trì: "Hẹn gặp anh tối mai trước trạm thu hồi phế phẩm nhé."Nói rồi vẫy tay chào tạm biệt....Doãn Thu Trì nhận lấy túi đậu, bản đồ và sách. Ôm một đống đồ quay về xe, ngồi xuống, tiện tay lật vài trang sách.Giấy sách sần sùi hơn loại Doãn Thu Trì từng dùng, trang đầu tiên viết:"Điền Tiếu"."Lớp 7 ban nhất"Doãn Thu Trì lướt nhanh qua sách lịch sử, đọc kiểu "một mắt mười hàng", nắm được đại khái kiến thức về thế giới này:Trước tận thế, nơi đây giống hệt thế giới mà anh từng sống. Trải qua động đất, sóng thần, dịch bệnh, chiến tranh, rò rỉ hạt nhân... các loại thiên tai nhân họa, sinh vật trên Trái Đất đều biến dị dữ dội. Dị năng giả trỗi dậy, thành lập nên các căn cứ lớn nhỏ. Hiện tại dù vẫn còn phóng xạ, nhưng môi trường tự nhiên đã dần ổn định, con người cũng dần thích nghi với lối sống mới.Doãn Thu Trì nhớ ra mình có mang theo cuốn sách dạy nấu ăn, lấy ra định "tưởng tượng có đồ ăn cho đỡ đói".Vừa đặt sách nấu ăn cạnh đống sách giáo khoa, bất ngờ ánh sáng trắng chói loà bùng lên. Doãn Thu Trì giật mình, vội giơ tay che mắt. Đợi đến khi ánh sáng dịu xuống, anh hạ tay, chỉ thấy tất cả sách đã dung hợp lại thành một quyển duy nhất: 《Đầu bếp cấp tốc trong 3 ngày — Đọc 1 cuốn là đủ》.Doãn Thu Trì:...Trước tiên phải nói, ba ngày chắc chắn là đọc không hết cuốn này rồi.Anh mở sách ra xem, mục lục cực kỳ chi tiết: chia theo loại món ăn, theo nơi sản xuất nguyên liệu, theo số lượng nguyên liệu cần dùng... Trông rất tiện tra cứu.Trang đầu là vài công thức đơn giản, đều liên quan đến loại đậu mà anh có, cùng cách chế biến các món từ đậu:【Đậu cá】: Một loại đậu rẻ tiền, có thể chế biến thành bánh đậu, đậu khô, đậu phụ... Vị chua và chát, thường dùng làm thức ăn hoặc mồi nhử cho cá.Phía sau còn có hướng dẫn rất chi tiết cách chế biến các sản phẩm từ đậu.Doãn Thu Trì đọc mà thấy hứng thú hẳn lên."Cộc, cộc!" Hai tiếng động vang lên.Doãn Thu Trì ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đúng như người ta nói: Chỗ này không giữ được bạn, thì còn có chỗ khác giữ bạn.Doãn Thu Trì là một đầu bếp có tiếng, sau khi bị đuổi khỏi nhà, lập tức thuê lại một chiếc xe bán đồ ăn cũ kỹ, tự mình sửa sang lại, định bán đồ ăn sáng gần trường đại học để linh hoạt kiếm sống.Sáng nay, Doãn Thu Trì lái xe đến chỗ đỗ quen thuộc, với tay bật lửa chuẩn bị bán bữa sáng.ẦM——Một tiếng nổ lớn vang lên phía sau kèm theo sóng xung kích dữ dội, trước mắt Doãn Thu Trì chỉ còn một màu trắng xoá ——Cái bình gas chết tiệt này!!Người không giữ anh lẽ ra là gia đình! Chứ không phải cả trái đất chứ!!.....