Syongseok S Paskery Menu
ba bóng người quay lưng về phía sungchan, có vẻ không phát hiện ra cậu, đang thờ ơ đứng nhìn cơ thể kia nằm thở thoi thóp dưới nền đất. giống như ba đứa trẻ cầm gậy nghịch ốc sên, làm mình ốc lật ngửa rồi đứng nhìn nó loay hoay vùng vẫy.cảnh tượng trước mắt làm đầu óc sungchan trống rỗng. cậu lấy hết sức bình sinh lao đến thật nhanh, chẳng nhớ được gì ngoại trừ ba tiếng song eunseok. cú đấm móc theo đà chạy bất ngờ được tung ra, từ dưới hướng lên vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, tác động thẳng đến cằm tên alpha tóc tím làm gã kêu lên đau đớn."sungchan!"sungchan lờ đi tiếng gọi, bàn tay túm cổ áo tên tiếp theo xách lên, ngay lúc một cú đấm nữa chuẩn bị tung ra, cẳng tay cậu đã bị một bàn tay khác nắm chặt lấy ngăn cản. giọng nói song eunseok đanh lại, "jung sungchan! dừng tay."bàn tay eunseok vuốt nhẹ lưng cậu trấn an. sungchan ném mạnh tên kia xuống đất khiến hắn co lại thành cục, lúc này mới để ý người nằm sõng soài trên đất không phải eunseok, đã vậy ba tên kia mặt mũi đều tím bầm."tôi... không sao." eunseok đằng hắng, mắt đảo đi nơi khác. "tiếng nói vừa rồi cậu nghe được là hai thằng đó cản tôi đấy." anh ái ngại nhìn biểu cảm người đối diện, thấy cậu đã nguôi giận mới liếc xuống tên đầu sỏ bị mình lột trần đang co quắp, tự hào nháy mắt với cậu bằng bên mí đã sưng húp. "sao? thấy giỏi không-"nhưng so với ba tên kia, thảm trạng của eunseok còn tồi tệ hơn nhiều. một chọi ba, còn là một beta chọi ba alpha, phải cố thế nào mới còn trụ ở đây cùng cậu giỡn hớt."a- đừng... đừng chạm vào tôi." eunseok rụt người, chân vô thức lùi về sau một bước, để lại tay sungchan vươn ra không trung chẳng sờ nắm được gì."giỏi chỗ nào? có phải anh bị điên không?" đôi mắt đục ngầu của sungchan ngay lập tức biến mất khi nhìn eunseok, trả cho cậu hai đồng tử long lanh như nai con, khoé mắt sungchan nhanh chóng hồng lên, miệng mắng té tát nhưng giọng điệu không có sức đe doạ gì. "tiền bối..."cậu e dè nâng nhẹ khuôn mặt eunseok kiểm tra, lông mày siết chặt lại. cuối cùng vẫn vì xót anh mà đá mỗi thằng thêm một cái."chúng mày còn đứng đấy?""dcm. cút!"lần đầu tiên song eunseok thấy người hiền lành như jung sungchan nổi đoá, lại còn là vì mình, dù cả người ê ẩm vẫn phải cười thành tiếng. "anh còn cười nữa?" cậu cau có quay đầu, nhặt balo của eunseok đeo trước ngực rồi chìa lưng mình ra. "lên đi."suốt quãng đường jung sungchan cứ không ngừng lải nhải. cậu hết chửi đám côn đồ kia thì quay sang trách eunseok rồi tự mắng mình, còn liên tục nói với anh câu xin lỗi. nhưng eunseok đã quá mệt nên không có sức trả lời. anh sờ thấy tai mình ươn ướt, cổ tay không cử động nổi, phần dây chằng buốt đến lạnh người, cuối cùng chỉ biết nhắm mắt tựa vào tấm lưng vững chãi của người nhỏ tuổi hơn. nếu bên cạnh là jung sungchan, vậy anh có thể yên tâm thiếp đi rồi.sungchan cõng eunseok đến bệnh viện chưa được nửa đường đã không còn nghe tiếng anh. eunseok lịm dần từ lúc nào không biết, doạ sungchan run rẩy tìm điện thoại tá hoả gọi cứu thương tới. tiếng còi cấp cứu vang inh ỏi, cậu ngồi cạnh cáng y tế nắm lấy tay anh, liên tục mếu máo gọi