TruyenHHH.com

Ta Có Ngươi Trong Giang Hồ - Rein Trinh

Chương 2

hoangtichlau

(Tử tinh: thạch anh tím)

Ngoài cửa tiêu cục có treo một tấm biển lớn, ở trên dùng thể chữ lệ khắc lên hai chữ "Tử Tinh" màu vàng ánh kim lấp lánh, trông oai hùng vô cùng.

Lúc Tử Tinh tiêu cục vừa mới khai trương làm ăn, mọi người đều chú ý đến cái tên... hơi lạ này. Kỳ thực Tử Tinh hai chữ này cũng không có gì đáng nói, chẳng qua gắn chung với một cái tiêu cục thì lại thập phần quái dị mà thôi. Khi đó, tổng tiêu đầu lúc bấy giờ rất tiêu sái cười nói: "Ha ha, có gì phải để ý, chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi, không ảnh hưởng gì đến bản lĩnh của huynh đệ trong cục hết!".

"...", tên thương hiệu của tiêu cục không phải là rất quan trọng sao? Mọi người đương trường đều đồng lòng nghĩ như vậy.

Có điều giống như lời tổng tiêu đầu đã nói, Tử Tinh tiêu cục thật sự rất có bản lĩnh, chẳng bao lâu đã nổi danh trong kinh thành.

Thế là chuyện cái tên "Tử Tinh" quái dị này cũng không còn ai tò mò nhắc lại nữa, dù sao thì cũng chỉ là mỗi lần hô tên tiêu cục lên với bọn thổ phỉ xong phải chứng kiến sắc mặt bọn chúng đại biến thôi mà.

Đương lúc thiên hạ thái bình, mọi người ăn no rửng mỡ, nghe cái tên "Tử Tinh" đã không còn nhướn mày nữa thì bỗng một hôm, nữ chủ nhân của tiêu cục, cũng chính là phu nhân của tổng tiêu đầu đã nói như thế này với tiểu nha hoàn của mình.

"A Hoa, ngươi xem cái vòng tay tử tinh này có đẹp không? Chẳng hiểu sao từ nhỏ ta đã đặc biệt thích trang sức làm bằng tử tinh rồi. Thật sự nó rất đẹp, lại vô cùng lấp lánh. Ta nghe người ta nói tử tinh biểu trưng cho một tâm trí sáng suốt, điềm tĩnh, còn có thể trừ tà, đem lại may mắn nữa đó! À đúng rồi, nhớ lúc mới thành lập tiêu cục, ta cứ nằng nặc phu quân phải lấy cái tên 'Tử Tinh' này, khi đó ngươi không biết sắc mặt lão mắc cười như thế nào đâu, ha ha! Nhưng mà lão làm sao dám cãi lời ta chứ, chỉ đành ngậm ngùi đáp ứng thôi. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là một chuyện đáng hoài niệm... Ai... Ể, A Hoa, sao ngươi không nói gì cả? Thấy cái vòng tay đẹp quá nên ngơ ngẩn luôn rồi?"

A Hoa: "...".

Tạm gác chuyện này lại không nói. Hiện giờ trước cửa Tử Tinh tiêu cục đang đậu mấy chiếc tiêu xa, trên xe có rất nhiều người, cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã đem bầu không khí yên tĩnh mới vừa rồi ném đi thật xa.

"Ha, cuối cùng cũng đã về rồi, đi có mấy hôm mà ta đã nhớ nhà muốn chết!", Bạch Dư nhìn lên tấm biển ở trên cao, ánh nắng chiếu vào làm nó lóe lên vài tia sáng chói mắt.

"Dư ca!", đầu còn chưa hạ xuống đã có một bóng dáng nho nhỏ nhào vào lòng Bạch Dư. Cái vật nhỏ này trông vậy thôi mà nặng không tả được, nhào đến nỗi khiến Bạch Dư lảo đảo cả người.

"Tiểu Hùng!", Bạch Dư kinh hỉ kêu lên, cứ tưởng về giờ này đứa nhỏ đã ngủ trưa rồi chứ, không ngờ lại có thể gặp được nó.

"Ôm ta, ôm ta, Dư ca!"

"..."

Võ Đại Hùng lúc này mới ra tới cổng, nhìn thấy đoàn người an toàn trở về không khỏi nở nụ cười tươi rói. Gã tiến lên phụ giúp mọi người dỡ mấy cái rương trống xuống xe.