Âm thanh ù đặc trong tai vẫn chưa dứt, thứ đầu tiên Doãn Thu Trì cảm nhận được là mùi hôi thối nồng nặc của xác rữa. Sau đó, một luồng gió lạnh buốt quất thẳng vào người khiến anh bừng tỉnh. Doãn Thu Trì mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên một núi rác khổng lồ.Quần áo trên người anh đã cháy xém, nhưng lạ kỳ thay, bản thân lại không bị thương chút nào. Những thứ gần bình gas đều đã hóa thành than đen, may mà một góc khác của xe vẫn còn vài món có thể tận dụng.Anh và chiếc xe đang ở trên đỉnh núi rác. Nhìn quanh qua khung cửa kính vỡ của xe, khung cảnh hiện ra vô cùng hỗn loạn: những căn nhà bằng đá đen và đất bị tuyết trắng phủ kín một nửa, cây cối thì vặn vẹo to lớn kỳ dị, bầu trời thỉnh thoảng có những con chim khổng lồ bay ngang, miệng kêu "quác quác" nghe rợn người. Phía sau là bức tường cao vút, bên trong tường chẳng thể nhìn rõ.Rõ ràng... đây không phải thế giới anh từng sống.Anh... xuyên không rồi à?!Doãn Thu Trì vươn tay chạm vào cửa xe, chỗ ban đầu gắn khoá thông minh bỗng hiện lên một hàng chữ:"Sửa chữa xe bán hàng?""Cửa sổ: 2 quặng đen, cửa xe: 5 quặng đen, bàn chế biến: 200 quặng đen, chức năng gập: 500 quặng đen, hệ thống năng lượng: 1000 quặng đen...""Mở khóa khu sinh hoạt?"Doãn Thu Trì đọc nhỏ: Đây là... bàn tay vàng sao?Anh còn đang suy nghĩ thì bỗng một giọng loa phóng thanh vang lên inh ỏi:Năm phút nữa bắt đầu đổ rác!Mời người dân gần bãi rác lập tức rời đi!Lập tức rời đi!!Âm thanh đột ngột vang lên làm Doãn Thu Trì giật mình tỉnh hẳn.Sau đó anh lập tức phản ứng: Phải rời khỏi núi rác này ngay!Doãn Thu Trì nắm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh ra, gió lạnh lập tức ùa vào, thổi khiến anh lùi lại một bước.Anh nhảy khỏi xe, chạy hai bước vòng ra phía sau, áp tay lên thùng xe, cố sức đẩy.Không nhúc nhích!Doãn Thu Trì đổi tư thế quay lưng về phía xe, lấy cả thân mình ép vào đẩy xuống dốc ——Vẫn không nhúc nhích! Giống như bị kẹt ở đâu đó. Doãn Thu Trì lập tức chạy lên phía trước xem xét ——Một bên bánh xe bị sụt xuống, kẹt giữa hai mảnh bê tông phế liệu. Anh vội vàng tìm quanh đống rác, may thay tìm được một tấm ván gỗ dài.Doãn Thu Trì ngồi xổm xuống, chêm tấm ván vào giữa bánh xe và đống rác, sau đó đứng dậy, dùng sức dẫm từng nhịp cho tấm ván ghìm chặt xuống.Tấm ván được chêm chắc chắn vào giữa bánh xe và bê tông, anh định dùng nó làm đòn bẩy nâng bánh xe lên.Gió rét cắt da cắt thịt quất vào tay vào mặt, Doãn Thu Trì gần như không còn cảm giác gì ở đầu ngón tay, chỉ còn là một mảng tê dại. Anh toát mồ hôi, nhưng gió lạnh thổi đến khiến quần áo ướt sũng đông cứng lại trên người. Hít thở bằng mũi thì hơi lạnh đóng băng cả khoang mũi, anh phải há miệng thở dốc, nhưng không khí lạnh tràn vào lại khiến cổ họng anh ho sặc sụa.