tên vì sợ eunseok ngủ mất. sungchan đã xem rất nhiều phim truyền hình, thường cứ đến đoạn này nữ chính sẽ khóc lóc thảm thiết còn nam chính cố nhấc khoé môi gượng cười, sau khi động viên mình không sao thì mất đi ý thức. càng nghĩ jung sungchan càng gào tợn, ồn đến độ nhân viên y tế phải nạt rằng đây là ngất xỉu chứ không phải hôn mê cậu mới thôi.nhóm y tá trực tiếp đẩy giường bệnh đến thẳng khoa cấp cứu, các vết thương ngoài da trên người eunseok nhìn qua tưởng chừng không nghiêm trọng nhưng bên trong đều bị chẩn đoán gãy xương hoặc chấn thương phần mềm. sungchan lo lắng dõi theo eunseok được đưa vào phòng chụp, nhủ thầm khi thanh toán viện phí sẽ yêu cầu làm luôn giấy giám định thương tật. nếu anh không kiện ba thằng đầu trâu kia, cậu sẽ tới chỗ ban lãnh đạo tìm đủ cách tống đám vô học cuốn xéo khỏi trường mới thôi. chắc chắn eunseok không chịu nói ra nên sungchan chỉ đành dùng cách này, vì cậu liếc mắt cũng biết anh bị đánh thê thảm nhường nào. một trong những cách để lật ngược tình thế khi bị hội đồng chính là dồn hết sức đánh một người duy nhất. trong lúc xuống tay bằng lực đạo thật mạnh còn phải diễn ra nét phẫn nộ điên cuồng, chỉ thần kinh như vậy mới doạ sợ được đám còn lại. nhược điểm là bị đánh rất nặng, nhưng ưu điểm là tỉ lệ thoát thân không hề thấp. song eunseok không những áp dụng cách này mà còn lôi luôn tên đầu sỏ to gấp đôi mình ra đánh tới tấp, kết quả của một màn liều ăn nhiều là thương tật 8%. đứng trước mặt bác sĩ đang từ tốn nói chuyện, sungchan phải kiềm chế lắm mới không vò nát tờ giấy, năm phút sau chỉ đành ở thang thoát hiểm đấm một nhát vào tường.cậu trở về giường, cẩn thận kéo lại ba tấm rèm quây che chắn cẩn thận, biểu cảm bi thương nhìn eunseok trong bộ đồ bệnh nhân. tay chân anh bên nào không bó bột thì nẹp vải, lại còn rạn xương sườn, khuôn mặt đẹp trai cậu thích nhất cũng bị đánh cho sưng phù đến mất hết nét, dính đầy bông băng. qua một đêm rồi eunseok vẫn chưa mở mắt, sungchan thật mong anh đã tỉnh rồi, chỉ là đang ngủ thôi. cậu trầm ngâm ngồi cạnh giường, nghịch ngợm bày trò luồn ngón trỏ vào lòng bàn tay anh. rồi khi thấy eunseok vô thức nắm lấy nó, trái tim sungchan chợt như vô chủ, mất kiểm soát đập thình thịch không ngừng."đ-đội trưởng. không biết anh có đang nghe không, nhưng mà...""đừng bao giờ để chuyện này xảy ra nữa, nhé?" jung sungchan thủ thỉ. "xin lỗi vì biết trước mà vẫn không bảo vệ được anh.""lần sau nếu bị người khác ức hiếp nhất định phải gọi cho em.""lần sau... à không được. không cho phép có lần sau nữa.""cậu là ai mà ra lệnh cho tôi." mắt eunseok nhắm nghiền, bất thình lình nén đau mở miệng nói một câu làm sungchan giật nảy, mừng rỡ hỏi lại."tiền bối! anh tỉnh rồi à? anh có đau lắm không? không thoải mái chỗ nào? hay anh muốn dậy chưa? có đói bụng không?""ồn quá." eunseok cau mày. "tôi muốn ngủ.""