"Đại ca, bọn ta về rồi!", Lý Thục nhìn thấy Võ Đại Hùng liền cười nói.

"Thục đệ!"

Mấy tiêu sư khác trông thấy Đại Hùng cũng bu lại xung quanh, nhao nhao kể lại mấy chuyện thú vị trong chuyến áp tiêu vừa rồi.

"Hùng thúc, Hùng thúc, lần này ta đúng là đã được mở mang tầm mắt rồi, Dương Châu thật sự rất đẹp nha, đúng là danh bất hư truyền!"

"Đẹp nhất phải là nữ tử Dương Châu, các nàng dịu dàng thướt tha mới xinh đẹp làm sao, tim ta đập liên hồi đó!"

"Đúng đúng, ta có quen được một nữ tử, nàng ấy còn cười với ta nữa!"

"Bọn háo sắc các ngươi nói bậy gì đó, làm sao mà chỉ để ý tới nữ sắc thế này, ta thấy đồ ăn ở Dương Châu mới là tuyệt nhất!"

Bọn họ huyên thuyên không thôi, Võ Đại Hùng căn bản không có chỗ hở để chen vào nói một câu. Lý Thục đứng kế bên cũng hết sức đau đầu. Trên đường đi, mấy tên tiểu tử này cứ luôn miệng nói không ngừng nghỉ, cứ tưởng về tới kinh thành rồi bọn hắn sẽ dâng lên cảm giác bồi hồi mà yên tĩnh lại, ai ngờ còn ồn ào hơn gấp bội. Đúng là tuổi trẻ sung sức! Nghĩ tới đây, Lý Thục bỗng dưng cảm thấy mình y hệt một ông cụ non không hơn không kém. Không được, ta còn chưa lấy vợ nữa mà!

"Bọn tiểu tử các ngươi nói đủ chưa? Chẳng hiểu sao đi một đoạn đường xa như vậy mà còn chưa thấm mệt. Ta đã muốn gục ngã rồi này!", Lý Thục hung dữ trừng mấy tiêu sư trẻ tuổi này. Bấy giờ bọn họ mới cười hì hì an tĩnh trở lại.

"Ha ha, rất tốt! Thanh niên trai tráng phải như vậy chứ! Nghe các ngươi nói như vậy, ta thật sự rất muốn đến Dương Châu du ngoạn một lần!", trái ngược với Lý Thục, Võ Đại Hùng hưng trí bừng bừng cười lớn nói. Lần này thật sự rất đáng tiếc, nếu như vú Trần không bận trở về nhà săn sóc con dâu bị bệnh, khiến gã phải ở nhà chăm lo cho tiểu quỷ kia, Võ Đại Hùng đã có thể cùng mọi người trong tiêu cục đi đến Dương Châu rồi.

"Võ thúc thúc!", lúc này Bạch Dư mới cõng Tiểu Hùng trên vai đi qua chỗ mọi người. Tiểu hầu tử này vừa thấy hắn đã làm nũng rồi.

"Tiểu Dư, ngươi đi đường có mệt mỏi không?", Võ Đại Hùng trông thấy Bạch Dư cõng con trai mình trên vai đi đến, nở nụ cười ấm áp hỏi han. Tiểu tử này là một đứa trẻ lang thang mà mấy năm trước gã đã mang về tiêu cục. Khi đó, hắn mười ba tuổi còn Tiểu Hùng chỉ mới năm tuổi, là hắn đã bầu bạn bên cạnh con trai mình suốt mấy năm nay. Từ lâu, Đại Hùng đã xem Bạch Dư như con ruột của mình rồi. Mà phải công nhận, tiểu tử này càng lớn càng khôi ngô, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại thêm đôi mắt rất sáng. Nhìn thân thể cao lớn kia, Võ Đại Hùng cảm thấy mình rèn luyện võ công cho Bạch Dư thật không có uổng phí, chẳng mấy chốc đã mạnh mẽ hơn mình rồi.

"Không mệt, ngược lại rất vui, chỉ là ta rất nhớ nhà!", Bạch Dư cười cười nói, Tiểu Hùng ở trên vai liền nhăn mặt kéo vai áo hắn một cái, hắn đành cười gượng bổ sung, "Rất nhớ Tiểu Hùng nữa...". Lúc này, tiểu hầu tử mới ngồi ngoan trở lại, tươi cười rạng rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com