—— Một phút nữa sẽ đổ rác! Mời người dân gần khu vực rời đi ngay!Tấm ván bị sức nặng của xe ép đến biến dạng, nhưng cuối cùng vẫn nâng được bánh xe lên, Doãn Thu Trì lập tức vòng ra sau, dồn toàn lực đẩy ——Một bóng đen khổng lồ bao trùm xuống, lòng bàn tay Doãn Thu Trì bắt đầu đổ mồ hôi, dính chặt vào lớp sắt lạnh buốt của xe.Chiếc xe bắt đầu trượt xuống từ từ."Rắc——"Tấm ván cuối cùng cũng gãy vụn.Bánh xe lại lần nữa sụp xuống.Trái tim Doãn Thu Trì lạnh đi một nửa.Anh ngẩng đầu lên, cái thùng rác đã bắt đầu nghiêng. Anh hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.Anh nghĩ, có lẽ mình nên bỏ cuộc, bỏ luôn cái "bàn tay vàng" chưa kịp kiểm tra kia, lột bỏ lớp da bị đông cứng trên xe, tự lo đường thoát thân mà chạy xuống dưới.Nhưng mà, trong một thế giới tan hoang như thế này, chỉ cần nhìn đám người nhặt rác rình rập dưới chân núi rác là biết.Muốn sống sót ở đây, chắc chắn không dễ.Doãn Thu Trì không biết một kẻ bị thương, mất đi chỗ trú duy nhất như anh sẽ sống sót ở nơi này kiểu gì. Cảm giác bất lực bất chợt ập tới.Bị đuổi khỏi nhà, không tìm được việc làm, mua trúng cái xe bán hàng sắp thành sắt vụn, rồi lại xuyên không tới cái thế giới đổ nát này...Bỗng có cảm giác lông lá mềm mềm chạm vào chân, Doãn Thu Trì lập tức nghĩ có khi chân mình bị tê rồi.Anh cúi đầu nhìn xuống, là một con gấu mèo.Gấu mèo đứng bằng hai chân, phát hiện Doãn Thu Trì đang nhìn mình thì ngẩng đầu lên nhìn lại, sau đó giơ tay làm động tác cổ vũ, rồi chỉ vào cái xe, ra hiệu bảo anh cùng đẩy một tay.Doãn Thu Trì ngớ ra một lúc, nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh hơn cái đầu, anh cúi người, cùng gấu mèo dốc sức đẩy xe....Doãn Thu Trì, cái xe và con gấu mèo đang cưỡi trên đầu anh, cùng nhau lăn lộn từ trên đống rác đổ xuống. Thỉnh thoảng có vài món rác nhỏ đập trúng anh, cũng có vài món vượt qua cả anh, nhưng cuối cùng họ không bị đống rác khổng lồ nuốt chửng.Doãn Thu Trì hơi choáng váng. Phía sau là âm thanh ầm ầm do rác va đập, còn trên người thì... là một con gấu mèo thành tinh?Sau tai họa, Doãn Thu Trì nắm chặt bàn tay đỏ rát vì bỏng lạnh, thở hổn hển từng ngụm to.Gấu mèo tinh nhảy lên cái xe, đôi mắt đen láy đánh giá anh, thấy Doãn Thu Trì cũng đang nhìn mình thì hất mặt lên kiêu ngạo, hai tay chống hông.Doãn Thu Trì cảm thấy trong lòng nhẹ bẫng, nhớ lại pha trốn chết vừa rồi, rồi nhìn con gấu mèo đang chống hông kia.Giống hệt mấy cảnh hoạt hình luôn ấy chứ!Nỗi hoảng sợ và hoang mang trong lòng Doãn Thu Trì bỗng chốc tan biến. Tay vẫn rát như lửa đốt, nhưng tâm trạng thì bỗng nhiên nhẹ nhõm, phấn chấn hẳn lên.Doãn Thu Trì bật cười chẳng vì lý do gì cả.Xuyên tới thế giới khác thì đã sao! Ở đâu anh cũng có thể sống cho ra trò!Gấu mèo tưởng Doãn Thu Trì đang cười mình, tức đến mức phồng cả hai má......