được được, vậy ngủ tiếp đi. có em ở đây rồi, nếu anh cần-""cần cậu im lặng."miễn eunseok đã tỉnh, sungchan bị chê phiền nữa cũng không ngại. cậu khẽ cười nhìn anh vẫn nắm chặt lấy ngón trỏ của mình, cẩn thận nhấc lên bàn tay đang truyền nước của eunseok, duỗi tay mình đan vào tay anh. song eunseok chưa lại sức, lờ mờ cảm nhận được hơi ấm từ jung sungchan, chỉ kịp vươn ngón cái ra miết nhẹ mu bàn tay cậu rồi ngủ thiếp.những ngày tiếp theo đội trưởng tuyển bóng rổ luôn được hậu bối năm hai túc trực bên cạnh chăm sóc. buổi trưa khi kết thúc ca học sungchan sẽ đến viện cho eunseok uống thuốc, chiều xuống sẽ đưa anh đi dạo, buổi tối thì bón cơm, tới đêm lại canh ngủ. chờ khi cái cổ tay bị bong gân của eunseok được tháo băng vải là đã gần cả tháng sau, không ngờ câu đầu tiên anh hỏi ân nhân của mình lại là, "sao rảnh vậy? bỏ học rồi à?""bỏ cái đầu anh." sungchan dìu eunseok từ nhà vệ sinh ra, miệng không ngừng làu bàu. "anh phải nhanh hồi phục em mới bận được, để anh một mình em không yên tâm."chắc vì được điều dưỡng và sungchan chăm kĩ nên mấy hôm nay eunseok thấy cả người khoẻ re. ngoại trừ xương sườn vẫn hơi nhức và cẳng chân thêm tháng nữa mới tháo bột thì anh đã khôi phục lại được vẻ đẹp trai sáng láng như cũ, cũng đã tự mình sinh hoạt cá nhân bình thường. nhất là kĩ năng dùng nạng và điều khiển xe lăn phát triển đến độ nhắm mắt lại eunseok vẫn lao phăm phăm, chẳng mượn sungchan phải đẩy đi dạo nữa."không cần tốn công vậy đâu." thoáng thấy còn vài bước chân, eunseok vội né khỏi vòng tay sungchan, tự nhảy lò cò về giường. "cậu giúp tôi nhiều rồi, giúp nữa tôi báo đáp kiểu gì.""một tuần cậu đến nhìn tôi hai lần là đủ.""không thích đấy." sungchan bướng bỉnh ghé tới, hơi ấm phả ra làm eunseok rùng mình. "em có trách nhiệm ở cạnh anh đến khi nào anh lành lặn mới thôi."hương citrus quanh quẩn nơi đầu mũi làm sống lưng eunseok khẽ run. kể từ lần đầu gặp jung sungchan, anh đã vô thức cảm nhận được hương cam thoang thoảng đâu đó, dẫu bay biến nhanh nhưng chẳng hề pha tạp, ngược lại còn hiện diện rất rõ ràng. chẳng qua eunseok không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ đơn giản cho rằng đó là mùi nước hoa của ai đó, và cứ hiểu lầm mãi đến tận khi sungchan vô cớ đến nhà anh trong một đêm say rượu, lúc ấy eunseok mới biết vốn chẳng có nước hoa nào hương cam.jung sungchan mắt tròn xoe nhìn eunseok, vụng về hôn lên má anh, làm anh bị thu hút mà ghé sát lại. chỉ khi mùi tin tức tố của sungchan ngập trong cánh mũi rồi tràn xuống lồng ngực, eunseok mới đỏ mặt hoảng loạn nhận ra mình không chỉ ngửi được mà còn sinh ra phản ứng với pheromone của người khác - điều mà một beta vốn dĩ không thể làm. từ hồi học cấp 2 song eunseok đã là một beta vượt trội, dù phải liên tục tiếp xúc với nhiều alpha khác nhau đi nữa, hiện tượng này cũng chưa từng diễn ra.vậy tại sao anh lại ngửi được duy nhất tin tức tố của jung sungchan? vì sao lại nhạy cảm với pheromone của cậu? vì sao cơ thể lại thôi thúc anh đáp lại những gì cậu vừa làm? đêm hôm ấy eunseok thức trắng do rối bời. nhưng anh chưa kịp tìm câu trả lời, cũng chưa kịp tránh mặt sungchan để bản thân bớt khó xử thì hôm sau đã bị người ta đánh cho nhập viện, éo le hơn cả là người bên anh 24/7 suốt thời gian qua lại là người anh không muốn đối diện nhất. bởi mỗi lần sungchan vô ý sáp lại là một lần eunseok phải ngốc nghếch nín thở rồi đẩy ra, sợ tâm tư sai trái của mình bị phát giác.nhưng