Đám người nhặt rác bắt đầu tràn lên núi rác. Doãn Thu Trì nghỉ ngơi một lúc rồi lùi xe sang bên cạnh, nhường đường cho họ đi qua."Cậu trai, cái xe nát này bán không?"Doãn Thu Trì quay sang nhìn về phía phát ra giọng nói, là một trạm thu mua phế liệu."Dì Vương! Mấy cuốn sách này cháu muốn bán! Dì có thu không ạ?" Một cô bé đeo ba lô đi tới trạm phế liệu, cắt ngang lời Doãn Thu Trì đang định nói.Dì Vương ở trạm phế liệu quay đầu lại, ánh mắt chuyển sang cô bé: "Không đi học nữa à? Sao lại đem sách bán?""Trời ơi, học hành có ích gì đâu dì, học mấy năm cũng chẳng thi nổi vào khu căn cứ! Giờ cháu gia nhập một đội nhỏ, định đi tham gia săn đông, tới khu ngoài số 3 thử vận may xem sao."Cô bé nói xong một cách rất thản nhiên, sau đó quay sang thấy Doãn Thu Trì: "Ơ? Trông anh chẳng giống người khu ngoài tí nào. Mà đàn ông trong căn cứ thì mùa đông thế này đâu có ra ngoài lang thang!""Không phải là anh phạm tội gì rồi bị đuổi ra khỏi đó đấy chứ!?"Cô bé có vẻ rất chắc chắn với phỏng đoán của mình, không đợi Doãn Thu Trì trả lời đã hỏi tiếp: "Bên trong căn cứ trông như thế nào vậy?""...Không biết." Doãn Thu Trì nhìn cô gái lạ như thể quen từ kiếp trước này, chỉ có thể trả lời như vậy.Dì Vương chen vào: "Tôi thấy cậu ta chui từ bãi rác ra, có khi lúc căn cứ xử lý thì đã xoá trí nhớ rồi cũng nên."Doãn Thu Trì: "......"Thế là anh bỗng dưng có một thân thế hợp lý!Cô bé gật đầu như đã hiểu ra, "Ừm, thế thì rất có thể anh ta từng gây ra chuyện lớn đấy!""Nhưng mà những người có thể gây ra chuyện lớn... chắc chắn là người rất có năng lực rồi." Cô bé ra vẻ trầm ngâm, rồi nói tiếp, "Hay là anh gia nhập đội tụi em đi?"...Đứa ngốc nhà ai thế này? Không sợ anh là kẻ chuyên buôn người à?Cô bắt đầu đếm ngón tay, nói cho Doãn Thu Trì nghe những lợi ích khi gia nhập đội của họ: "Nhìn anh này, mới đến khu ngoài, chắc chắn chưa có gì trong tay. Mà sắp đến mùa đông rồi, nhất định phải tích trữ ít lương thực đúng không? Hơn nữa..."Cô ghé sát lại nói nhỏ, "Nếu anh gia nhập đội bọn em, em sẽ tặng anh chỗ sách này! Anh cũng nên tìm hiểu lại kiến thức ở đây một chút, thấy sao?"Cô càng nói càng hào hứng, như thể Doãn Thu Trì đã gật đầu đồng ý tham gia, rồi quay sang nói với dì Vương: "Dì Vương, cho anh ấy mượn viên tinh thạch đo dị năng đi ạ!"Dì Vương mỉm cười khom lưng, lấy ra một viên đá màu bạc đen, ra hiệu bảo Doãn Thu Trì đặt tay lên.Doãn Thu Trì làm theo. Anh cũng muốn biết, sau khi xuyên tới đây, liệu mình có dị năng gì không.Ngón tay vừa chạm vào viên đá, một lớp màng ánh bạc liền lan ra từ đầu ngón, nhanh chóng bao phủ cả cánh tay anh. Sau đó, một cảm giác ấm áp dần lan tới, lòng bàn tay phát ra ánh sáng trắng, viên đá bạc đen bị ánh sáng ấy bao trùm, dần dần trở nên nhạt màu.Cô bé ghé sát lại hơn, dì Vương cũng ngồi thẳng người."Là dị năng tinh lọc sao?!" Dì Vương kinh ngạc nói, "Có dị năng này không những miễn nhiễm với phóng xạ, mà nếu đạt cấp cao còn có thể tinh lọc mọi thứ tiếp xúc nữa đấy!""Bảo sao trông anh khoẻ mạnh như thế! Chỉ tiếc viên tinh thạch này là đồ bỏ, không đo được cấp bậc dị năng."Cô bé rút từ trong túi ra một tấm bản đồ nhàu nát, đưa cho Doãn Thu Trì: "Đây là bản đồ khu ngoài do em tự vẽ đó! Em cho anh mượn ít quặng đen, anh đi mua chút đồ cần thiết nhé, tối mai bọn mình khởi hành!"Kế hoạch hoạt động của Doãn Thu Trì cứ thế bị cô bé sắp xếp đâu ra đấy.Doãn Thu Trì vươn tay nhận lấy bản đồ.Cô lục túi một hồi không thấy quặng đen đâu, bèn ngại ngùng cười cười với anh, gãi đầu: "Ban nãy định mang sách ra bán, quên mang ví rồi." Sau đó lại vỗ đầu một cái như sực nhớ ra, "À đúng rồi, có đậu đây!"Chỉ thấy cô bé mở balo, lấy ra một túi đậu xám xịt, từng hạt còn to hơn cả nho, nhăn nheo thô ráp, rồi bốc hai vốc, nhét vào túi Doãn Thu Trì: "Đám này không đáng giá đâu, nhưng cũng khá là..."Cô bé ngập ngừng một chút, rồi nghiêm túc nói: "Khá khó ăn, nhưng cách làm thì đơn giản, nướng lên là được."Vài người nhặt phế liệu đang vác chiến lợi phẩm đi tới, cô bé không làm phiền dì Vương nữa, dặn Doãn Thu Trì: "Hẹn gặp anh tối mai trước trạm thu hồi phế phẩm nhé."Nói rồi vẫy tay chào tạm biệt....Doãn Thu Trì nhận lấy túi đậu, bản đồ và sách. Ôm một đống đồ quay về xe, ngồi xuống, tiện tay lật vài trang sách.Giấy sách sần sùi hơn loại Doãn Thu Trì từng dùng, trang đầu tiên viết:"Điền Tiếu"."Lớp 7 ban nhất"Doãn Thu Trì lướt nhanh qua sách lịch sử, đọc kiểu "một mắt mười hàng", nắm được đại khái kiến thức về thế giới này:Trước tận thế, nơi đây giống hệt thế giới mà anh từng sống. Trải qua động đất, sóng thần, dịch bệnh, chiến tranh, rò rỉ hạt nhân... các loại thiên tai nhân họa, sinh vật trên Trái Đất đều biến dị dữ dội. Dị năng giả trỗi dậy, thành lập nên các căn cứ lớn nhỏ. Hiện tại dù vẫn còn phóng xạ, nhưng môi trường tự nhiên đã dần ổn định, con người cũng dần thích nghi với lối sống mới.Doãn Thu Trì nhớ ra mình có mang theo cuốn sách dạy nấu ăn, lấy ra định "tưởng tượng có đồ ăn cho đỡ đói".Vừa đặt sách nấu ăn cạnh đống sách giáo khoa, bất ngờ ánh sáng trắng chói loà bùng lên. Doãn Thu Trì giật mình, vội giơ tay che mắt. Đợi đến khi ánh sáng dịu xuống, anh hạ tay, chỉ thấy tất cả sách đã dung hợp lại thành một quyển duy nhất: 《Đầu bếp cấp tốc trong 3 ngày — Đọc 1 cuốn là đủ》.Doãn Thu Trì:...Trước tiên phải nói, ba ngày chắc chắn là đọc không hết cuốn này rồi.Anh mở sách ra xem, mục lục cực kỳ chi tiết: chia theo loại món ăn, theo nơi sản xuất nguyên liệu, theo số lượng nguyên liệu cần dùng... Trông rất tiện tra cứu.Trang đầu là vài công thức đơn giản, đều liên quan đến loại đậu mà anh có, cùng cách chế biến các món từ đậu:【Đậu cá】: Một loại đậu rẻ tiền, có thể chế biến thành bánh đậu, đậu khô, đậu phụ... Vị chua và chát, thường dùng làm thức ăn hoặc mồi nhử cho cá.Phía sau còn có hướng dẫn rất chi tiết cách chế biến các sản phẩm từ đậu.Doãn Thu Trì đọc mà thấy hứng thú hẳn lên."Cộc, cộc!" Hai tiếng động vang lên.Doãn Thu Trì ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com