eunseok nào phải một beta kém cỏi gì. anh vừa ương bướng vừa không biết xấu hổ, trước mặt cậu tuyệt nhiên chưa bao giờ để lộ ra biểu hiện lạ của bản thân, nghe sungchan nói vậy liền mạnh miệng trêu lại."cậu có trách nhiệm gì cơ?""trách nhiệm ở bên anh cho đến khi anh lành lặn?""chỉ đến khi tôi lành lặn thôi à?""h-hả?""tôi hỏi là, cậu chỉ muốn ở cạnh tôi đến khi tôi khoẻ lại thôi sao?""em..." sungchan cảm nhận được eunseok đang nhìn mình bằng đôi mắt long lanh lạ thường, hoặc do tự cậu ảo tưởng là thế, đến cuối cùng vẫn bị ánh mắt đấy đánh gãy, chỉ đành lúng túng đáp, "vì... em có tư cách gì để ở bên anh lâu hơn đâu."ngược lại với song eunseok, jung sungchan mang tiếng là alpha nhưng vừa mít ướt vừa dễ bị chọc, tính tình tươi sáng, thi thoảng còn làm ra mấy hành động rất đáng yêu. hồi còn dậy thì, mỗi lần tiến vào kì mẫn cảm tính tình sungchan sẽ nhạy cảm vô cùng. cậu bé dễ âu sầu và hay cáu kỉnh, làm mẹ jung luôn phải xin phép giáo viên cho con trai nghỉ học vài ngày mới an tâm. sau này lớn rồi sungchan phải dần học cách điều tiết cảm xúc, có điều đôi lúc cậu vẫn không giấu được.quả táo trong tay jung sungchan được bổ làm tám miếng đẹp mắt, xếp gọn gàng lên đĩa đưa đến bên eunseok. chẳng ngờ chính anh cũng quên mất tay mình đã khỏi, hồn nhiên khều sungchan bằng bàn tay lành, chỉ vào miếng táo rồi lại chỉ lên miệng mình. "sungchan! a-""tay anh khỏi rồi đó." sungchan mồm nhắc nhưng tay vẫn bón. chẳng qua eunseok thật sự không xấu hổ, biết mình bị hố vẫn mạnh dạn cắn miếng táo trên tay cậu, gật gù chống chế."cậu không biết gì cả. tôi đang ra bài test đấy, kiểm tra xem cậu phù hợp bên cạnh tôi với tư cách nào.""không cần kiểm tra." jung sungchan cắt lời, ý tứ gãy gọn. "em vốn luôn muốn làm bạn trai của anh."có lẽ đội trưởng song sống chung với đám alpha quá lâu nên nhiều khi anh quên mất mình không phải họ. hoặc vì đã quá quen với sự dịu dàng của sungchan mà anh không nhớ cậu là một alpha, trong phút chốc cũng quên cả việc bản thân biết rất rõ người jung sungchan thích là mình."em chỉ muốn làm bạn trai của anh, nên nếu anh định cho em một danh phận khác, vậy thì em từ chối." "tiền bối biết em không làm những việc này chỉ để thành em trai hay bạn bè thân thiết của anh mà."giới trẻ bây giờ rất ngang ngược, rõ ràng mình thích người ta trước, câu tỏ tình còn chưa nói xong đã tìm ra cớ để từ chối ngược chính chủ phòng trường hợp thất bại rồi."nhưng cậu từng nói... ngày trước... tôi nghe cậu nói chuyện với những người khác rằng gu của cậu là alpha." song eunseok thấy rõ ràng mình đang bị áp chế, bây giờ nhớ được gì đều cố đem ra phản kháng bằng sạch. "cậu nói yêu đương với alpha rất tốt, khen bọn họ vừa khoẻ mạnh lại giỏi giang hơn beta, cũng không có kì phát tình như omega nên không phiền phức. lại còn-""vì em tưởng anh là alpha!" jung sungchan bắt đầu mất kiên nhẫn. "tất cả đều tưởng lầm anh là alpha mà.""không phải do em thích đám alpha đó. em... lúc cùng bọn họ nói về mẫu người lý tưởng, trong đầu em chỉ nghĩ về một người duy nhất là anh thôi.""nhưng tôi chỉ là một nam beta tầm thường, không phải là alpha như cậu từng tán dương. jung sungchan, cậu có tìm ra lý do gì tốt đẹp để thích một beta không?"eunseok thấy sungchan im lặng, ngay lập tức cười một tiếng nhạt nhẽo, trả đĩa táo trong lòng lại cho cậu, chưa kịp kéo chăn nằm xuống đã bị sungchan giữ tay lại."nhưng beta hay alpha quan trọng gì?" "trọng điểm là em thích anh.""vì em rất thích anh, nên chuyện anh là ai còn quan trọng sao?"song eunseok hơi sững người. tầm nhìn mịt mù, trong lòng nhộn nhạo. pheromone từ sungchan đột ngột toả ra mạnh đến mức làm anh chóng mặt. mà chính cậu có lẽ cũng không nhận ra mình đang dần mất kiểm soát."quan trọng chứ." eunseok hít một hơi sâu rồi nín thở để giữ mình tỉnh táo, bình tĩnh giải thích. "beta có tuyến mùi nhạt nhoà, cũng không có tiết dục tố để thu hút alpha. chúng tôi không sinh ra để thoả mãn những người như cậu, khi yêu đương... sẽ bất tiện.""tôi còn không thể ngửi thấy pheromone." eunseok nhìn nét mặt nghiêm túc của sungchan, trắng trợn nói dối, cảm nhận được tin tức tố của người kia bắt đầu nồng nặc khắp căn phòng. "hơn nữa... tôi không có tuyến thể. cậu không thể áp chế tôi, càng không đánh dấu được tôi. chúng ta có yêu đương cả đời cũng không thể ràng buộc... rất vô nghĩa.""xã hội đã hợp pháp hoá hôn nhân giữa alpha với alpha rồi. nếu omega không phải gu cậu, vậy thử tìm-""không phải chuyện của anh." jung sungchan rũ mắt, trong đầu ngổn ngang hàng ngàn suy nghĩ, đắn đo xem nên đáp lại lời từ chối của song eunseok thế nào mới phải. "anh không thích em thì cứ nói thẳng rằng anh không thích, nghĩ ra nhiều cái cớ để bao biện cho lựa chọn của mình ấu trĩ lắm." sungchan đặt tay lên cần cổ eunseok. những ngón tay mảnh khảnh vươn ra, ánh mắt quyết liệt nhưng cử chỉ rất dịu dàng. cậu vuốt ve gáy anh, nơi đáng lẽ sẽ tồn tại tuyến thể nếu eunseok là một ai đó khác - thứ chỉ xuất hiện mỗi khi sungchan tự tưởng tượng, cũng là thứ ngăn cậu biến anh thành của mình vĩnh viễn."em không muốn yêu anh để thoả mãn chính mình. nhưng nếu anh thấy tình cảm của em là phiền phức, đáng lẽ anh nên nói ra sớm hơn."vì sungchan luôn sẵn lòng làm tất thảy những điều có thể để eunseok vui vẻ, nên cậu rất sợ mình trở thành lý do làm anh không vui, dù lý do đó là sự tồn tại của cậu chăng nữa.những ngày tiếp theo sungchan không còn xuất hiện ở bệnh viện, chỉ một tuần hai lần gửi đồ ăn và hoa quả tới tẩm bổ eunseok. cậu vẫn liên lạc với bác sĩ phụ trách để cập nhật bệnh tình của eunseok, tận tâm hỏi y tá về việc chăm sóc anh, thiếu gì vẫn lẳng lặng gửi tới, còn dặn họ không được để anh biết. ngay cả khi eunseok đã xuất viện về nhà dưỡng thương cũng vậy, đồ ăn vẫn được gửi tới đều đặn mỗi tuần. eunseok đã rất nhiều lần nhìn ra cửa sổ, nhưng ngay cả cái ghế đá trước cổng nhà cũng không được gặp lại sungchan nữa.kì học mùa xuân chính thức bắt đầu, tiết trời dần ấm lên, song eunseok lành lặn quay trở lại trường đại học, lúc ấy mới biết mình đã mất chức đội trưởng vào tay người khác. chỉ có điều số phận lắm trò, người được chọn thay thế cho vị trí của eunseok trớ trêu sao lại là jung sungchan. nhưng cũng may mắn thay, jung sungchan chính là người anh muốn gặp nhất lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com